chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe Thái Anh khẳng định chắc nịch, tâm tình đang treo lơ lửng của ông cũng được buông lỏng. Nét cười trên môi càng khắc sâu, cười đến hai mắt cong cong. Hướng Thái Anh cười nói:

"Làm tốt lắm, như vậy mới là con gái ngoan của ba chứ. "_dừng một chút ông lại nói tiếp:" Ba đang học công thức mới, hôm nào sang đây ba nấu phở cho con ăn xem như thưởng cho con vì bảo vệ mẹ tránh xa tên đó. Quyết định như vậy đi. "

Phương Lệ Bình càng nghe càng thấy phiền, rót ra ly trà không thèm để ý đến hai người nữa, xem như không hiểu Thái Anh cùng Lạp Dĩ Khương đang bát quái chuyện gì, hai người họ không liên quan đến bà.

Lệ Sa từ phòng ăn bước ra được một phen mờ mịt, chẳng hiểu tại sao nàng lại có mặt trong nhà cô. Càng không hiểu Thái Anh cùng ba mình đang nói chuyện gì mà vui vẻ cười đến cong cả mắt? Còn cả cách xưng hô thân mật như vậy? Nhìn tới nhìn lui kiểu gì cũng cảm thấy ba người bọn họ thật hoài hòa khi đặt cạnh nhau.

Ủa? Vậy còn Lệ Sa cô là cái gì chứ? Cô rõ ràng mới là con của ba mẹ mà? Nhìn xem ba cô cười nói vui vẻ với Thái Anh như vậy, một tiếng con gái, hai tiếng con gái của ba. Xưng hô ba con thuận miệng đến vậy, không một tia ngượng ngùng. Vậy mà lúc nãy ngồi ăn với cô mặt ông Lạp lại nhăn nhăn nhó nhó khó chịu, cứ như nhìn cô ba ăn không ngon vậy.

Lạp Dĩ Khương đang nói chuyện với Thái Anh đến quên trời quên đất. Tự nhiên bắt gặp ánh mắt của nàng hướng đến nhà bếp, ông cũng theo ánh mắt Thái Anh bắt gặp Lệ Sa đứng ngây ngốc bên kia từ khi nào, đang đưa ánh mắt ai oán nhìn ba người bọn họ. Không khí đang vui vẻ lại đột nhiên rơi vào trầm mặc quái dị.

Ông hướng Lệ Sa lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt hiện tại:"Còn đứng đó làm gì? Không mau vào trong gọt trái cây ra mời con bé? "_giọng nói mang theo tia uy hiếp khiến Lệ Sa đang thất thần cũng giật mình quay lại nhìn ông chầm chầm như không tin vào tai mình.

"Còn nhìn? Không mau đi đi còn đứng đó? "_ông lại lên giọng.

Lệ Sa lúc này mới hoàn hồn, ý thức được ba cô là đang nói với mình. Vội gật gật đầu, quay lại vào nhà bếp, chuẩn bị gọt trái cây để đãi nàng. Nhưng trong lòng vẫn không khỏi thắc mắc tại sao bản thân cô phải làm những việc này chứ?

Thấy Lệ Sa quay người trở lại nhà bếp, Phương Lệ Bình từ nãy đến giờ vẫn im lặng lại đột ngột lên tiếng:" Gọt mấy trái xoài mẹ để trong tủ lạnh đó, Rosé con bé thích ăn xoài. "

Lần này Lệ Sa chính thức hóa đá, mẹ cô vậy mà lại...? Thật không thể tưởng tượng nổi! Vốn còn định náng lại hỏi cho ra lẽ tại sao cô phải gọt xoài cho Thái Anh. Nhưng nhìn đến ánh mắt của mẹ cùng ba Lạp, hai người đang trừng mắt về phía cô. Làm Lệ Sa nuốt một ngụm nước bọt, không dám có ý kiến đành ngậm ngùi quay lại nhà bếp gọt xoài cho ai kia.

Thái Anh nhìn mặt Lệ Sa lúc xanh lúc trắng không khỏi buồn cười. Hôm nay được phó tổng đích thân gọt xoài cho ăn, nàng phải ăn thật ngon đáp lại tấm lòng của cô mới được.

Một lúc sau Lệ Sa trên tay cầm một dĩa xoài đã được gọt vỏ sạch sẽ, cắt từng miếng vừa ăn tiến đến phòng khách. Đặt dĩa xoài trên bàn, cô cũng ngồi xuống cạnh Thái Anh đưa mắt nhìn mọi người nói chuyện.

Cô còn chưa nghe hiểu chuyện gì, mẹ cô đã đứng lên đi về hướng thư phòng. Thái Anh cũng đứng dậy hướng cô gật gật đầu tỏ vẻ muốn đi. Rồi sau đó ba Lạp đưa cả dĩa xoài cho nàng mang theo, cùng Thái Anh tiến luôn vào thư phòng.

Trong phòng khách hiện tại chỉ còn mỗi mình Lệ Sa đang không hiểu chuỵên gì đang diễn ra. Cùng ba Lạp đang hướng mắt về tivi xem bộ phim truyền hình ướt át. Nữ chính đang khóc lóc tức tưởi dưới cơn mưa, nam phụ cầm dù che cho nữ chính. Một tình tiết không thể cũ kỉ hơn được nữa, vậy mà xem bộ ba cô rất tập trung.

Không nhịn được nữa cô hướng ba mình hỏi:"Ba lúc nãy ba gọi Thái Anh là con gái, còn xưng hô ba con như vậy nữa, không lẽ..."_âm cuối cô cố tình kéo dài âm sắc.

Lệ Sa thật sự không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra trước mắt cô, càng không thể chấp nhận được, dĩa xoài cô cất công cắt gọt nãy giờ lại bị Thái Anh mang đi mất. Cô còn chưa động được một miếng nào. Càng khó chấp nhận hơn nữa là người tước lấy miếng ăn của cô lại chính là ba mình.

Đây là lần đầu tiên Lệ Sa gọt trái cây cho người khác. Từ trước đến nay chỉ có người khác gọt trái cây cho cô nào có chuyện như hôm nay. Vậy mà một miếng cũng không được ngửi chứ đừng nói gì là ăn, vậy mà đã bị mang đi mất sớm biết vậy cô đã tranh thủ ăn cho đã khi còn trong bếp rồi.

Lạp Dĩ Khương không cần nhìn bộ dạng hiện tại cũng biết trong đầu Lệ Sa nghĩ chuyện gì nên cũng lên tiếng:"Con chỉ giỏi đoán mò, trí tưởng tượng của con không đi viết kịch bản đúng là uổng phí. "

Nói rồi ông cũng lấy cái điều khiển tắt tivi, trên đó đã chiếu đến cảnh nữ chính đau lòng muốn lao ra đường để tự vẫn. Nhưng lại được nam phụ ôm vào lòng ngăn cản, ở phía xa xa là nam chính đang nhìn hai người kia ôm ấp giữa đường, nắm tay siết chặt đến nghe thấy tiếng rôm rốp.

"Vậy tại sao ba lại xưng hô thân mật với cô ấy như vậy? "_nếu không phải như cô nghĩ vậy thì tại sao chứ?

"Rosé con bé là con nuôi của ba với mẹ, không xưng hô như vậy thì xưng hô như thế nào con nói ba nghe thử xem? "_ ông quay sang hỏi ngược lại cô.

Lệ Sa lại rơi vào trầm tư, giọng nói của ông Lạp nhẹ nhàng lại trầm ấm đáng tin cậy. Cô nghe được câu trả lời từ ông rốt cuộc cũng hiểu ra mọi chuyện. Những câu hỏi thắc mắc trước nay cũng đã có lời giải.

Lạp Dĩ Khương nhìn đứa con gái mình một tay nuôi lớn, tính cách trầm ổn, lạnh nhạt. Từ khi trải qua mối tình kia lại càng toát ra vẻ băng lãnh, âm trầm, ánh mắt lúc nào cũng như một con dao bén nhọn sắt lạnh. Làm việc lúc nào cũng cẩn trọng chưa từng thất thố trước bất kì ai.

Vậy mà hết lần này đến lần khác ngây ngây ngốc ngốc trước mặt Thái Anh. Đến cả bản thân chịu ủy khuất cũng không dám lên tiếng còn ngoan ngoãn đi gọt trái cây cho nàng, dù bản thân cũng muốn ăn nhưng bị người kia đem đi cũng chẳng lên tiếng nói một lời.

Đến lúc Thái Anh đã đi rồi mới ngồi đây chất vấn ông hết hỏi này rồi hỏi nọ. Đúng là sinh con gái cánh tay đều mọc ra ngoài. Càng thấy Lệ Sa như vậy ông càng cảm thấy vui vẻ trong lòng, cuối cùng cũng tìm được một người trị được con gái ông.

Từ khi Lệ Sa chấm dứt với người kia, cô lúc nào cũng tập trung vào mỗi công việc. Những mối quan hệ loạn thất bất tao, xung quanh lúc nào cũng có tin đồn cặp kè với người này kẻ nọ. Toàn là những kẻ ham tiền hám lợi, ông còn sợ con gái một ngày nào đó lại mất bệnh truyền nhiễm vì những mối quan hệ không mấy sạch sẽ kia.

Nhưng từ khi về nước, Lệ Sa như thay đổi thành người khác. Không tụ tập cũng chẳng thấy cặp kè hay một mối quan hệ bạn giường nào với ai. Đều này trước nay chưa từng có.

Đừng nghĩ rằng ông chỉ ở thành phố A này mà không biết những chuyện hoang đường của con gái. Lạp Dĩ Khương không những biết mà còn biết rất rõ, mọi việc như nắm gọn trong lòng bàn tay. Chỉ là ông không muốn quản, con gái đã lớn hẳn tự biết việc làm của mình.

Nhưng cứ thấy cô buông thả bản thân như vậy cũng khiến ông lo lắng không thôi. Đến hôm nay thấy Lệ Sa thay đổi không còn những mối quan hệ không đứng đắn kia khiến ông yên lòng không ít.

Lại thấy Lệ Sa dường như có tình cảm với Thái Anh, nhưng xem ra chắc Lệ Sa cũng chẳng biết hoặc đã biết nhưng cố tình làm như không hiểu.

Lạp Dĩ Khương nhìn con gái lại nhìn về hướng thư phòng thở dài một hơi. Hai đứa trẻ này chịu quá nhiều tổn thương trong tình cảm. Con gái ông có thể mở lòng yêu Thái Anh. Nhưng Thái Anh con bé vẫn chưa buông xuống được chuyện cũ.

Ông sợ với tính cách của Lệ Sa cùng lịch sử tình trường loạn thành một đoàn kia. Thái Anh sẽ không chấp nhận được huống hồ gì là yêu đương rồi còn cả chuyện cùng một chỗ sau này.

Hơn nữa Thái Anh của hiện tại...nghỉ đến ông lại thở dài, xem ra hai đứa nhỏ này muốn đến được với nhau thật sự rất khó a.

______________________________________

Chap này hơi nhạt mọi người thông củm cho tui 😅😅😅

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net