Anh hùng gặp anh hùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công Tôn tiên sinh mặt mày hầm hầm dắt tay đứa nhỏ đến nhà Tuệ Lâm. 

"Con của con tự mình quản đi! Đừng có làm khổ cái thân già này nữa.", Công Tôn tiên sinh "giao trả" đứa nhỏ cho Tuệ Lâm. Tuệ Lâm ngơ ngác không hiểu gì. 

  Tuệ Lâm vừa xoa đầu đứa con vừa hỏi tiên sinh:  

- Không phải phụ thân muốn đón nó về phủ cho vui cửa vui nhà sao?

Tiên sinh bực bội nói: 

- Đón nó về phủ là sai lầm nghiêm trọng của Công Tôn Sách ta. Nói chung, con tự mình quản đi. Nó còn hơn con ngày xưa!

Và rồi tiên sinh vội vàng bỏ về Khai Phong phủ. Sau khi tiễn chân phụ thân, Tuệ Lâm quay vào, đứa con đang chăm chú vào quyển sách để mở trong thư phòng. 

- Tiểu Tịnh (một bé "Thiền", một bé "Tịnh" vui rồi), con đã làm gì ở chỗ hai gia gia vậy?

Tiểu Tịnh rời mắt khỏi quyển sách, rành rọt đáp:

- Tiểu Tịnh không có làm gì cả. Tiểu Tịnh rất ngoan. Chỉ là Tiểu Thiền hắn đến khóc lóc bảo rằng cô trượng muốn đánh hắn. Tiểu Tịnh bèn giúp hắn lấy thuốc tịnh tâm cho cô trượng uống để cô trượng không đánh hắn, nhưng lấy nhầm thuốc xổ thôi mà. Tiểu Tịnh còn xem hai gia gia đánh cờ và Tiểu Tịnh thấy bàn cờ vây với bàn cờ tướng cũng đều có ô ngang ô dọc như nhau, tại sao chúng ta không thử dùng bàn cờ tướng để đánh cờ vây và ngược lại? Vậy là Tiểu Tịnh đem hai bàn cờ đổi cho nhau, còn rạch thêm mấy đường để bàn cờ vây thật giống bàn cờ tướng. Tiểu Tịnh chỉ muốn thử trò chơi mới cho hai gia gia được vui thôi mà. Tiểu Tịnh cũng chỉ là thấy gia gia đọc sách hay, mới xé vài trang để dành làm cẩm nang thôi mà. Tiểu Tịnh đâu làm gì sai.

- Con không cần nói nữa đâu... - Tuệ Lâm u ám toàn diện.

"Tiểu Tịnh, phụ thân phải đi xa vài ngày, con sang chỗ cô cô ở tạm, nhớ là phải ngoan đó", Tuệ Lâm ân cần dặn dò đứa con. Vậy là Tiểu Tịnh sang ở tạm nhà cô cô. 

"Nhân chi sơ

Tính bổn thiện 

  Tính tương cận

Tập tương viễn"

Tiểu Tịnh say sưa đọc Tam Tự Kinh. Tuệ Linh phải khen thầm mình có đứa cháu quá thông minh, đúng thật là dòng dõi của ca ca có khác. Triển Chiêu sáng sớm ra khỏi nhà vẫn chưa về. 

"Tiểu Tịnh, đi chơi đi, đừng có đọc nữa.", Tiểu Thiền lon ton chạy vào kéo tay Tiểu Tịnh. Tiểu Tịnh gấp sách lại, hỏi:

- Đi đâu chơi đây Tiểu Thiền?

- Vào cung chơi với tiểu hoàng tử điện hạ. - Tiểu Thiền đề xuất. 

- Không thích! Ta ghét gặp mặt tiểu công chúa lắm, toàn là "lợi dụng tư nhan" của ta thôi. - Tiểu Tịnh lắc đầu liên tục. 

Tiểu Thiền xoa xoa cằm:

- Cũng đúng ha. Công chúa đúng là không ổn, toàn lợi dụng chúng ta. Hay là đến phủ Địch bá bá chơi với tiểu nguyên soái đi. 

- Không chịu luôn! Lần nào ngươi cũng đánh thua tiểu nguyên soái, có bảo vệ được cho ta đâu. - Tiểu Tịnh lại lắc đầu. 

- Lần này đảm bảo thắng nhé. Ta vừa học được chiêu mới, rất hiệu quả. - Tiểu Thiền ưỡn ngực tự tin. 

- Chiêu gì nói bản thiếu gia nghe thử. - Tiểu Tịnh nheo mắt nhìn kẻ đang ưỡn ngực. 

- Là kẹo hồ lô thần chưởng! - Tiểu Thiền làm động tác tung tưởng. 

Tiểu Tịnh thè lưỡi, lắc đầu. Tiểu Thiền bực mình, nói to:

- Vậy giờ ngươi muốn đi đâu thì nói đi. 

Tiểu Tịnh lấy ngón trỏ điểm thái dương suy nghĩ một chút rồi nói:

- Ta có chỗ này rất vui. - Kéo tay Tiểu Thiền - Đi theo ta. 

"Triển đại nhân!!! Ta muốn khiếu kiện!!", Triển Chiêu vừa về tới nhà, ngồi chưa ấm chỗ đã nghe tiếng người la hét ngoài cổng. 

"Triển đại nhân, hai vị công tử phá hư đạo quán của bần đạo rồi. Phiền đại nhân bồi thường", vị đạo sĩ bị cháy xém cùng đạo đồng dắt hai đứa trẻ đến bắt đền Triển Chiêu. 

"Con chỉ muốn  cùng Tiểu Thiền học luyện đan dược thôi mà, có ai ngờ cái lò luyện đan đó là đồ rởm chứ.", Tiểu Tịnh thè lưỡi, rụt vai nói. 

Và Triển Chiêu đã tốn cả chục tờ ngân phiếu...

"Vụ án này thật phức tạp, phá mãi không xong.", Triển Chiêu than thở với Tuệ Linh. 

Tiểu Tịnh ôm quyển sách lon ton đi đến, kéo tay áo Triển Chiêu,  ra vẻ nghiêm túc, nói:

- Cô trượng, muốn phá án phải khai quan nghiệm thi, phải dùng châm thử độc, phải khám nghiệm hiện trường,... cô trượng ngồi đây than thì hung thủ sẽ tự chạy đến đầu án sao?

Triển Chiêu trừng mắt:

- Nhóc con, gia gia của con đã làm hết mấy cái đó rồi. Án vẫn có phá được đâu. - Kéo má Tiểu Tịnh - Cái miệng bớt bớt giùm, sắc bén giống phụ thân con quá rồi đó. 

Tiểu Tịnh trèo lên cái ghế, hiên ngang nói:

- Tại vì không có đỉnh đỉnh đại danh thiên hạ kỳ tại Tiểu Tịnh này ra tay nên mới rối tinh như vậy. Phải để con ra tay thì mọi chuyện xong ngay! Con ruồi bay qua con còn biết là nó có bệnh hay không có bệnh mà. 

Triển Chiêu ôm đầu, ngao ngán hỏi Tuệ Linh:

- Ca ca nàng hồi nhỏ cũng bốc phét như vậy à?

- Làm gì có. Ca ca đỡ hơn một chút... - Tuệ Linh chặc lưỡi

Ngay lúc này, một cái bóng lao vút ra. Mèo Con cầm kiếm gỗ, leo lên bàn, dõng dạc nói:

- Và không có uy phong thần vũ, tuấn tú đẹp trai, tài ba trác tuyệt Tiểu Thiền này thì chuyện cũng không xong đâu. 

Triển Chiêu vội vàng xua tay, nói như thanh minh:

- Tuyệt đối không phải ta! Ngày xưa ta không có như vậy!

"Áááá... phu nhân ơi, không xong rồi! Không xong rồi!", a hoàn Triển phủ vừa chạy vừa la. Tuệ Linh chưa hiểu chuyện gì đã bị kéo đi. Đến hoa viên, cảnh tượng thật... 

"Bạch thược này là thuốc tốt đó, để sang một bên", Tiểu Tịnh vừa nhổ gốc bạch thược vừa nói. 

"Con dế này đem qua thi chọi với dế của tiểu nguyên soái thì thắng chắc rồi", Tiểu Thiền úp người bắt con dế.

"Cỏ này không biết cỏ gì, bỏ qua!", Tiểu Tịnh ném mạnh một bụi cỏ cảnh. 

"Chỗ này xấu. Trồng lại", Tiểu Thiền nhổ bật gốc mấy cây mẫu đơn. 

Và, cả hoa viên xinh đẹp đều tan nát dưới sức tàn phá của hai cậu nhóc. Tuệ Linh khóc không ra nước mắt. 

"Bạch Ngọc Đường, ta và Lâm ca đều rất bận rộn, phiền Hãm Không Đảo trông giúp hai đứa nhóc này", Triển Chiêu gửi gắm Bạch Ngọc Đường. 

"Từ bá bá, ăn nhiều món này quá không tốt cho sức khỏe!", Tiểu Tịnh giật đĩa thức ăn của Từ Khánh.

"Bạch thúc thúc, Tiểu Thiền lỡ làm rách áo của thúc rồi!", Mèo Con cười cười, đưa Chuột Bạch cái áo rách nát. 

Chuột Bạch mặt méo xệch:

- Áo ta chưa mặc một lần...

"Ai xé sách của ta thế này?", Lư Phương kinh hoàng hét lên. 

"Con xin sách của trang chủ làm cẩm nang ạ!", Tiểu Tịnh tỉnh queo cầm mớ giấy mới xé được đi ngang.

"Đại gia! Không xong rồi! Hậu viện nổ tung rồi!", quản gia Lư gia trang hớt hải phi báo. 

Ngũ Thử kéo nhau đi xem. Hỡi ơi...

Hậu viện đã thành một đống đổ nát, khói bụi mù mịt. Sau khi khói bụi tan bớt thì mọi người lại thấy ở nơi gốc cây, vừa khuất chỗ vụ nổ một cảnh tượng khác...
"Thuốc nổ của doanh trại Địch bá bá dùng tốt hơn thuốc nổ của Hàn bá bá", Tiểu Tịnh cầm hai mẩu thuốc nổ nói với Tiểu Thiền. 

"Ta chưa tin. Phải thử chỗ nào to to như Khai Phong phủ của Bao gia gia thì ta mới tin.", Tiểu Thiền lắc lắc đầu.

"Nếu to thì hoàng cung là to nhất!", Tiểu Tịnh nhận định.

Rồi hai nhóc cùng nhìn về đống đổ nát, đồng thanh: "Thật thiếu kiên cố!". 

Bạch Ngọc Đường không thể chịu đựng nổi: "Ta sẽ trả hai ngươi về nơi sản xuất ngay lập tức!"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net