Chương 106

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Trong ngự hoa viên, xuân quang tuyệt đẹp, hồ nước lăn tăn gợn sóng, từng cơn gió nhẹ thổi qua, sắc màu tràn ngập khắp nơi.

Hoa Tưởng Dung cùng thiếp thân thị nữ của mình là Ám Hương bước thong thả về cung của mình.

"Nương nương, ngài thực sự muốn làm vậy sao?" Ám Hương theo sát Hoa Tưởng Dung, tò mò hỏi.

Nàng là nha hoàn của Hoa Tưởng Dung, cũng là người hầu hạ Hoa Tưởng Dung từ nhỏ đến lớn, mức độ trung tâm của nàng quả thật không cần hoài nghi.

   Hoa Tưởng Dung vẫn đi thẳng về phía trước, tựa như không nghe thấy câu hỏi của Ám Hương mà vẫn đang ngắm nhìn phiến cảnh xuân tươi đẹp trước mắt. Nhưng, ánh mắt quá chuyên chú của nàng khiến người khác phải tự hỏi, rốt cuộc nàng đang ngắm cảnh đẹp trước mắt hay là đang đắm chìm vào suy tư.


Ám Hương thấy Hoa Tưởng Dung rất lâu cũng không mở miệng bèn thức thời mà khôg hỏi.

Thật lâu sau, thẳng đến khi nàng nghĩ rằng Hoa Tưởng Dung sẽ không trả lời nàng nữa thì Hoa Tưởng Dung đột nhiên mở miệng nói chuyện, nhưng, nàng ta cũng không có trực tiếp trả lời câu hỏi của Ám Hương mà chỉ hỏi: "Ám Hương, ngươi thấy Đức phi này là người thế nào?"

Thanh âm nàng thực khẽ, mà khoảng cách giữa hai người chừng hơn một tấc nên Ám Hương căn bản không thể nghe rõ được nàng nói gì.

Quả nhiên, Ám Hương nghe xong, trước tiên là nghi hoặc tự hỏi, chính mình có phải nghe lầm hay không? Nhưng mà, đến khi nhìn thấy ánh mắt mong chờ câu trả lời của Hoa Tưởng Dung, nàng mới thật sự tin rằng câu hỏi vừa rồi là xuất ra từ miệng chủ tử nàng.

Dù sao cung sống một thời gian dài ở trong cung, Ám Hương rất nhanh đã hiểu ý, chủ tử sợ tai vách mạch rừng, vì vậy chỉ dùng thanh âm vừa đủ cho hai người nghe.

"Nương nương, nô tì không dám nói lung tung." Ám Hương nói chuyện rất cẩn thận. Tính tình Hoa Tưởng Dung vốn luôn được nuông chiều nên âm tình bất định, tất cả những nô tài ở Vân Thanh Cung lúc nào cũng phải cẩn thận hành xử. Hoa Tưởng Dung nghe vậy, ánh mắt khẽ liếc nhìn Ám Hương, sau đó nói: "Ngươi yên tâm, ở đây không có người ngoài, bổn cung sẽ xá ngươi vô tội."

Ám Hương được cam đoan mới dám ngẩng đầu, cung kính nói: "Nương nương, nô tì thấy Đức quý phi nhìn như đoan trang đại độ nhưng thật ra tâm kế thâm trầm. Nếu nương nương cùng nàng đấu, lấy tâm cơ của nương nương chưa chắc đã đấu thắng nàng."

Thanh âm Ám Hương không nhẹ không nặng nhưng lạo vừa vặn truyền đến tai Hoa Tưởng Dung thật rõ ràng. Kỳ thật, theo hiểu biết của nàng đối với Hoa Tưởng Dung, nàng nói "chưa chắc" coi như là khách khí, chứ thực ra nếu hai người này thực sự đấu với nhau, Hoa Tưởng Dung thua là chắc chắn.

Lại một trận trầm mặc, bất tri bất giác, hai người đã bước đến đại môn của Vân Thanh Cung.

