CHƯƠNG 61 - 76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 61


Triệu Phổ rất nhanh thu được kết quả, hoàng thượng phái thượng thư Hứa Diệu mang theo người đến nơi này điều tra vụ án mỏ vàng. Nói đến cũng coi như hợp tình hợp lý, bởi vì chuyện mỏ vàng vốn là do Hứa Diệu điều tra, nay lại nói ở Tang Thi lĩnh phát hiện mỏ vàng, hoàng thượng tất nhiên là để cho Hứa Diệu tiếp tục điều tra, Hứa Diệu cũng vui vẻ đồng ý.


Lại nói tiếp, Hứa Diệu sảng khoái đáp ứng như vậy, đương nhiên là có tâm tư, hắn muốn nhân cơ hội này mà đem chứng cứ năm đó lưu lại tiêu hủy, cũng muốn đem chuyện Liễu Nga xử lý một chút, lần này cơ hội đến coi như vừa hảo.


Ba ngày sau, Triệu Phổ nhận được hồi âm từ Triệu Trinh trong cung cho người đưa tới. hoàng đế nói đã phái Hứa Diệu đến đây, không bao lâu nữa là tới, để cho Triệu Phổ điều tra làm rõ sự tình. Nếu thật sự là năm đó Hứa Diệu có điều gì giấu diếm, tất phải nghiêm trị không tha.


Triệu Phổ cầm lấy phong thư mà run run tay, nói, "Triệu Trinh còn dám dùng giọng quan mà nói chuyện với ta đi, cho là ta quên hết chuyện tình trước kia rồi sao? Nếu không phải vì Tiểu Tứ Tử, lão tử mới không thèm để ý tới chuyện giang sơn xã tắc của hắn có bất ổn hay không a!"


Công Tôn nghe được dở khóc dở cười, thì ra Triệu Phổ vẫn còn nhớ đến món nợ năm đó a.


Tất cả mọi người tĩnh tâm mà chờ Hứa Diệu đến, Tiểu Tứ Tử mấy ngày nay ôm tiểu bảo bảo có chút u buồn, cùng lúc nghĩ Thanh Ảnh Xích Ảnh bọn họ có thể mau mau đưa Liễu Nga trở về, như vậy Lưu Mặc Hải sẽ không lòng nóng như lửa đốt mà ngày ngày ra đứng ở cửa đợi, tiểu bảo bảo cũng gặp lại mẫu thân. Mà ở phương diện khác, Tiểu Tứ Tử nghĩ đến tìm được mẫu thân xong, Tiểu Thiên Thiên sẽ trả lại cho Liễu Nga, liền càng thêm không nỡ. Mấy ngày gần đây cứ nhớ cái gì cần thiết là mua hết về cho nó, nào là cái gì quần áo, nào là giày các loại. Chờ về sau nó trưởng thành rồi, còn có thể hay không nhớ đến, biết mấy thứ này là phụ thân Tiểu Tứ Tử của nó mua cho không.


"Cẩn nhi." Tiêu Lương thấy Tiểu Tứ Tử như vậy liền hỏi hắn một câu, "Ngươi không sao chứ?"


Tiểu Tứ Tử nghe được lỗ tai liền run lên, "Tiểu Lương Tử nha, ta đều nói ta không sao, chính là có chút khổ sở thôi. Bất quá rất nhanh thì tốt rồi, chỉ cần Thiên Thiên vui vẻ, ta cũng vậy thực vui vẻ nha!"


"Nga." Tiêu Lương yên tâm một chút. Lúc này, Công Tôn chạy vào phòng, "Tiểu Tứ Tử, đều chuẩn bị tốt chưa, Hứa Diệu gần tới rồi."


"Nga!" Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương liếc nhìn nhau — rốt cuộc cũng tới rồi! Theo sau, mọi người như đã sắp xếp mà đón tiếp "quân địch". Triệu Phổ, Công Tôn cùng Lưu Mặc Hải thì tránh đi trước, để cho Tiểu Tứ Tử, Tiêu Lương và Long Thiên Lý đi đối phó với Hứa Diệu.


Đương khi trời chạng vạng, liền thấy Hứa Diệu mang theo rất nhiều nhân mã, tiến nhập Huy Châu thành, Long Thiên Lý bọn họ đều ra khỏi thành nghênh đón.


Lúc Hứa Diệu vừa đến, liền thấy có một đại quân đóng ở đây, có chút khó hiểu, hỏi Long Thiên Lý, "Nhân mã của ai vậy?"


"Là của mạt tướng." Long Nhất Phương đi tới, cấp Hứa Diệu hành lễ.


"Là Long tướng quân a." Hứa Diệu nghĩ nghĩ, nói, "Ta dẫn theo hoàng thành cấm binh lại đây, có thể phụ trách trông coi mỏ vàng, Long tướng quân nếu có trọng trách khách, liền cứ rời đi trước."


"Nga......" Long Nhất Phương mỉm cười, "Nhất Phương lúc này trấn thủ cũng không xuất phát từ ý mình, mà là mệnh lệnh của tiểu vương gia."


"Tiểu vương gia?" Hứa Diệu sửng sốt, truy vấn, "Người nào tiểu vương gia?"


"Nga... Là công tử cửu vương gia." Long Thiên Lý trả lời, "Lần này thật là trùng hợp, chính là tiểu vương gia nhặt được một oa nhi, mới tìm được vị trí mỏ vàng này, chỉ tiếc là mẫu thân đứa nhỏ thủy chung không tìm được."


"Như vậy a......" Hứa Diệu khẽ nhíu mày, sau lại nhân tiện nói, "Kia, mau dẫn ta đi gặp tiểu vương gia đi."


"Hảo." Long Nhất Phương cùng Long Thiên Lý trao đổi một cái ánh mắt, đưa Hứa Diệu trở về phủ nha.


Mà lúc này, Tiểu Tứ Tử đang ôm bảo bảo, cùng Tiêu Lương ngồi chờ trong viện, nằm úp sấp bên cạnh là Thạch Đầu.


"Tiểu vương gia, thượng thư đại nhân tới." Long Thiên Lý vào sân nói với Tiểu Tứ Tử.


Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Hứa Diệu vẫn là cùng trước kia không sai biệt lắm, một lão nhân hung hung dữ dữ, chính là cảm giác già thêm một ít.


Hứa Diệu cũng đang đánh giá Tiểu Tứ Tử, hắn sớm đã nghe nói sau khi Triệu Phổ cùng Công Tôn thành thân, đứa nhỏ của Công Tôn liền thành tiểu vương gia, nói là đáng yêu vô cùng. Hôm nay nhìn thấy, quả nhiên, đứa nhỏ này rất đáng yêu.


"Khấu kiến tiểu vương gia." Hứa Diệu cấp Tiểu Tứ Tử hành lễ.


Tiểu Tứ Tử ôm bảo bảo cũng đứng lên hoàn lễ Hứa Diệu, "Hứa thượng thư hảo."


"Ách...... Oa nhi trong lòng tiểu vương gia, chính là mấu chốt phát hiện mỏ vàng lần này sao?" Hứa Diệu hỏi.


Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, nói, "Đúng vậy a, nếu như chúng ta ở chân núi không nhặt được Tiểu Thiên Thiên, cũng sẽ không biết được chuyện hòa thượng trên núi bắt cóc oa nhi cùng thiếu phụ, lại càng không biết phát hiện được bên trong Tang Thi lĩnh có mỏ vàng. Cho nên nói nha, nó lần này là tiểu công thần."


"Thật không?" Hứa Diệu gật gật đầu, đưa tay, muốn sờ sờ tiểu bảo bảo, nhưng tiểu bảo bảo tựa hồ thực sự không thích hắn, ôm Tiểu Tứ Tử, hai tay nắm thành tiểu quyền, cau mày trừng mắt nhìn Hứa Diệu.


"Tiểu Thiên Thiên? Làm sao vậy?" Tiểu Tứ Tử xoa xoa hai má bảo bảo, "Đối lão gia gia phải có lễ phép!"


