3. Tình sâu nghĩa nặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Lý Ngư chạy đến phòng ngủ của Nguyễn Nộn, đám gia nô trong vương phủ đã cầm đuốc đứng đông nghẹt ở bên ngoài. Hắn cố gắng luồng lách vào trong, chỉ thấy Phí Thám đang hung bạo vung roi đánh một người dưới đất. Người đó không ai khác mà chính là Khúc Vân Hoa.

Phí Thám là cận vệ của Nguyễn Nộn, cho nên Lý Ngư dễ dàng hiểu được việc mà hắn đang làm là chủ ý của ai.

"Thưa đại vương, chuyện này là..." – Lý Ngư hỏi.

Phí Thám nghe xong câu đó thì quay đầu quát vào mặt Lý Ngư, cánh tay phải vẫn không ngừng vung roi xuống tấm lưng mảnh mai của mỹ nhân họ Khúc: "Ngươi còn dám hỏi câu đó sao?"

Da lưng của Khúc Vân Hoa cuối cùng cũng bị roi đánh rách. Một vệt máu ở đó bắn vào tà áo của Nguyễn Nộn, khiến cho hắn chau mày khó chịu: "Dừng tay! Dù sao thì ả cũng đã ngất từ lâu!"

Lúc này Phí Thám mới bỏ cây roi da trong tay xuống, sau đó hùng hổ tiến về phía của Lý Ngư túm lấy cổ áo hắn: "Mấy năm nay ngươi diễn kịch thật giỏi! Lũ họ Trần kia cũng thật là xảo quyệt! Ắt chủ bài mà bọn chúng muốn sử dụng thì ra không phải là ả đàn bà ở cung Quảng Hàn đó, mà chính là ngươi!"

Lý Ngư vẫn còn chưa hiểu được chuyện gì, cứ như thế mà đưa mắt nhìn về phía Nguyễn Nộn khẩn khoản nói: "Thuộc hạ đúng là có tội, nhưng là tội không biết rõ chuyện gì đang xảy ra! Kính xin đại vương nếu có muốn ban chết thì cũng cho Lý Ngư này chết một cách minh bạch!"

Nguyễn Nộn nhìn Lý Ngư một cách đăm chiêu, sau cùng mới mở miệng nói: "Mau thả hắn ra, nói cho hắn đầu đuôi mọi chuyện!"

Phí Thám buông cổ áo Lý Ngư ra, khiến cho hắn ngã sõng soài ngay bên cạnh thân thể đã mềm nhũn của mỹ nhân họ Khúc.

"Khi nãy con tiện nhân này dùng trâm bạc ám sát đại vương trên giường nhưng bất thành. Chính ngươi là người dẫn ả ta về vương phủ, ngươi còn có thể biện bạch cái khỉ gì?" – Phí Thám quát.

Không ngờ Khúc Vân Hoa lại làm ra chuyện ngu ngốc này. Tuy Lý Ngư chưa rõ nguyên do tại sao nàng ta lại hồ đồ như thế, nhưng mà chuyện quan trọng lúc này vẫn là phải tự bảo vệ bản thân mình: "Quả thật thuộc hạ không hề dính líu đến chuyện này. Mấy năm qua thuộc hạ đối với đại vương một lòng trung thành, kính mong đại vương hãy suy xét!"

Lý Ngư vừa nói xong câu này, Phí Thám đã vung kiếm đến yết hầu của hắn. Chưa bao giờ Lý Ngư cảm thấy sinh mạng của mình lại mỏng manh như thế. Chỉ cần Phí Thám dồn thêm một chút lực vào cổ tay, yết hầu của Lý Ngư sẽ lập tức phún ra máu.

"Còn chẳng phải là do ngươi đóng kịch quá giỏi hay sao?"

Nghe xong câu này của Phí Thám, Lý Ngư chỉ đưa mắt khẩn cầu nhìn Nguyễn Nộn, bỗng thấy gương mặt hoà nhã của hắn lúc này ngoài nét lạnh lùng thì không còn gì khác: "Bây giờ cũng đã muộn! Hãy nhốt bọn chúng vào chung một chỗ, giờ ngọ ngày mai đem bêu đầu thị chúng!"

***

Bây giờ đã là canh ba, Lý Ngư vẫn chưa thể chợp mắt, Khúc Vân Hoa thì vẫn còn bất tỉnh. Hai người bọn họ đang bị nhốt trong một căn phòng tối tăm, ẩm thấp.

Ánh xanh lam của vầng nguyệt luồng qua song sắt rồi nhỏ giọt lên gương mặt xinh đẹp của mỹ nhân họ Khúc, khiến cho Lý Ngư nhớ lại những lời mà công chúa vừa nói: "Tuy là ngài không bị nhốt trong cung Quảng Hàn, chắc gì đã có thể tự do ở ngoài kia?"

Đây lẽ nào là quả báo mà Lý Ngư phải chịu vì dửng dưng để công chúa sống trong cảnh ngục tù mấy năm qua? Không hẳn! Người dồn hắn vào đường chết chính là ả đào họ Khúc kia. Hắn thực sự rất muốn hỏi tại sao nàng ta lại ngu ngốc làm ra chuyện này!

Có tiếng xiềng xích vang "leng keng", cộng với tiếng nạt nộ phát ra giữa ngục tối lạnh lẽo: "Ngươi muốn chết à? Khi không lại dám xông vào đây?"

"Ngày thường Lý hộ vệ thường hay chiếu cố ta, đĩa bánh bao này xem như là để... đưa tiễn ngài ấy. Ở đây có chút bạc vụn, mấy vị đại ca xin hãy độ lượng giúp cho ta lần này!"

Lỗ mũi dần cay nồng, cõi lòng của Lý Ngư có chút an ủi. Thanh âm quen thuộc này thật ra là của Hạ Âu. Không ngờ đến bước đường cùng như thế này, chỉ có tên gia nô trước mặt là dám mạo hiểm đem thức ăn để đưa tiễn hắn. Chỉ nghe một tên gác tù tức giận nói: "Đã bảo không là không!"

"Bịch" một tiếng, mũ của hắn đã bị tên gác tù còn lại đánh vào. Thấy đồng bọn vẫn còn thắc mắc chưa hiểu, tên gác tù vừa mới động thủ liền nhướng mày nói: "Ngươi không cần tiền nhưng ta cần! Tên gia nô này chỉ có một chân là lành lặn, một tên què thì có bản lĩnh gì? Cứ để hắn vào trong!"

Đợi đến lúc Hạ Âu ngồi xuống bên song sắt đưa đĩa bánh bao vào, Lý Ngư mới chua chát gượng cười: "Cảm ơn ngươi!"

Hạ Âu cúi thấp đầu, nhỏ giọng cẩn thận nói: "Ở đây có ba cái bánh bao. Cái thứ nhất là để ngài lót dạ, cái thứ hai là để "bắn chim", cái thứ ba là để "câu cá". Thứ mà tiện nô có thể làm cho ngài chỉ có bấy nhiêu đây!"

Lý Ngư nghe đến đó thì không còn tựa lưng vào tường. Hắn ngồi thẳng dậy, cắn môi ngạc nhiên nói: "Ngươi không sợ chết à?"

Hạ Âu mỉm cười: "Ở vương phủ hào nhoáng này, ai cũng dựa vào cái chân què của tiện nô mà bỡn cợt, riêng chỉ có Lý hộ vệ ngài là không! Chỉ có ngài mới dành thời gian cùng tiện nô bắn chim và câu cá! Nếu hôm nay có chết, tiện nô cũng có thể chết cùng ngài, vậy thì có gì phải sợ?"

Môi trong của Lý Ngư bị cắn đến bật máu, khoé mắt của hắn bắt đầu ẩm ướt, không phải vì đau, mà là cảm động: "Ta biết ngươi có lòng! Có điều chuyện này dẫu thành hay bại, kết cuộc của ngươi cũng chỉ có một con đường chết. Mấy chiếc bánh bao này, thôi thì hãy bỏ đi!"

Mi mắt Hạ Âu có chút dao động, một lúc sau hắn mới cất giọng nói: "Dù cho ngài không ăn, sáng mai khi mặt trời vừa lên, chiếc xe ngựa mà tiện nô chuẩn bị bên ngoài chắc chắn sẽ kinh động đến đám người trong vương phủ!"

Lý Ngư đưa hai tay nắm chặt song sắt: "Bây giờ vẫn còn chưa muộn, ngươi ra ngoài đem chiếc xe ngựa kia giấu đi là được!"

Hạ Âu mỉm cười: "Bây giờ đám gia nô đã vì chuyện thích khách mà nháo nhào cả lên, ngài nghĩ một kẻ què như tiện nô có thể xử lý mọi chuyện ổn thoả được ư?"

Lý Ngư lặng lẽ cắn chặt răng, sau cùng hắn thấp giọng: "Chuyện đã đến nước này, nếu như ngươi muốn ta ăn hết số bánh bao này, ngươi phải đến cửa phụ của vương phủ, đồng thời hứa với ta một chuyện! Cho dù ta có mặt ở đó hay không, khi canh bốn vừa điểm, ngươi nhất định phải lên xe ngựa rời khỏi lộ Bắc Giang!"

