Chương 81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tư Không Diệp nhướng mi, trong ánh mắt có thăm dò, có trưng cầu ý kiến lại như có một suy nghĩ sâu xa nào đó.

"Một khi nàng đã muốn vinh quang cùng địa vị thì ngươi cứ cấp cho nàng, không được sao? Việc này đối với ngươi chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay mà thôi nhưng nó lại có thể trấn an nàng, nhất cử lưỡng tiệc, chẳng lẽ không được sao?" Trong lời nói của Khương Vấn mang theo một chút nghi vấn, một chút dụ dỗ. Trong lòng hắn cũng có chút tính toán nhỏ nhặt, và trong lúc này, chúng đang không ngừng đánh bôm bốp vào ngực hắn.

Đáng tiếc chính là Tư Không Diệp lại không mắc mưu. Hắn chỉ khẽ cau mày suy nghĩ, bưng chén chén trà lên, uống một ngụm rồi sau đó nói: "Ta nghĩ biện pháp này là không thể."

   "Nga?" Một chút kinh ngạc hiện lên trong mắt Khương Vấn, chẳng lẽ sư đệ đã thông suốt?


"Có gì không thể? Ngươi nói thử xem?" Khương Vấn hỏi, "Hay là ngươi có biện pháp xứ lý tốt hơn?"

Tư Không Diệp liếc mắt nhìn Khương Vấn, suy tư hồi lâu, tin tưởng mười phần đáp: "Tất nhiên là có."

"Nói xem?" Khương Vấn trong mắt hứng thú càng sâu, có phải là một đế vương thành công hay không thì việc an trí hậu cung cũng là một tiêu chuẩn đế đánh giá. Nếu xử lí không được thì vị đế vương đó sẽ trở thành hôn quân đầy sắc dục trong miệng bách tính.

"Tuy ta cũng không nhớ rõ ngày tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Nhưng ta cũng rất hiểu chính mình? Vô duyên vô cớ, ta tuyệt không có khả năng làm ra loại sự tình này."

Hắn thích nữ sắc nhưng sẽ tuyệt không vì say rượu mà nhận nhầm người. Tuy vậy, hắn cũng rất nghi hoặc vì sao buổi sáng tỉnh lại lại xảy ra tình huống như vậy?

-oOo-

Lúc này, Tiểu Toàn Tử từ ngoài điện vội vàng báo lại, "Hoàng thượng, có tin tức."

"A? Tra ra cái gì?" Tư Không Diệp vội vàng hỏi, ngữ khí tựa hồ có chút vội vàng.

Tiểu Toàn Tử nhìn Khương Vấn ngồi ở bên cạnh, ánh mắt ý muốn hòi liệu có thể nói hya không.

Tư Không Diệp lập tức hiểu ý, nói: "Không sao, nói đi."

Tiểu Toàn Tử tuân lệnh, thật thàbẩm báo: "Hoàng thượng, trong tẩm cung Phương Nghi cung, có một phượng bào rất khả nghi."

"Phượng bào?" Tư Không Diệp trong mắt mang theo vẻ nghi hoặc nhìn Tiểu Toàn Tử, "Phượng bào có chỗ nào khả nghi?"

"Khải bẩm hoàng thượng, phượng bào kia khả với nhưng món y phục khác, kiện phượng bào kia chẳng biết vì sao lại thập phần nhăn nhúm, hơn nữa đai lưng của bộ đó cũng có chút tổn hại, dường như là bị người nào đó xé nát." Tiểu Toàn Tử thành thành thật thật nói ra tất cả những gì mà hắn sai hạ nhân tra được. Tuy nhiên hắn không rõ, vì sao mới sáng sớm hoàng thượng đã lệnh cho hắn sai người đến điện ngoài Phượng Nghi cung, đợi đến khi Hoàn nhi rời khỏi Phượng Nghi cung thì tiến vào rồi tra xét xem có chỗ nào khả nghi hay không.

Vốn, Tiểu Toàn Tử khi tiếp nhận nhiệm vụ này đã cảm giác giống như mò kim đáy bể. Nhưng, khi hắn chia làm ba tốp tiến vào ba đại điện của Phượng Nghi cung thì thực sự phát hiện dị tượng trong tẩm điện.

