NGOẠI TRUYỆN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm ấy Hứa Tiểu Ba đúng là lấy hết can đảm đi gặp La Kì Kì, Trương Tuấn đứng khuất dưới chân cầu, có thể thấy được bóng dáng cao gầy của người đàn ông xa xa đó, anh lại lén nhìn Kì Kì, cô vẫn không để ý, vẫn đang đứng đấy, sau khi ném sỏi đến chán, cô bần thần nhìn ra phía xa nên không biết đến Tiểu Ba đang đến ở phía sau.

Trương Tuấn nắm chặt lòng bàn tay, anh không biết mình nên làm gì, kiên quyết xông ra nói cho Kì Kì biết, hay bất lực đứng đây nhìn họ.

Nhưng cuối cùng, Trương Tuấn quyết định bỏ đi. Đây có lẽ nên xem là một kỷ niệm thật đẹp của thời niên thiếu. Sau khi giải quyết hiểu lầm, anh cũng không nghĩ mình có thể tức tốc đến tận đây tìm Kì Kì chỉ vì một thông tin duy nhất mà Quan Hà đưa cho, anh lại cảm thấy thắc mắc, rốt cuộc anh còn yêu Kì Kì không.

Mà anh lại chọn cách rời đi, rời đi như một tên thất bại.

Trương Tuấn nghĩ mình sẽ tìm gặp cô khi đã có đủ dũng khí, nhưng khi ấy Quan Hà lại đột nhiên gọi điện.

"Cậu đã phải chờ bao nhiêu năm rồi?"

Chờ Kì Kì ấy...

Trương Tuấn không trả lời, có lẽ Quan Hà muốn trách mắng anh vì không biết tận dụng cơ hội, nhưng trong tình huống ấy, anh phải làm sao. Anh không trở về nhà mình, anh thuê khách sạn gần đó, không hiểu là định làm gì.

Khi Tiểu Ba đến gần đánh khẽ vào vai Kì Kì, cô mới giật mình quay lại. Cô vui mừng.

"Thật tốt quá, cuối cùng anh cũng đến."

Tiểu Ba mỉm cười.

"Vẫn là tốt hơn khi em có đủ kiên nhẫn đợi anh."

Đúng như anh Lí nói, nếu như đúng là Kì Kì của trước đây, nhất định cô sẽ luôn đợi anh.

Đã qua mười mấy năm rồi hai người không gặp nhau, khi gặp rồi quả thực không biết phải nói gì.

"Em sống ở nước ngoài vẫn tốt chứ?"

Tiểu Ba đương nhiên biết câu trả lời, sao có thể không tốt, Kì Kì bây giờ là người phụ nữ thành đạt có học vấn cao, đâu có như anh.

Kì Kì híp mắt cười tươi.

"Vẫn tốt ạ. Còn anh, cả anh Lí, Ô Tặc và chị Xinh Đẹp? Họ vẫn sống tốt phải không?"

"Rất tốt. Ô Tặc và Xinh Đẹp hôm ấy có gặp em, em biết không?"

Kì Kì cười, cô không nghĩ là họ nhận ra.

"Là đi lướt qua. Em thì nhận ra, nhưng có lẽ không ai nhận ra em."

Sau đó, vì Tiểu Ba còn có việc, chuyện hỏi thăm bèn gác lại, Kì Kì vui vẻ hẹn Tiểu Ba lần khác lại gặp, anh lại mời Kì Kì đến nhà gặp mọi người cùng nhau ôn lại kỷ niệm xưa.

Biết nói sao nhỉ, cứ xem như là vẫn tốt đi, mối quan hệ của họ ấy.

Sau khi về khách sạn, Kì Kì nhận được một cuộc điện thoại từ Dương Quân. Giọng cậu ta có vẻ khẩn trương.

"Kì Kì, tớ vừa nhận được điện báo, có người nhìn thấy Cát Hiểu Phi, bạn thân của cậu ở Bắc Kinh. Tớ đã nhờ người giữ chân cô ấy ở một khác sạn."

Kì Kì như hoa mắt, tai ù nghe không rõ, hỏi lại một lần nữa.

"Cậu nói sao?"

Dương Quân kiên nhẫn đáp lại.

"Đã tìm thấy Cát Hiểu Phi rồi."

Bây giờ, cảm giác giống như từng luồng điện xẹt qua người, khiến La Kì Kì đột nhiên buông thỏng điện thoại, ngồi thụp xuống ôm mặt khóc không thành tiếng. Biết diễn tả làm sao đây, đó là thông tin tốt nhất từ sau khi cô về nước.

La Kì Kì liền mua vé máy bay tức tốc đến Bắc Kinh, lần này cô không đi một mình, cô đi cùng Dương Quân.

Khi đến khách sạn, bàn tay Kì Kì run run mở cửa phòng, bên trong, một cô gái mảnh mai có mái tóc nâu xõa ngang vai đang ngồi quay lưng lại với cô bên mép giường, cô ấy đang nhìn ra phía cửa sổ to trong suốt, Kì Kì không thấy được mặt cô ấy.

Dương Quân nói nhỏ bên tai Kì Kì.

"Cát Hiểu Phi không có việc làm và nơi ở ổn định, cô ấy ở phòng trọ đã mục nát, hằng ngày đi bán vé số kiếm sống, nhưng vẫn không mấy khi ăn uống đầy đủ, bữa đói bữa no, có khi là đói luôn. Nhưng cậu an tâm, cô ấy sống tuy khó khăn, không ít lần bị đánh đập vì chiếm dụng địa bàn bán buôn của bọn xã hội đen, nhưng từ trước đến nay vẫn bình an, không bị người ta làm hại, cũng không ai làm chuyện xấu với cô ấy."

