Chap 3: Việc Gì Đang Xảy Ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa hôm ấy, tôi đang trải bước chân phong trần của mình trên con đường đầy tuyết. Tôi đi từ từ mà đến trường hồi nào cũng chẳng hay chẳng biết. Tôi đến trường vì đó là nơi để chúng tôi hẹn nhau đi chơi. Bỗng đằng xa hình dáng mảnh mai của ai đang đứng trước cổng trường. Chợt trong đầu tôi nghỉ ra là Thạch Thảo. Cô ấy luôn đến sớm hơn chúng tôi. Thạch Thảo mặc một chiếc đầm hồng caro khá mỏng, bên ngoài thì chỉ khoát cho mình một chiếc áo lông mà thôi. Trong khi đó thời tiết đến tận 0'C. Tự dưng cô ấy hướng ánh mắt về tôi, làm cho sự chú ý của tôi va vào phải ánh mắt của cô ấy. Trời bỗng đổ cơn mưa tuyết, những hạt tuyết rơi xuống tạo cơ hội cho tôi đến gần cô ấy hơn. May mắn sau tôi có mang theo chiếc dù bên mình. Tôi vội vã mở chiếc dù ra và che cho cô ấy và tôi cũng cởi áo khoát ra che cho cô ấy. Thạch Thảo cười và đã cảm ơn tôi rất ngọt ngào. Điều này càng làm trái tim tôi đập mạnh hơn nữa. Tôi cười và hỏi cô ấy rằng:
Dĩ Khang: Sao cậu không mang theo dù
Thạch Thảo: Tại tớ quên mà tớ cũng không sao đâu Khang
Dĩ Khang : May mắn là tớ đến kịp nếu không thì cậu sẽ bệnh mất. Tớ lo cho cậu lắm mốt không được bất cẩn với bản thân nữa nghe không.
Tôi và cô ấy nói chuyện một hồi. Lúc sau thì Nhược My và Nhã Nghi tới vì nhà gần nên họ thường đi chung. Cũng không lâu sau đó Tiểu Hy tới. Bước ra với chiếc xe hạng sang 7 chỗ. Trông Tiểu Hy lúc ấy cách ăn mặc rất dễ thương và sang trọng. Nhưng suy nghĩ của cô còn rất ngây thơ lắm. Tiểu Hy ân cần nói:
Hy : mời mọi người lên xe của tớ
Sau khi đã sắp xếp chỗ ngồi xong thì Tiểu Hi mới nói với anh tài xế rằng:
Hy : Anh chở chúng tôi quán trà sữa ở trung tâm Bắc Kinh giùm. Quán đó tên Gong Cha thì phải
Anh Tài Xế : Dạ cô chủ

Chúng tôi ngồi nói chuyện trên xe rất vui vẻ. Xe chạy rất em, nhìn ra cửa sổ lúc này chỉ toàn là những cành cây cô độc xao xát. Trên cây những hạt tuyết đang vương lại, khung cảnh nhìn rất hoang tàn. Tới nơi chúng tôi kêu món và ngồi nhâm nhi. Lúc này tôi có cảm giác ai đang theo dõi mình. Nên bất chợt Tôi quay người qua đằng sau. Thì tôi không thấy ai hết. Ngộ lạ thay khi ngồi nói chuyện tôi cũng có cảm giác ấy. Lúc này vì ham mê nói chuyện nên tụi gạt nó qua một bên và nói chuyện tiếp.
Dĩ Khang : Hình như là đi thực tập lần này có anh Khối trên thì phải. Nghe nói đi theo để hướng dẫn.
Thạch Thảo : Ai vậy Khang
Dĩ Khang : Là cruch Tiểu Hy anh ấy là Tống Vĩnh Trạch
Nhược Mi: Nghe nói là anh chàng sói ca khối trên vừa đẹp vừa học giỏi nữa
Nhã Nghi: nhất là Tiểu Hy rồi.
Tiểu Hi: mọi người chọc tôi hoài à
Nụ cười và chiếc má đỏ của Tiểu Hi làm sáng lên khu nước uống. Uống nước xong tôi lại có cảm giác ấy nhưng vì quá đói nên tôi đã bỏ đi thứ cảm giác quái dị đó và rủ mọi người đi ăn tại nhà hàng kế bên. Sau khi ăn và nói chuyện xong tôi và mọi người đều đã mệt nên đã đi về điểm xuất phát để về nhà. Tôi và Thạch Thảo nhà gần nhau nên thường về chung. Lần này tiếp tục có cảm giác đó nên tôi quay người về phía sau thì thấy một người mặt áo đen và đeo khẩu trang ánh mắt trong rất quen, nhất thời tôi không thấy đó là ai. Vì đã biết tôi thấy nên tui vừa sơ hở thì chốn ngay. Thạch Thảo hỏi tôi bằng giọng ngọt ngào rằng:
Thạch Thảo : Gì vậy Khang
Dĩ Khang : Không Sao đâu Thảo
Đưa Thạch Thảo tới nhà thì tôi đặt ra nghi vấn là người đó là ai tại Sao lại theo dõi mình? Đi tới nhà tôi bắt đầu soạn đồ để tiếp tục cho cuộc hành trình hai ngày nữa. Liệu 2 ngày nhóm bạn 5 người sẽ ra Sao mời các bạn đón xem chap sau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net