Chương 4:Bị lừa vào lầu xanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài ngày sau, Lục Tiếu Nguyệt vì tò mò với thế giới bên ngoài mà ngay sáng sớm sau khi tập luyện xong đã vận khinh công rời khỏi Mộc Phủ.

Nói đến nói đi dầu gì nàng cũng là đồ đệ của Lục Không Nguyên, võ công không cần nói cũng biết. Nàng cứ đơn giản như vậy ra khỏi Mộc phủ mà không kinh động bất kì kẻ nào. Khoảng một canh giờ sau khi Mộc Thiếu Nam đến tìm nàng mới biết nàng đã rời đi từ lâu.

Trong nháy mắt, gương mặt y đen lại.

...

Lại nói đến Lục Tiếu Nguyệt. Bởi vì là lần đầu tiên ra ngoài dạo phố, cho nên vô cùng hưng phấn. Nàng nhìn khu phố tấp nập với đầy ặp những món đồ kì lạ này không khỏi có chút ao ước.

Nếu bản thân được ở tại một nơi như thế này không khỏi tốt biết mấy...

Nghĩ lại mười mấy năm sống trong sơn động đến chim cũng không thèm ỉa, nàng buồn bực dẩu môi.

Có lẽ sư huynh cũng vì nhịn không được nên mới xuống núi để thả lỏng——

Chưa bao giờ nghĩ tới sư huynh lại là một người ích kỉ như vậy, chỉ biết lo lắng cho bản thân mà thôi. Còn nàng-tiểu sư muội trắng trẻo đáng yêu người gặp người thích này-lại bị bỏ rơi bơ vơ cô đơn lạc lõng trên đỉnh núi hoang vu không một bóng người.

Lục Không Nguyên:"..."

"Tiểu cô nương, muốn ăn màn thầu không? Màn thầu mới ra lò đây."

"Màn thầu?"

Lục Tiếu Nguyệt ngây ngốc lặp lại, cái mũi nhỏ khẽ hít hít một hơi, lập tức bị hương thơm này mê hoặc.

"Thơm quá..."

"Nga ha hả." Người bán hàng cười rộ lên:"Tất nhiên! Đây là màn thầu ngon nhất kinh thành đấy!"

Nàng tự động bỏ qua lời khoe khoang của người bán hàng mà chỉ đăm đăm nhìn màn thầu. Con ngươi đen láy tinh thuần đảo loạn theo tiết tấu vung lên vung xuống của y.

Nàng, nàng muốn ăn...

"Ta muốn ăn màn thầu."

"Tốt. Năm quan tiền một cái nga."

"?" Nàng nghiêng đầu đi, khó hiểu nhìn y:"Năm quan tiền?"

Người bán hàng tự dịch là: sao đắt vậy? Vì thế nụ cừoi trên miệng tắt ngúm:

"Năm quan tiền đã là giá vô cùng rẻ rồi. Nhìn ngươi ăn mặc như vậy còn tưởng tiểu thư nhà nào. Thôi đi đi, đừng làm phiền ta buôn bán."

"Ơ?" Lần này thì Lục Tiếu Nguyệt hiểu y muốn đuổi mình đi, vô cùng ngây người, chậm một giây nói:"Nhưng màn thầu.."

Nhìn có vẻ rất ngon a. Vì sao y lại không cho nàng?

Hơi hơi cắn môi, nàng xoay người rời đi, mỗi chỗ bán đồ ăn vặt liền dừng lại một lần, sau đó bị không kiên nhẫn đuổi đi.

Chưa từng chịu uỷ khuất như vậy Lục Tiếu Nguyệt ứa nước mắt, mũi chun vào, cố gắng không để nước mắt rơi xuống.

Sư huynh...

Sư huynh, ngươi ở đâu?

Bên này Lục Tiếu Nguyệt đi lang thang, bên kia Mộc Thiếu Nam gấp đến giơ chân.

Tiểu sư muội này có vẻ như chưa từng rời núi bao giờ. Hiện tại đột ngột rời đi làm y có dự cảm xấu.

Tiểu Nguyệt ...sẽ không lạc đường đi?!

"Tiểu muội muội~"

Bỗng nhiên một thanh âm kiều mị vang lên, nàng nháy nháy mắt quay đầu qua liền thấy một phụ nhân trên mặt trét một đống phấn trắng, đầu đeo sắt vụn, quần áo rách rưới đang vẫy khăn với nàng.

Nổi lên đồng tình tâm, nàng lại gần nói:

"Bà bà, sao thế?"

Bị gọi là bà bà sắc mặt của mỹ phụ nhân vặn vẹo, sau đó lại nặn ra nụ cười tự cho là phong tình nói:

"Tiểu muội muội không có tiền phải không~? Tỷ tỷ đã thấy hết rồi nga~"

Lục Tiếu Nguyệt không hiểu vì sao bà già này lại tự xưng là 'tỷ tỷ', thế nhưng 'tiền'? Đó là cái gì?

"Tới đây làm việc, tiểu muội muội sẽ có tiền ăn màn thầu và kẹo hồ lô nga~"

Vốn còn định nghi hoặc hai mắt của nàng khi nghe đến màn thầu liền sáng lên, hưng phấn nói:

"Ta làm!"

Cứ như vậy, Lục Tiếu Nguyệt não xoắn một vòng muội muội bị lừa vào lầu xanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC