Ngoại truyện: Phía sau ánh hào quang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghi lễ chào cờ của người chiến thắng vừa kết thúc, Lý Ân Tú dịu dàng trao cho Bách Thảo một cái ôm ấm áp rồi nhanh chóng di chuyển về phía đoàn Taekwondo Hàn Quốc. Lúc Ân Tú vừa thoát ra khỏi vòng vây phóng viên cùng với Thắng Hạo sư đệ và Mẫn Châu sư muội của cô, Ân Tú còn kịp quay người vẫy tay chào tạm biệt Bách Thảo rồi mất hút hẳn.
Trên bục vinh quang lúc này, chỉ còn một mình Bách Thảo đứng đó với tấm huy chương vàng sáng rực đeo trước ngực. Lúc này, khi đang loay hoay đi xuống để tiến về phía Nhược Bạch và mọi người, Bách Thảo mới thật sự cảm nhận được cái chân phải tê buốt và căng cứng của mình đang mất điều khiển. Loạng choạng, Bách Thảo cuối cùng cũng bước xuống được, tập tễnh tiến từng bước về phía khu huấn luyện. Cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao lớn như cây Tùng ấy của Nhược Bạch, cố gắng đi thật nhanh để có thể tự tay mình đặt vào lòng bàn tay anh tấm huy chương vàng quý giá mà suốt bảy năm qua là mục tiêu lớn lao cả cô và anh theo đuổi...
Càng bước, Bách Thảo càng cảm nhận được cái đau tê buốt lan tỏa dần dần từ đầu gối. Nhưng, khoảnh cách giữa cô và Nhược Bạch rất gần.
Chỉ còn một chút nữa, một chút nữa thôi...
Phóng viên ùa đến như một bầy ong, quấn chặt lấy Thích Bách Thảo-cô gái hai mươi tuổi đến từ Trung Quốc vừa đả bại tài nữ truyền kì của làn Taekwondo Lý Ân Tú để trở thành đương kim vô địch mới của thế giới. Một Thích Bách Thảo vừa mới đây thôi như một cơn lốc Toàn Phong cuốn bay hết mọi đối thủ, bây giờ lại đang lọt thỏm giữa rừng phóng viên với hàng chục ống kính máy ảnh liên tục chớp đèn. Tất cả họ đều tò mò về cảm xúc của Bách Thảo sau trận đấu kịch tính có một không hai trong lịch sử Taekwondo.
Bách Thảo đứng giữa rừng máy ảnh, máy quay đang chiếu vào mình bỗng trở nên bối rối. Ánh mắt cô đảo quanh tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc vừa mới đây thôi. Sau trận đấu, thứ niềm vui mà Bách Thảo muốn chia sẻ bây giờ không phải là niềm hãnh diện cô mang về cho đất nước mình mà là hạnh phúc khi trở thành niềm tự hào của chàng trai ấy.
Huấn luận viên Thẩm Ninh ghé tai hỏi Nhược Bạch một điều gì đó rồi mỉm cười tiến về phía phóng viên đang vây chặt lấy Bách Thảo.
Một lúc sau, Bách Thảo cuối cùng cũng thoát ra khỏi rừng ống kính. Trên sàn đấu chỉ còn lại huấn luyện viên Thẩm trả lời phỏng vấn, Bách Thảo chậm rãi tiến từng bước về phía băng ghế huấn luyện.
"Bách Thảo" - Hiểu Huỳnh lo lắng vội vàng đến đỡ Bách Thảo-"Đình Hạo tiền bối đã đưa Đình Nghi tiền bối về nghỉ ngơi trước, Sơ Nguyên sư huynh cũng đã đi cùng với Ân Tú tiền bối đến Xương Hải võ quán, cậu có muốn về khách sạn nghỉ ngơi bây giờ không, chúng ta lập tức di chuyển ra xe nhé?"
"Em bị thương rồi phải không?" Nhược Bạch nhíu mày, vội vơ lấy chai thuốc xịt giảm đau tiến về phía Bách Thảo. Diệc Phong sư huynh liền kéo Hiểu Huỳnh về phía mình, nhường chút không gian cho hai người. Anh kéo ống quần võ phục chân phải lên, đập vào mắt mọi người là cái đầu gối tấy đỏ của Bách Thảo. Cô mỉm cười gượng gạo xua tay "Em không sao...".
