Chương 109

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Tiểu Đồng......" tiếng nói âm trầm lạnh lẽo truyền đến, Tư Không Diệp nhìn về hướng Tiểu Đồng, muốn nói lại thôi, những cảm xúc phức tạp xuất hiện trong mắt, do dự nửa ngày, cuối cùng phất tay áo bỏ đi.

Tiểu Toàn Tử đứng hầu bên ngoài đại điện. Hắn tuy có thể mơ hồ nghe được động tĩnh bên trong nhưng cũng không rõ ràng. Hắn thấy Tư Không Diệp mặt lạnh đi ra, ánh mắt ra hiệu cho người tiến vào dọn ngự thiện.

  "Cho người làm chút thức ăn nhẹ mang vào." Lúc Tư Không Diệp rời đi, chỉ nói một câu như vậy rồi tức giận hầm hầm đi về phía ngự thư phòng.


Bên trong tẩm điện, cánh cửa lớn kẽo kẹt mấy lần, mở rồi đóng, đóng lại mở, mở xong đóng tiếp, đến cuối cùng, chỉ còn lại một không khí lạnh lẽo cùng cô tịch.

Ánh nến chập chờn, không gian tĩnh lịch, người nằm trên long sàng co thành cụm, làm cho tẩm điện rộng lớn này có cảm giác trống trải thêm không ít.

Tiểu Đồng cứ như vậy co mình trên giường, đôi mắt trong veo hết nhắm lại mở, mở lại nhắm. Muốn ngủ nhưng ngủ không được, suy nghĩ trong đầu càng không dứt, trong não hỗn loạn đến không chịu nổi, ngay cả chính nàng cũng không hiểu được, bản thân rốt cuộc là làm sao nữa?

Nàng đã nghĩ rằng mình một chút cũng không tức giận, đúng hơn là, một chút cũng không để tâm. Thế mà khi mọi chuyện bày ra trước mắt, lời vừa nói ra khỏi miệng, nàng mới phát hiện, nàng có lẽ cũng không thờ ơ như mình tưởng tượng. Bằng không, nàng vì sai lại phải nổi nóng với Tư Không Diệp? Làm sao để giải thích tư vị khó chịu dồn nén trong lòng đây?

Nàng không muốn thừa nhận một loạt hành vi vừa rồi của mình là vì bản thân đã động tình với hắn. Nàng liều mạng tìm ra một lý do... bởi vì...... bởi vì mình bây giờ còn là hoàng hậu của hắn, cũng bởi vì hắn đối với mình rất ôn nhu... Đúng, nhất định là như vậy.

Giống như người đang giãy chết vớ được cọng rơm cứu mạng vậy, Tiểu Đồng lập tức hạ kết luận, nàng làm như thế, cũng không phải bởi vì nảy sinh tình cảm với hắn. Về sau, về sau chỉ cần nàng cách hắn xa một ít, kéo dãn khoảng cách một ít. Như vậy, nàng sẽ không lại thất thố giống như ngày hôm nay.

Nghĩ vậy, nội tâm ứ tắc của Tiểu Đồng cuối cùng cảm thấy được thư thái một chút, mặc dù bắt đầu thấy buồn ngủ, nhưng vẫn xuống giường, đi đến cửa tẩm điện, mở ra, gọi khẽ một tiếng, "Có người ở đây không?"

Vừa dứt lời, liền có hai cung nữ cách đó không xa tiến đến.

"Hoàng hậu nương nương, có nô tỳ." giọng của hai người này hết sức đều, cũng hết sức quen thuộc.

"Thì ra là các ngươi." Tiểu Đồng rất nhanh nhớ ra hai người này, bởi vì trời đã tối, cho nên dưới ánh đèn lờ mờ với tình trạng bị khuất bóng khiến nàng không thể nào nhìn rõ gương mặt hai người họ. Chỉ có điều dựa vào giọng nói thanh thúy dễ nghe, nàng đã đủ biết đây chính là hai cung nữ lúc sáng sớm hầu hạ nàng rời giường rửa mặt.