Khi nói chuyện, Hứa Diệu lại đến gần hơn chút, nghĩ muốn vươn tay sờ sờ ngân khóa trên cổ bảo bảo, chợt nghe phía dưới có âm thanh "vù vù" gầm nhẹ. Hứa Diệu cả kinh, cúi đầu nhìn thì hoảng sợ tới mức thiếu chút nữa thì kêu ra tiếng, tâm nói đây là động vật gì a? Tròn vo mập mạp như tiểu hùng, bộ dáng cũng thực hung dữ!


"Thạch Đầu, không được không lễ phép!" Tiểu Tứ Tử dùng chân cọ cọ Thạch Đầu, làm cho nó ngừng lại, vừa ngẩng đầu nói với thượng thư đại nhân, "Đúng rồi nha thượng thư đại nhân, chúng ta còn tìm ra được một bản đồ!"


"Bản đồ?" Hứa Diệu vui vẻ, rồi lại có chút hoảng loạn hỏi, "Cái gì bản đồ?"


"Không biết a, là bên trong ngân khóa tiểu bảo bảo tìm được." Tiểu Tứ Tử trả lời, "Xem không hiểu lắm."


"Là vẽ cái dạng gì? Cho ta xem!" Hứa Diệu vội vàng hỏi.


"Nga, tốt." Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu nhìn Tiêu Lương, Tiêu Lương đưa tay vào ngực áo tìm tìm, lấy ra bản đồ, đưa cho Hứa Diệu, "Chính là trương đồ này."


Hứa Diệu hai tay run rẩy tiếp nhận bản đồ, đầu tiên là thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng sau đó lại nhăn mày lại, thì thào lẩm bẩm, "Này...... Này không đúng...... Không đúng a!"


Tiểu Tứ Tử cùng mọi người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ, khó trách Hứa Diệu phản ứng lớn như vậy, bởi vì tấm bản đồ mà bọn họ đưa cho hắn kia, là đồ giả, bản đồ thật sớm đã để cho Triệu Phổ giữ rồi.


"Thượng thư?" Tiểu Tứ Tử hỏi hắn, "Cái gì không đúng?"


"Ách... Không." Hứa Diệu tự biết lỡ lời, vội vàng nói, "Nga, không có, ta chỉ là cảm thấy bản đồ này có chút không thích hợp...... Ách, là từ trong ngân khóa của bảo bảo lấy ra sao?"


"Đúng vậy." Tiểu Tứ Tử gật đầu, "Đúng rồi, thượng thư đại nhân, chúng ta còn muốn bắt một người a, nghe nói hắn ra lệnh cho mấy ác tăng bắt cóc oa nhi cùng thiếu phụ, cuối cùng Liễu Nga cũng là do hắn bắt đi!"


Hứa Diệu nhíu mày, "Nói như vậy...... là hắn?"


"Chúng ta cũng đã phái người truy bắt hắn." Tiểu Tứ Tử nói, "Chỉ cần bắt được hắn, có thể biết được người thực sự đứng sau lưng án kiện này đến tột cùng là ai!"


Hứa Diệu gật gật đầu, lại hỏi, "Kia, Hoa Phi Phi đâu?"


"Hoa Phi Phi?" Tiểu Tứ Tử khó hiểu nghiêng đầu hỏi, "Cùng Hoa Phi Phi có liên quan gì nha?"


"Ách...... Ta nghe nói Hoa Phi Phi hoạt động ở vùng Huy Châu này, người này thích làm xằng làm bậy, chuyện tình lần này có thể hay không cùng hắn có liên quan?" Hứa Diệu hỏi.


"Nga, hẳn là sẽ không." Tiểu Tứ Tử khoát tay, cười tủm tỉm nói, "Chúng ta lúc trước có phái người đi bắt Hoa Phi Phi, hắn còn cho người đến nhắn lại, hắn nói hắn biết một bí mật, muốn nói cho bọn ta biết, nên ngày mai sẽ đến."