"Bách Thảo..." Hiểu Huỳnh nhìn cô bạn thân rồi bật khóc thút thít.
Các bác sĩ trong đội tuyển quốc gia bắt đầu kiểm tra vết thương.
Cô mờ hồ nhớ lại những gì đã qua khi nhìn thấy cái đầu gối lại đỏ táy với cơn đau buốt đến tận óc.
Ngày hôm nay, Bách Thảo đang đứng trên đỉnh vinh quang.
Đằng sau ánh hào quang rực rỡ của chiến thắng là một nốt nhạc trầm.
••••••••••••••••••••
Ba năm về trước.
Sau ca phẫu thuật sinh tử của Nhược Bạch, mọi người lại đón nhận thêm một hung tin khác: Sau khi các bác sĩ đi đến kết luận cuối, chân phải của Bách Thảo phải trải qua một cuộc phẫu thuật liên quan tới dây chằng. Tương lai của cái chân phải còn phụ thuộc vào kết quả của cuộc phẫu thuật và phương hướng điều trị. Ngày hôm đó, mưa trút tầm tã, Bách Thảo tưởng chừng đã đoán được chiếc huy chương vàng toàn quốc năm ấy là điểm dừng cuối cùng trong sự nghiệp thi đấu Taekwondo chuyên nghiệp của cô. Đã thế, tin tức Đình Nghi có thể bại liệt suốt quãng đời còn lại như giọt nước tràn ly chấm dứt mọi níu kéo của Bách Thảo với niềm đam mê của mình.
Đình Hạo đã từng có ý nghĩ sẽ oán trách Bách Thảo nhưng chính anh cũng không cầm lòng được trước cái chân phải gần như tàn phế của cô. Trận chung kết oan nghiệt ấy dường như đặt dấu chấm hết cho sự nghiệp tuyển thủ của Bách Thảo và Đình Nghi.
Tất cả mọi người, không bao giờ nhắc lại chuyện đó như cái cách mà họ không thể nào quên.
Sau ca phẫu thuật, Đình Nghi được chẩn đoán lại là sẽ phục hồi nhưng mất khoảng thời gian dài tập vật lí trị liệu và nằm bất động. Còn Bách Thảo, chân phải của cô sau ca phẫu thuật vẫn là lời bỏ ngỏ của bác sĩ "Tùy vào ý chí của bệnh nhân, những điều y học làm được chỉ đến đây thôi."
Cuộc sống của Bách Thảo thay đổi trong tích tắc. Năm đó, cô đỗ đại học cùng với Hiểu Huỳnh. Nhược Bạch bình phục lại sau ca phẫu thuật nguy hiểm vẫn tiếp tục chăm lo cho Tùng Bách võ quán như một đại sư huynh, anh vừa đi làm vừa đi học.
Tất cả mọi thứ dường như lại quay về với nhịp sống cũ, lứa học viên của võ quán tăng đều đặn và trong phòng tập lúc nào cũng tràn ngập những tiếng hét đầy khí thế. Từng ngọn cỏ, từng viên gạch lát trên đường của võ quán dường như chẳng có gì thay đổi.
Nhưng, không khí trong võ quán lúc nào cũng ẩn chưa một nỗi buồn vời vợi khó tả. Chưa bao giờ Ngạn Dương- nơi phong trào Taekwondo bắt nguồn lại trở nên ảm đạm như thế khi hai võ quán hàng đầu của nơi đây-Tùng Bách và Hiền Võ cùng trải qua một chuỗi ngày đen tối buồn thảm. Hai đại sư tỷ của hai võ quán đồng thời là hai nữ tuyển thủ tài năng nhất Trung Quốc cùng rút khỏi giới Taekwondo.
Sau khi đỗ đại học, Bách Thảo tạm chuyển về Toàn Thắng võ quán để tiện việc đi lại và đến trường, để gần bên Khúc sư phụ vì Quang Nhã đã đi học đại học ở một thành phố khác, hai ngày cuối tuần cô lại về Tùng Bách. Ban đầu, Hiểu Huỳnh phản đối gay gắt vì cái chân phải bị thương của Bách Thảo cần có người cạnh bên chăm sóc nhưng Bách Thảo vẫn kiên quyết rời đi. Nhược Bạch không miễn cưỡng Bách Thảo bất cứ một việc gì, tất cả làm theo ý Bách Thảo, vì anh biết tâm lí ảnh hưởng rất lớn đến quá trình hồi phục của cô. Dần dần, mọi người cũng chấp nhận, chỉ muốn Bách Thảo vui vẻ và thanh thản hơn một chút.
Khúc sư phụ chỉ là một trong rất nhiều nguyên nhân khiến Bách Thảo lựa chọn chuyển về Toàn Thắng, nguyên nhân chính là cô không đủ cam đảm để đối mặt với hiện thực, nhất là Nhược Bạch. Cô là niềm hy vọng của anh, nhưng Bách Thảo bây giờ chỉ là một con diều đã đứt dây nằm trên đất, lạnh lẽo, vô vọng và bế tắc trong cái hiện thực tàn khốc.
Suốt một năm đó, Bách Thảo sống một cuộc sống vô cùng lặng lẽ. Tin tức chấn thương của cô đã được huấn luyện viên Thẩm Ninh khéo léo phong tỏa với cánh báo chí. Ban đầu có người nhận ra cô, nhưng nhìn thấy vết thương ở chân Bách Thảo, mọi người ái ngại và cũng cho rằng có lẽ là người hơi giống người. Sau khi tân quán quân quốc gia lên ngôi vô địch trong mùa giải vắng mặt Bách Thảo và Đình Nghi, thì cái tên Thích Bách Thảo dần chìm vào quên lãng.
Nhưng, ở Ngạn Dương, cái nôi của phong trào Taekwondo Trung Quốc, câu chuyện của Thích Bách Thảo là một truyền kì trong lời kể của các học viên nhỏ tuổi. Dù hay đi về giữa hai võ quán, nhưng Bách Thảo lặng lẽ như một cơn gió, chưa bao giờ đi ngang qua các phòng tập. Các sư đệ, sư muội nhỏ tuổi luôn háo hức muốn nhìn thấy cô, cũng hay bàn luận về sư tỷ Bách Thảo trong lúc luyện tập nhưng rồi cũng nhanh chóng im bặt khi ánh mắt của đại sư huynh quét qua.

Bách Thảo luôn cố gắng tỏ ra bình thường và thích nghi với việc sử dụng nạn chống mỗi ngày. Khi đến giảng đường, đi cùng cô vẫn là Hiểu Huỳnh. Nhược Bạch nhận công việc dịch thuật cho một công ty gần chỗ làm thêm của Bách Thảo để âm thầm quan sát cô. Công việc làm thêm của Bách Thảo nhẹ nhàng hơn, thường cô chỉ ngồi một chỗ để thu tiền, thi thoảng có lúc cô vẫn ôn bài khi vắng khách. Bẵng đi một thời gian, Bách Thảo quen thuộc với nạn thì đã từ chối làm sự giúp đỡ của Hiểu Huỳnh vì sợ làm phiền những buổi hẹn hò của cô bạn thân với Diệc Phong. Đều đặn hàng tháng, Bách Thảo đều tới bệnh viện kiểm tra nhưng không mấy khả quan, dần dần ý nghĩ quay lại với Taekwondo bị chính cô lãng quên và Bách Thảo cũng không mấy có động lực rèn luyện trở lại.
Thực ra, sự trốn tránh của Bách Thảo chỉ là một phương án vô vọng. Cô vẫn thường bất giác quay đầu lại khi nghe những tiếng hét khí thế của đám đệ tử khi đi trên đường, ngẩn người vô thức nhìn một hồi lâu theo đoàn người đang luyện Taekwondo tại quản trường thành phố. Thỉnh thoảng, nước mắt Bách Thảo bất giác rơi rồi cô lặng lẽ quay đi.
Ngày nhỏ, nghe Sơ Nguyên sư huynh kể, cô chưa hình dung hết được cảm giác của một tuyển thủ chuyên nghiệp phải từ bỏ Taekwondo. Còn bây giờ, chính cô tự mình cảm nhận điều đó mà thấy từ bỏ còn khó khăn hơn việc liên tiếp chịu cả chục cú song phi liên hoàn.
