Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày tết tất bật cũng qua , mà trong tết nàng cũng không có làm gì ngoài ăn rồi ngủ. Chỉ có hôm mùng một nàng có theo chồng yêu về thành phố thắp cho ông bà nội chồng mấy nén hương. Sau đó liền về nhà ở tới qua tết , Lan Ngọc cũng làm cá mặn y như nàng.

Vì thai đã to nên hai người cũng không dám sinh hoạt quá giới hạn , chỉ ôm nhau ngủ.

Trong thời gian này Lan Ngọc cũng đã cho người sửa phòng trước kia của cô thành phòng Tiểu Bánh Bao, còn trưng dụng thêm một phòng trên tầng ba làm phòng đồ chơi trẻ em.

Công việc của vô rất bận nên vừa qua tết đã đi làm lại. Cô ấy không yên tâm liền gọi thím Sang bên nhà chính qua chăm sóc cô. Thím Sang cực kì có kinh nghiệm phong phú trong việc chăm sóc phụ nữ có thai , còn hướng dẫn nàng rất nhiều việc chăm sóc em bé. Từ khi thím Sang đến cả nhà bếp nàng cũng không được vào , cả ngày chỉ đi từ phòng ngủ ra phòng khách.

"Phu nhân, canh gà vừa hầm xong cô uống cho nóng." Thím Sang mang một bát canh khá to lên đặt trên bàn cho nàng.

Thúy Ngân nhìn bát canh gà thì toàn thân nổi da gà , thím Sang đến đây bao lâu thì cô đã uống canh bao lâu. Canh gà cũng rất ngon, rất béo, lại có chút thảo dược nghe bảo rất tốt cho phụ nữ có thai nhưng nàng thật sự không uống nổi , Thúy Ngân hít lấy một hơi thật sâu cầm lấy bát canh hơi nóng uống một hơi.

"Thím Sang, thím làm việc cho Ninh gia bao lâu rồi ạ?" Cô có chút tò mò , Lan Ngọc đối với bà ấy cũng rất tôn trọng.

"Khoảng ba mươi năm rồi thưa phu nhân." Thím Sang ngồi trên bàn ăn giúp nàng gọt trái cây.

"Từ hồi cố phu nhân và lão gia mới lấy nhau."

"Lâu như vậy rồi ạ." Bà ấy dành cả nửa đời ở Ninh gia , thật khiến người khác cảm phục.

"Vâng. Cố phu nhân vừa sinh đương gia liền mất, cô chủ cũng do một tay tôi chăm sóc từ nhỏ."

Thím Sang vừa nói vừa có chút hoài niệm.

"Chị ấy lúc nhỏ thế nào ạ?" Nàng có chút tò mò nha , không biết chồng nàng lúc nhỏ có điềm tĩnh, bản lãnh như bây giờ không ?

"Lúc nhỏ cô chủ rất nghịch ngợm. Đi học luôn đội sổ, đánh nhau rất thường xuyên là một tiểu bá vương." Thím Sang cười cười đặt đĩa trái cây và ly nước cam lên bàn cho nàng.

"Phu nhân có biết không , có năm cô chủ học thí nghiệm liền làm nổ cả căn phòng học. Thế là lão gia phải bỏ tiền xây cho trường phòng thí nghiệm và hai dãy thư viện." Bà kể cho nàng giống như hai người phụ nữ đang nói chuyện phiếm với nhau.

Thúy Ngân xém chút bị sặc , Lan Ngọc trong ấn tượng của nàng và trong lời kể của thím Sang như hai nhân cách tách biệt hoàn toàn vậy.

"Thật sao ạ." Nàng thật sự không thể liên tưởng hai tính cách đó lại với nhau.

"Thật ra cũng là vì lão gia. Lão gia có rất nhiều phụ nữ bên ngoài, thời gian ở bên cô chủ cực kì ít. Lúc cô chủ còn nhỏ có thể mang đồ chơi để dỗ nhưng lớn dần thì không thể nữa. Một đứa trẻ không có mẹ, ba cũng không quan tâm chỉ có thể làm gì đó cho mọi người chú ý tới , có một năm lão gia dẫn người đàn bà đó về thì tính cách đương gia mới thay đổi. Biết kiềm chế, biết thu đôi cánh của mình lại để có ngày hôm nay. Quả thật, cô chủ đã không dễ dàng gì." Sở dĩ bà có thể gọi người đó là người đàn bà vì Ninh lão nhân gia chưa bao giờ công nhận bà ta là con dâu , cũng chưa từng dùng nghi lễ đón vào cửa nhà họ Ninh. Đến cả tư cách bước vào cửa chính nhà họ Ninh cũng không có. Ninh lão gia năm đó mắt mù sẵn sàng từ bỏ một nửa cổ phần trong tay mới có thể đưa đứa con trai hoang đó vào gia phả. Nhưng vào được thì sao chứ ? Cũng chỉ là tên vô dụng bị cô chủ cho đo ván. Đến bây giờ ở trước mặt cô chủ cũng không dám nhìn lên.

Thúy Ngân nhẹ lau nước mắt trên mặt. Tuy gia đình hoàn cảnh nghèo khó nhưng ba mẹ rất yêu thương nàng , nàng chưa từng chịu thiệt thòi gì cả. Nhưng chồng nàng thì sao ? Có tiền tài nhưng thứ đó có thể lấp đầy sự cô đơn trong tâm hồn sao ?

Lan Ngọc vừa đi làm về đã thấy một bóng người lao tới ôm lấy cô.

"Sao vậy?" Cô nhẹ xoa xoa đầu Thúy Ngân.

"Đột nhiên nhớ chồng em thôi." Thúy Ngân cọ cọ vô người cô , nàng cũng không thể nói rằng " chồng à, chị thật đáng thương. "

Lan Ngọc bật cười, véo chớp mũi nàng một cái nhẹ vô cùng yêu chiều.

"Nay ở nhà có ngoan không? Có quấy mẹ con không?" Lan Ngọc đặt tai lên bụng nàng khẽ nói chuyện với Tiểu Bánh Bao.

Tiểu Bánh Bao như cảm nhận được cô liền đá một cái rõ mạnh.

"Hai cha con hai người nếu còn như vậy thì sau này ở với nhau đi." Nàng cũng thật mệt mỏi mà , ở nhà nói chuyện với nó cả buổi nó không thèm quan tâm, Lan Ngọc vừa về liền như được mở công tắc mà hoạt động.

"Không thể. Có thêm em mới được." Cô nhẹ cắn lên cổ Thúy Ngân một cái rồi mới dìu nàng đi vào trong.

----------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net