Chương 8. Phật quang đại điển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cảnh báo: thủ pháp gây án trong chương này có thể không hoàn toàn chính xác 100% vì người edit đọc không hiểu lắm đoạn gây án trong bản raw :)))

Xuôi theo cồn cát liên miên nhấp nhô đi về phía tây, vùng sa mạc mênh mông phía trước, có một mảnh ốc đảo, trên đó có hàng nghìn hàng vạn hang động phật tượng xa xa vọng lại. Đợi mọi người từ từ đến gần, lúc ngẩng đầu lên nhìn, bức tượng Phật đó càng cao lớn, tư thái phổ độ chúng sinh càng trang nghiêm hơn.

Hoàng Tử Hà nhìn vách núi cao cao trước mắt, nhất thời bị bức tượng Phật to lớn hùng vĩ này làm khiếp sợ, hồi lâu không thể hô hấp. Trên vách núi xanh thẳm, hơn ngàn động lớn động nhỏ được mở ra, trong đó là tượng Phật và hoa văn, đều có thể loáng thoáng thấy qua, trở thành một đóa hoa nở rộ rực rỡ trên nền cản khói bụi hoàng kim.

Công trình tạc tượng, xa xa chưa từng dừng lại, phía bên ngoài động lắp đặt giàn giáo, rất nhiều công nhân đang bận rộn ở đó. Tăng lữ và tín đồ qua đó thành kính tế bái, sau đó đi đến một phật động tiếp theo.

Hôm nay khai quang phật động mới hoàn thành, chính là do Khâu thứ sử kết hợp với mấy vị đồng hương nhà giàu công đức tạo thành. Biết được Quỳ vương điện hạ cũng đến dự lễ, nên trong ngoài phủ thứ sử, ai lấy đều vui mừng khôn xiết. Khâu Thừa Vận hôm nay gặp được chuyện vui, lại ở trước mặt Quỳ vương và các đồng hương thể hiện thành ý, đúng là trái phải đều gặp may, tinh thần sáng sủa.

Giờ lành đã tới, Lý Thư Bạch được mời đến bên ngoài Phật động, trong tiếng tụng kinh, mở tấm vải đỏ che hang động cùng với Tuệ Minh đại sư, khai quang Phật động mới.

Đất trong Phật động mềm, khó có thể trực tiếp làm tượng, bởi vậy tượng Phật dùng gỗ làm khung, dùng đất để nặn, trong Phật động cao năm trượng Như Lai an tọa, xung quanh xếp Kim Thân La Hán. Khắp vách tường là tiên nữ phi thiên, tơ lụa rực rỡ, váy áo nhẹ bay, ngàn hoa rơi loạn.

Mọi người kinh ngạc thưởng thức một phen, thành kính lễ Phật xong, bên tai là tiếng đàn sáo vang lên trong động, bên ngoài các ban đang bắt đầu biểu diễn. Lý Thư Bạch đưa mọi người ra ngoài xem, trước khoảng đất Phật động rộng rãi, đẵ lắp xong cổng chào, nhóm ca cơ trang phục trang phục mỏng manh giống như tiên phi lạc truyền vẽ trên họa trên vách đó, đang ca đang múa, xoay tròn như gió.

Trong khung cảnh phồn hoa rực rỡ, Lý Thư Bạch được đưa tới vị trí trước cổng chào, rượu ngon hoa quả được mang lên. Lý Thư Bạch thấy Lỗ Phú Cúc đang sửa sang y phục bên sân khấu, bền nhấc ly rượu nhìn về phía Hoàng Tử Hà, mỉm cười với cô.

Hoàng Tử Hà hiểu ý, nhận lấy ly rượu trong tay y, đi về chỗ Lỗ Phú Cúc.

Lỗ Phú Cúc đang đợi lên đài biểu diễn, thân thể theo tiếng đàn trúc lắc lư, ngâm nga giai điệu, khuôn mặt đầy sự vui vẻ, Hoàng Tử Hà bất thình lình đi đến sau lưng nàng, trong tay cầm ly rượu nho Tây Vực, bị chuyển động của nàng chạm vào, tức khắc liền đổ hết lên người nàng.