Đây có thể cho Kì Kì một phần an tâm đi.

La Kì Kì nuốt một ngụm nước bọt, nhờ có sự trấn an từ Dương Quân phía sau, cô cất giọng nhẹ.

"Hiểu Phi!"

Thời gian như ngưng trệ, không gian trong suốt tựa hồ quay chậm lại, cô gái kia vừa vặn quay người, Kì Kì từ từ nhìn rõ diện mạo cô ấy. Một cô gái mang sơ mi trắng mỏng tang cùng chiếc quần đùi ôm lấy đùi nhỏ. Không thể sai được, gương mặt vẫn còn trắng noãn xinh đẹp đã mang theo sự khắc khổ của thời gian và cả hoàn cảnh, không khó để nhận ra, Hiểu Phi suốt thời gian qua cuộc sống vô cùng khó khăn.

Hiểu Phi rất nhanh nước mắt rơi lã chã, nhào tới ôm cô, gọi thật to tên cô.

"Kì Kì!"

Kì Kì buồn bã muốn khóc, vòng tay ôm lại Hiểu Phi, ai cũng có thời gian khó khăn, như thế này giống như cô đang được đền đáp xứng đáng sau quãng thời gian mất đi cô bạn thân nhất vậy.

"Suốt thời gian qua cậu đã ở đâu vậy?"

Hiểu Phi vẫn khóc..

"Tớ đã có lần muốn tìm cậu, Kì Kì, nhưng không thể tìm được. Nhưng, cách đây không lâu, tớ đã nghe thấy cậu, tớ nhớ ra, vẫn còn nợ cậu một chầu thịt dê xiên nướng."

Kì Kì ngẩn người, thì ra vào cái ngày cô hét đến khan giọng gọi tên Hiểu Phi ở Bắc Kinh, cô ấy đã nghe thấy, vậy mà cô ngỡ không ai nghe..

Ban đầu Kì Kì muốn ở cùng Hiểu Phi một đêm ở Bắc Kinh rồi mới trở về, nhưng cô ấy nhất quyết muốn trở về ngay lập tức. Kì Kì và Dương Quân liền chiều ý, cả ba trở về ngay hôm ấy.

Khi về đến nơi, Kì Kì khó khăn nói cho Hiểu Phi biết cả ba mẹ cô ấy đều đã mất trong một tai nạn xe hơi vào 4 năm trước, Hiểu Phi dằn vặt, đau khổ, Kì Kì liền an ủi cô ấy, nỗi buồn cũng vơi đi phần nào. Kì Kì nhắc lại lời nói của mình vào mấy hôm trước.

"Hiểu Phi, tớ bây giờ đã rất lợi hại, có thể kiếm được rất nhiều tiền, có thể nuôi nổi cậu rồi."

Kỳ thực nói ra câu đó, Kì Kì hiểu rõ Hiểu Phi sẽ không thấy tự ái.

"Còn thịt dê xiên nướng?"

Kì Kì cười cười đùa giỡn.

"Vẫn là cậu mời tớ đi ăn chứ nhỉ."

Hiểu Phi bật cười.

"Hiểu Phi này, cậu biết không, suốt mười mấy năm qua, cậu luôn là nỗi đau mà tớ phải luôn giấu kín dù là ở đâu, dù trở thành ai."

Hiểu Phi hiểu rõ, sự sai trái bồng bột của tuổi trẻ, nếu biết phải trả giá đắt về nhiều chuyện như vậy, nàng không hề muốn bỏ đi. Hiểu Phi tự trách mình dại dột, làm tổn thương biết bao nhiêu người.

"Nhưng cậu đã giữ lời hứa năm ấy, cậu vẫn luôn mạnh mẽ."

Hiểu Phi ngẩng đầu, quệt dòng nước mắt mới chảy dài.

"Tớ vẫn luôn nhớ tất cả những lời hứa và kỷ niệm của chúng ta."

Tuy rằng thời niên thiếu không thể quay lại ấy, ta luôn giữ mãi kỷ niệm đẹp trong tim, nhưng chính ta vẫn có thể biến những kỷ niệm còn vương vấn trong quá khứ thành thực tại vui vẻ. Giống như Trương Tuấn vẫn chưa từ bỏ, anh quyết định làm gì đó, Tiểu Ba giữ mối quan hệ thân thiết với Kì Kì, cả anh Lí, Ô Tặc và Xinh Đẹp vẫn luôn nhớ đến Kì Kì, có lẽ họ sẽ có buổi gặp gỡ thật vui vẻ, bộ ba La Kì Kì, Lâm Y Nhiên, Dương Quân sẽ có cuộc hội ngộ bạn bè đầy vui vẻ, hài hước, Kì Kì dẫn Hiểu Phi theo để họ làm quen, dần dần trở nên thân thiết.

Khi về Mĩ, Kì Kì thuyết phục được Hiểu Phi theo mình, y như lời hứa "nuôi" cô bạn cả đời.

Còn về Trương Tuấn, anh đã một bước đến gần Kì Kì hơn, còn về anh đã làm gì, ai cũng có suy nghĩ riêng, tự nghĩ có lẽ tốt hơn, nhưng anh cũng đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều.

Có điều, về sau, cả Kì Kì và Trương Tuấn hay Tiểu Ba, không ai trở thành người sẽ bên nhau trọn đời.

Thời niên thiếu không thể quay lại ấy cũng là ý tứ của Đồng Hoa muốn gửi gắm cho ta hiểu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net