***

Bị xốc mạnh trên lưng của Lý Ngư, Khúc Vân Hoa lúc này mới bừng tỉnh. Nàng đưa tay dụi mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy Lý Ngư đang cõng mình chạy trốn khỏi ngục.

Dưới đất có vài mảnh bánh bao vụn, lưng của hai tên gác tù bị phi đao găm vào, bọn chúng đang nằm gục dưới nền đất. Nhân bánh bao mà Hạ Âu mang tới vốn dĩ không phải thịt, mà chính là phi đao. Có điều loại phi đao mà Hạ Âu nhét vào trong bánh bao cũng rất đặc biệt!

Loại phi đao dùng để "câu cá" là loại được gắn xích, giúp Lý Ngư có thể thu nó về cùng với chìa khoá sau khi phóng trúng đích. Còn phi đao dùng để "bắn chim" là loại được tẩm thuốc mê. Bởi lẽ Hạ Âu vốn dĩ là một người lương thiện, dẫu muốn cứu Lý Ngư nhưng vẫn muốn giữ mạng cho hai tên gác tù.

Trong lòng Lý Ngư thầm nghĩ, nếu bản thân có thể thoát được cùng Hạ Âu, bản thân sẽ cho hắn một số tiền thật lớn, đủ để hắn sống một đời sung túc.

Có điều khi Lý Ngư đến trước cửa phụ của vương phủ, chỉ thấy ở đó có một vệt máu dài. Cuối vệt máu có một người đang lê lết, không ai khác mà chính là Hạ Âu.

Lý Ngư gấp gáp chạy về chỗ đó. Miệng Hạ Âu lúc này đã thấm đẫm máu tươi, nhưng vẫn cố gắng nở ra nụ cười: "Ngày đã thoát được rồi, hãy mau rời đi..."

Trên ngực Hạ Âu có một vết thương chí mạng, Lý Ngư cắn răng hỏi: "Là ai?"

Có tiếng cười khẩy: "Là do hắn tự tìm đường chết! Dẫu sao cũng chỉ là một tên phế vật, Phí Thám này đã giúp hắn sớm ngày đầu thai, mong kiếp sau của hắn sẽ không phải là một tên què!"

Phí Thám nói đến đó thì không nhịn được cười: "Là một tên mù chẳng hạn?"

Lý Ngư nghiến chặt răng, theo đó mà vung tay bắn ra mấy chiếc phi đao. Có điều thần tình của hắn đang xúc động, cho nên đám phi đao ở đó dễ dàng bị Phí Thám đánh hạ.

Ngay sau đó, Phí Thám liền dồn lực vào chân, vọt đến chỗ Lý Ngư trong phút chốc. Giữa lúc hắn đang định phản công, chợt thấy có một cặp đinh sắt bay đến mắt mình. Bởi vì quá khinh suất, cho nên Phí Thám chỉ có thể đánh hạ được một chiếc đinh, chiếc còn lại đã đâm vào mắt hắn.

Trong tiếng hét thất thanh của Phí Thám, Lý Ngư quay đầu nhìn về sau lưng, không ngờ người ra tay chính là mỹ nhân họ Khúc.

Phí Thám chỉ còn một bên mắt, nhưng mà không vì thế mà yếu đi, trái lại còn hung tợn hơn nhiều, cứ như thế mà múa kiếm như vũ bão chém về phía hai người bọn họ.

Khúc Vân Hoa tiếp tục vung nhẹ đôi tay, mớ đinh sắt trong áo nàng cứ như thế mà phát ra như mưa. Có điều thanh kiếm trong tay Phí Thám đã hoá thành một tấm thuẫn cản hết đám đinh sắt. Lưỡi kiếm của hắn cứ như thế mà dí vào yết hầu của nàng.

"Keng" một tiếng, mũi phi đao trong tay của Lý Ngư đã ngăn chặn nhát kiếm chí mạng kia. Phí Thám không thể chém chết Khúc Vân Hoa, theo đó mà dùng chân đá một cước vào người nàng, sau đó toàn lực giao chiến với Lý Ngư.

Thân người Phí Thám vô cùng to lớn, sức lực có thể so với hổ dữ. Còn Lý Ngư thì không chỉ nhỏ con, mà còn khá yếu về cận chiến, cho nên ngay lập tức liền rơi vào thế hạ phong, bị Phí Thám đá một cước ngã nhào.