"Biết bí mật?" Hứa Diệu chấn động, theo sau liền hỏi, "Cái kia, tiểu vương gia, Hoa Phi Phi này dị thường giảo hoạt, lời hắn nói không thể tin tưởng!"


"Không quan hệ." Tiểu Tứ Tử cười cười, "Chúng ta cứ nghe thử xem, nói không chừng lại có manh mối thì sao."


Hứa Diệu bất đắc dĩ, đành phải gật gật đầu, nhưng trong lòng lại là dị thường lo lắng.


Đêm đó, mấy người Triệu Phổ vẫn âm thầm giám sát Hứa Diệu, chỉ thấy thần sắc hắn vội vã theo mấy tùy thân hộ vệ nói chút gì đó, mấy hộ vệ này liền lặng lẽ chuồn ra nha môn. Bọn họ ở thành Huy Châu nơi nơi lùng sục, tư thế này, tựa hồ là đang tìm người nào đó.


"Tiểu Lương Tử, bọn họ có thể hay không đang tìm người mà chúng ta bắt được?" Tiểu Tứ Tử tránh ở trong hẻm nhỏ, thấy mấy thị vệ đang lén lút, liền hỏi Tiêu Lương.


Tiêu Lương mỉm cười, "Tám phần là vậy, bắt tới hỏi thì sẽ biết thôi!"


"Bắt tới hỏi?" Tiểu Tứ Tử chớp mắt, "Ý kiến hay!"


Sau đó, liền thấy Triệu Phổ cùng Hoa Phi Phi đi ra, không bao lâu, liền bắt được mấy thị vệ trở về.


"Nói, thượng thư sai các ngươi tìm ai?" Triệu Phổ hỏi mấy người.


Hai thị vệ hai mặt nhìn nhau, cuối cùng bị kinh hoàng hù dọa, liền khai hết tất cả...... Nguyên lai thượng thư muốn bọn họ tìm một người tên Lưu Mậu, là quản gia của phủ thượng thư. Triệu Phổ mang hai người họ vào địa lao, bọn họ vừa thấy, liền chỉ ra và xác nhận người mà mọi người bắt được kia, chính là Lưu Mậu.


"Xem ra nhân chứng vật chứng đều đầy đủ!" Công Tôn nói với Triệu Phổ.


"Ân." Triệu Phổ gật đầu. lúc này, Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh cũng vội vã trở lại, bọn họ không mang theo Liễu Nga, nhưng mang về được thượng thư công tử, Hứa Vinh.


Hứa Vinh cả người tiều tụy, nghe nói Hứa Diệu nhốt hắn trong một lầu lý, cũng đã một khoảng thời gian rồi, Hứa Vinh bởi vì thương nhớ Liễu Nga mà cơm nước không màng, bởi vậy thân thể mới suy yếu.


"Vậy Liễu Nga đâu?" Tiểu Tứ Tử sốt ruột, "Không tìm được Liễu Nga sao?"


Thanh Ảnh, Xích Ảnh lắc đầu, nói, "Nghe nói, Liễu Nga nửa đường thì bị người cướp đi."


"Bị người nào cướp đi?" Triệu Phổ nghi hoặc.


"Chúng ta gặp được mấy gia tướng trở về. Mấy người đó là trốn được, còn lại đều bị giết, nghe nói là một bang phái người Liêu làm."


"Người Liêu?" Công Tôn nhíu mày thật sâu.


"Xem ra, lúc này phải hỏi Hứa Diệu một chút." Triệu Phổ thản nhiên nói, "Về phần Liễu Nga mọi người cũng không cần phải lo lắng, phỏng chừng người Liêu muốn dùng nàng để trao đổi bản đồ mỏ vàng, sẽ không dễ dàng tổn thương nàng."


Thương lượng xong, mọi người quyết định trước để cho Lưu Mặc Hải đối mặt đối chất với Hứa Diệu, để xem hắn đến tột cùng là có quan hệ gì với người Liêu, rồi tìm biện pháp cứu Liễu Nga ra. Lưu Mặc Hải thấy thân thể Hứa Vinh không khỏe, cũng tạm thời chưa nhận thức phụ tử cùng y, để tránh y kích động. Thanh Ảnh bọn họ giúp Hứa Vinh đi trước nghỉ ngơi, Tiểu Tứ Tử đem bảo bối giao cho bọn họ. Hứa Vinh thấy được bảo bối, cả người cũng lên tinh thần một ít.