"Đúng là nô tỳ." Hai người cúi đầu nhìn xuống, thái độ rất quy củ, cung kính.

"Bản cung muốn tắm rửa, các ngươi đi chuẩn bị đi."

"Vâng, nô tỳ lập tức đi chuẩn bị." Hai cung nữ nói xong, liền lui xuống.

Tiểu Đồng đóng cửa, lại quay đến trước bàn, nhàm chán, liền tiện tay nhón lấy món lót dạ trên bàn giết thời gian.

Chỉ qua một lúc, giọng nói của hai người kia đã vang lên bên ngoài tẩm điện lần thứ hai, "Hoàng hậu nương nương, đã chuẩn bị xong."

Tiểu Đồng nghe tiếng, bước nhanh ra cửa, mở đại môn, nói "Đi trước dẫn đường đi."

"Vâng, hoàng hậu nương nương, mời theo nô tỳ." Hai người nói lời này, khom người thi lễ, sau đó xoay người dẫn Tiểu Đồng đến dục trì.

Trong hoàng cung Vị quốc, chỉ có Thanh Long cung của hoàng đế, Phượng Nghi cung của hoàng hậu, Thái Hòa cung của thái hậu là có riêng dục trì, còn tẩm cung của các phi tần khác đều tắm rửa bằng bồn gỗ. Đối với điểm này, Tiểu Đồng rất vui vẻ, may mắn Vệ Yên Nhiên không phải phi tần, nói cách khác, chỉ nghĩ đến bản thân ngồi trong thùng gỗ to to kia, Tiểu Đồng đã cảm thấy kỳ cục.

Vòng vo bảy tám lần, hai người rốt cuộc mới dừng lại trước một cánh cửa, mở cửa ra, dùng ngữ khí kính cẩn nói: "Hoàng hậu nương nương mời vào."

Tiểu Đồng thật sự cũng không đề phòng, nếu Tư Không Diệp dám đưa hai người này tới hầu hạ nàng thì các nàng chắc chắn không phải thám tử do phi tần nào phái tới. Vì vậy, nàng rất yên tâm tiến vào.

Tiểu Đồng thấy hai người đứng vào trong, cũng không có dấu hiệu nào muốn rời đi, lập tức nói: "Các ngươi ra cửa trông chừng là được, bản cung không thích người khác hầu hạ tắm rửa."

"Vâng, nô tỳ tuân mệnh." Hai cung nữ nói xong, đẩy cửa, đi ra phía sau.

Tiểu Đồng thấy cuối cùng chỉ còn lại một mình mình, mới bắt đầu cởi y phục. Khi nàng vòng ra sau bình phong, đập vào mắt chính là bể tắm to hơn gấp hai lần bể tắm của Phượng Nghi cung. Mà bể tắm trong Phượng Nghi cung đã lớn gấp hai lần một cái bồn hiện đại sang trọng. Cho dù, quy mô này, đối với đế vương của một nước cũng không tính là gì, nhưng trong mắt Tiểu Đồng, nó cực kỳ xa hoa.

Nước trong bể kia cũng không khác ở Phượng nghi cung, đều là phun ra không ngừng từ miệng của một đầu sư tử đá. Trên mặt nước, cánh hoa bồng bềnh, hương khí lượn lờ, hơi nước mờ mịt, cảnh tượng này, lập tức khiến cho thân thể lẫn tinh thần căng thẳng cả ngày của Tiểu Đồng trở nên thư thái.

Nàng chậm rãi bước xuống thềm đá, để toàn thân ngâm mình vào trong nước ấm, nhắm mắt lại, tham lam hưởng thụ sự yên lặng cùng nhàn nhã của giờ phút này.

oOo

Tư Không Diệp sau khi một mình trở lại ngự thư phòng, giống như không muốn nghĩ đến buồn bực vừa xảy ra, cho nên cắm đầu vào phê hết quyển tấu chương này qua quyển tấu chương khác trên bàn. Cho đến khi phê xong toàn bộ, hắn mới xoa xoa mi tâm của mình, trong đầu nhớ tới đề nghị của Tiểu Đồng lúc dùng bữa, nghiêm túc ngẫm nghĩ hồi lâu, như đang cẩn thận đắn đo lại đề nghị của nàng vậy.

Tiểu Toàn Tử thấy Tư Không Diệp xử lý xong chính sự, liền cẩn thận đi vào, nhìn Tư Không Diệp, làm như có chuyện gì muốn nói, nhưng lại không dám nói.

Tư Không Diệp mặc dù chưa mở mắt, nhưng vẫn nhận ra động tĩnh của Tiểu Toàn Tử. "Tiểu Toàn Tử, có chuyện gì liền nói đi." Động tác trong tay không hề dừng lại, con ngươi lạnh lẽo sâu xa cũng không mở, chỉ chờ đợi Tiểu Toàn Tử lên tiếng.

"Hoàng thượng, " Tiểu Toàn Tử không yên lòng nói, "Hiện tại không còn sớm, hôm nay nghỉ ngơi ở chỗ của vị nương nương nào?"

Tư Không Diệp nghe vậy, vẻ mặt mới vừa thả lỏng đôi chút nhất thời nghiệm trở lại, ngữ khí đã kèm theo mấy phần không kiên nhẫn, "Tiểu Toàn Tử, ngươi thị hiềm trẫm bạc đãi ngươi? Hay là các nàng cho ngươi ưu đãi? Lại đáng giá cho ngươi mỗi ngày phải cẩn trọng hỏi đến chuyện phòng the của trẫm như vậy?"

"Nô tài, nô tài không dám." Tiểu Toàn Tử nghe vậy, trong lòng hô to không ổn, hai chân run lên, liền quỳ xuống đất, "Hoàng Thượng minh giám, nô tài chính là theo lệ thường trước đây mà hỏi, tuyệt không có tư tâm."

"Đứng lên đi." Tư Không Diệp thấy thế, mày kiếm hơi nhíu lại, vừa như không kiên nhẫn vừa là không để tâm, giống như đã sớm nhìn thấu mọi giả dối, "Trẫm không đi chỗ nào cả, ở lại Thanh Long cung cùng hoàng hậu."

Tư Không Diệp nói xong, liền mở mắt đứng dậy, thong thả bước ra ngự thư phòng, hướng về phía tẩm điện.

Tiểu Toàn Tử thì chỉ nhìn theo hướng Tư Không Diệp rời đi, trên mặt hiện ra mấy phần bất đắc dĩ. Tuy rằng tâm ý Hoàng Thượng hắn vừa nhìn đã biết, nhưng vẫn phải làm chuyện thừa thãi mà hỏi vậy thôi. Chỉ có hoàng thượng hôm nay lại không bình thường, cư nhiên nổi giận vì vấn đề ngày nào cũng phải hỏi này. Tiểu Toàn Tử bĩu môi, đứng dậy từ trên mặt đất, xem ra, về sau phải cẩn thận hơn nữa mới được, tính khí Hoàng Thượng mấy ngày gần đây càng trở nên khó nắm bắt.

Tư Không Diệp dạt dào hy vọng trở về tẩm điện, cũng không thấy bóng dáng Tiểu Đồng. Đột nhiên cảm thấy nóng ruột, bởi vì Khương Vấn rời đi, hắn mới không cho Quý Minh Hổ tiếp tục bao vây Thanh Long cung, mà giờ mới chỉ được một chốc lát, Tiểu Đồng có thể đi đâu được? Nàng không phải sẽ lại lén bỏ đi?

Sợ hãi cấp tốc dâng lên, Tư Không Diệp vội vàng xoay người chạy ra ngoài điện, trên gương mặt ngày thường vô cùng trấn định hiện giờ tràn ngập kinh hoảng cùng bất an.

"Hoàng hậu đi đâu?" Hắn đi ra cửa đại điện, trầm giọng lớn tiếng hỏi.

Ước chừng ở ngoài ba trượng, có một tiểu cung nữ sợ hãi tiến đến, hít hơi lấy can đảm bẩm báo: "Hồi Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương vừa rồi đi đến dục trì."

Lời còn chưa dứt, tiểu cung nữ lại ngước mắt nhìn lên, trước mặt đã sớm không người, chỉ còn lại cánh cửa đang mở toang, cho biết Tư Không Diệp quả thật từng đứng ở chỗ này.

Tư Không Diệp lo lắng đi vào dục trì, hai cung nữ ở cửa vừa định hành lễ, hắn liền xua tay ý bảo miễn lễ, nhanh như gió lướt vào trong.

Mà Tiểu Đồng đang trong đó, nghe thấy tiếng mở cửa, còn tưởng là cung nữ nào, vẫn như cũ lau vừa rửa bản thân, vừa nhắm mắt thoải mái nói: "Không phải đã nói, bản cung không thích có người hầu hạ sao!"

Nhưng mà, trả lời nàng, chỉ có nước vang lên ùm một tiếng. Phát giác ra mọi chuyện tựa hồ không phải như mình suy nghĩ, Tiểu Đồng lúc này mới hậu tri hậu giác mở mắt ra.

Mà ngay sau đó, liền có một đôi tay cường tráng gắt gao ôm chặt nàng từ phía sau. Mà người phía sau cũng để đầu vào gáy nàng không ngừng cọ xát, như thể chỉ có làm vậy, mới có thể cảm nhận được tồn tại của nàng.

Không cần nghĩ nhiều, Tiểu Đồng cũng biết người phía sau là ai. Thế nhưng nàng không rõ, hắn đây là có chuyện gì? Mới vừa rồi còn xanh lè mặt phẩy tay áo bỏ đi, lúc này lại thành như vậy.

Vải vóc trên thân người phía sau ướt đẫm dán chặt vào người nàng, hắn cứ như vậy im lặng không một tiếng mà ôm lấy nàng, tham lam hít lấy hơi thở chỉ có trên người nàng. Thời gian, giống như đang dừng lại, Tiểu Đồng ngây ngẩn. Trấn định như nàng, cũng không ngăn được bản thân tim đập như trống. Trong lúc nhất thời đúng là hoàn toàn không biết làm sao, cũng cứ đứng trong nước như vậy, tùy ý để hắn ôm.

"Tiểu Đồng, đừng đi, đừng rời khỏi ta một lần nữa." ngữ khí của hắn, là bàng hoàng, bất lực cùng sợ hãi, phảng phất như người chết chìm trong nước vớ được một miếng gỗ trôi, sợ hãi miếng gỗ trước mặt cũng sẽ trôi xa khỏi mình.

Tiểu Đồng nhất thời dâng lên một cám giác khó tả trong lòng. Một đế vương, thế nhưng cũng có lúc sợ hãi mất mác như thế này.

Tay nhẹ nhàng đặt lên hai tay đang ôm chặt nàng của hắn, ai thán một tiếng, thiên hạ này nơi nào không thuộc về đế vương, cho dù nàng muốn rời đi, chỉ sợ cũng phải chờ hắn chịu thả đi mới được. Tình huống hiện giờ, hiển nhiên là không có khả năng.

"Diệp, ta sẽ không rời đi. Trừ phi ngươi phế ta, nếu không ta sẽ không rời đi." Nơi yếu đuối nhất trong tâm bị chạm vào, Tiểu Đồng nói ra lời bất đắc dĩ cũng là thỏa hiệp. Giờ khắc này, nàng quyết định, nàng có thể thỏa hiệp một lần, ở lại trong cung thì ở lại trong cung đi. Về phần tâm của nàng, nàng sẽ thật cẩn thận bảo hộ nó, tận lực giữ cho bản thân không bị thương tổn.