Theo lý thuyết, quần áo của hoàng hậu nương nương trong Phượng Nghi điện mỗi ngày đều có người chuyên trách đến dọn dẹp, kiểm kê nên lẽ ra chúng phải rất ngăn nắp, gọn gàng mới phải. Nhưng hôm nay lại có một kiện phượng bào ngoại lệ, cho dù là người dọn dẹp chưa đến nhưng cũng không thể nhàu nát thế kia, càng huống chi, hiện tại hoàng hậu nương nương đã không còn trong cung, như vậy kiện phượng bào kia rốt cuộc giải thích thế nào?

"Có thể mang kiện phượng bào đó lên không?" Tư Không Diệp vừa nghe, trong đầu dường như hiểu được cái gì đó liền trầm giọng hỏi, trên mặt hỉ giận khó phân. (không biết là vui hay buồn)

"Hồi bẩm hoàng thượng, đã mang đến, đang ở ngoài điện. Nô tài sẽ đem lên." Tiểu Toàn Tử khôn khéo, thông minh, vừa nghe liền biết tâm tình Tư Không Diệp có thay đổi, vì vậy, lúc này lại càng thật cẩn thận. Hắn vừa nói xong liền vội vàng chạy ra ngoài.

Lúc này, Khương Vấn thừa dịp Tiểu Toàn Tử không có ở đây, nhanh chóng nói, "Sư đệ dường như nhớ ra chuyện gì sao?"

"Ừm," Tư Không Diệp gật đầu, "Quả thật có chút manh mối."

"Hoàng thượng, phượng bào đây." Thanh âm Tiểu Toàn Tử nhanh chóng vang lên, trên tay hắn đang cầm một kiện phượng bào màu lam đưa tới trước mặt Tư Không Diệp.

Mà Tư Không Diệp liếc mắt một cái liền có thể xác định, đêm qua chính mình đã trúng kế rồi.

"Trẫm biết." Tư Không Diệp khoát tay áo, trong mắt nhất thời lãnh quang đại phát, thanh âm nói chuyện càng trở nên âm trầm, "Tiểu Toàn Tử, ngươi đi gọi Hoàn nhi trở về. Phượng bào này thì để ở đây."

"Dạ, nô tài đi ngay." Tiểu Toàn Tử trong lòng biết sự tình nghiêm trọng, không dám chậm trễ, vội vàng chạy ra ngoài điện.

-oOo-

Trong Phượng Nghi cung, Hoàn nhi đã mất một thời gian dài để tìm tội chứng đêm hôm qua nhưng nàng làm thế nào cũng tìm không thấy. Vẻ mặt nàng lúc này tràn ngập lo lắng, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ròng trên trán, rốt cuộc đã để ở đâu rồi? Nàng không khỏi hoài nghi, rõ ràng nàng nhớ, chính mình đã đặt ở đây, vì sao lúc này lại không có?

Lúc nãy, bởi vì một đêm không ngủ, sáng sớm lại chờ hoàng thượng tỉnh lại, đợi đến khi hoàng thượng rời đi, nàng mới có thể gian nan bước về tẩm điện nghĩ ngơi. Dù sao thời gian hoàng thượng vào triều cũng không lâu, nàng không có nhiều thời gian lắm. Mệt mỏi cả người khiến nàng không muốn bước về phòng mình nữa. Huống hồ chi, phượng bào này nếu xử lý không tốt sẽ bị người khác thấy được. Nếu đưa cho hoán y cục (phòng giặt quần áo) chỉ sợ sẽ khiến người khác hoài nghi. Trong lúc nhất thời, Hoàn nhi cũng không biết xử lí thế nào cho tốt.

Ai ngờ đâu, nàng vừa từ ngự thư phòng trở về thì phượng bào không cánh mà bay, như vậy hỏi nàng làm thế nào không vội cho được? Nếu là bị người khác phát hiện thì hậu quả quả thật sẽ không tưởng được.

Đang lúc nàng vẫn đang vùi đầu tìm kiếm xung quanh thì Tiểu Toàn Tử lại trở về Phượng Nghi cung, "Hoàn nhi có đây không?" Thanh âm lảnh lót vang dội không kém lúc lâm triều.

Hoàn nhi vừa nghe, vội vàng chạy ra, "Tiểu Toàn Tử công công? Làm sao lại là người? Người đến đây làm gì"

Tiểu Toàn Tử cũng không trả lời, chỉ nói: "Hoàng thượng tuyên ngươi đến ngự thư phòng. Ngươi mau đi theo ta." Dứt lời, hắn liền xoay người rời khỏi Phượng Nghi cung.

Hoàn nhi nghe xong, trong mắt hiện lên một chút hân hỉ, chẳng lẻ chính mình thật sự thành công? Sững sờ trong chốc lát, nàng liến vội vàng bước theo.

-oOo-

"Sư đệ, phượng bào này......" Khương Vấn cũng tự hỏi nguyên do nhưng lời mới nói được một nửa liền giật mình hiểu ra, "Chẳng lẻ nói Hoàn nhi chính là mặc quần áo này cùng ngươi......"

Khương Vấn tuy không nói gì nhưng thực rõ ràng, ai cũng hiểu rõ trong lòng.

Tư Không Diệp gật đầu, trên mặt đã là một mảnh lo lắng.

"Vậy ngươi định xử lí như thế nào?" Khương Vấn hỏi, hắn vừa nghe Tư Không Diệp thừa nhận, trong lòng xác định, xem ra, sư đệ này quả thật yêu thượng Tiểu Đồng, bằng không làm sao lại có thể xảy ra sự kiện ô long (ô long: chuyện xấu hổ ~ thanks nàng sarajuki) như tối qua?

"Hừ, xử lý như thế nào?" Tư Không Diệp hừ lạnh một tiếng, "Ta làm sao có thể nhân nhượng cho nàng ta được chứ? Nếu trừng phạt không nghiêm thì sao có thể làm gương cho kẻ khác, chẳng lẽ lại muốn chuyện này tiếp tục tái diễn hay sao?"

Khương Vấn nghe xong, trong lòng càng thêm tán thưởng Tư Không Diệp, việc này, quả thật phải xử lý như thế mới là phương pháp thỏa đáng. Dù sao, nữ nhân trong cung trong đầu lúc nào cũng có ý nghĩ muốn bay lên thành phượng hoàng, một khi có một ngoại lệ thành công thì khó bảo toàn những người khác không bắt chước theo, lúc đó chẳng phải hậu cung sẽ loạn lên hết sao?

-oOo-

Lúc này, Tiểu Toàn Tử mang theo Hoàn nhi từ ngoài điện đi vào, "Hoàng thượng, cung nữ Hoàn nhi đã đến."

"Nô tì khấu kiến hoàng thượng." Hoàn nhi kéo lê thân thê đau nhức, quỳ xuống hành lễ. Nhưng, nàng đợi cả nửa ngày cũng không thấy hoàng thượng cho đứng lên.

"Nô tì khấu kiến hoàng thượng." Hoàn nhi thoáng phóng to âm thanh, nói lại một lần nữa.

"Ngẩng đầu lên, nhìn xem, đây là cái gì?" Dường như thật lâu sau đó, thanh âm Tư Không Diệp truyền đến khiến người khác có cảm giác như đang ở trong hầm băng, rét lạnh cực kỳ, nhưng âm thanh lạnh lẽo này lại hoàn toàn đối lập với cơn lửa giận phừng phừng trong người của Tư Không Diệp.

Hoàn nhi nghe xong liền ngẩng đầu, trong khoảnh khắc, Tư Không Diệp dùng sức ném kiện phượng bào nhăn nhúm kia về phía Hoàn nhi, che nguyên cả đầu nàng cũng như mắt của nàng.

Hoàn nhi cảm thấy không ổn, trong lòng run rẩy một cái, hai tay vội vàng cầm lấy vật kia, mở mắt ra xem.

Rõ ràng, đôi mắt trong suốt bỗng mở lớn trừng trừng. Trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc lại không dám tin, cuối cùng là hoảng sợ cùng sợ hãi.

"Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng, nô tì biết tội, cầu Hoàng Thượng tha cho nô tì. Nô tì sẽ không dám nữa." Hoàn nhi trong lòng biết không ổn, hai mắt liền lập tức đỏ hoe, khóc lóc van xin.

"Bịch, bịch, bịch" Âm thanh vang lên chứng minh, giờ phút này, mỗi cái dập đầu nàng dùng bao nhiêu lực. Trong không gian yên tĩnh của ngự thư phòng, âm thành này lại đặc biệt vang dội.