Đám phi đao trong người Lý Ngư đã rơi hết ra ngoài, hắn lọ mọ bò đến nhặt lấy để phản công, Phí Thám đương nhiên không để yên cho hắn toại nguyện.

Dồn lực vào cổ tay, Phí Thám vung thanh kiếm của mình phóng về phía của Lý Ngư. Chỉ nghe "sọc" một tiếng, Lý Ngư không hề cảm thấy đau đớn, bởi vì đã có người đỡ nhát kiếm đó thay cho hắn, người đó chính là Khúc Vân Hoa.

Gương mặt Phí Thám dần trở nên xám xịt, theo đó mà chạy đến rút ngay thanh kiếm trong người mỹ nhân họ Khúc ra, định dùng nó để kết liễu mạng sống của Lý Ngư.

Ai ngờ chỗ mà Khúc Vân Hoa bị đâm vào không phải là phần yếu hại, cho nên nàng vẫn còn sức phóng ra một chiếc đinh vào con mắt còn lại của Phí Thám. Hắn lúc này đã trở thành một con hổ mù loà, cứ theo đó mà hét lớn rồi vung kiếm loạn xạ.

Lưỡi kiếm tiếp tục chém trúng vào vai và đùi của Khúc Vân Hoa, còn tiến đến cổ họng của nàng mà chém xuống. Khi nãy Khúc Vân Hoa đã chịu một nhát kiếm, chiếc đinh sắt ấy là được nàng sử dụng toàn bộ sức lực cuối cùng để phóng ra, lúc này làm sao có thể né được mấy nhát kiếm này.

Lý Ngư hốt hoảng, ngay lập tức đẩy mỹ nhân họ Khúc sang một bên để giúp nàng né tránh sát chiêu kia, tiện thể lăn một vòng rồi nhặt lấy mấy thanh phi đao ở dưới đất, không chậm một giây mà phóng đến chỗ của Phí Thám, ngay lập tức kết liễu được mạng của hắn.

Sau đó Lý Ngư dùng hết sức chạy về phía của Hạ Âu, lúc này đây vẫn còn thoi thóp.

"Trước giờ tiện nô vẫn ao ước được ngắm trăng bên bờ biển... nhưng mà tiện nô chỉ có một chân... không thể đi xa đến như vậy... bây giờ lại càng không thể! Sau này nếu có dịp ngắm trăng bên bờ biển... ngài có thể... gọi thật to tên của tiện nô một lần được không? Xem như là... tiện nô có cơ hội được đứng ở đó... ngắm nhìn ánh trăng... mà mình yêu mến..."

Thêm một dòng máu đỏ chảy ra từ mũi của Hạ Âu, đây cũng là dòng máu nóng cuối cùng trong huyết quản của hắn. Hạ Âu đã chết trên vai của Lý Ngư, xác của Phí Thám cũng bắt đầu nguội lạnh.

Khúc Vân Hoa nhìn thấy Lý Ngư khổ sở ngồi sững người ở đó, bản thân liền tiến tới kéo tay hắn rời đi. Lý Ngư đang đau buồn vì cái chết của Hạ Âu, cho nên liền mạnh bạo gạt tay nàng ta ra: "Tại sao cô lại giết Nguyễn Nộn, khiến cho ta và Hạ Âu phải chịu vạ lây?"

Mỹ nhân họ Khúc theo đó mà ngã mạnh xuống nền đất. Lưng của nàng vốn dĩ đang chằng chịt vết roi, khi nãy còn đỡ giúp Lý Ngư một nhát kiếm, cho nên lúc này toàn thân đau rát không thể tả, cứ như thế mà không ngừng phát ra tiếng ú ớ thảm thiết.

Nhìn thấy nàng ta chịu đau đớn như vậy, Lý Ngư cũng không kìm lòng được. Nhưng trong tay của hắn lúc này là cái xác dần lạnh của Hạ Âu, cho nên Lý Ngư vẫn đau buồn ngồi im một chỗ. Giữa lúc đó thì từ đâu phóng đến một thanh phi đao hướng đến yết hầu của Khúc Vân Hoa, không cần nói thì cũng biết người phóng đao là Nguyễn Nộn.

Khúc Vân Hoa đã bị thương thế này, bản thân làm gì có thể né tránh thanh phi đao đó. Chỉ nghe "sựt" một tiếng, thanh phi đao bằng đồng kia vậy mà lại đâm vào vai của Lý Ngư. Cuối cùng hắn cũng không đành lòng nhìn Khúc Vân Hoa chết, tiếp tục cõng nàng chạy thoát khỏi vương phủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net