"Xin lỗi nhé Mục Lạp Na Hãn Na..." Hoàng Tử Hà vội vàng nói xin lỗi, một bên đưa tay ra giúp nàng lau rượu dính trên y phục. Nhưng rượu màu đỏ đã hoản toàn nhuộm bẩn áo màu nhạt của nàng, chất rượu màu đỏ thấm ở vạt áo vô cùng nhói mắt.

Hoàng Tử Hà nhìn y phục của nàng, hơi không biết phải làm sau, Chu Tử Tần phía sau bèn tiến lại, hỏi: "Làm sao đấy? Á.... Y phục của cô sao lại bẩn rồi? Mau đi thay bộ khác đi!"

Lỗ Phú Cúc kéo vạt áo, chu miệng giận giữ: "Dương công công, sao cô lại không cẩn thận gì hết?" Y phục của ta là đặc biệt may cho dịp hôm nay đấy, đây là lần đầu tiên ta lên đài biểu diễn điệp thứ ba của 'Dương quan tam điệp', có thể hát điệp thứ ba đấy, là trụ cột của ban, sư phụ ta cho ta cơ hội này, cô có biết nó có ý nghĩa quan trọng thế nào đối với ta không hả?"

"Thực sự rất xin lỗi, hay là.... Chúng ta đi tìm ban chủ hỏi xem, có y phục để thay thế hay không nhé." Hoàng Tử Hà cầm vạt áo của nàng, đến hậu đài tìm Giản Ngu.

Giản Ngu đang ở hậu đài dạy bảo mọi người: "Mọi người tập chung tinh thần vào, cố gắng một chút, Phật hội hôm nay không giống những trường hợp khác đâu, các ngươi từng người từng người, đừng có ý đồ đục nước béo cò, lập lờ đánh lận con đen."

Vừa nói xong, quay đầu nhìn thấy trên y phục của môn sinh mình đắc ý có một vất bẩn lớn, nàng ta liền cau mày, giọng nói du dương như giọng trời ấy hơi run lên: "Mục Lạp Nhã Hãn Na, con làm sao đấy? Như vậy làm sao mà lên đài được hả?"

Lỗ Phú Cúc giận giữ nói: "Dương công công cũng chả cận thận gì hết, làm y phục của con như thế này, ban chủ, người mau tìm đồ mới cho con thay đi!"

Giản Ngu có hơi không biết phải làm sao: "Người trong ban chúng ta đến đây, chỉ đem đồ của mỗi mình thôi.:

Hiển nhiên Lỗ Phú Cúc được chiều thành tính, lập tức nói: "Đem đồ của người khác đến đây cho con!"

"Trong ban chúng ta khung xương của con là to nhất, đồ của người khác con làm sao mà mặc vừa?" Giản Ngu lại thở dài, quay đầu hỏi mọi người, "Các ai có ai mang y phục rộng rãi không?"

Mấy cô nương diễn múa đều nói: "Bên này thay đồ không tiện, chúng tôi đều mặc luôn đồ mùa đến đây."

Lỗ Phú Cúc dậm chân phiền muộn nói: "Vậy phải làm sao đây? Chẳng lẽ con phải mặc đồ như này lên biểu diễn sao?"

Hoàng Tử Hà ở bên cạnh lên tiếng: "Chỗ tôi có một bộ y phục, hay là, mang đến cho cô thử nhé?"

Lỗ Phú Cúc vểnh môi đáp: "Bản thân cô mặc đồ công công, làm gì có đồ thích hợp cho ta mặc?"

"Mục Lạp!" Giản Ngu trách mắng nói, lại cười với Hoàng Tử Hà, "Thật ngại quá, con bé tình tình thô lỗ. Không biết Dương công công mang y phục nào đến?"

Hoàng Tử Hà ra hiệu với Chu Tử Tần, Chu Tử Tần à à à đồng ý, vẻ mặt kì lạ mở gói đồ bên người ra, lấy ra một bộ đồ màu đỏ thiên tím cho mọi người xem.

Ánh mắt mọi người đều sáng lên, bộ áo ngoài này do gấm Vãn Hà tạo thành, màu đỏ tim rực rỡ kiều diễm, cổ áo lật theo phong cách của nam tử dị vực, đặc biệt lại làm người khác chú ý tới.

Lỗ Phú Cúc trong lòng vui vẻ, lấy y phục lên xem, nói với Hoàng Tử Hà: "Được rồi, được rồi, vậy thì tha lỗi cho cô đấy, ta đi thay đồ đây."

Hoàng Tử Hà cười với nàng, nói: "Cách mặc của bộ đồ này hơi phức tạp, say lưng còn có dây cài, sợ rằng cô tự mặc không tiện, tôi giúp có mặc nhé."

"Không cần đâu, tay ta dài như này, còn không buộc được dây đừng sau chắc?" Lỗ Phú Cúc nói xong, mang đồ vào trong một phòng nhỏ bên cạnh.

Hoàng Tử Hà nhìn bóng lưng cô như đang suy nghĩ. Giản Ngu bên cạnh bèn vội giải thích: "Tính con bé như vậy, thay đồ tắm rửa các kiểu trước nay đều không cần có người bên cạnh."

Tiểu cô nương lần trước đưa khăn tay cho Hoàng Tử Hà tiếp lời: "Đúng vây, lần trước ta không cần thận đẩy cửa, thấy cô ấy quay lưng lại với ta thay đồ, ta vội vàng bước ra ngoài, kết quả là cô ấy mặc đồ xong, mắng cho ta một trận té tát--- Thật là, người dị quốc thì giỏi lắm à? Mọi người đều là nữ tử, cô ấy có thì ta cũng có, ai mà chưa từng thấy chứ!"

Nghe tiểu cô nương oán giận, Hoàng Tử Hà và Chu Tử Tần không khỏi nhìn nhau, đều thấy vẻ mặt kì lạ trên người đối phương. Hoàng Tử Hà nháy mắt với Chu Tử Tần, quay đầu nhìn Lỗ Phú Cúc đã thay xong y phục bước ra.

Ngũ quan nàng rõ nét, trang dung rực rỡ, mặc lên bộ đồ sáng rỡ màu mây, càng làm nổi bật vẻ đẹp hơn người.

Nhưng mọi người nhìn thấy rồi đều im lặng

Bởi vì, tuy màu sắc rất tươi đẹp, nhưng đây rõ ràng là nam trang, vốn để nàng hiện rõ vai rộng eo thon của nam trang Tây Vực. Mà, nàng mặc vào lại vô cùng thích hợp, giống như một nam nhân dùng nhầm y phục rực rỡ, chứ không phải cảm giác của một nữ nhân mặc nam trang.

Thấy mọi người đều dùng ánh mắt quái lại nhìn mình, Lỗ Phú Cúc giật mình cúi đầu nhìn bộ đồ trên người mình, ngập ngừng bước về sau một bước, sau đó quay người bước nhanh, muốn rời khỏi đây.

"Lỗ Phú Bình, ngươi muốn đi đâu?"

Giọng nói của Hoàng Tử Hà, lạnh lùng vang lên sau lưng hắn2.

2 Đại từ nhân xưng tác giả dùng

Nàng vô thức dừng chân lại, thấy Chu Tử Tần đã đứng chắn trước mặt mình, bèn chầm chậm xoay người, nhìn những vẻ mặt khác nhau trước mặt mình, che giấu sự hoảng loạn trên khuôn mặt, miễn cưỡng cười hỏi: "Cái gì, cô đang gọi ai?"

"Ta đang gọi Lỗ Phú Bình, đệ đệ của Cảnh Hải, ca ca sinh đôi của Lỗ Phú Cúc." Hoàng Tử Hà thản nhiên nói, "Sau khi muội muội qua đời, bởi vì mẹ ngươi phát điên, nên ngươi thường xuyên đóng giả thành muội muội có dáng vẻ tương tự như mình là Lỗ Phú Cúc, để an ủi mẹ ngươi."

Những người bên cạnh đều không hiểu gì hết, không biết hai cái tên xa lạ Lỗ Phú Cúc, Lỗ Phú Bình là đang nói đến ai. Tiểu cô nương kia kinh ngạc hỏi: "Dương công công, cô và Mục Lạp Nhã Hãn Na đang nói gì thế?"

