Chương 12: Đại Hôn Lễ phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước đại hôn 5 ngày, Tịch Nhi đưa ta đến Thiên Tôn Sơn. Một là để mời Thiên Tôn đến chủ trì hôn lễ với Thiên Quân. Hai là để lão nhân gia giải Cửu Linh Thuật trên người ta. Phu thê chúng ta ngự mây đến chân núi, thong thả đi lên bậc thang dẫn đến đỉnh núi, ta đi được một nửa thì bắt đầu thở dốc, đuối sức, mỏi chân. Tịch Nhi ở bên cạnh phát hiện, ôm lấy cánh tay ta, ân cần hỏi: Chàng mệt rồi phải không? Chúng ta ngồi nghỉ chút nhé.

Ta mím môi, gật đầu, nàng dìu ta ngồi xuống phiến đá bên cạnh, vuốt vuốt ngực ta, rồi biến ra một bình nước, rót cho ta một chén đưa đến trước mặt, mỉm cười nói: Chàng uống ít nước đi, hết mệt rồi chúng ta đi tiếp.

Ta nhận lấy chén nước, uống vài ngụm, cảm khái nói: Quả thật thân thể phàm nhân thật yếu ớt.

Nàng ngồi xổm bên cạnh chân ta, tay nàng đặt lên đầu gối của ta, một tay chống cằm, ngước mặt lên nhìn ta nói: Nhưng ta lại cảm thấy thích những lúc như thế này.

Nhìn nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt say mê ngắm ta, cái miệng nhỏ lại thốt ra câu nói đó khiến ta buồn cười hỏi: Tại sao?

Nàng cười mỉm, nói: Vì ta có thể bảo vệ chàng, chàng dựa vào ta, bình thường toàn là nhất phẩm chiến thần chàng bảo vệ ta, bảo vệ chúng sinh lục giới thôi.

Ta phì cười, xoa đầu nàng, điểm nhẹ trán nàng một cái, sủng nịnh ngắm nàng. Nhìn vào đôi mắt long lanh tràn ngập tình cảm yêu thương nàng dành cho ta, ẩn sâu trong đáy mắt là tâm tư muốn được bảo vệ ta như cách ta đã bảo vệ nàng. Ta biết chuyện 300 năm trước đã trở thành tâm ma trong lòng nàng, nàng cảm thấy nàng không đủ mạnh để có thể sóng vai cùng ta gánh vác trách nhiệm, đương đầu nguy hiểm cho nên mới khiến ta đưa ra lựa chọn là lừa nàng, một mình xuống Phược Linh Uyên, ép nàng tự tay phải đóng cửa phong ấn. Nàng không muốn núp sau lưng ta, nàng muốn đứng ngang hàng với ta, nàng muốn ta bảo vệ nàng thì nàng cũng có thể bảo vệ ta. Tiểu đan điểu của ta yêu ghét rõ ràng, ta biết nàng yêu ta rất sâu đậm nên mới như vậy. Vì thế, từ ngày ta trở lại và bị phong ấn thần lực, nàng đã có cơ hội được thực hiện mong muốn ấy, nàng đã bảo hộ ta cẩn thận từng chút một, trên người ta bây giờ có rất nhiều pháp bảo của nàng nhằm đảm bảo ta không bị thương tổn ngoài ý muốn dù chỉ là một sợi tóc. Nhưng nàng biết không Tịch Nhi, ta cũng yêu nàng rất sâu đậm, pháp lực của ta cao cường hơn nàng, ta còn là phu quân của nàng, đương nhiên phải trở thành chỗ dựa của nàng, có trách nhiệm bảo vệ thê nhi của mình, cho nên nàng không cần áy náy, không cần cảm thấy vô dụng, ta nguyện ý gánh vác mọi khó khăn để nàng và Niệm Nhi có một đời bình an vui vẻ.

Phu thê chúng ta nghĩ ngơi xong liền đi nốt các bậc thang còn lại, dẫn nhau đến chỗ Thiên Tôn. Sư phụ thấy ta tới nhưng không thấy Niệm Nhi, ánh mắt từ háo hức lập tức chuyển sang hụt hẫng, bĩu môi nói: Sao không dẫn Niệm Nhi đến thăm ta?

Ta chấp tay nói: Lần này đệ tử đến là mời sư phụ đến làm chủ trì hôn lễ của đệ tử 5 ngày sau. Niệm Nhi đang ở Phù Vân Điện, đồ nhi sẽ dẫn con bé đến gặp người.

Thiên Tôn gật đầu: Được.

Nói xong, lão nhân gia phất tay, ta bị một luồng thần khí hút về phía sư phụ, Tịch Nhi ở bên cạnh cũng ngạc nhiên, nhìn ta bay về phía sư phụ. Người đem ta đến trước mặt người, sau đó thi thuật, điểm 2 ngón tay lên trán ta, một luồng thần khí dồi dào xâm nhập vào cơ thể ta, ta biết sư phụ đang truyền thần lực cho ta nên ta nhắm mắt lại tiếp thu thần lực của người. Đến khi sư phụ thu tay, thần lực trong cơ thể ta đã phục hồi được 8 phần.

Ta mở mắt, chấp tay, cúi đầu hành đại lễ với người: Đệ tử bất hiếu, lại để sư phụ hao tổn thần lực.

Sư phụ nâng ta dậy, xua xua tay: đây là lễ vật của ta, mừng đại hôn của con.

Tịch Nhi ở phía sau nghe vậy cũng cùng ta chấp tay, cung kính hành bán lễ, nói: Đa tạ sư phụ.

Sư phụ đứng lên, Tịch Nhi bước lên cùng ta muốn đỡ người thì sư phụ phất tay áo xua xua: Chỉ có một chút thần lực, không khiến ta đi đứng k vững. Đi nhanh thôi, ta nhớ Niệm Nhi của ta lắm rồi.

Ta và Tịch Nhi nhìn nhau cười. Từ ngày có Niệm Nhi, Thiên Tôn chỉ tâm tâm niệm niệm tiểu bánh bao nhỏ nhà ta. Sau đó, cả ba người chúng ta cùng nhau quay về Thiên Cung. Thiên Tôn đến Phù Vân Điện chơi với Niệm Nhi cùng với 2 đồ đệ, đồ tôn bất đắc dĩ của ta.

-----------------
Trước đại hôn 3 ngày, Ta quyết định trở về Sơn Linh Tộc để đợi xuất giá. 300 năm trước, ta đã truyền ngôi lại cho Quốc Sư đương nhiệm, nhưng hắn một mực không đăng cơ, hắn nói quốc chủ chỉ có dòng dõi Phượng hoàng mới có thể đảm nhận. Hắn biết nguyên nhân ta thoái vị, vì thế, hắn tuyên bố với bên ngoài 2 việc, đó là xóa bỏ tục lễ quốc chủ không được phép kết hôn với người ngoài tộc và hắn thay Quốc Chủ giám quốc. Lần này, Thiên Tộc tuyên bố đại hôn của ta và Thần Tôn, vị Quốc Sư này của ta rất tích cực, ra lệnh trang hoàng Thiên Tức Cung thật lộng lẫy, vét hết kỳ trân dị bảo trong Sơn Linh Tộc để chuẩn bị của hồi môn cho ta không thiếu thứ gì, chất đầy cả tẩm điện. Ta trở về nhìn núi đồ trước mặt, nhìn sang hắn đang hăng hái chỉ huy bọn tỳ nữ hầu hạ ta thế này thế kia, làm ta có cảm giác như hắn đang chuẩn bị gả nữ nhi của hắn đi lấy chồng vậy.

Ta bị hắn làm phiền đến 2 canh giờ mới chịu rời khỏi, đuổi được hắn đi, ta thở phào nhẹ nhõm, lúc này ta phất tay một cái, trên bàn lập tức xuất hiện 1 hộp gỗ, đây là hỷ phục do ta may, 3 ngày sau ta sẽ mặc nó để xuất giá, ta mở hộp ra, đem hỷ phục treo lên giá. Ta vuốt lại phẳng phiu, vừa làm trong đầu vừa nhớ đến hình bóng của chàng ấy, mới xa nhau có mấy canh giờ, ta đã thấy nhớ, lúc này một đôi tay rắn chắc vòng qua eo ta, ôm ta từ đằng sau, mặt kề sát vào hõm vai trái của ta, thổi thổi hơi vào tai của ta thì thầm: Nhớ ta không?

Ta cười cười, tay ta nắm lấy tay chàng, nói: Nhớ, vừa rời khỏi chàng mới mấy canh giờ, ta đã nhớ chàng da diết.

Chàng hôn lên vành tai ta, sủng nịnh nói: Ta cũng vậy. Thật mong 3 ngày này qua nhanh.

Ta xoay người lại, choàng tay qua cổ chàng, mắt ta nhìn thẳng vào mắt chàng, mũi ta chạm vào mũi chàng: Chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi.