Nhưng rồi, mọi thứ cũng miễn cưỡng qua đi như thế.
Một năm, Bách Thảo đã hoàn toàn từ bỏ nạn chống, bắt đầu đi lại bình thường nhưng chân phải không còn được như trước, hay đau khi trở trời và cũng yếu rất nhiều.Taekwondo cứ thế chìm vào quên lãng. Hết năm nhất đại học đến năm hai đại học, Bách Thảo vẫn lặng lẽ như một sinh viên bình thường.
Thi thoảng vào ngày thứ hai đầu tuần, vì biết tập đoàn Phương thị có cuộc họp định kì nên Đình Hạo không túc trực ở phòng bệnh em gái, Bách Thảo lại lén đến thăm Đình Nghi ở bệnh viện, cắm vào bình hoa một bông lưu ly màu vàng.
Dần dần, Đình Hạo phát hiện được chuyện Bách Thảo vẫn lén lút đến thăm Đình Nghi, tuy nhiên anh coi như không biết gì, để Bách Thảo được tự nhiên.
Nhược Bạch như một bóng hình lặng lẽ, tuy không nói gì vì lo lắng gây ra áp lực cho Bách Thảo những vẫn âm thầm quan sát cô từng ngày. Những buổi tối thứ sáu Bách Thảo lặng lẽ quay về Tùng Bách sau giờ tập của các sư đệ,sư muội cho đến việc sáng hôm sau từ nệm tập đến sàn tập đều gọn gàng, sạch bóng kì lạ vào sáng thứ bảy là câu chuyện khiến bọn trẻ tò mò nhất.
Đối với Bách Thảo, đó là cách cô tri ân đến Taekwondo.
Tưởng chừng cuộc sống của Bách Thảo và Nhược Bạch đã rẽ sang một con đường mới...
Thế mà.
Tin tức từ Seoul nhanh chóng truyền về, quán quân toàn quốc của Trung Quồc được cử đi thi đấu bị loại ngay sau năm lượt trận vòng loại đã gây ra làn sóng thất vọng và phẫn nộ của người hâm mộ.
Cúp thế giới năm ấy, tiếp tục được trao cho Lý Ân Tú sau khi thiếu nữ tông sư đả bại được đại diện quen thuộc đến từ Nhật Bản-Katou-người đã hai lần thất bại trước Bách Thảo để lần thứ ba liên tiếp Lý Ân Tú đăng ngôi vô địch.
Trong lúc tổng cục thể thao đang nháo nhác trong bất lực để tìm kiếm một gương mặt tuyển thủ nữ tài năng để bồi dưỡng cho cúp thế giới tiếp theo là lúc truyền thông khơi lại chuyện cũ. Cái tên Thích Bách Thảo vốn đã im hơi lặng tiếng suốt một năm lại phủ đầy trên mặt báo với dòng tiêu đề vừa quen vừa lạ "CHỜ ĐỢI SỰ TRỞ LẠI CỦA CƠN LỐC TOÀN PHONG".
Chuyện Bách Thảo giải nghệ vì chấn thương là một tin nội bộ quen thuộc trong giới Taekwondo trong nước. Tuy nhiên, với tuổi đời còn rất trẻ của cô, khó tránh Mông Thanh Trì nuôi hy vọng đưa Bách Thảo quay lại sàn đấu. Tìm hiểu về tình hình chấn thương của Bách Thảo xong, Mông tiên sinh và huấn luyện viên Thẩm tìm cách thuyết phục Bách Thảo suy nghĩ lại.
••••••••••••••••••••••
Tối thứ 6, Bách Thảo vẫn chưa quay về Tùng Bách như mọi khi. Dụ quán chủ ở bên trong tiếp chuyện với Mông tiên sinh và Huấn luyện viên Thẩm, còn bên ngoài, sau khi giải tán đám đệ tử, một tiếng rồi hai tiếng vẫn chưa thấy Bách Thảo quay về,Nhược Bạch bắt đầu cồn cào trong lòng. Hiểu Huỳnh đã gọi cho những nơi quen biết, gọi đến Toàn Thắng đều không biết Bách Thảo đi đâu. Thậm chí là gọi cho Đình Hạo hỏi xem Bách Thảo có đang ở trong bệnh viện thăm Đình Nghi cũng không có kết quả. Trời càng lúc càng tối, nỗi lo càng lúc càng nhiều.
Mãi một lúc sau khi Mông tiên sinh và Thẩm Ninh ra về, Nhược Bạch nhận được điện thoại của Bách Thảo:
-Bách Thảo? Em đang ở đâu?- Giọng Nhược Bạch pha lên cơn giận.
-Là Bách Thảo gọi sao?-Đình Hạo hỏi dồn.
"Nhược Bạch sư huynh"-Giọng Bách Thảo rụt rè hẳn-"Em đang ở đồn cảnh sát..."
Đồn cảnh sát?
Một lúc sau, Đình Hạo lái xe chở Nhược Bạch, Hiểu Huỳnh và Diệc Phong đến sở cảnh sát. Cả đám vội lao vào trong, chỉ nhìn thấy Bách Thảo đang ngồi lặng lẽ trên ghế gỗ. Hiểu Huỳnh vội lao về phía Bách Thảo.
-Tôi là sư huynh của cô ấy, chuyện này là sao?
-À... Anh tới đây kí xác nhận rồi đưa cô ấy về được rồi. Chiều nay, cô ấy vì bảo vệ một em học sinh bị một lũ du côn bắt nạt trên đường mà đánh nhau, rồi bị đưa về đồn cảnh sát. Chúng tôi cứ tưởng cô ấy lại là ... Đợi em học sinh bình tĩnh lại làm chứng, chúng tôi mới rõ.
Mọi người thở phào, bất giác khẽ liếc qua đám du côn bị Bách Thảo đánh đến tơi tả từng tên, khẽ cười. Đình Hạo với thói quen đùa cợt lại dâng lên "Xui xẻo cho các người, lại gặp trúng quán quân Taekwondo toàn quốc..."
Quán quân toàn quốc. Bốn chữ này làm cho Bách Thảo run lên kinh ngạc.
••••••••••••••••••
Trên ô tô của Đình Hạo để về Tùng Bách, không khí im lặng đến ngột ngạt. Nhược Bạch im lặng không nói một lời, Bách Thảo không rõ vì anh đang giận hay là vì anh quá giận nữa. Đình Hạo nhìn hai người, nhìn tình cảnh của Bách Thảo, anh muốn nói một câu rằng Bách Thảo đừng vì chuyện của Đình Nghi mà dằn vặt nữa mà cuối cùng cũng không nói được một lời nào.
•••••••••••••••••••••••
Sáng hôm sau, Bách Thảo dậy sớm hơn mọi khi trước giờ tập luyện một tiếng để lau chùi phòng tập như một thói quen. Cô xếp từng tấm đệm chồng lên nhau, chất cao quá mặt rồi lúi cúi bê về phía trước mà không hề để ý Nhược Bạch đang luyện tập ở gần đó. Bách Thảo cứ cắm cúi đi mà không biết rằng mình sắp đâm sầm vào Nhược Bạch.
"Rầm". Những tấm nệm trên tay cô rơi xuống sau một cú va chạm với chân ai đó. Như một phản xạ tự nhiên, Bách Thảo ngửa người ra phía sau, tránh được cái chân đá ngang đang lắc qua mặt cô.
"Bách Thảo?"-Nhược Bạch giật mình.
"Xin lỗi huynh...".
Nhược Bạch không nói gì, cúi người giúp cô nhặt tấm nệm rơi dưới đất, chậm rãi nói "Anh biết tối thứ sáu nào em cũng lau dọn chỗ này cho các đệ tử, nhưng lâu rồi mới thấy tận mắt em ở phòng tập... Bách thảo à, cú tránh vừa nãy của em..." Nhược Bạch cố nói một điều gì đó, nhưng cô vội chặn lại "sư huynh, em đi đây".
Vừa quay người, các sư đệ sư muội lập tức ùa tới, nhao lên khiến không khí sôi nổi hẳn.