Nói nàng ích kỷ cũng tốt, nói nàng vô tình cũng được. Chính bởi vì biết hắn có cả một hậu cung mỹ nhân kiều diễm ướt át, cho nên nàng keo kiệt bỏ ra khối tâm của chính mình. Nàng dựng lên trong lòng mình một thành lũy kiên cố, cưỡng chế mệnh lệnh bản thân không màng đến tất cả quan tâm săn sóc của hắn. Cho dù như vậy quả có không công bằng với hắn, nhưng nàng vẫn cần phải như thế.

Tự cổ đế vương vô tình, cho dù là vang danh sử sách như Đường Thái Tông, Lí Thế Dân, đến già còn không phải cũng bị mỹ sắc mê hoặc? Cái từng coi là ái tình rốt cuộc tính được vào đâu?

Ngay vào lúc Tiểu Đồng miên man suy nghĩ, Tư Không Diệp sau khi có được hứa hẹn của nàng, hai mắt dần dần khôi phục thần thái. Lúc này mới ý thức được, người mà mình đang ôm trong lòng, giờ phút này trên thân không một mảnh vải đứng giữa dục trì tắm rửa.

Cảm giác được Tư Không Diệp đã thả lỏng, Tiểu Đồng nhanh chóng thu hồi miên man, nhắc nhở hắn: "Diệp, ngươi có thể buông tay được chưa?"

Khó có được một lần, Tư Không Diệp ngoan ngoãn nghe lời, buông lỏng tay ra. Tiểu Đồng lại chìm mình trong nước như cũ, xoay người nhìn lại. Chỉ thấy hắn đang cả người ướt đẫm đi về phía bờ. Nhưng là, hắn lên đến nơi, lại vừa thoát y vừa lớn tiếng nói ra ngoài "Lấy cho trẫm một bộ quần áo khác đến đây."

"Nô tỳ tuân mệnh." Bên ngoài cửa mơ hồ truyền đến giọng nữ rất nhỏ.

Tiểu Đồng thấy thế, lúc này mới ý thức được đại sự không ổn, vội vàng thối lui đến chỗ cách Tư Không Diệp xa nhất.

"Diệp, ngươi tắm bên đó, ta ở bên này. Ngươi đừng lại đây." Ngôn ngữ, tràn đầy kích động.

Mà hiển nhiên, Tư Không Diệp sao có thể nghe theo chỉ thị của nàng, xoay người lại, đã là mình trần như nhộng.

Từng bước, từng bước, thu lại khoảng cách giữa bọn họ."Tiểu Đồng, nàng vừa rồi nói, sẽ không rời khỏi ta."

Trên mặt hắn, sớm đã không còn bộ dáng kinh hoảng mất mác như lúc trước. Môi cong lên nét cười tà tứ, trong mắt lóe lên tia sáng rất thuận theo tình thế.

"Ngươi biết rõ không phải ý đó." Tiểu Đồng vội vàng giải thích, lui cũng không thể lui, thềm đá ở phía sau Tư Không Diệp, hiện tại muốn tránh hiển nhiên đã không kịp.

Cho dù nàng cùng hắn sớm đã cùng nhau không biết bao lần, nhưng bảo bọn họ cùng nhau tắm, nàng làm không được.

Cho nên, nàng không ngừng lui ra thành bể, ý đồ chậm rãi vòng qua thềm đá phía sau Tư Không Diệp.

Trong dục trì, hơi nước tràn ngập, da thịt trắng nõn của Tiểu Đồng giờ phút này trắng trắng hồng hồng, mềm mại kích thích từng cảm quan của Tư Không Diệp.

Hắn bấm tay tính toán, đã gần hai mươi ngày chưa từng cùng Tiểu Đồng làm chuyện phòng sự. Hôm nay có cơ hội tốt như vậy, Tư Không Diệp tự nhiên sẽ không bỏ qua.

Tiểu Đồng chân tay luống cuống, thấy Tư Không Diệp đã đến gần ngay trước mắt, cuối cùng nhịn không được muốn co cẳng chạy. Lại bị Tư Không Diệp một bước dài xông lên phía trước kéo nàng vào lòng.

"Tiểu Đồng, nàng đừng trốn nữa. Đừng trốn tránh ta." thanh âm của hắn ôn nhu mà trầm khàn, giống như ma chú, mê hoặc của từng thớ thần kinh của nàng.

"Ta không trốn ngươi." Tiểu Đồng cắn răng phản bác. Đáy lòng thầm kêu không xong. Xem ra, mấy ngày nay, quả nhiên để hắn nhịn đến hư người rồi. Nhưng mà cũng không đúng a, đêm qua hắn không phải mới đi đến chỗ phi tần nào đó sao? Nghĩ đến chuyện này, trong lòng liền không nhịn được bức bối.

"Tiểu Đồng, những gì nàng muốn, ta đều sẽ tận lực cho nàng." Tư Không Diệp cũng không để ý tới phản bác của nàng, vẫn tựa vào bên tai nàng nỉ non, hơi thở ấm áp phả vào tai nàng, khiến cho gương mặt nhỏ nhắn càng thêm ửng đỏ.

Tiểu Đồng nghe thế, cũng sửng sốt, cái gì gọi là thứ nàng muốn? Hắn biết nàng muốn cái gì?

Nhưng mà, ngay tại lúc nàng còn đang trầm tư, Tư Không Diệp đã bắt đầu tay trên tay dưới, nhóm lửa chung quanh.

"Diệp, không cần như vậy." Tiểu Đồng dùng tay giữ chặt hắn, ngăn cản hắn tiếp tục động tác.

"Tiểu Đồng, nàng còn muốn cự tuyệt ta tới khi nào?" Tư Không Diệp nghe vậy, quả nhiên ngừng động tác, nhưng trong cặp mắt sâu không thấy đáy kia, cũng nhiễm thêm mấy phần ảm đạm.

"Không có, ta chỉ là...... Ta chỉ là không muốn ở trong nước." Tiểu Đồng nhìn thấy gương mặt như tràn đầy thất vọng kia của hắn, không biết vì sao, ma xui quỷ khiến, lại nói ra một câu ngay cả bản thân cũng không dám tin. Chính là, nói ra xong mới phát hiện, câu nói kia quả thật là xuất phát từ chính miệng mình.

Tư Không Diệp nghe vậy, đôi mắt đang ảm đạm thoáng cái sáng bừng lên, giống như rốt cuộc có thể nhìn thấy một tia sáng trong đêm tối, tìm được phương hướng rời khỏi hắc ám khôn cùng.

"Đi, chúng ta bây giờ quay về tẩm điện." Tư Không Diệp phục hồi tinh thần lại, liền lập tức bế Tiểu Đồng lên, định đi về phía thành bể.

"Không cần, ngươi tắm trước đi rồi nói." Tiểu Đồng cũng không đồng ý, tối qua vừa mới chạm nữ nhân khác, hôm nay đã muốn ôm nàng? Nghĩ cũng đừng hòng nghĩ!

Tư Không Diệp nghe vậy, nao nao, rồi sau đó hưng phấn tràn trề nói: "Được, theo ý nàng, bất quá ta muốn nàng giúp ta tắm."

"Giúp tắm thì giúp tắm." Tiểu Đồng đáp ứng sảng khoái đến dị thường, dung nhan tuyệt mỹ lộ ra nụ cười không rõ ý. Nàng thầm nghĩ, bổn cô nương đang có ý này kia mà. Chữ 'tắm' này, Tiểu Đồng cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói ra, có thể thấy được, nàng rốt cuộc đang tính toán chước quỷ mưu mô gì. "Chỉ cần ngươi chút nữa đừng hối hận là được."

"Sẽ không, tuyệt đối sẽ không, hoàng hậu nương nương tắm rửa cho trẫm, trẫm cảm thấy vinh hạnh vô cùng." Tư Không Diệp đáng thương, nguyên là vì một câu của Tiểu Đồng mà mừng rỡ không thôi. Nhưng ngay sau đó, hắn liền biết được hàm nghĩa chân chính của chữ 'tắm' này.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net