Cũng tại chỗ cách cửa đại môn không xa, Hoa Tưởng Dung lại mở miệng: "Ngươi nói cũng đúng, chẳng qua, cũng đúng là bởi vì như thế, cho nên trong mắt nàng ta, ta không đáng phải nghĩ đến. Vài năm gần dây, tuy ta cùng nàng thường xuyên đấu đá lẫn nhau, tuy hoàng thượng thường lâm hạnh nhất là hai người chúng ta nhưng nàng kỳ thật không phải là không biết, bổn cung còn không xứng là đối thủ của nàng. Cũng bởi vì nguyên nhân này nên vài năm gần đây bổn cung mới có thể an tâm sống trong cung, không lo việc gì cả.

"Nương nương......" Ám Hương nghe xong lời nói của Hoa Tưởng Dung liền muốn mở miệng nói lời nào đó để an ủi, nhưng ngay khi vừa mới phát ra thanh âm, nàng mới phát hiện chính mình căn bản không biết nói gì cả.

"Được rồi, không nói nhiều nửa, đi, hồi cung dùng điểm tâm." Hoa Tưởng Dung nói xong liền nhanh chóng bước vào trong Vân Thanh cung.

Chỉ có Ám Hương đứng tại chỗ, nhìn thân ảnh nàng càng lúc càng xa, bỗng nhiên nghĩ, nương nương của các nàng có lẽ không giống như các nàng thường hay nghĩ là đầu óc hạn hẹp.

Nghĩ xong, Ám Hương vội hồi phục tinh thần, đuổi theo thân ảnh phía trước.

-oOo-

Ở ngoài tẩm điện Thanh Long cung, Tư Không Diệp phân phó Tiểu Toàn Tử đứng canh ở bên ngoài, một mình hắn nhanh chóng bước vào tẩm điện.

Đúng vậy, con ưng kia chính là vật chuyên dùng của Hoàng y vệ. Trước khi vào kinh, bởi vì phải an bài Tiểu Đồng ở trong Thanh Long cung nên hắn sợ sẽ bại lộ chuyện mật đạo, vì vậy Tư Không Diệp đã phân phó Vương Tu, về sau có chuyện gì thì lợi dụng ưng để liên hệ, hắn sẽ nhanh chóng tìm phương pháp tiến vào mật đạo để gặp Vương Tu.

Tư Không Diệp ở trong mật đạo, bước chân nhẹ nhàng, trong chốc lát liền xuất hiện ở trong mật thất.

Ngay khi Tư Không Diệp vừa tiến vào, Vương Tu đã ở bên trong.

Vương Tu vừa nghe có động tĩnh, tiện lập tức quay trở lại, quỳ xuống đất, khấu đầu, ngữ khí nghiêm túc mà lại cung kính: "Thuộc hạ khấu kiến hoàng thượng."

"Đứng lên đi." Tư Không Diệp nói một tiếng, liền ngồi xuống ghế.

"Mọi chuyện tra thế nào rồi?" Không đợi vương tu bẩm báo, Tư Không Diệp đã vội vàng hỏi.

"Khởi bẩm hoàng thượng, Khương Vấn ở trong Toàn Hưng khách điếm của kinh thành, đi theo y còn có một gã sai vặt. Chẳng qua, buổi chiều hôm nay hắn đã rời khỏi kinh thành, cụ thể đi về phía nào thì vẫn còn chưa thể xác định được, nhưng phương hướng có vẻ là Tuyên quốc." Vương Tu đem tin tức mà hai ngày nay Hoàng y vệ đã tra được bẩm báo lên.

"Về Tuyên quốc?" Tư Không Diệp nghe vậy, trong miệng thấp giọng thì thào, vẻ mặt suy tư. Chẳng lẻ hắn đã nghĩ thông suốt? Đã quyết định buông tha cho Tiểu Đồng mà trở về nước kế thừa hậu vị? Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Tư Không Diệp nhưng rất nhanh đã bị hắn bác bỏ. Chỉ vì, lấy hiểu biết của hắn đối với Khương Vấn, hắn tuyệt không phải là một người dễ dàng vì mấy lời nói mà buông tha mọi việc. Nếu vậy thì rốt cuộc là vì cái gì?

Tư Không Diệp khẽ nhăn mày lại, trăm tư không thể giải. Rốt cuộc, hắn hỏi: "Còn gì nữa không? Đứa con của Trầm Uy đã kết hôn với Vệ Tinh Tinh chưa?"

"Hồi bẩm hoàng thượng, vẫn chưa. Chẳng qua ngày kết hôn đã được định." Vương Tu vẫn như trước, lãnh nghiêm mặt trả lời, trong lòng cũng không rõ, Vệ Tinh Tinh gả cho ai rất trọng yếu sao? Mặc dù gần đây Trầm Uy bị hiềm nghi là chia bè kết phái nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến Vệ Tinh Tinh?

"Được rồi, ta đã biết."

Một lúc su, Tư Không Diệp nói: "Tiếp tục giám thị Khương Vấn và Vệ Tinh Tinh, nếu có động tĩnh gì hãy bẩm báo với ta."

Hắn nói xong liền đứng dậy, chuẩn bị muốn đi.

Vương Tu thấy thế, vội vàng nói: "Thuộc hạ cung tiễn hoàng thượng."

"Được rồi." Tư Không Diệp có chút khẽ vuốt cằm, trả lời xong liền bước nhanh ra khỏi mật thất, nhanh chóng ly khai. Mà Vương Tu cũng rời khỏi mật thất ngay sau đó nhưng lại đi theo hướng ngược lại.

-oOo-

Tư Không Diệp sau khi từ trong tẩm điện đi ra liền vội vàng bước về phía ngự thư phòng. Dù sao, bởi vì nghĩ rằng hắn sẽ rời đi không lâu nên không cho người thủ ở ngoài ngự thư phòng. Nhưng, từ đáy lòng, hắn lại sợ hãi khi trở về ngự thư phòng, thứ hắn nhìn thấy chỉ là một căn phòng trống trơn không một bóng người.

Nhưng mà, loại lo âu này khi bước đến ngay cửa ngự thư phòng và nhìn thấy lệnh kỳ của người hắn luôn vướng bận liền lập tức biến mất vô tung vô ảnh.

Trong ngự thư phòng, Tiều Đồng giờ phút này đang cầm một quyển sách ở trên tay đọc rất chăm chú, tay trái còn thỉnh thoảng nâng chén trà lên nhấp một ngụm, sau đó lại buông xuống, chăm chú đọc tiếp.

Tư Không Diệp thấy thế, cước bộ nhẹ nhàng bước vào trong phòng, ánh mắt vẫn không ngừng nhìn dáng người kia. Hắn trực tiếp bước đến sau lưng nàng rồi đột nhiên ôm nàng vào trong lồng ngực, đầu chậm rãi cúi xuống, đôi môi cương nghị tiếp cận cái tai trắng như tuyết, vừa thổi khí vừa nhẹ giọng nói: "Tiểu Đồng, xem cái gì mà chăm chú như vậy? Ngay cả ta đến cũng không phát hiện ra."

Tiểu Đồng không kịp phòng bị, bị hành động đột ngột của Tư Không Diệp làm cho giật mình. Đợi đến khi nhìn thấy rõ người đằng sau, nàng mới oán trách nói: "Ngươi đi đường như thế nào mà sao lại không phát rathanh âm nào cả thế? Thực doạ chết ta." Nàng nói xong, trên mặt liền xuất hiện một vệt đỏ ửng, rồi dần dần nó lan rộng ra tới mang tai.

Tư Không Diệp thấy quỷ kế cùa mình thành, đôi môi khẽ nhướng lên, lộ ra một nụ cười vừa lòng. Hắn tự nhiên bước lên, ngồi cạnh Tiểu Đồng, đem nàng đặt lên đùi. Không để ý tới lời oán trách của nàng mà hứng trí nhìn quyển sách trên tay nàng, "Đây không phải bản đồ hoàng cung sao? Nàng xem làm gì?"

"A, này nha, bởi vì hoàng cung này quá lớn, ta sợ về sau ở trong cung sẽ lạc đường, vừa rồi nhớ tới trước kia ta có nhìn thấy bản đồ trên giá sách ngươi cho nên lúc ngươi đi, ta liền tìm, quả nhiên nó có ở đó."

Tiểu Đồng nói lời này rất tự nhiên, ngay cả Tư Không Diệp cũng không thể nghe ra chút gì. Nhưng thật, hắn lại tự hỏi, liệu có phải Tiểu Đồng muốn trưởng kì sống trong cung không, trong lòng đột nhiên xuất hiện một tia hân hỉ. Điều này không phải đại biểu, Tiểu Đồng đã bắt đầu chấp nhận hắn sao?

Nghĩ vậy, đường cong trên mặt Tư Không Diệp vốn lãnh ngạnh đã trở nhu hoà hơn không ít, ánh mắt sủng nịnh nhìn Tiểu Đồng, bàn tay vươn ra khẽ nhéo nhẹ hai cánh mũi của nàng, "Nàng nếu muốn đi dạo trong cung, bất cứ lúc nào, nàng cũng có thể gọi ta đi, cho dù không xem bản đồ này, có ta đi cùng thì ngươi còn sợ gì lạc đường?"

"Cái đó khác. Ngươi không phải lúc nào cũng khắc khắc ở bên người ta. Nếu không có ngươi ở bên, ta tìm ai dẫn đường?" Tiểu Đồng giọng bất mãn nói.

Nhưng mà, lời này bay vào tai Tư Không Diệp lại mang một ý tứ khác: Tư Không Diệp nghĩ rằng Tiểu Đồng là muốn hắn bất cứ lúc nào cũng ở cạnh nàng. (ông nói gà bà nói vịt kiểu này thì chết =.=')

Hắn siết chặt thêm cánh tay, làm cho Tiểu Đồng càng thêm gần sát chính mình, rồi sau đó lại lại đặt cằn lên vai nàng để đầu hắn cùng sườn mặt nàng tiếp xúc với nhau. Hắn tham lam hít lấy mùi thơm tự nhiên mà ngọt ngào phát ra từ trên người nàng, ôn nhu nói: "Tiểu Đồng, nàng yên tâm, nàng muốn đi đâu, chỉ cần nói với ta trước một tiếng, ta nhất định sẽ dành thời gian đi cùng ngươi."

"Thật sao?" Tiểu Đồng có chút khẽ đẩy ra, tạo ra một khoảng cách với Tư Không Diệp, trên mặt biểu tình trầm tĩnh như nước, nhưng ngữ khí so với thường ngày thì mềm mại hơn rất nhiều, thái độ hoàn toàn trái ngược so với buổi sáng. "Diệp, ta muốn đi ra ngoài Thanh Long cung, đến ngự hoa viên dạo."

Muốn đạt được mục đích thì nhất định phải trả một cái giá. Nếu thanh âm ôn nhu, mềm mại có thể khiến Tư Không Diệp tước khí giới đầu hàng thì Tiểu Đồng tất nhiên là mừng rỡ mà thực hiện.

Quả nhiên, Tư Không Diệp vừa nghe đến tiếng" Diệp" kia thì đôi con ngươi thâm thuý vốn có chút lạnh trong khoảnh khắc đột nhiên trở nên sáng ngời, giống như những ngôi sao trên bầu trời đêm, "Tiểu Đồng, nàng vừa rồi gọi ta là gì?"

"Diệp a? Làm sao vậy?" Tiểu Đồng ra vẻ chẳng biết sự vui mừng của hắn mà lặp lại cư xử như đó chẳng phải là chuyện lạ gì.

Tư Không Diệp nhíu mi, nói một chữ được rồi cần gì phải thêm chữ 'a' đằng sau nữa (bó tay.com OxO)? Dù vậy, bất chấp cảm thấy có chút bất mãn, trong lòng hắn vẫn vui mừng đến điên cuồng, nụ cười trên mặt càng thêm khắc sâu, "Tiểu Đồng, lặp lại lần nữa đi? Chỉ cần chữ đầu tiên thôi."

"Diệp." Tiểu Đồng rất biết nghe lời mà tiếp tục lặp lại.

Nhưng mà, Tư Không Diệp càng nghe càng thích, "Lặp lại lần nữa?"

Tiểu Đồng nghe vậy liền nổi gân xanh, mắt trợn trừng, ngàn vạn lần đừng nói với nàng, Tư Không Diệp bị kích thích quá nên trở nên ngốc rồi nha.

Nàng thầm hút một hơi, thanh âm như trước không nóng không lạnh nhưng hiển nhiên đã sắp tới bên bờ lửa giận: "Diệp, Diệp, Diệp......" Sau n chữ Diệp, Tiểu Đồng mặt đầy ý cười, cắn răng nghiến lợi mà hỏi: "Diệp, lần này ngươi nghe đủ chưa?"

Tư Không Diệp trong suốt thời gian nghe Tiểu Đồng nói chữ Diệp kia, khuôn mặt luôn duy trì một biểu tình, đó là khóe miệng nhếch lên, thần tình đắc ý. Hắn rất vừa lòng gật đầu, "Ừm, cũng được, đã nghe đủ."

"Một khi đã như vậy, hoàng thượng đại nhân có phải là nên trả lời vấn đề của bổn cung?" Tiểu Đồng tiếp tục hướng dẫn từng bước.

"Được, ách......" Tư Không Diệp lúc này mới hồi phục tinh thần, một tia xấu hổ nổi lên trên khuôn mặt, "Vấn đề gì?"

"Ta vừa rồi đã nói, ta muốn đi ra ngoài Thanh Long cung, đến ngự hoa viên đi dạo." Tiểu Đồng rất có kiên nhẫn, lặp lại một lần nữa.

"Được, vậy thì chúng ta ra ngoài dạo thôi." Tư Không Diệp cuối cùng ý thức được chính xác vấn đề cần trả lời Tiểu Đồng liền lập tức tiện lớn tiếng kêu hướng ra ngoài cửa, "Tiểu Toàn Tử, trẫm muốn cùng hoàng hậu ra ngự hoa viên để giải khuây."

Rất nhanh, nàng đã thấy Tiểu Toàn Tử chạy đến cửa ngự thư phòng nhưng vẫn chưa bước vào, hắn chỉ khom người hành lễ, rồi sau đó giọng nói lanh lảnh vang lên: "Nô tài tuân chỉ."

Vừa dứt lời, hắn liền vội vàng chạy đi.

Chỉ chốc lát công phu, Tiểu Toàn Tử đã chạy trở về, "Hoàng thượng, đã chuẩn bị xong."

Tiểu Đồng nghe vậy liền nhảy khỏi đùi Tư Không Diệp, chạy về phía cửa.

Tư Không Diệp thấy thế, nhíu mi, bước vội theo rồi thuận thế ôm nàng vào lòng. Ngữ khí mang theo phần trách cứ, nói: "Nàng gấp như vậy làm gì? Gấp như vậy mà không cẩn thận té ngã thì sao?"

Tiểu Đồng đã sớm quen thói những cử chỉ bá đạo như vậy của hắn nên cũng không chống cự, phải dỗ hắn vui vẻ mới là đúng đắn? Vì vậy nàng cũng chỉ bất mãn nhỏ giọng than thở: "Ta làm sao lại không cẩn thận được!"

Tư Không Diệp chỉ lộ ra vài phân ý cười, nhớ tới chuyện trước kia xảy ra trên con đường hoa quế, khẽ cười nói: "Không biết là ai, trước kia, thế nhưng lại bị một tiểu cung nữ làm cho ngã xuống đất."

"Hừ," Tiểu Đồng khinh thường hừ lạnh một tiếng, "Không có kiến thức. Ta đó là cố ý, cố ý, biết không? Ta cũng đã đẩy ngã cái cung nữ kia lại rồi!"

Tư Không Diệp nghe vậy liền nghiêm mặt lại, có biểu hiện muốn sinh khí nhưng lời nói ra lại tràn đầy tình cảm quan tâm: "Về sau không được phép đùa giỡn như vậy nữa, nàng đá nàng ta một cái rồi sau đó chẳng phải cũng làm chân mình bị thương đó sao?"

Tiểu Đồng hoàn toàn không nói gì được nữa, "Được, ta cam đoan, về sau sẽ không xúc động như vậy nữa." Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy nhưng trong lòng lại thầm oán, hắn như thế nào ngay cả chuyện đó cũng nhớ kỹ thế.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, cứ vậy, được một lúc đã tới bên kiệu. Một tiểu thái giám đứng cạnh bên kiệu khi thấy hai người tới liền vội vàng quỳ xuống, thỉnh Tư Không Diệp cùng Tiểu Đồng lên kiệu.

Tư Không Diệp vốn là một thân sĩ nên hắn muốn dìu Tiểu Đồng lên kiệu trước. Nhưng Tiểu Đồng làm thế nào cũng không bước nổi chân lên. Loại tập tục trèo lên kiệu bằng người thế này, trước kia nàng giả bộ ngốc nên không sao nhưng bây giờ nàng đã không còn ngốc nữa, nàng thật sự không muốn làm tiếp cái tập tục đế vương xa xỉ thích chà đạp lên tôn nghiêm của con người thế này nữa.

Cho nên, Tiểu Đồng rút tay ra khỏi bàn tay của Tư Không Diệp, tránh khỏi tên tiểu thái giám kia rồi không thèm để ý đến hình tượng hoàng hậu mà dùng sức nhảy lên kiệu.

Tư Không Diệp thấy Tiểu Đồng như thế, trong đầu dù nghi hoặc nhưng vẫn học theo nàng nhảy lên, không nói một lời nào. Con ngươi lạnh như băng nhìn tên thái giám rồi nói một câu: "Ngươi đứng lên đi."

"Nô tài tuân chỉ." Tên tiểu thái giám kia tuân mệnh, vội vàng đứng dậy, bước qua một bên.

"Khởi giá ngự hoa viên." Thanh âm Tiểu Toàn Tử vang lên. Long giá cứ như vậy chậm rãi tiến vào ngự hoa viên.

....

Trên kiệu, Tư Không Diệp vẻ mặt đầy hồ nghi nhìn về phía Tiểu Đồng, hỏi: "Nàng vừa rồi sao vậy? Vì sao lại tự mình lên kiệu?"

"Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là cảm thấy đạp lên lưng người khác như vậy rất không tốt. Mỗi người đều có tôn nghiêm của chính mình, cho dù hắn là thái giám nhưng cũng không thể chà đạp hắn như vậy được." Thái độ Tiểu Đồng nói chuyện tràn ngập lẽ đương nhiên. Nàng đột nhiên xoay người lại, ôm lấy một cánh tay của Tư Không Diệp mà khẩn cầu nói: "Diệp, tập tục này có thể phế trừ được không?"

Tư Không Diệp thấy bộ dạng Tiểu Đồng như vậy, trong lòng trở nên mềm mại, tâm tình không biết đã vui sướng tới đâu, nhưng biểu hiện bên ngoài lại rất trấn định nhướng mi nhìn Tiểu Đồng: "Nàng nghĩ tập tục này dễ thay đổi vậy sao? Nhưng đề nghị này của nàng ta sẽ cân nhắc." Nói tới đây, hắn ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói, "Dù sao nàng đã là hoàng hậu Vị quốc của ta, không thể cứ suốt ngày không để ý hình tượng mà nhảy lên kiệu như vậy được. Nhưng mà nếu bỏ tập tục này thì làm sao nàng lên kiệu được?"

Ngoài miệng tuy là nói như vậy, Tư Không Diệp trong lòng kỳ thật đã có so đo. Tập tục trèo thàng bằng người này từ nhỏ hắn đã chứng kiến rất nhiều rồi nên không có cảm giác gì không ổn. Nhưng sau khi nghe những lời này của Tiểu Đồng, hắn không thể không đồng ý với nàng tập tục này vốn chẳng có gì tốt.

Tiểu Đồng vừa nghe, trên mặt lập tức trở nên rạng rỡ, hào khí vạn trượng nói; "Cái này thì đơn giản! Có thể dùng gỗ làm thành một cái cái thang có hai, ba tầng, đương nhiên, nếu cảm thấy phiền toái thì dũng có thể trực tiếp làm thành một cái ghế đẩu cũng được."

"Vậy à," Tư Không Diệp để tay dưới cằm, tựa như tự hỏi, "Ta sẽ cân nhắc việc này thêm."

"Diệp......" Tiểu Đồng nhíu mi khẩn cầu, hai tay lay động cánh tay của Tư Không Diệp càng mạnh.

Tư Không Diệp trên mặt như trước không động tĩnh nhưng đáy lòng lại rất hưởng thụ cảm giác ngọt ngào khi Tiểu Đồng khẩn cầu hắn, tựa như ánh mặt trời trong ngày xuân khiến trong lòng trở nên ấm áp.

Ước chừng thời gian sau một nén nhang, kiệu đã đi vào trong ngự hoa viên.

Hạ kiệu, Tư Không Diệp trực tiếp quát lui tên tiểu thái giám làm thang, một mình nhảy xuống kiểu, sau đó xoay người ôm lấy Tiểu Đồng xuống.

Những thái giám đi theo phía sau vừa nhìn thấy cảnh này thì hai mắt trừng lớn, tâm không kìm được mà sinh nghi, người kia có phải là hoàng thượng của bọn họ không mà sao tính tình khác biệt lớn đến thế?

" Oa, cuối cùng cũng đến." Tiểu Đồng bước xuống kiệu, thầm hít một hơi rồi lớn tiếng cảm thán. Sau đó nàng chủ động kéo tay của Tư Không Diệp, đi theo lộ tuyến đã ghi nhờ từ trong tấm bản đồ mà nàng xem được ở ngự thư phòng.

"Hoàng cung này, cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội là quá lớn, từ cung này, qua cung kia rồi mới đến ngự hoa viên, nhiều đường như vậy nếu gặp phải người không biết đường thì chỉ sợ nãy giờ vẫn cứ quẩn quanh một vòng thật lớn." Tiểu Đồng nhìn ngự hoa viên xuân quanh tràn ngập, tâm tình u ám nãy giờ của nàng cuối cũng cũng tốt lên không ít.

Tư Không Diệp chậm rãi đi sau cước bộ của Tiểu Đồng, nghe thấy ngữ khí thoải mái của nàng, hắn cũng thả lỏng đi không ít.

Hai người một trước một sau bước về phía trước. Những cung nữ, thái giám của Thanh Long cung cùng loan giá đi theo phía sau cũng không dám bước lên quấy rầy.

" Tiểu Đồng, nàng nếu thích, về sau chúng ta có thể mỗi ngày đều đến ngự hoa viên đi dạo, hôm nay chúng ta xem như đến đây giải sầu, được không?" Tư Không Diệp thấy Tiểu Đồng thích nơi này như vậy, tâm tình liền thư sướng không ít. Hắn nghĩ, nếu sau này thường xuyên đến đây thì tâm tình của nàng hẳn sẽ vui vẻ lên.

" Được a, ngươi sẽ đi cùng ta. Nếu ngươi không đi, ta sẽ không đi." Tiểu Đồng nói chuyện, thanh âm rất nhẹ, chỉ vừa đủ để hai người cùng nghe.

Kỳ thật, lúc trước, ở ngự thư phòng, khi Tư Không Diệp còn chưa trở về, Tiểu Đồng đã xác định chủ ý, về sau, trong cung, nàng sẽ dựa vào Tư Không Diệp. Không phải có câu nói, dưới tán đại thụ sẽ được hưởng bóng mát sao?Hiện tại, nàng chỉ lẻ loi một mình trong cung điện tầng tầng lớp lớp, mỗi người ở cung điện này trong mắt nàng đều như sài lang hổ báo. Hơn nữa, nàng ngay cả một người nhà cũng không có. Một khi chỉ còn cách phải dựa vào Tư Không Diệp mới có thể sống sót thì nàng tuyệt sẽ không kiêng nể gì mà dựa vào.

Ít nhất, nàng nghĩ như vậy, nhưng nếu ý nghĩ này khiến Tư Không Diệp mất hứng, phế nàng đi, khi đó nàng dù chết cũng sẽ chạy khỏi cung. Dù sao, sẽ không ai chú ý đến một hoàng hậu bị phế, lại càng sẽ không để vào mắt. Chẳng qua, chuyện của Hoàn nhi nàng một khi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net