Chàng cũng nhìn ta, ta cảm nhận được bàn tay ôm eo ta siết chặt hơn: Nhất định.

Sau đó, hai ta hôn nhau, ngã ra giường, một đêm xuân mãnh liệt lại đến.

Sau khi cùng nhau lăn giường, ta ôm chàng ngủ, gần sáng, chàng mới rời đi trước khi tỳ nữ vào hầu hạ ta. Cứ thế đêm tiếp theo cũng như vậy.
-----------------------
Ở Phù Vân Điện,

Ngày đại hôn, Thần Tôn tự mình thay hỷ phục do chính tay Linh Tịch may. Bộ đồ có kiểu dáng giống với y phục ngày thường của ta, điểm khác biệt duy nhất là được thêu Ứng Long trên áo, điểm tô xung quanh là các đám mây nhỏ, viền áo thì dùng chỉ vàng tạo thành.

Mặc y phục xong, búi tóc gọn gàng, sau đó mới bước ra đại diện của Phù Vân Điện. Vân Phong, Ti Mệnh, Thừa Yến, Khai Dương, Hàm Chương đã đợi sẵn để cùng thần tôn đi đón dâu.

Thần Tôn một thân hỷ phục bước ra, nhìn bọn họ nói: Chuẩn bị xong hết chưa?

Bọn họ thấy thần tôn đi ra liền hành lễ, sau đó Vân Phong lên tiếng đầu tiên: Sư huynh hôm nay rất soái.

Ti Mệnh lên tiếng trả lời câu hỏi của thần tôn: Bẩm thần tôn, đã chuẩn bị xong.

Thần Tôn gật đầu, hạ lệnh: Xuất phát.

Người dẫn đầu đoàn người bước ra cửa Phù Vân Điện, ở ngoài đội ngũ đón dâu đã chờ sẵn. Kiệu tân nương đỏ thẫm thật to, đỉnh kiệu gắn một viên Dạ Minh Châu to gấp 10 lần viên đan dược Linh Tịch luyện lúc trước, kiệu được trang trí bằng hoạ tiết phượng hoàng ở mỗi đỉnh chóp của kiểu, chiếc kiệu được 18 thiên binh khỏe mạnh khiên. Thần Tôn nhìn chiếc kiệu, ánh mắt thể hiện sự hài lòng làm Ti Mệnh thở phào nhẹ nhõm được một phần. Lúc này, Ti Mệnh bước lên một bước dõng dạc hô: Xuất phát.

Đội ngũ thiên binh nâng kiệu lên, Thần Tôn dẫn đầu đoàn rước dâu, ngự mây đến Sơn Linh Tộc.
-------------------
Ở Thiên Tức Cung,

Thanh Dao đang chảy tóc cho sư muội của nàng, Linh Tịch nhìn vào gương, hỏi sư tỷ: Tiểu bảo bối có khỏe không sư tỷ?

Thanh Dao nghe nàng hỏi, cười cười nói: Rất khỏe là đằng khác. Mới có 3 tháng đã ta ốm nghén rất lợi hại. Làm cho tên Vân Phong lo sốt vó.

Linh Tịch phì cười: Giống tên Vân Phong đó đấy, tỷ chưa cho hắn biết hả?

Thanh Dao gật đầu: Ừa, ta định qua đại hôn của muội, ta sẽ cho hắn biết.

Linh Tịch cười cười: Chắc hắn sẽ phi thường bất ngờ, không khéo lại tự hoá đá.

Thanh Dao nghe vậy cũng bật cười theo, hai tỷ muội vui đùa cho đến khi Hoa Liễu và Thập Tam chạy vào báo tin: Linh Tịch, Linh Tịch, thần tôn đến rồi, thần tôn đến rồi.

Linh Tịch nghe 2 người bọn họ báo tin, liền trở nên khẩn trương, hồi hộp. Thanh Dao nghe xong, liền cúi xuống cầm khăn đỏ lên, nhìn Linh Tịch nói: Ta đội lên cho muội.

Linh Tịch gật đầu, Hoa Liễu và Thập Tam chạy đến, cũng muốn đội khăn hỷ lên cho Linh Tịch. Sau đó, bọn họ dìu nàng đứng lên, trên đầu đội khăn hỷ thêu đôi long phượng đang quấn quít lấy nhau, trên người khoác lên bộ hỷ phục đỏ thắm thêu phượng hoàng tung cánh, gả cho thần tôn.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC