NgocTienDuyen9C36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

QUYỂN 9: QUẦN HÙNG TRANH PHONG CHƯƠNG 1: THỦY HỎA TƯƠNG TRÙNG

Tác giả: Phiêu Ẩn Dịch giả: MacVanDanh Biên tập:tepga Nguồn: QUẦN LONG HỘI - 4vn.eu/forum

Trong chốc lát, hai người đều đem hết công lực ngưng tụ vào hai lòng bàn tay, đứng xa xa chờ đợi. Hoa Lân hơi nghiêng người, trường kiếm chỉ xéo xuống mặt đất, hai mắt nhìn thẳng vào đối phương. Trường kiếm trong tay từ từ đỏ rực lên, chốt lát đã nổi lên từng cỗ liệt hỏa cháy rừng rực, nhiệt khí bức ra xung quanh đến mấy trượng. Người ở phía đối diện trong tâm chưởng hiện lên hai luồng chân nguyên lực tinh thuần màu đen, luồng chân nguyên lực này nhanh chóng bao trùm lên toàn thân thể hắn, từ ngoài xa nhìn lại không thể nào thấy rõ được chân dung diện mạo.

Sát khí xung thiên của song phương làm cho những người quan chiến không chịu được phải lui về sau mấy trượng. Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua cuốn theo một đám lá khô trên mặt đất, ai ngờ đám lá khô này vừa chạm vào vùng kiếm khí đã lập tức tan thành mây khói.

Lúc này, Hoa Lân hoàn toàn tập trung. Tinh - Thần - Khí hợp nhất đạt tới Điên Phong trạng thái, chân khí tiêu hao tự nhiên là rất lớn. Hắn không dám chậm trễ, hét lên một tiếng, thân thể đột nhiên bay lên giữa không trung, vung kiếm chém xuống. Lập tức ba đạo kiếm ảnh nóng cháy hóa thành ba cơn lốc nhiệt cuồn cuộn hung hãn lao vào đối thủ. Nhưng Hoa Lân cũng biết, chiêu này không thể đắc thủ nên không chờ đối phương biến chiêu đã quát lớn:

- Phi kiếm... Xuất!

- Viu...

Hàn quang lấp lóe, cả bốn thanh kiếm như bốn tia chớp theo đầu ngón tay Hoa Lân bắn ra, nhằm thẳng vào bên trái đối thủ mà lao tới. Hắn đoán, đối thủ nhất định sẽ né theo hướng này.

Từ trước tới nay, Túy kiếm tâm pháp của Hoa Lân chưa từng thất thủ, thế nhưng hôm nay hắn lại gặp được một kẻ ngoại lệ. Trong ý nghĩ của hắn, Hắc y nhân kia là người của Minh giới, tất nhiên là thân thể thuộc về cực âm cực hàn, tự nhiên là phải cố kị với Phần Tinh hỏa của mình mới đúng, cho nên hắn sẽ tuyệt đối không dám đón đỡ kiếm khí của mình. Không ngờ người này không những khôgn né tránh mà còn tiến lên một bước, hai bàn tay bao bọc bởi hai luồng chân nguyên lực màu đen trực tiếp ba chiêu kiếm của Hoa Lân.

- Cong...

Một trận âm thanh va chậm trầm thấp vang lên. Kiếm khí mang theo liệt hỏa thao thiên đánh vào quang trụ của Hắc Y nhân giống như không có chỗ tiếp lực, chỉ gây nên một cơn rung động rồi tản mất.

Hoa Lân sững sờ, trong lòng khó hiểu. Đáng cười nhất là bốn thanh phi kiếm của hắn đều đã bắn tới cắm ngay trên nền đất bên phải của Hắc Y nhân, giống như đang đùa cợt với hắn vậy.

Hắc Y nhân nọ cũng sững sờ, khôgn hiểu chiêu này của Hoa Lân là có ý gì. Nhưng cũng chỉ trong chốc lát, thấy Hoa Lân đang ngơ ngẩn, hắn không chậm trễ tung người bay lên, thân ảnh nhanh như thiểm điện. Hắc Y nhân dừng lại giữa không trung, hai bàn tay chập lại ngưng kết một cỗ chân khí khổng lồ màu đen, lăng không đánh về phía Hoa Lân, miệng quát lớn:

- Hắc Long, đánh...!

Hoa Lân đã mất tiên cơ, lại thấy đối phương dùng thế Lôi đình áp đỉnh đánh tới, nhất thời hốt hoảng, không kịp hồi kiếm tiếp chiêu, chỉ có thể dùng hai tay chống đỡ. Hắn quát lớn một tiếng:

- Con bà nó... xem Kim Cương huyền của ta!

Bùng một tiếng, hai luông chân khí một đen một đỏ chạm vào nhau, không khí xung quanh kịch liệt co rút rồi nổ tung, một tầng sóng xung kích có thể thấy rõ ràng tràn ra tứ phía. Hiện trường lập tức cuồng phong bạo phát, đá chạy cát bay, nhất thời nơi nào cũng mờ mịt khói bụi không thể thấy được bóng người.

Đợi đến khi cát bụi đã lắng xuống, trên mặt đất hiện lên một cái hố to, Hoa Lân không ngờ đã không còn ở chỗ cũ. Sở dĩ như vậy không phải vì hắn dùng thân pháp tránh đi mà là vị kình khí cường đại chấn bay khỏi vùng tranh chấp. Khi vừa tiếp đất, cả người hắn nhộn nhạo, miễn cưỡng đứng thẳng lên, há miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Hắc Y nhân vẫn vững vàng đứng trên thai giai, chỉ có sắc mặt hơn tái một chút mà thôi.

Hoa Lân lần này bị đánh rơi khỏi tế thai, hoàn tòan không biết là vì sao. Lửa giận thiêu đốt, ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng, hắn chỉ cảm thấy hai loại chân nguyên Thủy - Hỏa đang kịch liệt chấn động; điên cuồng thét lên một tiếng:

- ... Tới đây tìm chết!

Chưa hét xong hắn đã quay người lao tới, toàn thân được bao bọc trong liệt hỏa rừng rực. hai lòng bàn tay xuất ra hai luồng nhiệt diễm bức nhân đánh thẳng về phía trước. Hắn liều mạng thúc đẩy liệt hỏa trong người khiến cho cả Hắc Y nhân lẫn Minh Suất đều cảm thấy chói mắt.

Chỉ nghe ba tiếng chạm chưởng trầm đục vang lên, thân hình Hoa Lân lại bị chưởng phong chấn bay trở về, Hắc Y nhân cũng đã lui đến bên bờ tế thai, khóe miệng chảy ra một tia máu đen. Hoa Lân phóng tay bổ ra một chưởng, định hạ thân xuống trên đài.

Nhưng hắn bâu giờ là hữu tâm vô lực, chân khí trong cơ thể đang loạn động, toàn thân đau đớn tựa như lúc nào cũng có thể nổ tung vậy.

Lúc này trong óc đột nhiên lóe lên một ý niệm, hình như hắn đã từng nghe thấy Trữ Tiêm Tuyết nói tới. Hắn rùng mình, rốt cục cũng đã biết mình dụng công quá độ, dẫn tới tẩu hỏa nhập ma. Nếu lại tiếp tục ra tay như vậy sợ rằng kết cục cuối cùng cũng không tránh khỏi cái chết.

Hơn nữa chính mình cũng đã đánh cho đối phương hộc máu, lửa giận trong người cũng vơi đi quá nửa, linh tính cũng được kích thích, cuối cùng hoàn toàn thanh tĩnh trở lại. Hắn có chút sợ hãi, vừa rồi nếu như mình thật sự tẩu hỏa nhập ma thì chỉ sợ là đúng như Trữ Tiêm Tuyết đã nói: thần tiên cũng không cứu được. Nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, không tránh được toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Mặc dù tâm trí đã bình tĩnh lại nhưng chân khí trong cơ thể lại càng khó khống chế hơn. Hắn âm thầm vận khởi tâm pháp Trữ gia, phải mất một lúc sau mới có thể miễn cưỡng áp chế chân khí đang tán loạn trong cơ thể. Hắn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Hắc Y nhân đã sớm khôi phục, đang đứng lẳng lặng nhìn mình, giống như đang phân vân không biết có nên ra tay tiếp hay không vậy?

Trong tâm Hoa Lân đột nhiên vô thức sinh ra một tia hảo cảm với hắn, ít nhất là Hắc Y nhân này cũng không thừa cơ người ta gặp nguy mà ra tay đắc thủ. Song phương lại đứng xa xa dè chừng lẫn nhau, nhưng hai người có chút phân vân, do dự; đều không biết có nên tiếp tục đánh nữa hay không.

Đúng lúc này, Minh Suất ở bên cạnh quan chiến cũng sợ bọn họ dừng tay giữa chừng, gấp gáp nói:

- Tí Hình, ngàn vạn lần không được nương tay, dùng Tu La chưởng mà đối phó với hắn! ... tiểu tử này giám xông vào Minh giới chúng ta mà kiêu ngạo, đúng là không để ai vào trong mắt mà.

Ai ngờ lời này nói ra hiệu quả lại hoàn toàn khác so với tưởng tượng. Tí Hình quay đầu lại, trừng mắt liếc Minh Suất một cái, lập tức triệt hạ công lực toàn thân, quay lại nhìn Hoa Lân quát lớn:

- Ngươi đi đi!

Khẩu khí hoàn toàn là mệnh lệnh cưỡng bức.

Hoa Lân sững sờ, hắn cảm thấy đối phương dường như là cố ý để cho mình một lối thoát, nhưng bản tính cao ngạo lại không chấp nhận nổi, lãnh đạm nói:

- Bổn thiếu gia muốn đi thì không ai có thể ngăn cản. Hắc hắc... chỉ bằng vào ngươi? Còn chưa có bản lãnh này, hắc hắc...

Hắn còn định nói, mối hận đoạn kiếm bổn thiếu gia nhất định phải tính toán đầy đủ với ngươi, nhưng nãy giờ khí huyết không thông, chân khí có chút yếu ớt. May mà tính tình của hắn cũng tùy hòa, nhớ tới vừa rồi đối phương không thừa cơ hắn gặp nguy mà ra tay, hơn nữa hắn cũng hiểu, có tiếp tục giao thủ nữa thì cũng không thể thủ thắng. Đánh nữa đối với mình chẳng có ích lợi gì, hơn nữa mọi người đang ở Mê Tiên trấn chờ đợi mình về, nếu mình chết ở đây, chỉ sợ bọn họ cũng khó sống. Vì vậy chỉ đành thở dài một hơi.

Hoa Lân đang muốn nói thêm vài câu lấy lại một chút mặt mũi thì Tí Hình bất ngờ khoát tay, lạnh giọng quát:

- Ngươi đi mau! ... Bổn tọa không muốn bị kẻ khác lợi dụng, cho nên hôm nay ta không giết ngươi. Nếu như ngươi còn không phục, chúng ta có thể giao ước tái chiến.

Hoa Lân sửng sốt, sắc mặt liên tục thay đổi, trầm mặc một lúc rồi ngẩng đầu lên nhẫn nại nói:

- Thôi, bổn thiếu gia bên người có việc gấp, phải đi ngay. Chuyện đoạn kiếm ta cũng không so đo với ngươi nữa. Cáo từ!

Nói xong, liền xoay người định bay đi, không ngờ ngực tê rần, chút nữa là phun máu miệng. Bất đắc dĩ, hắn chỉ đành hít sâu một hơi dương khí, ngẩng đầu ưỡn ngực, từ tốn rời đi.

Minh Suất dương dương tự đắc, nghĩ rằng nhất định bọn họ sẽ tiếp tục đánh nhau, không ngờ Tí Hình lại thả cho Hoa Lân đi dễ dàng như thế, tức giận đến mức cắn răng nghiến lợi. Lại sợ Tí Hình trở mặt, không biết làm gì hơn là lẳng lặng rời đi. Nhưng hắn chết cũng không bỏ, theo xa xa phía sau lưng Hoa Lân, nghĩ cách ám toán hắn.

Hoa Lân mới rời tế thai được khoảng mười trượng nhưng chân đã như nhũn ra, lúc này mới phát hiện mình bị nội thương nghiêm trọng. Hắn lại cảm giác có người đi sau theo dõi, lập tức hiểu được Minh Suất còn chưa chịu thôi. Tâm cơ máy động, đột nhiên dừng lại, cũng không thèm ngoảnh đầu lại, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng:

- Ngươi nghe cho rõ, tốt nhất đừng để ta gặp lại. Nếu không, bổn thiếu gia nhất định sẽ giết không tha! Bằng vào chút tu vi này của ngươi, lau giày cho Tí Hình còn chưa đáng... Cút!

Minh Suất ở phía sau sững sờ, không nghĩ tới Hoa Lân lại phát hiện mình sớm như vậy, xem ra thương thế hắn không nặng như mình tưởng. Hơn nữa hắn đã từng thấy tiên thuật của Hoa Lân xuất chúng như thế nào, mặt khác, Phần Tinh Luân lại là khắc tinh trời sinh của hắn, cả người rúng động, âm thầm kinh hãi. Lập tức rút lui không dám theo đuôi Hoa Lân nữa.

Hoa Lân cũng tỏ vẻ không có việc gì, nhanh chóng tiến về phía trước, chỉ thấy hai chân càng lúc càng nặng trĩu, giống như đang kéo theo hai khối đá ngàn cân vậy. Cố gắng lắm mới đi thêm được mười trượng nữa, trong người đau đớn, chỉ có thể đến bên một tòa thạch tháp, vịn tay vào bờ tháp lạnh như băng, đứng đó thở dốc một trận. hắn cảm thấy một cơn choáng váng, liền tựa người vào bờ tháp, gian nan ngồi xuống.

Lúc này không cần biết là Minh Suất có quay trở lại hay không, hắn chỉ biết thương thế mình quá nghiêm trọng. Nếu không điều tức ngay, chỉ sợ không cách nào đối phó với những nguy nan trước mắt. Trong thế giới âm lãnh này, nếu không cẩn thận một chút thì chết rồi mà thân xác cũng chẳng còn. Hắn liền cắm Hà Chiếu xuống trước mặt, cả bốn thanh phi kiếm cũng đồng loạt cắm thẳng trước người, nhanh chóng khoanh chân bắt quyết tọa công trị thương.

Tháp lâm dần yên tĩnh trở lại, thiên địa vạn vật phảng phất như chìm vào trong hư không không một động tĩnh vậy.

Hoa Lân khi bắt đầu điều tức vẫn phân ra một tia thần thức, cảnh giác quan sát xung quanh. Nhưng về sau, vì thương thế quá mức nghiêm trọng, bất tri bất giác cả người đều chìm vào trạng thái không minh. Một bóng đen đang từ xa tiến lại gần mà hắn không hề phát giác...

CHƯƠNG 2 : THẦN TRẬN DO LAI (p1)

Tác giả : Phiêu Ẩn Dịch giả : MacVanDanh Biên tập : tepga Nguồn : QUẦN LONG HỘI - 4vn.eu/forum

Bóng đen nọ đi tới trước mặt Hoa Lân, cười lạnh một tiếng, khinh miệt nói: - Ta còn tưởng ngươi thật sự lợi hại, xem ra cũng chỉ có thế...

Hoa Lân lúc này đã chìm sâu vào trong không minh, đừng nói là phản kháng, ngay cả chuyện đối phương nói lớn trước mặt cũng không biết.

Bóng đen nọ do dự một lát rồi tiến lên hai bước, đưa tay đặt lên đỉnh đầu Hoa Lân. Nhưng mãi vẫn chưa động thủ mà lại thì thầm lẩm bẩm: - Ai, quả nhiên giống như ta sở liệu, thủy hỏa song tu. Chả trách công lực đột nhiên mãnh tiến, ngay cả một chiêu Thanh Long ba của ta cũng suýt bị phá. Bất quá vẫn còn may, ngươi coi như là cũng tự biết mình, không thi triển toàn lực. nếu không cho dù ngươi có thắng ta một lần thì cũng nhất định chết trước ta một bước, hừ...

Bóng đen nọ hình như tìm được đáp án rồi, trong mắt hiện lên vài tia hàn quang, nhưng rồi cũng từ từ bình tĩnh lại. Sau một lúc lâu mới lùi lại vài bước, đứng xa xa nhìn khuôn mặt Hoa Lân, tự nhủ: - Ai! ... Thôi đi, ngươi và ta không phải là cùng một loại người, con đường đi về sau cũng hoàn toàn tương phản. Ta thật muốn biết, rốt cục là ngươi tu luyện tới cỡ nào a...

Hắc Y nhân nọ nói xong, khóe miệng lộ ra một nụ cười tự tin. Thân ảnh lóe lên rồi biến mất trong bóng đêm mênh mang.

Hoa Lân vẫn chưa biết rằng hắn mới vừa dạo một vòng trước quỷ môn quan trở về. Cũng không biết là đã qua bao nhiêu lâu, hắn cuối cùng cũng tỉnh lại, há mồm thở ra một ngụm trọc khí, chợt cảm thấy ngực nhói đau. Hắn biết, nội tức tuy đã bình ổn nhưng thương thế xem ra ít nhất hai ngày nữa mới có thể khỏi hẳn. Nhưng thời gian không chờ đợi hắn, bất đắc dĩ đứng lên tiếp tục đi sâu vào trong tháp lâm.

Hôm nay Hoa Lân đã hoàn toàn nắm được bố trí của trận pháp, biết trận nhãn là Vong linh tháp nằm giữa trung ương trận bèn thẳng đường đi tới, cực kì thuận lợi. Như vậy là Minh Suất cũng đã tự biết thân phận, không dám tiếp tục gây khó khăn cho mình.

Phút chốc, Hoa Lân cũng đã tới được trung tâm của Tháp lâm, chỉ thấy ở phía xa thấp thoáng một lá "Chiêu hồn kỳ" cắm giữa trung ương thạch trận, xung quanh cực kì trống trải. Nhưng hắn chưa đến gần mà đã cảm thấy một cỗ áp lực vô hình ngăn cản kịch liệt, hơn nữa còn khiến tâm ma nổi lên. Nhưng Hoa Lân biết sở dĩ như thế là vì, lá cờ này chính là trận nhãn của "Vong linh chi trận". Hắn cẩn thận từng bước tiến lại gần, cầm lấy lá cờ nhanh từ từ rút lên.

Hắn vốn tưởng rằng đây sẽ có cơ quan lợi hại gì, không ngờ khi Hoa Lân rút lá cờ lên thì cũng không thấy có tình huống gì phát sinh, chỉ có lá "Chiêu hồn kì" trong tay lạnh thấu xương, chân khí trong cơ thể thiếu chút nữa cũng bị nó hút mất. May mắn là Hoa Lân thể chất dị thường, chưởng tâm ngưng tụ sẵn một cỗ nhiệt khí nên mới không bị vật đó ám toán.

Cẩn thận nhìn lại bốn hướng cũng không phát hiện ra động tĩnh gì. Hoa Lân tự giễu cợt mình một phen, cầm chắc lá cờ, ngược theo đường cũ trở ra.

Cầm lá cờ xuyên qua mê man sương lạnh, chỗ nào đi qua vạn vật đều khô rút lại, "Chiêu hồn kỳ" quả nhiên là lệ khí chi vật, trên đời hiếm thấy. Phải biết rằng thực vật ở Minh giới này đều cực kì cứng rắn, không ngờ lại bị lá tiểu kỳ trong tay Hoa Lân xuyên qua như cắt đậu hũ, quả thật khiến người ta kinh ngạc không thôi.

Mất nửa canh giờ thì Hoa Lân cũng đã ra được rìa tháp lâm. Chỉ thấy ngoài xa tụ tập đại quân đông đảo gồm Minh Vương, Pháp Vương, các Minh tướng, đương nhiên là tên đáng chết Minh Suất cũng có trong đó.

Hoa Lân hung hăng trừng mắt liếc Minh Suất một cái, tay cầm Chiêu hồn kì đưa cho Minh Vương nói: - Trận đã phá, không hay là Minh Vương đã hài lòng chưa?

Minh Vương nhận lấy lá cờ, hơi gật đầu bảo: - Mặc dù thời gian hơi lâu, nhưng ngươi cuối cùng cũng đã làm được... Đi theo ta, ta có chuyện quan trọng cần bàn với ngươi.

- Chuyện gì quan trọng? Hoa Lân trong đầu u mê không hiểu, nhưng hắn cũng không còn cách nào khác là đành đi theo bọn Minh Vương về Minh Vương điện.

Về đến nơi, Minh Vương chậm rãi ngồi xuống Vương tọa, phất tay đuổi tất cả các bộ hạ ra ngoài, chỉ chừa Pháp Vương ở lại. Lúc này hắn mới chậm rãi nói: - Thiếu hiệp lưu lại tại Minh giới đã mấy canh giờ, liệu có phát hiện ra nơi này có gì bất ổn không?

Hoa Lân mê muội, lắc đầu nói: - Ta tới Minh giới chưa đến một ngày, làm sao biết được chỗ nào không ổn. Ngươi tốt nhất không nên vòng vèo nữa, xin nói thẳng cho ta biết. Đồng thời thả các bằng hữu của ta ra, nếu không bọn họ biến thành người băng mất.

Minh Vương và Pháp Vương đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy tên tiểu tử này ăn nói vô lý, không biết giữ gìn, tức giận quát lớn: - Tên tiểu tử ngươi, đây là Minh giới, không phải là nhân gian các ngươi. Ngươi nên tôn trọng chúng ta một chút, nếu không...

Hoa Lân lập tức giơ tay đầu hàng nói: - Được rồi, được rồi, là ta không đúng. Xin các ngươi nói nhanh lên một chút, rốt cục là các ngươi muốn nói với ta chuyện gì?

May là Minh Vương và Pháp Vương nghe xong cũng không thèm chấp hắn, chỉ lắc đầu. Pháp Vương bất đắc dĩ nói: - Từ xưa tới nay, âm dương đối lập lại vừa tương trợ lẫn nhau. Người chết đều phải trở về Minh giới mới có thể tiến vào Lục đạo luân hồi. Mà...

Hoa Lân trong lòng buồn bực, lại thêm trên mình còn mang thương tích, có chút nóng nảy bảo: - Ta xin các người đó, mau nói vào chánh đề đi có được không? Bằng hữu ta sắp chết đến nơi rồi kìa!

Pháp Vương giống như không hề nghe thấy lời thúc dục của Hoa Lân, chỉ ngẩng đầu nhìn ra xa ung dung nói: - Thế này đi, ta trước tiên kể cho ngươi một cố sự, thế nào?

Hoa Lân bất đắc dĩ cúi đầu nhìn xuống mặt đất, lắc đầu than vãn: - Được rồi, được rồi, ngươi mau nói đi! Ta rất thích nghe các loại cố sự đó!

Pháp Vương chỉ chăm chú nhìn về phía xa, trong ánh mắt vốn âm u của hắn giờ này cũng bừng lên một chút sáng sủa. Hắn trầm ngâm nói: - Cách đây đã rất lâu rồi, nơi này từng là một thiên đường phồn vinh thịnh vượng. Cho dù là Nhân gian hay là Minh giới lúc đó cũng đều có mấy trăm ức dân cư. Lúc đó, chúng ta đã biết, nơi này có một tiên trận cực lớn tên là "Binh Hồn Giải Thần Trận". Nghe nói nó chủ yếu là trấn thủ thông đạo giữa Ma giới và Nhân gian, duy trì sự bình hành giữa song phương. Từ xưa tới nay, "Binh hồn giải thần trận" chưa từng được khởi động lần nào, đơn giản là bởi vì ma giới chưa từng đột phá được cấm chế ở đây, cho nên dân cư càng ngày càng đông đúc. Chúng ta cũng không ngờ rằng có một ngày trận pháp cuối cùng cũng bị khởi động... Một ngàn năm trước, Ma giới đại cử xâm lấn, trong trung tâm của Thần trận tìm ra được một khe hở, dùng thiên sách vạn kế gửi Huyết Ma tới, biến nơi này thành địa ngục của nhân gian." Nói đến đây, Pháp Vương dừng lại một chút, trước mắt phảng phất như thấy lại huyết cảnh ngày xưa, vẻ mặt cực kì thống khổ.

Hoa Lân nghe đến đó, vô thức hỏi: - Vậy sau đó ra sao?

Pháp Vương thở dài, chậm rãi nói tiếp: - Lúc ấy, mặc dù cả Tu chân giới ra sức ngăn cản nhưng thủy chung không có cách nào chống lại, cuối cùng, cũng không biết là ai đã khởi động "Binh hồn giải thần trận" mới có thể ngăn được sự xâm lấn của Ma giới. Nhưng đồng thời, cả lục địa này cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời chuyển đất... Ngươi từ phía trên xuống, hẳn là đã rõ ràng trận pháp lợi hại như thế nào rồi. Pháp Vương vừa nói vừa chỉ lên trên đầu Hoa Lân rồi quay lại nhìn hắn một cái.

Hoa Lân chỉ có thể gật đầu, lúc này Pháp Vương mới kể tiếp: - Lúc ấy, mặc kệ là tiên nhân hay là ma đầu, tất cả đều bị hút vào trong đó. Nhưng song phương không vì thế mà dừng tay, ngược lại còn tiếp tục trường đồ sát đó hơn mười năm nữa. Cuối cùng cũgn có một ngày bọn họ đã phân định được thắng bại. Nhưng lúc này chuyện đó đã chẳng còn ý nghĩa nữa, điều trọng yếu chính là phàm nhân đã gần như tuyệt diệt, cả một lục địa bao la cũng chẳng còn sót lại mấy người. Đây chính là lai lịch của "Binh hồn giải thần trận"...

CHƯƠNG 2 : THẦN TRẬN DO LAI (p2)

Tác giả : Phiêu Ẩn Dịch giả : MacVanDanh Biên tập : tepga Nguồn : QUẦN LONG HỘI - 4vn.eu/forum

Hoa Lân chấn động, hỏi: - Sau đó thế nào?

Pháp Vương cả giận: - Sau nữa là thế nào?... kết cục như thế mà còn múốn hỏi sau đó là sao?

Hoa Lân lại càng tức giận: - Không có sau đó? Ta làm sao có thể tới được chỗ này? Mà ta với các ngươi có quan hệ gì? Các ngươi là Minh giới, hình như chuyện này không liên quan tới các ngươi mà.

Pháp Vương giận giữ nói: - Tại sao lại không liên quan tới chúng ta!... Minh giới và Nhân gian giới, vốn là hai thế giới bình hành, phồn vinh như nhau. Ví như nói, trên mặt đất các ngươi có diện tích hơn trăm dặm thì Minh giới của chúng ta cũng có hơn trăm dặm diện tích. Còn như nói Tu chân giới của các ngươi có vô số Tinh vực thì Minh giới cũng có vô số những khu vực độc lập. Nhưng bây giờ, trên đầu chúng ta, "Binh Hồn giải thần trận" đã bị khởi động. Nơi này bị thượng cổ kết giới trói buộc, ngăn cách chúng ta với ngoại giới, không cách nào liên lạc đươc. Hiểu chưa?

Hoa Lân gãi gãi ót lẩm bẩm: - Hình như hiểu được chút ít! Nói như vậy Minh giới giống như là một hình ảnh đảo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC