Chương 25: Kết thúc viên mãn (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chớp mắt đã đến ngày đầy tháng của Hi Nhi. Thần tôn không muốn làm rình rang nên mở một bữa tiệc nhỏ và chỉ mời những người thân cận với mình đến chung vui. Tiểu bảo bảo ăn sữa rất khỏe, sớm đã trở thành một tiểu bảo bối trắng trắng tròn tròn. Thiên Đế và Thiên Tôn đến đầu tiên, hai lão nhân gia nóng lòng muốn gặp Hi Nhi nên tới sớm. Tiểu tử được chuyền từ tay Thiên Đế đến tay Thiên Tôn mà vẫn không khóc, chỉ tròn xoe đôi mắt nhìn, miệng i i a a như đang chào hỏi hai người. Thiên Đế lần này đến đã tặng cho tiểu bảo bảo 1 thanh đoạn kiếm, người giơ giơ trước mặt bé, bé con nhìn nó liền hăng hái, giơ tay ra nắm lấy, miệng cười khanh khách, Thiên Đế quay sang Thiên Tôn cười rộ lên: Haha, Hi Nhi có vẻ thích đoản kiếm ta tặng.

Thần tôn đang đứng bên cạnh, thấy vậy, cung kính đáp lễ: Đa tạ Thiên Đế đã ban thưởng.

Đây là đoản kiếm tùy thân của Thiên Đế năm xưa khi người ra trận vẫn thường dùng đến, nay ban cho Hi Nhi, thần tôn thầm đánh giá trong lòng, ý của Thiên Đế là hi vọng sau này tiểu tử này có thể trở thành người bảo vệ cho thần tốc sau khi Thiên Lôi về hưu.

Thiên Tôn không giống như Thiên Đế, lão nhân gia đem một đống đồ chơi nhân gian đến tặng cho Hi Nhi. Đây là sáng kiến của hai tên đệ tử bấc đắc dĩ của thần tôn. Quả nhiên, Hi Nhi rất thích, Thiên Tôn lần lượt đưa từng món lên trước mặt của bé, món nào bé cũng giơ tay bắt lấy, cười khanh khách. Thần tôn đứng cạnh cũng bị tiểu tử này làm cho cười lây. Lúc này ngoài cửa thông báo Thiên Lôi chiến thần đến, Thần tôn ra nghênh đón, hai người vui vẻ đáp lễ nhau, khi lão Lôi vừa thấy bé con đã hai mắt phát sáng cười ha hả không ngớt, cậu nhóc cũng rất biết lấy lòng người, giơ tay nhỏ ra nắm râu ông ấy cười khanh khách đáp lễ. Lão Lôi ra vẻ kinh ngạc nói:

Ây dô, tên tiểu tử này dám nắm râu chiến thần luôn này. Còn nhỏ thế này mà đã rất gan dạ rồi, phỏng chừng sau này chính là chiến thần tiếp theo của Thiên tộc ta a.

Nghe câu nói của Thiên Lôi, Thiên Tôn và Thiên Quân nhìn nhau cười, Thần tôn chấp tay khiêm tốn nói:

Không dám, không dám.

Chính cảnh tượng này về sau tạo thành một giai thoại, Chiến Thần tân nhiệm nắm râu chiến thần đương nhiệm chính là con của chiến thần tiền nhiệm. Chỉ một giai thoại này thôi cũng đủ để tạo nên danh tiếng vững như bàn thạch cho Hi nhi bé nhỏ a.

Tiếp theo, Thiên Lôi mang vài món pháp bảo ra cho tiểu hài tử, cậu bé cầm cầm, ê ê a a, sau đó lại đưa cho Thiên Tôn, làm ông được một phen vui vẻ. Hai ông cháu vui đùa một chút thì tiểu bảo bảo tròn miệng ngáp một cái, mắt lim dim có vẻ là muốn đi ngủ, thần tôn bước lên 1 bước, kính cẩn thưa:

Sư tôn, Hi nhi có vẻ buồn ngủ rồi, để con đưa nó đi nghỉ.

Thiên Tôn gật gật đầu, quyến luyến đưa lại tiểu bảo bảo đang muốn ngủ nhưng hai tay vẫn cầm chặt đoản kiếm và trống bỏi không buông tay cho cha của bé.

Đúng lúc, Linh Tịch đi từ phòng trong ra, Thần tôn giao lại bé cho thê tử, hai người nhìn nhau cười một cái rồi mới tách ra.

