Tiểu Bất Điểm Thứ Hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Để dành làm kỉ niệm. Câu chuyện nhỏ trong câu truyện lớn.
TIỂU BẤT ĐIỂM THỨ HAI

Thường ngày, Giản Dao luôn là người thức dậy sớm nhất để chuẩn bị bữa sáng cho bố con Bạc Cận Ngôn. Không hiểu sao ngày hôm nay cô lại dậy muộn hơn mọi ngày. Ánh nắng chiếu rọi vào phòng đến mắt Cận Ngôn gây khó chịu, từng đường nét tinh tế trên khuôn mặt có sự dịch chuyển nhỏ. Mỗi ngày anh đều thật không hài lòng khi mở mắt ra chỗ bên cạnh đã trống không. Nhưng hôm nay, người phụ nữ anh yêu nhất lại đang ngủ say sưa trong vòng tay anh còn tay thì đặt ở thắt lưng. Bạc Cận Ngôn cảm thấy thật thỏa mãn.

Nhẹ nhàng vén những sợi tóc rơi lòa xòa trước trán, Bạc Cận Ngôn hôn lên đó. Giản Dao không phải người ngủ sâu, vài hành động nhỏ củng làm cô thức Giấc.
Bạc Cận Ngôn: " Giản Dao, chào buổi sáng. "
Giản Dao: " Chào buổi sáng, Cận Ngôn. "
Hai người mỉm cười rồi hôn nhau.
" Mỗi sáng em đều nằm trong lòng anh thế này cảm giác thật tốt "
Bạc Cận Ngôn ôm chặt Giản Dao và tay lại nghịch tóc cô.
Giản Dao cười nhẹ nhàng.

Cô hiểu ý Bạc Cận Ngôn, mỗi sáng anh đều bất mãn về việc cô rời giừơng sớm. Cô nghĩ rằng vì đêm qua cô thõa mãn nhu cầu sinh lí cao của người đàn ông này mà có thể cô mệt mỏi mới dậy trễ như vậy. Giản Dao vén chăn, hôn anh và bước xuống giừơng để chuẩn bị buổi sáng. Con gái của cô tuy chỉ mới bốn tuổi nhưng con bé đã rất tự lập. Mỗi buổi sáng Giản Dao không cần phải đến đánh thức mà con gái có thể tự thức dậy và làm vệ sinh cá nhân.
Buổi sáng chuẩn bị xong, bố con Bạc Cận Ngôn xuống đúng lúc và ngồi vào bàn ăn sáng.

Hôm nay là chủ nhật nhưng vì có vụ án mới quan trọng nên Bạc Cân Ngôn phải đến đồn cảnh sát làm vài xét nghiệm và phân tích. Sau khi ăn sáng xong, Bạc Cận Ngôn định hôn chào tạm biệt vợ yêu và con gái, phát hiện Giản Dao hơi tái nhợt, anh lo lắng:
"Em không khỏe sao."
"Chẳng phải tại anh sao."
Giản Dao lườm anh, Bạc Cận Ngôn giả vờ cười vô tội. Nghĩ là do hôm qua làm đến khuya nên cô mới mệt mỏi như vậy. Anh nghĩ mình nên tiết chế lại.

Sau khi Bạc Cận Ngôn đi khỏi, Chỉ còn hai mẹ con ở nhà, Giản Dao chơi cùng với con gái. Thế là bé con Bạc Dao nghĩ ra trò chơi trốn tìm.
"Mẹ không được ăn gian, không được xoay người lại. Nếu ai ăn gian sẽ béo lên xấu thật xấu nha."
Bé con hí hửng vừa nói vừa chạy đi tìm chỗ trốn.
Giản Dao cảm thấy con gái thật đáng yêu, may mắn con bé có EQ không thấp như Bạc đại nhân.

Cô cười, mình lại nghĩ đến anh nữa rồi, một cỗ choáng voáng ập đến, nụ cười trên mặt Giản Dao ngưng lại. Cô từ từ ngã xuống.

Bé con đang chạy lên cầu thang, nghe thấy tiếng động thì quay lại. Trước mắt bé con mẹ đang nằm bất động.
Hốt hoảng, bé con chạy về phía mẹ, lay mãi mà mẹ vẫn không tỉnh bé con cảm thấy sợ hãi. Là con gái của mẹ Giản Dao và bố Cận Ngôn. Bạc Dao củng có được chút ít bình tĩnh, mặc dù trên mặt nước mắt đã xếp thành hai hàng. Điều đầu tiên Bạc Dao nghĩ đến là điện thoại cho bố.

Đang tập trung xem xét hồ sơ, chuông điện thoại vang lên, nhìn vào dãy số trên màn hình mắt Bạc Cận Ngôn hiện lên ý cười và dịu dàng.
"Vợ, anh không ngờ em yêu anh đến vậy, anh ra khỏi nhà chưa bao lâu em đã nhớ anh đến thế." Bạc Cận Ngôn đang chờ đợi sự phản bác của Giản Dao thì bên tai lại nghe thấy tiếng thút thít đứt quãng:
"Bố... Cứu mạng... Cứu mạng... hức..hức.."
Bạc Dao mỗi lần cần ai đó giúp đỡ đều nói như vậy. Anh bình tĩnh hỏi: " Con cần bố giúp gì sao. "
"Bố... Mẹ nằm dưới sàn... Dao Dao lay mãi mẹ không cử động... Có phải mẹ bị gì không bố... Bố mau về với Dao Dao và mẹ đi... Dao Dao sợ... Bố mau về... Mau về... Oaoa..."
Âm thanh cuối cùng là tiếng bật khóc của Bạc Dao.

Dùng tốc độ thật nhanh, Bạc Cận Ngôn trở về nhà ngay lập tức. Đối với Bạc Cận Ngôn, trái tim suốt hai mươi sáu năm luôn trấn tĩnh, cho đến khi gặp được Giản Dao, mọi chuyện xảy ra với cô anh đều bận tâm, đều không thể bình tĩnh như trước.

Quãng đường từ đồn cảnh sát về nhà không xa nên chỉ năm phút Bạc Cận Ngôn đã xuất hiện trước cửa. Móc chìa khoá trong túi áo, Bạc Cận Ngôn nhanh chóng tra vào ổ khoá. Cửa được đẩy mạnh, hiện ra bóng dáng Bạc Dao ngồi bên cạnh nắm tay Giản Dao đang nằm bất động và khóc nức nở. Chẳng suy nghĩ nhiều, Bạc Cận Ngôn đi nhanh đến bế Giản Dao lên và bảo con gái:
" Đừng khóc Dao Dao, chúng ta phải nhanh đưa mẹ đến bệnh viện. "

Nỗi sợ hãi giảm đi phần nào khi gặp được bố, Bạc Dao nghe lời, hít hít mũi vài cái rồi không khóc nữa nhanh chóng đi theo bố đưa mẹ đến bệnh viện.

Phó Tử Ngộ thật bất ngờ khi thấy sự xuất hiện gia đình nhỏ của Bạc Cận Ngôn. Nhưng anh hiểu ra ngay khi thấy Giản Dao mặt tái nhợt nằm bất động trong vòng tay Bạc Cận Ngôn.
Bạc Cận Ngôn đảo mắt nhìn quanh, khi gặp phải ánh mắt Phó Tử Ngộ, họ gật đầu với nhau ngầm hiểu ý. Phó Tử Ngộ quay lưng bước đi đến một phòng bệnh trống, Bạc Cận Ngôn và Bạc Dao bước theo sau. Sau khi đặt Giản Dao xuống giường bệnh, Phó Tử Ngộ bảo Bạc Cận Ngôn ra ngoài chờ, anh nhìn Giản Dao sau đó quay sang Phó Tử Ngộ:
"Tử Ngộ tôi trông cậy vào cậu. "
Bạc Dao nói theo bố:
"Chú Tử Ngộ cháu trông cậy vào chú."
Hai bố con này, củng chỉ có Giản Dao là quan trọng nhất với họ.
"Hai người yên tâm, Giản Dao nhất định không sao. "
Sau khi nghe thấy lời khẳng định của Phó Tử Ngộ. Hai bố con Bạc Cận Ngôn nhanh chóng ra ngoài.