Lại nói đến Hứa Diệu, từ lúc phái thị vệ đi, cũng không thấy người trở về, gấp đến độ đứng ngồi không yên. Lúc này, lại thấy Long Thiên Lý chạy vào, cười nói, "Hứa đại nhân, người chúng ta đã bắt được!"


"Cái gì?" Hứa Diệu hơi giật mình, "Các ngươi bắt được ai?"


"Người nọ nói hắn là Lưu Mậu." Long Thiên Lý trả lời, "Cửu vương gia đang thẩm vấn hắn a."


"Cửu...... Cửu vương gia cũng đến đây?" Hứa Diệu mặt mũi trắng bệch.


"Cũng không hẳn vậy!" Long Thiên Lý nở nụ cười, "Người chính là do cửu vương gia bắt được a! Thượng thư đại nhân, chúng ta cùng đi thẩm vấn hắn."


"Ách, hảo hảo, ngươi đi trước, ta thay y phục rồi đến ngay." Hứa Diệu nói, "Ta tới xao nhãng, không kịp thay y phục thường, như vậy đi gặp cửu vương gia có chút không tốt."


"Hảo!" Long Thiên Lý xoay người đi trước, còn không quên nhắc nhở, "Kia, thượng thư đại nhân ngươi ráng nhanh lên chút a!"


Hứa Diệu liên tục gật đầu, đuổi Long Thiên Lý đi xong, hắn chạy nhanh đóng cửa phòng lại, xuất ra giấy bút viết một phong thư ngắn gọn, lại lấy ra bồ câu đưa thư mang theo, đem giấy cuộn thành cuộn nhỏ, nhét vào ống trúc nhỏ gắn dưới chân bồ câu. Theo sau, hắn lại thu thập này nọ, từ tay nải lấy ra một bộ thường phục, mở cửa trong viện nhìn nhìn. Phát hiện khắp nơi không có người, Hứa Diệu liền đi ra, đem bồ câu hướng lên trời rồi ném đi, vừa định xoay người vào cửa, đột nhiên thấy không trung bóng người chợt lóe, một bóng áo trắng bay lên chụp con bồ câu rồi đáp xuống.


Hứa Diệu giương mắt nhìn, quá sợ hãi, nhìn thấy người đứng trước mặt mình không phải là ai khác, mà đúng là Hoa Phi Phi.


"Hứa thượng thư, nhiều năm không gặp, như thế nào lại không muốn gặp mà đòi chạy rồi?" Tiếng nói vừa dứt, liền thấy Triệu Phổ mang theo Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử bọn họ từ sân ngoài đi đến, đối Hứa Diệu gật gật đầu, cười nói, "Hiện tại mới nghĩ đi, có phải hay không hơi muộn chút?"


————–

CHƯƠNG 62

Hứa Diệu nhìn Triệu Phổ xuất hiện trước mặt mình, liền biết rằng cái chết của mình gần đến, có chút suy sụp lùi lại vài bước, muốn chạy, nhưng là bốn phía đều có người chặn lại.

"Hứa thượng thư." Hoa Phi Phi thân thủ giao bồ câu cho Triệu Phổ, vừa cười nói, "Ngươi làm ta oan uổng thật thảm a."

Hứa Diệu nhìn Triệu Phổ gỡ cuộn giấy dưới chân bồ câu ra, đưa lên đọc, Triệu Phổ liên tục cười lạnh, "Chữ Liêu......"

Hứa Diệu sắc mặt liên tục đổi, Tiểu Tứ Tử cũng tiến lại xem, nhìn thấy trong cuộn giấy viết viết mấy chữ Liêu, liền hỏi Triệu Phổ, "Cửu Cửu, viết gì vậy?"

Triệu Phổ nhiều năm đối Liêu Quốc chinh chiến, bởi vậy am hiểu chữ Liêu, nhìn thoáng qua nội dung trong thư, nói, "Đây là viết cho thập thất vương gia Da Luật Chấn của Liêu Quốc, nội dung thư nói, bị phát hiện, trước mang theo người dời đi."

"Ngươi thế nhưng lại tư thông với Liêu Quốc?!" Công Tôn nhíu mày lắc đầu, "Ngươi là người Hán, ở Đại Tống đã làm quan hơn ba mươi năm, thế nhưng lại tư thông với Liêu Quốc!"

Long Thiên Lý cũng cực kì tức giận, ngẫm lại xem, đường đường là thượng thư đại nhân, thế nhưng lại là gian tế của Liêu Quốc...... Đại Tống mấy năm nay đã không biết bị hắn bán đứng bao nhiêu cơ mật rồi, khó trách Tống quân cùng Liêu quân chinh chiến thường bị trúng mai phục như vậy. Hơn nữa, Liêu Quốc thế nhưng lại có nhiều quân phí để đánh giặc, nguyên lai đều là do chúng ta xuất hoàng kim nuôi bọn chúng.

"Quả thực đáng giận!" Long Nhất Phương hung hăng nhìn chằm chằm Hứa Diệu.

Hứa Diệu sắc mặt tái nhợt, nhìn nhìn Triệu Phổ, nói, "Ta không thể không làm vậy......"

"Không thể?" Triệu Phổ lạnh mặt nhìn hắn, "Không thể ngươi liền thông đồng với địch phản quốc?"

"Ta...... Ta kì thực là người Liêu!" Câu nói này của Hứa Diệu làm mọi người chấn kinh.

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu đánh giá hắn nửa ngày, lôi kéo Tiêu Lương hỏi, "Ta nói Tiểu Lương Tử nha, người Liêu không phải cuốn tóc đại hồ tử sao? Hứa Diệu nhìn không giống nha."

Tiêu Lương nhẹ nhàng mà nhéo mông Tiểu Tứ Tử một cái, cho hắn một ánh mắt — ngoan, chốc nữa lại hỏi.

Tiểu Tứ Tử mặt đỏ hồng, đưa tay chụp lấy bàn tay đặt trên mông hắn của Tiêu Lương, thật cẩn thận nhìn xung quanh, phát hiện không có người chú ý đến hắn, liền thoáng yên tâm chút.

Nhưng là Tiểu Tứ Tử không biết, Công Tôn đã sớm thấy, tâm can đều sôi sục, nhưng không lên tiếng, hiện tại không phải thời điểm để nói loại chuyện này.

"Giải vào địa lao." Triệu Phổ nói với hai ảnh vệ, Thanh Ảnh và Xích Ảnh cùng bước lên áp Hứa Diệu, mọi người một đường đi tới địa lao.

Hứa Diệu thấy trong địa lao còn nhốt cả Lưu Mậu, chỉ thấy rằng đường chết là không thoát khỏi. Lúc này, chợt nghe ngoài địa lao một thanh âm lão nhân vang lên, "Lão bằng hữu, còn nhớ ta không?"

Hứa Diệu mạnh quay đầu lại, thấy được Lưu Mặc Hải đứng cạnh cửa. Thoáng chốc, Hứa Diệu mặt xanh mét, như là nhìn thấy quỷ, đưa tay run rẩy chỉ vào Lưu Mặc Hải, "Ngươi...... Ngươi không chết?"

"Đúng vậy, ngươi thì rất muốn ta chết!" Lưu Mặc Hải lạnh lùng nói, "Ngươi hại ta không nói, đoạt đi con ta, bây giờ còn kêu người Liêu bắt đi dưỡng nữ của ta, hai ta thật đúng là nghiệt duyên a!"

"Dưỡng nữ?!" Hứa Diệu kinh hãi, "Liễu Nga nguyên lai là dưỡng nữ của ngươi, khó trách nàng biết nhiều như vậy......"

"Hứa Diệu." Triệu Phổ đánh gãy lời nói của hắn, "Ngươi đến tột cùng là vì cái gì mà muốn phản Tống theo Liêu, đừng che giấu nữa, nói đi."

"Ai......" Hứa Diệu thở thật dài, nản lòng ngồi xuống, thấp giọng nói, "Nói đến thì thật dài a...... Ta từ nhỏ đã theo mẫu thân ta lớn lên, khổ học là vì muốn góp sức cho quốc gia, nhưng là ta có chuẩn bị tốt hơn hai mươi tiến sĩ cùng đợt với ta một chút nên có sự nghiệp hơn. Cũng là thiên ý trêu người, ngày đó ta theo mẫu thân ta trên đường gặp một nam tử giống người dị tộc, mẫu thân ta lúc ấy rất sợ hãi, liền lôi kéo ta đào tẩu. Ta khi đó cũng không còn nhỏ, chỉ cảm thấy người nọ cùng ta bộ dáng có vài phần giống nhau. Khi ta theo mẫu thân về nhà, liền hỏi nàng người đó là ai. Sau, là người nọ truy được đến nơi, ta mới biết rằng, hắn cư nhiên là phụ thân ta. Mẫu thân ta năm đó lúc lưu lạc tha hương, gặp cường giả, được một người Liêu cứu giúp, hai người ở chung lâu ngày mà nảy sinh tình cảm, sinh ra ta. Sau đó mẫu thân ta mới biết người đó cư nhiên là một vương gia của Liêu Quốc, nhưng vì vương thất Liêu Quốc không có khả năng dung nạp một nữ nhân người Hán là vương phi, cho nên ta cùng mẫu thân không từ mà biệt, trở về Đại Tống."

Tiểu Tứ Tử ngưỡng mặt nhìn Công Tôn, "Phụ thân, vì cái gì có thể sinh tiểu hài tử nhưng lại không thể thành thân? Không phải là trước thành thân, rồi mới sinh oa nhi sao?"

Tất cả mọi người có chút vô lực nhìn Tiểu Tứ Tử, Công Tôn đem hắn kéo qua một bên, che cái miệng nhỏ của hắn lại.

"Hắn nói đúng." Hứa Diệu thản nhiên nói, "Lúc ấy nếu bọn họ có thể lý trí một chút, sẽ không có bi kịch như ta ngày hôm nay."

"Sau đó thì sao, ngươi có biết thân phận của chính mình không?" Triệu Phổ hỏi.

"Sau khi ta biết thân phận của mình, cảm giác như là sét đánh ngang tai." Hứa Diệu lắc đầu, "Lúc ấy ta lập tức khó có thể tiếp nhận được. Sau, phụ thân nói với ta, nếu để cho người khác biết được thân phận của ta, là sẽ không cho phép ta làm quan ở Đại Tống, hắn muốn mang ta trở về Liêu Quốc. Nhưng vì ta có nửa dòng máu là người Hán, bởi vậy trước cứ lập chút công tích, chứng minh tài cán của ta có thể trung tâm phục vụ Liêu Quốc, mới có thể được!"

"Cho nên ngươi ngay tại trong triều làm gian tế?" Triệu Phổ hỏi, "Thấy chuyện mỏ vàng tốt như vậy, chính là cơ hội của ngươi?"

"Ân." Hứa Diệu gật gật đầu, nói, "Năm đó sau khi ta phát hiện mỏ vàng, đã có quyết định này. Khi ấy Lưu Mặc Hải bị bệnh mà chết, vì thế ta nghĩ trước hết cứ đem mỏ vàng làm của riêng, ta cũng không nghĩ rằng phải đưa bản đồ mỏ vàng cho Liêu Quốc, nghĩ cứ từ từ, xem thế cục về sau thế nào. Nhưng khi hết thảy mọi chuyện đều chuẩn bị hảo, Lưu Mặc Hải bị bệnh lại khỏe lên...... Dưới tình thế cấp bách, ta liền động thủ giết hắn."

Lưu Mặc Hải lạnh lùng nhìn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net