Mà Giản Ngu sợ việc tên thật của con át chủ bài trong ban Lỗ Phú Cúc bị người ngoài biết được, vội kéo cánh tay của Hoàng Tử Hà nói: "Dương công công, có việc gì chúng ta vào trong phòng rồi nói, chỗ này người đông lắm miệng, mọi chuyện không thể thương lượng tốt được đâu."

"Ừ, tôi cũng đang nghĩ như vậy. Vậy thì, chúng ta liền...." Hoàng Tử Hà chưa nói hết câu, chỉ thấy Lỗ Phú Bình luôn lo sợ không yên hình như đã tìm được đường sống, đột nhiên nhấc vạt áo lên, vượt qua đám người, chạy ra bên ngoài.

Mọi người không kịp phòng bị, sau khi hoàn hồn, liền thấy nàng chạy tới chỗ đá buộc ngựa, ánh sáng trong tay lóe lên, cắt đứt dây thừng buộc ngựa, tức thì xoay người lên ngựa, thúc ngựa chạy nhanh ra khỏi Phật động.

Giản Ngu giật mình, lẩm bẩm hỏi: "Con bé.... Nó làm gì vậy?"

Hoàng Tử Hà không kịp trả lời, bước mấy bước về chỗ đá buộc ngựa, giữa đường bị một người ngăn lại. Là Lý Thư Bạch, y nhàn nhạt nói: "Ngựa cô ta lấy đi là Địch Ác."

Hoàng Tử Hà nhìn con ngựa đó, không khỏi cười khổ, nói: "Vận khí của cô ấy cũng kém quá."

Thấy con ngựa đó chạy ra ngoài chưa đến một trăm trượng, quẩn quanh một vòng rồi lại quay về. Lỗ Phú Bình trên ngựa lo lắng nắm chặt dây cương, muốn quay đầu ngựa lại, đáng tiếc con ngựa căn bản không nghe theo sai sử của nàng3 , chỉ trực tiếp lao thắng đến chỗ Lý Thư Bạch.

3 Đại từ nhân xưng tác giả dùng

Lỗ Phú Bình thở hổn hển, nhấc chân đạp mạnh vào bụng Địch Ác, muốn sai nó quay đầu. Địch Ác nóng tính như lửa, sao chịu để nàng đá, hí dài một tiếng đứng thẳng lên, bỗng nhiên hất lưng ngựa, trực tiếp hất nàng ngã xuống đất.

Lỗ Phú Bình nắm lấy dây cương, muốn leo lên lần nữa, nhưng tiếc là dây cương sớm đã bị nàng cắt đứt, nàng vừa kéo liền tuột ra khỏi tay. Chỉ còn lại nàng nằm trên mặt đất, bị một cú đá sau của Địch Ác đá cho một mặt đầy bụi, căm hận đấm đất.

Binh sĩ bên cạnh Lý Thư Bạch qua đó kéo nàng dậy, đưa nàng đến trước mặt Lý Thư Bạch

Lý Thư Bạch từ bàn dài đứng dậy, đi đến chỗ Lỗ Phú Bình đang quỳ phục dưới đất, cúi đầu nhìn nàng.

Ai hay, y vẫn chưa kịp hỏi, Lỗ Phú Bình đã nhảy người lên, ánh sáng lạnh lẽo trong tay lóe lên, một thanh dao găm giấu trong tay áo đã đâm về phía Lý Thư Bạch, điên cuồng hét lên: "Không được động, ai dám bắt ta, ta sẽ không khách khí với y...."

Mắt thấy nàng đã nhào tới trước mặt Lý Thư Bạch, trong tiếng kinh hô của những người xung quanh, Lý Thư Bạch một tay nắm lấy cổ tay nàng, vừa chuyển vừa gập, bàn tay nàng đã bị trật khớp, thanh dao găm leng leng rơi xuống đất, bị mũi chân của Lý Thư Bạch móc lên, trở tay cầm chặt cổ của nàng.

Trong lúc Lý Thư Bạch nhanh gọn dứt khoát khống chế Lỗ Phú Bình, binh sĩ bên cạnh sớm đã rút đao khỏi vỏ, chĩa vào ngực nàng, chỉ đợi Quỳ vương vừa hạ mệnh, liền cắm nàng thành một con nhím.

Giản Ngu ở bên cạnh nhìn thấy hoảng hốt tức giận, vừa nghĩ tới con át chủ bài trong ban mình dám ngông cuồng thích sát Quỳ vương điện hạ, ban Ngọc Thành tâm huyết mười mấy năm trời lần này sắp xong thật rồi, tức khắc khí huyết nàng ta xông lên, hoa mắt chóng mặt dựa vào cột cổng chào, suýt nữa thì đứng cũng không vững.

Lý Thư Bạch ra hiệu cho người bên cạnh chế trụ Lỗ Phú Bình, sau đó vất thanh dao găm hàn quang lấp lánh cho Chu Tử Tần, nói: "Thu vật chứng cho kĩ vào."

Lúc này, Khâu Thừa Vận bị dọa cho chân tay mềm nhũn mới dám đi lên nhận tội, run rẩy nói: "Hạ quan tội đáng muôn chết! Hôm nay hạ quan chưa sắp xếp tốt hộ vệ, dẫn đến Quỳ vương bị kinh sợ..."

"Chuyện nhỏ như này, kinh sợ cái gì?" Lý Thư Bạch thuận miệng nói xong, nhìn Hoàng Tử Hà, "Thế nào, thích khách này, nàng có muốn thẩm vấn không?"

Hoàng Tử Hà mỉm cười nhìn y, hành lễ nói: "Khởi bẩm vương gia, nô tài cho rằng, người này dám ở trước mặt nhiều người như vậy thích sát thiên hoàng quý trụ4, đúng là đại nghịch bất đạo. Để điều tra rõ ràng lai lịch của người này và chủ mưu phía sau, nô tài khẩn cầu Vương gia, triệu tập tất cả những người có liên quan đến vụ án này, lập tức thẩm vấn xử lí, tránh bỏ lỡ thời cơ."

4 Đời sau của hoàng tộc tông thất

"Ồ, vậy sao?" Lý Thư Bạch tâm ý tương thông5 , một xướng một họa, nói với Khâu Thừa Vận ở phía sau: "Nếu đã như vây, còn phải làm phiền Khâu thứ sử tìm một gian tĩnh thất, để chúng ta sử lí vụ án cho thật tốt."

5Từ gốc là Linh tê tương thông 灵犀相通

Linh tê: là sừng bò tót có vân trắng trong truyền thuyết, cảm ứng nhạy bén, thế nên gọi sừng bò tót là linh tê. Ý nghĩa so sánh với ngầm hiểu trong lòng, tình cảm cộng hưởng. Xuất từ một trong những bài thơ của Đường. Lý Thương Ẩn (Vô Đề):

"Thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông."

" Thân không có đôi cánh phượng muôn sắc cùng bay, nhưng tâm có linh cảm tương thông." (Thanh Ngọc dịch)

Khâu Thừa Vận ở trước mặt Quỳ vương điện hạ, tự nhiên là muốn thể hiện thành ý, động tác nhanh nhẹn, không chỉ nhanh chóng dọn sạch một gian phòng lớn nhất trong Phật động, đến Cảnh Hải cũng bị đưa từ đại doanh Trung Nghĩa quân đến.

Thôi Thuần Trạm đương nhiên là quan chủ thẩm của vụ án lần này. Hắn là người triều đình phái đến điều tra vụ án này. Song vì nguyên nhân sức khỏe vẫn luôn nghỉ ở dịch trạm, nhưng nhóm người Tam pháp ti ở trong đại doanh Trung Nghĩa quân cũng coi như có bản lĩnh, chỉ mỗi hồ sơ lời khai cũng có mười mấy cuốn, đặt trước bàn của Thôi Thuận Trạm có hơi đồ sộ.

Thôi Thuần Trạm là chủ thẩm, Quách Mậu Đức là tướng lĩnh trong Trung Nghĩa quân đương nhiên cũng đến hiện trường, Quỳ vương Lý Thư Bạch ở bên cạnh bàng thính, Hoàng Tử Hà và Chu Tử Tần nghiêm túc đứng sau lưng y.

Cảnh Hải trọng thương chưa khỏi, sắc mặt trắng bệch, chân mang gông kiềng. Hắn bước từng bước nặng nề bị đưa đến trong Phật các, vừa ngẩng đầu nhìn Lỗ Phú Bình bị trói chân trói tay ở trong góc tường, khuôn mặt trắng bệch biến xanh, càng dạo người hơn.

Mà Lỗ Phú Bình hoảng loạn nghiêng người, như không dám đối mặt với hắn.

Chu Tử Tần thấy thế, đứng bên cạnh nói: "Lỗ Phú Bình, ca ca ngươi đến rồi, ngươi không chào hắn à?"

Thôi Thuần Trạm nghe thấy lời này liền kinh ngạc, nhìn dáng vẻ của hai người họ, lại nhanh tay lật hồ sơ trước mặt, nhưng không tìm thấy tư liệu, chỉ có thể hỏi Chu Tử Tần: "Chu bổ đầu, Cảnh Hải này không phải phạm nhân của Trung Nghĩa quân à? Hắn là ca ca của Mục Lạp Nhã Hãn Na? Nhưng họ một người là người dị quốc, một người là quân sĩ Đại Đường."

Chu Tử Tần nhìn về phía Lỗ Phú Bình, hỏi: "Thôi thiếu khanh không cảm thấy, kỳ thật tướng mạo của họ hơi giống nhau sao?"

Quách Mậu Đức vỗ đùi, bỗng nhiên hiểu ra nói: "Khó trách! Lần trước Khâu thứ sử làm tiệc tẩy trần cho Vương tướng quân của chúng ta, trên tiệc Cảnh Hải nhìn nữ nhân này, mắt cũng thẳng luôn rồi, bộ dạng không chịu dời mắt nhìn chằm chằm nàng ta, ta còn tưởng..."

Nói đến đây, hắn dừng lại, dù sao cũng đang ở trước mặt Quỳ vương, có thô lỗ đến đâu cũng bỏ câu những câu 'nổi sắc tâm' nuốt vào trong bụng, nhìn về phía Lỗ Phú Bình, quát hỏi: "Nói như vậy, huynh muội hai người liên thủ hại Vương tướng quân? Các ngươi đáng tội gì?"

Cảnh Hải nhìn dáng vẻ co rúm lại của Lỗ Phú Bình, cắn răng, nói: "Không, không liên thủ, tất cả đều do ta làm, từ sau khi muội muội mười tuổi ta chưa từng gặp mặt, căn bản không có khả năng liên thủ!"

"Đúng là ngươi chưa từng gặp lại muội muội, nhưng hắn vốn không phải muội muội ngươi Lỗ Phú Cúc." Chu Tử Tần đứng bên cạnh nói to, "Bởi vì hắn là đệ đệ của ngươi, Lỗ Phú Bình!"

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc, đặc biệt là những người trước kia quen biết với Mục Lạp Nhã Hãn Na, càng kinh ngạc không thôi: "Chu bổ đầu, ngài không nhầm chứ? Đây là nhạc kĩ nổi danh nhất Đôn Hoàng của chúng tôi đấy, trong lớp người trẻ tuổi, cô ấy hát hay nhất , tướng mạo xinh đẹp, sao lại... sao lại nói cô ấy là nam nhân chứ?"

"Đúng vậy, cho dù Mục Lạp Nhã Hãn Na cô nương có hơi cao một chút, nhưng cô ấy là người dị quốc, cao cũng là bình thường mà. Với cả nam nhân sao có giọng đẹp như vậy được? Vừa cao vang vừa mượt mà, đây căn bản không giống giọng của nam nhân mà!"

"Có phải nam nhân hay không, cởi y phục ra cho mọi người nhìn không phải được rồi à!" Chu Tử Tần nói xong, tiến lên trước muốn cởi đồ. Lỗ Phú Bình sợ hãi kêu lên, liều mạng giãy dụa muốn thoát khỏi tay gã.

"Tử Tần." Thôi Thuần Trạm thân là chủ thẩm, bất đắc dĩ ho khan một tiếng.

Hoàng Tử Hà đỡ trán nói: "Tìm một bà mụ đến kiểm tra đi."