Phó Tử Ngộ bắt đầu kiểm tra cho Giản Dao. Qua một lúc, quan sát vào màn hình siêu âm, Phó Tử Ngộ phát hiện trên màn hình xuất hiện một chấm nhỏ. Thì ra Giản Dao lại mang thai. Phó Tử Ngộ mừng thầm cho người bạn thân của mình. Vài năm trước Bạc Cận Ngôn chỉ là một trai tân không hiểu nhân tình thế thái. Vậy mà qua vài năm sau, mọi chuyện điều thay đổi theo hướng không ai ngờ tới. Anh ta yêu Giản Dao say đắm, có đứa con gái đáng yêu, và bây giờ chuẩn bị chào đón một thành viên mới trong gia đình nhỏ. Một bước vượt mặt Phó Tử Ngộ anh hơn trăm thước. Phó Tử Ngộ buồn cười về ý nghĩ của mình.

Ngoài phòng bệnh, điều lạ là mọi người đều tập trung mắt nhìn vào một chỗ. Đó là chỗ trước phòng bệnh Giản Dao, một lớn một nhỏ đứng như bất động nhìn về cánh cửa phòng bệnh. Bạc Cận Ngôn đứng khoanh tay, còn bé con Bạc Dao ôm chặt đùi bố, khuôn mặt mỹ nam cùng với thiên sứ đáng yêu không khỏi bị chú ý. Cánh cửa phòng mở ra, Bạc Cận Ngôn quên cả việc Bạc Dao đang như con khỉ nhỏ ôm chặt chân mình. Anh nhấc cả khỉ nhỏ theo từng bước chân của mình đến trước mặt Phó Tử Ngộ.
Hai bố con đồng thanh hỏi:
"Cô ấy thế nào."
"Mẹ con thế nào ? "
Nhìn cảnh tưởng xung quanh rồi quay sang hai bố con Bạc Cận Ngôn, Phó Tử Ngộ nhịn cười tỏ vẻ ngập ngừng:
" Tôi không thể chữa cho cô ấy... "
Chỉ nói đến đó thì Bạc Cận Ngôn tiến lên đẩy mạnh Phó Tử Ngộ vào tường.
"Sh*t! Phó Tử Ngộ, ý cậu là sao hả ? "
Tức giận rồi, đúng là chỉ có chuyện liên quan đến Giản Dao thì cậu ấy mới mất bình tĩnh như vậy.
"Thôi được rồi Cận Ngôn. Cậu bình tĩnh nghe tôi nói hết đã. Tôi không thể chữa cho cô ấy vì cô ấy không bị bệnh." Phó Tử Ngộ cười bỡn cợt Bạc Cận Ngôn.
"Vậy tại sao cô ấy lại ngất xỉu ? "

Bạc Cận Ngôn đặt ra nghi vấn với Phó Tử Ngộ.
"Cô ấy chỉ thiếu máu một chút, nhưng với tình trạng ĐẶC BIỆT hiện tại của thì khá ảnh hưởng. "

Thấy vẻ mặt Bạc Cận Ngôn vẫn mù mơ, Phó Tử Ngộ cười chế giễu, đành nói ra, không vòng vo khiến Bạc Cận Ngôn nóng lòng:
"Đại nhân gia của tôi ơi, cậu sắp làm ba thêm lần nữa, Giản Dao có thai rồi. Chúc mừng cậu. "

Phó Tử Ngộ vừa thốt ra câu nói ấy, hai bố con đứng hình. Người có phản ứng đầu tiên là bé con Bạc Dao:
"Woa... Mẹ có em bé, Dao Dao sẽ có em, thích quá... Thích quá! "
Bé con hưng phấn ôm đùi bố lắc qua lắc lại rồi chuyển sang đùi Phó Tử Ngộ, làm hai người hơi chao đảo. Phó Tử Ngộ không khỏi buồn cười, Bạc Dao thật đáng yêu. Quay sang Bạc Cận Ngôn, hazz, cũng như lần đầu, đối với việc Giản Dao có thai Bạc Cận Ngôn chỉ thốt ra câu nói:
"Lại có thêm một động vật nhỏ bò đi bò lại trong nhà. "
Tuy nói như vậy nhưng Bạc Cận Ngôn cũng có chút gì đó vui mừng. Giản Dao mang thai chắc cô sẽ rất vui vì dạo gần đây cô nói với anh rằng cô muốn sinh một đứa con trai giống anh. Điều mong muốn của cô đã thành hiện thực.
Giản Dao tỉnh lại, tay cử động cảm thấy hơi nhói. Thì ra cô đang ở bệnh viện và đang truyền nước biển. Tiếng mở cửa vang lên, ba hình dáng xuất hiện. Bạc Cận Ngôn không để ý đến con gái và Phó Tử Ngộ, thấy Giản Dao tỉnh lại, anh sải bước dài hơn.

Ngồi bên mép giừơng, Bạc Cận Ngôn nghiêng người nhẹ nhàng hôn Giản Dao, chỉnh vài lọn tóc rối cho cô:
"Em cảm thấy không khỏe ở đâu, nói anh biết, anh sẽ gọi bác sĩ."
Nhìn một màn dịu dàng của Bạc Cận Ngôn, Phó Tử Ngộ nghĩ họ cần không gian riêng. Bế Bạc Dao lên anh diện cớ đi mua thức ăn để dành không riêng cho hai người.

Nhìn nét mặt và giọng nói của Bạc Cận Ngôn, chắc hẳn anh rất lo cho cô, cô củngg không hiểu lí do tại sao mình lại ngất xỉu.
" Cận Ngôn, em bị làm sao vậy ? "
" Nhờ một người chồng tài giỏi như anh, tâm nguyện của em đã thành hiện thực. Giản Dao, chúng ta sẽ chào đón một tiểu bất điểm nữa. "
Bạc Cận Ngôn cầm tay Giản Dao đưa lên hôn, rồi từ trên nhìn xuống khuôn mặt Giản Dao cười trêu ghẹo.
" Anh nói thật ? ". Niềm vui len lói trong lòng nhưng cô vẫn muốn xác định lại thêm lần nữa.
" Nhìn anh này Giản Dao . " Bạc Cận Ngôn đặt trán mình chạm vào trán Giản Dao, hai người nhìn vào mắt nhau:
" Em mang thai rồi, tinh trùng của anh một ngày nào đó phá vỡ màng trứng của em trú ngụ tại đó. Chúng thụ thai thành phôi sau đó phát triển thành hợp tử và không lâu sau, một tiểu Bạc sẽ ra đời. Em tin chưa. "
Giản Dao buồn cười vì cái cách anh khẳng định.
" Cận Ngôn, em rất vui. Có thể em sẽ sinh ra được một tiểu Bạc Cận Ngôn giống như anh. "
" Không được. "
Giản Dao không kịp phản ứng trước câu trả lời của Bạc Cận Ngôn:
" Tại sao ? "
" Là tiểu Bạc gì củng được, không được là tiểu Bạc Cận Ngôn. Anh không muốn khi em nói yêu anh lại có thêm nó. "

Bạc Cận Ngôn ơi Bạc Cận Ngôn sao anh lại ấu trĩ như vậy. Giản Dao buồn cười:
" Anh thật là... ! "
Cô dùng cách duy nhất trấn an sự bất mãn của anh. Tay quàng qua cổ kéo anh lại gần hơn, hôn nhẹ lên môi anh sau đó cô giả giọng lúc Bạc Cận Ngôn cầu hôn mình.
" Cận Ngôn, em yêu anh bằng cả sinh mệnh và trí tụê. "
Bạc Cận Ngôn không thể kém hơn:
"Giản Dao, anh yêu em hơn cả sinh mệnh và trí tụê. "
Sau đó phòng bệnh yên ắng, chỉ còn lại tiếng động hai người hôn nhau, còn cả mùi vị hạnh phúc của tình yêu chân thật.
...................
Người ta thường nói " Gặp nhau đã khó, yêu thương nhau còn khó hơn ".
Cận Ngôn nếu lúc đó em quyết định bỏ qua anh, không bước chung đường với anh, chắc có lẽ em đã không bao giờ hạnh phúc.
Cận Ngôn. Cám ơn anh đã xuất hiện để em yêu anh và yêu em.
❤ Simon

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net