"Đại sư huynh, vậy đây chính là sư tỷ Bách Thảo mà mọi người trong võ quán hay kể phải không?".
Nhược Bạch gật đầu đáp "Cô ấy là Thích Bách Thảo, sư tỷ của các em."
Bọn trẻ lại nhao lên một lần nữa "Sư tỷ, vậy chính là tỷ thật rồi, cú đá ngang của đại sư huynh mà tỷ còn đỡ được nữa là..."
Diệc Phong ngáp ngắn, ngáp dài bước vào trong. "Cú đá của đại sư huynh, cả võ quán này chỉ có cô ấy là tránh được thôi."
Bách Thảo gượng cười, cố thoát ra ngoài. Bỗng một cánh tay kéo cô lại "Hóa ra người cứu em hôm qua khỏi bọn côn đồ lại chính là Bách thảo sư tỷ, cảm ơn tỷ.". Thật trùng hợp, đứa trẻ tầm 12 tuổi hôm qua lại là đệ tử của Tùng Bách, nhìn thắt lưng, là đai vàng. Bách Thảo xoa đầu "Chăm chỉ luyện tập".
Bọn trẻ nhất quyết không lỡ cơ hội hiếm có nhìn thấy sư tỷ, liên tục níu kéo cô. "Sư tỷ, hãy thi triển vài chiêu thức làm mẫu cho chúng em, tuần tới là cuộc đấu chọn ứng cử viên của Tùng Bách cho cuộc đấu giữa các võ quán rồi".
Bách Thảo toan từ chối, nhưng sau lưng cô là Nhược Bạch sư huynh, tay cầm đệm đá, hô vang "Chuẩn bị".
"Xoay người đá hậu".
"Đá thẳng"
"Xuống tấn"
"Đá ngang"
Bọn trẻ nhìn hoa cả mắt, Bách Thảo thực hiện vài cú đá cơ bản trong chớp mắt. Một năm không tập, cảm giác chân mất đi nhiều , tốc độ cũng giảm sút chỉ có đẳng cấp của cú đá vẫn không hề thay đổi.
Thực hiện xong, Bách Thảo lặng lẽ tiến ra khỏi phòng tập, không nói không rằng.
••••••••••••••••••
Đêm đó, Nhược Bạch không ngủ được. Chuyện ban sáng ở phòng tập, anh nhận ra tốc độ trực giác cơ thể của Bách Thảo vẫn cực kì tốt, tuy chân phải không đá được, nhưng chân trái hoàn toàn có thể rèn luyện để thay chân phải tấn công... Cộng thêm chuyện Bách Thảo ra tay đánh bọn côn đồ, anh biết chắc chắn tinh thần thượng võ, mục tiêu luyện tập Taekwondo để bảo vệ người xung quanh của Bách Thảo chưa từng mất đi, mà đã ăn sâu vào tiềm thức của cô. Anh không muốn nhìn Taekwondo vuột khỏi tầm tay một tài năng như Bách Thảo.
••••••••••••••••••••••
Sáng thứ hai như thường lệ, Bách Thảo mang một nhánh lưu ly vàng tới thăm Đình Nghi. Bất ngờ, khi vào phòng bệnh, đã thấy Đình Nghi ngồi trên xe lăn, bên kia bàn là Đình Hạo đang gọt táo cho em gái.
"Bách Thảo tới rồi à?"
"Đình Nghi,Đình Hạo tiền bối!"
Bách Thảo cắm nhánh hoa lưu ly vào lọ pha lê, rồi vội vàng ngồi xuống.
"Một năm qua cô không biết mệt mỏi sao, thứ hai nào cũng đến đây, từ lúc cô bị thương, đi lại bất tiện cho đến giờ".
"Đình Nghi tiền bối... Xin lỗi chị, là tại em..."
"Là lỗi của hai chúng ta, không phải riêng cô. Một năm qua nằm bất động,tôi nhận ra được nhiều điều. Tôi không oán trách cô nữa. Ngược lại, tôi hy vọng cô có thể thay tôi, thay cả Nhược Bạch sư huynh của cô, giành lấy cúp vàng thế giới hai năm nữa."-Đình Nghi lạnh lùng "Thật sự, tôi không bằng cô, tôi cũng không tôn trọng tinh thần Taekwondo như cô nên tôi không thể nào vượt qua Ân Tú tiền bối, nhưng tôi tin, cô có thể. Huấn luyện viên Thẩm đã mong tôi khuyên cô, tôi cũng chân thành khuyên cô."
"Bách Thảo, hơn một năm qua là quá đủ rồi, anh không mong em tiếp tục sống một cuộc sống dằn vặt, mệt mỏi như vậy. Anh mong Toàn phong Bách Thảo ngày nào sẽ sớm trở lại." Đình Hạo mỉm cười.
••••••••••••••••••••
Một năm qua, căn phòng tập luyện đó của Tùng Bách từ khi Bách Thảo rời khỏi Taekwondo chưa bao giờ có một ngày sáng đèn.
Thế mà tối hôm qua, như một kì tích, căn phòng tập đó một lần nữa được thắp sáng lên, không bởi ai khác mà là bởi chính cô.
Bách Thảo mắt nhắm nghiền, ngồi xếp bằng trên nệm đấu, trong tay nắm chặt đai lưng màu đen của mình. Cô nhớ lại bao nhiêu kỉ niệm, bao nhiêu khoảnh khắc đáng nhớ trong sự nghiệp thi đấu ngắn ngủi.
Cô đã được tha thứ, được tha thứ cho việc mình phản bội tinh thần Taekwondo sau trận đấu nghiệt ngã ấy.
Như một phản xạ trực giác, cô muốn thử lại một lần nữa.
"Hây"
Tiếng hét quen thuộc giữa buổi tối tĩnh mịch ấy như đánh thức một phần linh hồn đã ngủ quên suốt một năm qua của Tùng Bách. Đó là tiếng hét của Toàn phong Bách Thảo.
Xoáy người vọt lên như một tia chớp chọc thủng không khí.
"Phập"
"Phập"
Cô tung ra hai cú đá toàn phong bằng chân trái. Một lần nữa, trên không trung, Bách Thảo không ngừng cầu nguyện,cô liều lĩnh tung cái chân phải bị thương ra.
"Phập" . Cú đá thứ ba trứ danh được tung ra trong Toàn phong tam liên đả như cuộn lấy không khí. Toàn thân Bách Thảo đau buốt đến tận óc rơi thẳng xuống nệm.
Thực tế thật quá phũ phàng, cho dù bây giờ Bách Thảo mạnh mẽ đứng lên lại thì trước mắt cô vẫn là một màn sương mờ, không biết đích đến ở đâu.
Nằm trên nệm đấu, Bách Thảo cười nửa chua chát, nửa mãn nguyện, trong nụ cười còn hòa lẫn nước mắt.
Đứng từ ngoài cửa, Nhược Bạch âm thầm quan sát tất cả.
Anh chưa từng có một giây nào nghĩ tới việc để mặc cô bỏ rơi Teakwondo, bỏ rơi chính mình.
Chỉ là anh biết, bây giờ mới là lúc kéo Bách Thảo quay trở lại đúng vị trí của mình.
Ngày mai, sẽ là một khởi đầu mới của Thích Bách Thảo. Anh nhất định sẽ mang Toàn phong Bách Thảo quay trở lại.
••••••••••••••••••••
- Mọi người đừng quá lo lắng, chân phải của cô ấy không sao, chỉ là phát lực hai lần liên tiếp quá nhanh và mạnh nên dây chằng co rút. Nhưng tạm thời, không nên để cô ấy di chuyển nhiều, nên đi lại nhẹ nhàng. Nhưng tôi nghĩ sáng mai nên đưa cô ấy đi kiểm tra kĩ lại một lượt ở bệnh viện để chắc chắn.
Nghe bác sĩ của đội tuyển nói xong, mọi người thở phào. Bách Thảo mỉm cười để mọi người an tâm, rồi rút tấm huy chương đặt vào lòng bàn tay Nhược Bạch.
"Đặt nó vào lòng bàn tay anh là mong ước lớn nhất của em".
•••••••••••••••••••••
Trên sàn đấu, chỉ còn mình Bách Thảo và Nhược Bạch trong nhà thi đấu rộng lớn. Bách Thảo dựa vào người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net