Ngoại truyện: Một đời xuân thủy ánh lê hoa (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor:Yu

Chương 1

Sau khi Y Mặc tỉnh dậy, dưới ánh ban mai không mấy sáng sủa hắn ngắm nhìn khuôn mặt ngủ say yên tĩnh của người bên gối, Liễu Diên trong lòng có nhiều chuyện nặng nề, từ tâm tư hay bản tính, từ kiếp thứ nhất cho tới kiếp này dù thế gian đã trải qua muôn trùng biến đổi nhưng điểm này của y thủy chung không đổi, tâm tư của y bao la như trùng điệp, một lòng nặng gánh, cũng không biết chứa bao nhiêu phiền muộn, nặng nề rơi vào trong lồng ngực, không thể buông xuống . Đời là phù hoa, thân xác hồng trần. Cho dù đã qua ba kiếp, từ khi y không còn là kẻ ngốc vụng về, y hiếm khi có một giấc ngủ an tĩnh như vậy. Chắc là hầu hết muộn phiền của y, đều do hắn mang đến, Y Mặc lặng lẽ nghĩ, đời này chỉ còn lại nửa năm, Liễu Diên ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng sợ là không biết đã tự dày vò thế nào.

Y Mặc vươn tay, nhịn không được sờ khuôn mặt láng mịn, lại tiến tới hôn nhẹ lên khuôn mặt y.

Liễu Diên vì động tác của hắn mà mơ màng tỉnh lại, ánh mắt lại không hề mở, vươn nhẹ người, thân thể hắn uốn cong như xà trong chăn bông, vừa nhanh vừa mềm mà quấn tới, ngực dán vào, ôm cánh tay Y Mặc, ngón chân cuộn vào nhau khe khẽ cù lét hắn, giọng y mang chút giọng mũi kêu: "Hửm......?" Âm cuối ngân tựa như chưa tỉnh hẳn, lộ ra dáng vẻ ngây thơ khả ái, Y Mặc nhịn không được một tay ôm lấy y vào lòng, nhẹ giọng nói: "Ta nằm mộng."

Liễu Diên lúc này mới mở mắt ra, giọng khàn khàn từ tốn hỏi hắn: "ngươi mơ thấy gì?"

Y Mặc nhìn y một lúc, chậm rãi nói: " Ta mơ thấy ngươi khóc."

Liễu Diên a một tiếng, trong đầu mơ hồ, vỗ vai hắn, kỳ quái nói: "Ta có thể khóc cái gì chứ?"

Y Mặc không nói lời nào.

Hắn không nói lời nào, chỉ là đáy mắt có nét đau thương, Liễu Diên hiểu, trên mặt nỗ lực nở một nụ cười rạng rỡ, khuyên nhủ: "Cuộc đời vốn dĩ có hợp có tan, bất quá không phải ta chưa từng nếm trải, tại sao phải khóc chứ."

Y Mặc chỉ tiến tới hôn y, hôn lên má , hôn lên trán, sau đó là tóc mai, cuối cùng hôn một cái lên môi của y, bàn tay lạnh như ngọc thạch ở trong chăn vuốt ve thân thể y, dần dần lòng bàn tay nóng lên, không còn nhiệt độ lạnh giá mà xà yêu nên có, dường như sự ấm áp này của hắn được cảm hoá từ vẻ dịu dàng thắm thiết của Liễu Diên.

Liễu Diên nghiêng mặt, cọ lên khuôn mặt của hắn, hơi thở ấm áp kéo theo những nụ hôn rơi xuống, rơi trên gò má Y Mặc, giống như giọt nước rơi trên mặt hồ, từng gợn sóng nhẹ nhàng mang theo chút chua xót, dễ dàng đem tính khí Y Mặc kích động đứng lên, ngón tay hắn trượt dần trên sóng lưng vuốt ve, quen thuộc tìm được lối vào kia, ngón tay tham tiến đi vào như là xác nhận quyền sở hữu, nhẹ nhàng khuấy đảo, bên trong vô cùng ẩm ướt, chỉ khuấy lộng vài cái mơ hồ liền nổi lên tiếng nước. Liễu Diên ôm bờ vai hắn run nhẹ, mơ hồ hừ một tiếng, trong nháy mắt thân thể liền động tình, bụng dưới trướng căng, cả người dường như đều tê dại, địa phương đêm qua bị người tuỳ ý xỏ xuyên bây giờ lại bị ngón tay khuấy động từ từ nóng lên, ngay cả chính y đều có thể rõ ràng cảm thụ được chỗ kia có bao nhiêu ấm áp mà gắt gao hút lấy ngón tay đối phương không thả.

Chỉ cần đối phương là Y Mặc, y luôn bị lộng đến nhũn cả người, toàn thân rất nhanh xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, trong chăn nhiệt độ đột nhiên lên cao, nóng đến độ muốn bốc hơi nước, Liễu Diên chủ động nâng chân lên, gác quanh eo hắn, tính khí to lớn liền đặt ở khe mông, từ từ cọ sát lên xuống, một lần lại một lần từ nơi bí mật lau qua, nơi đó bị cọ ngứa làm cho Liễu Diên tóc gáy dựng ngược, chân liền tự chủ câu chặt hơn, miệng thở hổn hển, run rẩy chờ đợi hắn tiến nhập.

"Ta muốn thế này" Y Mặc nói, trong lúc Liễu Diên đang mờ mịt hắn đột nhiên khôi phục nguyên hình, dương cụ bình thường to lớn bây giờ lại càng to hơn, nguyên hình của hắn vừa to vừa dài quấn chặt lấy y, vảy rắn lạnh lẽo như băng trong quá trình cọ xát không nhanh không chậm sắc bén lại ôn nhu xẹt qua làn da nóng rực của đối phương, cảm giác vừa đau vừa nhột làm cho Liễu Diên theo bản năng rùng mình, phía dưới càng cứng rắn hơn. Y Mặc đương nhiên hiểu được phản ứng của y, đuôi rắn vung lên quấn quanh eo y, ma sát, đầu rắn hình tam giác cũng bức bách trườn lên, thè lưỡi liếm nhũ hoa đang dựng thẳng, hỏi: "Làm với bộ dáng này được không?"

Hắn đột nhiên biến hóa làm cho Liễu Diên hoảng sợ, chưa kịp hoàn hồn nghe xong lời của hắn, vừa mới lĩnh hội được vài phần ý tứ, nhất thời sợ đến mức không nói nên lời. Trong thâm tâm y luôn biết hắn là xà yêu, cũng nhiều lần thấy qua nguyên hình của hắn, đã từng ôm, từng hôn nhưng chưa bao giờ cùng hắn như vậy ân ái, chỉ là trong ý nghĩ thôi cũng chưa bao giờ dám nghĩ tới! Bị xà yêu đặt ở dưới thân xỏ xuyên qua cùng bị một con rắn làm đến chết đi sống lại, giữa hai người tuy không khác biệt nhưng vẫn thật tàn nhẫn!

Y Mặc thấy y sững sờ, giọng điệu mềm nhũn dụ dỗ hỏi: "Được không?"

Liễu Diên trừng mắt, rốt cục hoàn hồn lại nhìn hắn, trong đầu gào hét loạn cào cào, thành một nồi hồ dán. Bộ dáng hắn như vậy...... Phải làm sao đây? Tam sinh tam thế, trải qua biết bao nhân tình thế thái cùng lòng người phức tạp, trên đời này cơ hồ không có chuyện gì có thể làm khó được y nhưng nhìn thấy nét mặt khổ sở của Y Mặc liền khiến mặt y đỏ bừng, biết bao nhiêu ý niệm xẹt qua trong đầu, cuối cùng vẫn không hạ được quyết tâm phải làm sao, không thể làm gì khác hơn nên y ngập ngừng nhỏ giọng nói: "Như vậy...... Có cái gì tốt chứ......"

Y Mặc từ trước đến nay da mặt dày, ngay lúc này lại có hơi xấu hổ. Hắn dùng giọng bình tĩnh lại hỏi : "Có được không?"

Nhãn thần y loé lên, hơi ngập ngừng, giọng nói như muỗi kêu: "Làm...sao vậy....."

Y không quyết định được, kỳ thực trong lòng đã thỏa hiệp rồi, chỉ là đến cùng còn có chút tâm thần bất định, ánh mắt Liễu Diên từ trên người hắn một đường đi xuống, nhìn thấy thân rắn to lớn đang chuyển động, cuối cùng dừng mắt trên tính khí hùng vĩ kia, môi giật giật, muốn nói gì đó nhưng không tài nào thốt ra được.

Y Mặc không cần y nói, liền đã hiểu ý tứ của y. Vì vậy hắn cực kỳ thản nhiên dựng thẳng đuôi, thậm chí có chút tự hào triển lộ ra hai cây dài - một đôi tính khí sớm đã sung huyết cứng rắn(1), vận sức chờ phát động, bành trướng đến cực hạn, căn căn dữ tợn, hung thần ác sát!

"Oanh -" một tiếng, Liễu Diên đầu nóng như lửa đốt, từ đầu đến chân gần như sung huyết. Y vừa xấu hổ vừa lo lắng, lại bị thân rắn thô to gắt gao bó buộc, không thể trốn thoát, hai chân giãy giụa vô ích, tựa hồ muốn khóc thành tiếng thấp giọng kêu: "không được, nơi nào có thể vào chứ......" Lời còn chưa dứt, cả người dường như sợ tới bủn rủn, toàn thân toả nhiệt, ngay cả Y Mặc cũng cảm nhận được nhiệt độ đang xuyên qua vảy của hắn, chui thẳng vào huyết nhục.

Chui thẳng vào linh hồn .

Y Mặc kìm lòng không đặng, thân xà siết chặt ôm y, thân thể hắn quấn vòng quanh, thân dưới và trên ôm chặt chân và ngực y, hắn đem Liễu Diên gắt gao ghìm chặt, chặt đến mức y không còn cách nào giãy giụa, không còn cách nào chạy trốn, thân thể loã lồ như hài tử sơ sinh nằm trong ngực hắn.Đầu rắn hình tam giác nghiêm túc ngắm nhìn y, nhìn y khóe mắt đỏ hoe, hắn nhìn thật kĩ,phảng phất như đang nhìn sinh mệnh chính mình.

"Ta muốn đi vào."

Y Mặc nói với giọng điệu điềm tĩnh không dao động, như một lời tuyên bố, khát cầu, không cho cự tuyệt.

Liễu Diên ngẩn ra nhưng không lộ ra vẻ bất ngờ, dường như đã sớm biết hắn sẽ nói như vậy , căn bản không thể cự tuyệt. Không thể làm gì khác hơn ngoài kêu một tiếng, không biết là bất đắc dĩ hay là tiếng rên rỉ xấu hổ, y nhắm mắt lại, từ trong giọng nho nhỏ "Được" một tiếng.

Y Mặc thấy thế từng bước buông lỏng trói buộc.

Đôi tay vừa được giải thoát của Liễu Diên từ từ nhấc lên, run rẩy cực độ, không khắc chế được ôm lấy hắn.

"Ngươi...... Chậm một chút." Ngữ khí của y run run, lại run sợ mở chân, phát ra tiếng muỗi kêu đầy xấu hổ cùng nhẫn nại: "chậm một chút."

"Được."

Lời nói phát ra thật dịu dàng, Y Mặc lẳng lặng nhìn y.

Bất cứ lúc nào, bất cứ chuyện gì, chỉ cần đối phương là Y Mặc, y sẽ thỏa hiệp, không giữ lại chút gì, toàn bộ giao phó.

Đây là Trầm Thanh Hiên của hắn.

Đắng cay hay ngọt bùi y đều tích tụ ngày càng đầy, gần như muốn làm tan nát trái tim Y Mặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net