"Vậy thì phiền phức lắm, vẫn là trực tiếp cởi đồ nhìn một cái là rõ rồi mà." Chu Tử Tần nói xong vẫn muốn tiến lên ra tay, chợt nghe thấy mọi người bên cạnh a một tiếng, rất nhiều người vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nhao nhao đi về phía cửa.

Chu Tử Tần quay đầu nhìn, ngoài cửa có hai binh lính đang dìu Vương Uẩn, tiến vào.

Vương Uẩn trọng thương chưa khỏi, khí sắc vẫn chưa được tốt lắm, nhưng dưới sự giúp đỡ của binh lính, đã đi được rồi.

Tướng lính Trung Nghĩa quân nhanh chóng vây lấy y, đôi tay to lớn của Quách Mậu Đức nắm lấy cánh tay y, kích động không thôi: "Tướng quân, ngài không sao! Cuối cùng ngài cũng về rồi!"

Vương Uẩn cười vỗ nhẹ vào mu bàn tay hắn, ra hiệu y bình tĩnh lại, nói: "Để mọi người lo lắng rồi, sau khi ta bị người Cư An bắt đi, tìm được cơ hội trốn ra ngoài, may mắn truy bình của đối phương gặp phải bọn cướp trên sa mạc, ta mới thoát được thân, hiện nay thân thể cũng đã dần dần hồi phục."

Y nói xong mấy câu về tình hình của mình, lại phủi sạch quan hệ với truy binh Cư An.

Lý Thư Bạch đứng lên, đích thân Lý Thư Bạch dẫn y đến ngồi bên cạnh mình, tỏ ý Chu Tử Tần đừng xoắn xuýt việc y phục của Lỗ Phú Bình nữa, chính sự quan trọng.

Vương Uẩn ngồi bên cạnh Lý Thư Bạch, khí huyết của y không đủ, nhưng vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói khi hỏi Cảnh Hải tuy trầm thấp, nhưng vô cùng vững vàng: "Cảnh đội chính, nghe nói nửa tháng trước, đêm ngày chủ sứ Cư An bị giết trong nội thành, ngươi nhìn thấy ta xông vào quán rượu, giết chết Thang Thiên, rồi làm ngươi bị thương?"

Cảnh Hải ngẩng đầu nhìn y, khuôn mặt bị vết thương dày vò làm cho trắng bệch, lúc này lại lộ ra vẻ bình tĩnh: "Phải, thuộc hạ biết tội. Thuộc hạ và Thang Thiên thân là quân nhân, lại vì say rượu mà đêm không về, nên chịu tướng quân sử phạt theo quân pháp."

Vương Uẩn hỏi: "Nhưng khi đó ta ra khỏi châu phủ nha môn, lại bị thương trong nội thành, làm thế nào để đến quán rượu ngoại thành giết người?"

"Việc này, thuộc hạ không hề hay biết, có lẽ đêm đó ánh trắng lờ mờ, thuộc hạ nhận sai người ... cũng chưa biết chừng." Cảnh Hải thấp giọng nói, "Chỉ là đao dùng để giết người quả thực là đao của tướng quân, bởi vậy thuộc hạ mới không hề nghi ngờ."

Vương Uẩn lại hỏi: "Nếu ngươi thật sự vô tội, vậy tại sao khi chúng ta điều tra vụ án, bắt đầu có được manh mối, ngươi lại tự ý trốn khỏi quân doanh?"

"Thuộc hạ không hề muốn trốn khỏi quân doanh, mà là..." Hắn dừng một lát, cắn răng nói: "Thuộc hạ muốn đi nhặt xác cho Thang Thiên, muốn đưa gã về quê an táng."

Nghe hắn nói như vậy, Vương Uẩn cũng ngừng truy hỏi, dù sao trong quân cũng trọng nghĩ đồng bào nhất, nhặt xác vì chiến hữu, việc này có thể thông cảm, y là chủ soái, không tiện tra hỏi thêm nữa.

Khẩu khí của chủ thẩm Thôi Thuần Trạm cũng ôn hòa hơn, hỏi Cảnh Hải: "Nếu đã như vậy, tại sao không bẩm báo cấp trên, lại tự ý hành động?

"Vì nay trên thân ta trọng thương, sợ trong quân không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net