"Không dám? Ngươi dám tính kế trẫm, vậy còn cái gì không dám nữa?" Thanh âm mang theo sự tức giận đến ngút trời vang lên, Tư Không Diệp vung tay áo thật mạnh lên.

"Tiểu Toàn Tử, truyền lệnh, kể từ hôm nay, biếm cung nữ Hoàn nhi đến hoàn y cục làm việc, sinh thời không được bước vào hoàng cung nửa bước."

Hoàn nhi nghe xong, hai mắt mở to. Nàng từng nghe tiểu thư nói qua, hoán y cục là nơi khổ nhất trong cung. Một năm có không biết bao nhiêu là quần áo. Trời đông giá rét, trên tay mỗi người cũng tràn đầy quần áo, giặt đến nỗi da tay cũng phải nứt nẻ.

"Cầu hoàng thượng, hãy tha cho nô tì. Nô tì cầu hoàng thượng." Thanh âm thê thảm vang lên khắp cả ngự thư phòng. Chỉ cần là nơi mọi người đều không muốn đi thì Hoàn nhi như thế nào lại muốn đi chứ. "Nô tì chẳng qua cũng chỉ là ái mộ hoàng thượng mới làm như thế, cầu hoàng thượng tha cho nô tì."

"Ái mộ?" Tư Không Diệp trong mắt tràn ngập khinh bỉ, "Ngươi tưởng trẫm chưa thấy qua cung nữ tranh sủng là như thế nào sao? Ái mộ! Hừ, đừng có lấy tâm tư hư vinh hạn hẹp ra làm cái cớ. Người đâu, lôi xuống."

Lập tức, có hai đại nội thị vệ từ ngoài ngự thư phòng bước vào, hai người đem theo Hoàn nhi hướng thẳng ra ngoài phòng.

Tiểu Toàn Tử từ khi đi theo Tư Không Diệp tới nay cũng chưa từng gặp trường hợp nào bực như thế nàu? Hoàn nhi kia vừa rồi khóc thảm thương đến nỗi tựa như cha mẹ nàng mất vậy. Cảnh tượng đó khiến hắn ngây ngốc cả nữa ngày mới hồi thần được

"Tiểu Toàn Tử, ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không mau theo?" Thanh âm Tư Không Diệp truyền đến. Tiểu Toàn Tử vội vàng đáp trả, "Dạ, dạ, dạ, nô tài xin đi ngay." Dứt lời, hắn liền vội vàng chạy theo hai thị vệ đại nội kia.

Nhưng mà, tiếng khóc thê lương kia mặc cho thân ảnh đã biến mất nhưng vẫn còn vang vọng đến ngự thư phòng.

"Sư đệ," Khương Vấn đi đến bên cạnh Tư Không Diệp, vỗ thật mạnh vào bả vai hắn, "Việc này làm rất tốt."

Tư Không Diệp liếc mắt nhìn Khương Vấn, lạnh lẽo, trào phúng nói: "Ta nhớ rõ vừa rồi hình như là sư huynh bảo ta cấp cho nàng danh phận thì phải? Chẳng lẻ ta nhớ nhầm?"

"Hắc hắc," Khương Vấn cười một tiếng, khẽ nhếch khóe miệng, "Ta chẳng qua là muốn thử ngươi mà thôi."

"Thử?" Tư Không Diệp quay đầu hỏi, lửa giận trên mặt đã thối lui, chỉ còn dư lại vài phần không rõ.

Khương Vấn thấy thế, trong lòng biết không ổn, vội vàng chuyển đề tài, "Tốt lắm tốt lắm, không nói đến chuyện này nữa, một khi sự tình đã tra rõ ràng, hiện tại cũng đã xử lý xong xuôi, vậy là được rồi, còn nói làm gì nữa." Tuy ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng chỉ có hắn biết được chính mình quả thật bị nói trúng tim đen. "Công văn khoa cử đã phát khắp cả nước, sư đệ, tiếp theo còn phải nhờ ngươi chiếu cố lâu dài."

"Được, phần thi viết sẽ do ngươi toàn quyền phụ trách, ta chỉ phụ trách phần thi trên điện." Tư Không Diệp nói một câu liền đổ toàn bộ những việc mệt nhọc lên đầu Khương Vấn.

Khương Vấn tuy sớm đã biết nhưng vẫn không khỏi lộ ra vẻ sầu khổ nói: "Sư đệ, ngươi thực thoải mái."

"Như vậy, sư huynh, nếu không hai chúng ta đổi cho nhau thử xem thế nào?" Tư Không Diệp nói, khóe miệng gợi lên một nụ cười tà.

Khương Vấn vừa nghe, vội vàng xua tay, "đừng, đừng, ta không hưởng nổi phúc của ngươi."

-oOo-

Hoàn nhi vừa khóc vừa bị đại nội thị vệ tha đi, trong lòng thập phần không cam lòng, nhưng phần nhiều là hối hận.

Thẳng đến khi bị kéo tới hoán y cục lí, quản sự ma ma ở bên trong vừa thấy Tiểu Toàn Tử liền vội vàng tươi cười ra nghênh đón, "Yêu, đây không phải là Tiểu Toàn Tử công công sao, ngọn gió nào thôi ngươi tới đây vậy?"

"Ha ha, Đường ma ma, đã lâu không gặp." Tiểu Toàn Tử lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáp, "Tiểu cung nữ này là người trong cung hoàng hậu nương nương, hôm nay phạm vào chút chuyện nhỏ, bị hoàng thượng biếm đến hoán y cục làm việc. Đường ma ma, ngài hãy chiếu cố cho nàng ta."

Tiểu Toàn Tử vẫn còn tính người, hắn không có nói chuyện Hoàn nhi câu dẫn hoàng thượng đã xem chí tình chí ngĩa lắm rồi. Nếu để đường ma ma biết chuyện nàng phạm phải, Hoàn nhi về sau có thể tưởng tượng được.

Cái cuộc sống bị người khác ngày ngày khinh bỉ, xem thường, chỉ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy đáng sợ. Điểm ấy, Tiểu Toàn Tử từ nhỏ được lớn lên trong cung lại như thế nào mà chẳng biết? Vì vậy, hắn vẫn có một chút nhân đức, coi như là làm một chuyện tốt vậy.

Nhưng hiển nhiên, Đường ma ma ở tại hoán y cục vốn rất nhàm chán, có loại chuyện bát quái như vậy, nàng thế nào lại không hỏi?

" Sách sách sách, tiểu nha đầu này ta xem thấy đôi mắt rất trong, không biết là phạm phải chuyện gì a mà tuổi mới còn trẻ đã bị biếm đến hoán y cục này. Như vậy, những ngày về sau sẽ như thế nào." Đường ma ma vừa nói, trên mặt vừa tràn đầy vẻ tiếc nuối.

Tiểu Toàn Tử tất nhiên nghe ra ý tứ trong lời Đường ma ma, phỏng chừng là không biết tội gì, sợ ưu đãi không hợp lí, hôm nay sợ không nói rõ ràng không được.

"Khụ, kỳ thật cũng không phải đại sự gì. Chẳng qua hoàng hậu nương nương mấy ngày trước xuất cung chữa bệnh, nha đầu kia trong lúc thu thập quần áp cho nương nương mặc, không cẩn thận phá hư kiện quần áo. Không ngờ, kiện quần áo kia lại là bộ hoàng thượng rất thích nương nương mặc, vì vậy......"

Tiểu Toàn Tử nói dối mà mặt không đổi sắc, tim không nhảy loạn, nhìn qua là biết đó là một lão cao thủ.

"Nguyên lai là chuyện như vậy. Ta còn tưởng phạm phải đại sự gì." Đường ma ma nói xong, sảng khoái vỗ vỗ Tiểu Toàn Tử, "Được, ngươi cứ yên tâm giao cho ta, chỉ cần không phạm phải đại sự gì, ta cũng sẽ không làm khó xử hắn."

"Ôi, vậy phiền toái ma ma rồi." Tiểu Toàn Tử vừa nói xong liền phất phất tay, ý bảo hai thị vệ kia đem Hoàn nhi giao cho Đường ma ma.

"Không phiền, không phiền. A a." Đường ma ma hiểu ý giúp đỡ Hoàn nhi đang khóc đến vô lực, hiền hậu an ủi nói: "Đừng khóc, hoán y cục chúng ta kỳ thật cũng không có khổ như bên ngoài nói đâu. Trừ khi ngươi câu dẫn hoàng thượng trong hậu cung, nếu không ngươi chỉ cần an phận làm việc là được."

Tiểu Toàn Tử đứng một bên vừa nghe Đường ma ma nói vậy, trên trán liền tích một tầng mồ hôi lạnh, tâm nói, ngay cả việc chỉ mới tính toán câu dẫn hoàng đế cũng vậy ư?

"Đường ma ma, ngươi làm việc đi, ta còn phải trở về hầu hạ hoàng thượng." Tiểu Toàn Tử thấy mọi chuyện đã xong xuôi liền muốn rời đi.

"Được rồi, ngươi cứ đi đi. Người này đã có ta, ngươi cứ yên tâm." Đường ma ma vừa cố hết sức đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của Hoàn nhi vừa nói.

"Được rồi, gặp lại sau." Tiểu Toàn Tử nói xong liền xoay người muốn đi, nhưng đi chưa được mấy bước, lại quay trở lại, "Thiếu chút nữa quên, hoàng thượng công đạo, ngàn vạn lần đừng để nàng rồi khỏi đại viện hoán y cục."

Đường ma ma kinh ngạc, tò mò hỏi: "Không phải nói không phạm vào đại sự gì sao, vì sao không cho xuất viện?"

"Ai biết được. Sợ là lo lắng hoàng hậu nương nương sau này thấy được liền không vui." Tiểu Toàn Tử thuận miệng bỏ một cái lý do bừa bãi.

"Nguyên lai là như thế, ta biết rồi." Đường ma ma tuy khó hiểu nhưng cũng không dám nói cái gì nhiều.

Tiểu Toàn Tử thấy hết thảy đều đã phân phó xong, lúc này mới mang theo hai thị vệ xoay người rời đi.

Duy chỉ có Hoàn nhi lưu lại, trong lòng hối hận không thôi, ánh mắt ngốc trệ nhìn them hướng bọn Tiểu Toàn Tử rời đi...... tiểu thư, Hoàn nhi sai rồi......

Đường ma ma thấy Tiểu Toàn Tử rời đi, chính mình một mình ở lại dìu thân thể bất động của Hoàn nhi, vội vàng nói vọng vào trong viện một tiếng, "Nha đầu đâu, lại đây hỗ trợ đi."

Vừa dứt lời, liền có một nhóm cô nương ăn mặc bố trang thô sơ từ trong viện chạy ra.

"Ai yêu, Đường ma ma, mọi chuyện còn chưa làm xong mà."

"Phải a, phải a."

"Không thấy người mới đến sao. Nhanh đến hỗ trợ đi, phỏng chừng là chịu không nổi đã kích." Đường ma ma nói chuyện thành âm tràn đầy khí thế, kêu gọi lực lượng hỗ trợ.

"Hóa ra là người mới. Bọn tỷ muội, động tác mau lên." Không biết là ai nói, một lúc sau, có rất nhiều người cùng xuất hiện, giúp đỡ Đường ma ma đưa Hoàn nhi khóc đến chỉ còn nửa cái mạng vào trong sân.

Nguyên lai, hoán y cục của Vị quốc cũng không giống như bên ngoài nói là vất vả. Ở trong này, chỉ cần không phải là người phạm phải đại sự gì, cơ bản không cần phải làm cho đến tối, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm đó là được.

Hơn nữa, trong này lại có một cái sân dị thường rộng lớn, cho dù không đi ra ngoài, ở trong này, bất luận cái gì cũng đều có thể so với một tiểu điện trong hoàng cung. Dù sao quần áo cả hoàng cung đưa đến trong này tẩy không phải là ít, lượng quần áo lớn như vậy cũng cần phải có một nơi rất lớn để giặt. Nếu hoán y cục quá nhỏ thì sao có thể dung nạp cho đủ lượng quần áo đó? Trong này chỉ có một khuyết điểm duy nhất là rất xa hoàng cung. Hơn nữa còn có văn tự quy định rõ ràng, ngoại trừ quản sự ma ma của hoán y cục, những người khác không thể tùy ý xuất nhập nội đình. Cũng bởi vì vậy mà Tư Không Diệp mới phạt Hoàn nhi tới nơi này.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net