Hai vị lão nhân gia cùng Thiên Lôi trò chuyện một chút với thần tôn. Thiên Tôn nói vẫn chưa nghĩ ra cái tên nào thật sự hay cho Hi Nhi nên quyết định đến sinh thần 1 tuổi của bé sẽ đặt luôn. Thiên Đế thì khen tấm tắc tiểu hài tử còn trong tả lót, bảo thần tôn phải cố gắng bồi dưỡng, lớn một chút thì đưa đến cho Thiên Tôn để ngài ấy dạy bảo. Lúc này, Thiên Lôi cũng xí phần muốn làm sư phụ cho tiểu bảo bảo. Thần Tôn chỉ mỉm cười tiếp nhận ý tốt của các vị tiền bối chứ không nói gì vì đêm hôm trước thê tử đã quyết định trước mắt để thần tôn dạy trước, lớn thêm tí nữa thì tính sau. Do đó, thần tôn rất nhanh đưa ra quyết định: theo ý thê tử là tốt nhất.

Sau khi bàn tới lui chuyện của Hi nhi một hồi, lại uống qua 3 tuần rượu, bọn họ đứng dậy ra về. Lúc này, thần tôn mới giải phép cách âm, tiếng ồn ào trò chuyện, cười đùa vang vọng khắp nơi ở Tòng Cực Quyên. Vân Phong, Ti Mệnh, Thừa Yến và bọn Hàm Chương đang đánh chén vô tư, ai cũng mặt đỏ au hết cả.
Thanh Dao, Thập Tam, Hoa Liễu, Linh Tịch và bọn trẻ con ngồi bàn đối diện cũng trò chuyện rơm rả.

Hài tử của Thanh Dao là một tiểu cô nương, chỉ lớn hơn Hi Nhi vài tháng, được Vân Phong đặt nhũ danh là Ái Nhi, đại danh cũng để cho Thiên Tôn đặt cho. Hài tử của Thừa Yến thì còn trong bụng Hoa Liễu, Thanh Dao và Linh Tịch đang phổ cập kiến thức mang thai cho Hoa Liễu.

Thần Tôn vào ngồi bên cạnh Vân Phong, sư đệ liền ôm cổ sư huynh lè nhè: Sư huynh, sư huynh, huynh giúp đệ một việc được không?

Thần tôn thắc mắc: Việc gì? Nói đi.

Vân Phong kè sát tai thần tôn mới nói tiếp: Việc này thầm kính, đệ chỉ có thể nói cho mình huynh nghe.

Khi nghe hắn nói thế, mọi người cười ồ cả lên, chọc ghẹo Vân Phong thượng thần, hắn xua xua tay: Phi..Ta phi...ta là nói chuyện cơ mật.

Vân Phong ghé sát tai thần tôn nói: Huynh và sư tẩu hãy khoan sinh thêm đệ đệ muội muội cho Hi Nhi được không? Đợi đệ kết hôn xong hay tiếp tục. Thanh Dao vì Linh Tịch có thai mà hoãn không đại hôn với đệ, huynh mà sinh tiếp, đệ đệ này của huynh e là không rước được người về mất.

Vân Phong vừa nói, vẻ mặt vừa sầu vừa khổ, trớ trêu nhìn thần tôn bằng ánh mắt mười phần thành ý. Thần tôn nhìn y chỉ thấy buồn cười: Đệ yên tâm đại hôn đi.

Vân Phong nghe xong vui vẻ nói: Huynh hứa rồi đó. Đệ sẽ đi nói Thanh Dao ngay.

Lúc này Ti Mệnh ở một bên nghe lỏm nãy giờ cũng chen vào một câu: Thần tôn, thần cũng xin người thành toàn. Thần đợi cũng rất lâu rồi.

Ti Mệnh vừa nói vừa nhìn về phía Thập Tam đang ngồi tập trung chuyên tâm ăn hết sức vui vẻ bên cạnh hội buôn chuyện kế bên cùng bọn nhỏ đang nghịch đùa xung quanh.

Thần Tôn nhìn trái một cái, nhìn phải một cái, đều là nam tử si tình vì người mà chậm trễ, vừa có chút áy náy vừa có chút buồn cười, từ tốn nói: Nếu vậy, hai người cử hành đại hôn chung đi. Ta sẽ ra 2 phần sính lễ hậu hĩnh.

Vân Phong và Ti Mệnh hai mắt sáng rỡ vì cuối cùng cũng rước được người thương về dinh. Hai tên hí hửng chạy sang bàn kế bên tuyên bố với nữ nhân của mình. Thanh Dao và Thập Tam nhìn nhau mỉm cười, gật đầu.

Thế là bữa tiệc vui lại càng thêm vui với hai hỷ sự sắp diễn ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC