Chap 2 :Xin việc làm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng :cậu vừa tỉnh dậy ,đập vào mắt cậu là một căn phòng xa hoa ,lộng lẫy được trang trí rất đẹp. Trong đầu cậu đột nhiên hiện lên hàng loạt suy nghĩ 'sao mình lại ở đây,đây là đâu,rốt cuộc mình bị j ..thì đột nhiên cánh cửa được mở ra ' cạch'  xuất hiện bóng dáng hai người đàn ông đứng trước cửa, bác quản gia hỏi "Cậu đã đỡ hơn chưa "cậu đáp "rồi ạ "( chưa biết người ta là ai đã trả lời là sao vậy con ) sau đó cậu lại lên tiếng " Cho hỏi hai người là ai và đây là đâu vậy ạ ?" bác quản gia liền nói " cậu bị ngất trước cửa nhà nên chúng tôi mang cậu vào,tôi là quản gia căn nhà này còn đây là cậu chủ  " anh thì từ khi bước vào, thấy cậu tim đập mạnh không ngừng rồi đứng đơ ra nhìn cậu  trong đầu đột nhiên xuất hiện suy nghĩ 'cậu con trai này thật dễ thương'đến khi bác quản gia khẩy tay anh mới vực tỉnh rồi lên tiếng"à ừ cậu đói chưa nếu đói rồi thì xuống ăn cháo đi ,Bác mới nấu cho cậu đó "sau  đó anh đi xuống dưới lầu, bác quản gia thấy vậy  nói" cậu  xuống ăn nhé, tui xuống trước .." sau khi bác Trương xuống ,thì lát sau cậu cũng xuống thấy cậu, bác gọi " Lại đây ăn cháo đi cho nóng" cậu "dạ" ngồi vào chỗ cậu  nhìn người  đối diện mình rất lạ có chút lạnh,rồi lại có chút ấm áp ..cậu đột nhiên lên tiếng" cảm ơn bác và bạn đây giúp đỡ cháu ạ " anh hơi bất ngờ trước câu nói của cậu 'bạn sao' anh đáp " cậu biết tôi bao nhiều tuổi không mà gọi tôi là bạn" lúc đó bác quản gia đang lấy thức ăn thấy không khí hơi căng thẳng liền nói" à cậu chủ năm nay 23 tuổi rồi tôi nghĩ chắc cậu nhỏ tuổi hơn cậu ý" lại đến lượt cậu bất ngờ '23 tuổi sao nhìn anh ta trẻ quá vậy nhìn như bằng tuổi mình vậy 'câu đáp " dạ vâng vậy xin lỗi anh nhé tôi không biết nên mới nói vậy ." anh lên tiếng "vậy cậu năm nay bao nhiêu tuổi"cậu đáp "tôi năm nay 18 tuổi" nói rồi không khí lại im ắng ,cậu và anh lẳng lặng nhìn nhau.  Lúc sau bác quản gia mang thức ăn và cháo đặt lên bàn, thì xin phép ra ngoài để lại cậu và anh .Lại một không gian tĩnh mịch được bao chùm không ai nói j cứ lặng lẽ ăn hết phần cơm (cháo) của mình ,thực ra cậu rất khó chịu cậu nghĩ 'mình luôn là người vui vẻ hòa đồng hay cười nói giờ lại phải im sao không thể được ' sau đó cậu lên tiếng trước "anh 23 tuổi nếu vậy anh đang đi làm đúng không vậy"anh đáp " đúng thì sao ,sai thì sao" cậu hơi khó chịu với câu trả lời vừa  nghĩ 'tuy mình hòa đồng thật nhưng sao người này nói câu khó chịu thế cơ chứ nhưng vì là ân nhân cứu mạng mình nên mình phải nhịn'( thực ra con tôi nó không hiền đâu nhé cả nhà) lấy lại tinh thần rồi đáp " Nếu anh đang đi làm thì tôi muốn xin làm cùng anh được không,còn nếu anh thất nghiệp thì thôi vậy" anh hơi bức xúc trước câu nói của cậu đáp " cái j thất nghiệp cậu nghĩ tôi thất nghiệp sao,cậu đúng là không biết j cả nếu tôi thất nghiệp thì sao lại vó căn nhà to đến thế này rồi lại có quản gia riêng nữa chứ " cậu suy nghĩ lại lời anh nói rồi đáp " cũng đúng ha" anh lần này thật sự chịu hết nổi với sự ngây thơ của cậu rồi mà đó không phải là ngây thơ mà là quá ngốc " đúng cái đầu  cậu ý "bỗng dưng anh dừng lại suy nghĩ một lúc 'sao hôm nay mình nói nhiều thế thôi không nói nữa 'rồi anh ngồi dậy nói" tôi đi trước ăn xong thì nhớ dọn đừng kêu bác Trương đó" nói rồi anh sải chân bước đi nhưng lại bị cánh tay cậu giữ lại anh quay người lại nói " chuyện j nữa" cậu không nói j chỉ cười hì hì rồi nói " anh cí việc làm vậy cho tôi làm cùng đc không " anh suy nghĩ một hồi rồi cất lời "cậu đang đi học sao lại muốn đi làm" bỗng dưng anh thấy khóe mắt cậu đèo hoe,cậu đáp " tôi muốn phụ nội kiếm tiền chứ tôi thương nội quá" anh thấy cậu như vậy tim anh lại nhói lên đáp" được nếu vậy tôi sẽ giúp cậu hay cậu đến làm việc nhà cho tôi trước đi ,rồi khi nào tôi sẽ sắp sếp cậu vô cty tôi" nói rồi anh bước đi nhưng bỗng dưng lại quay lại hỏi" giờ cậu ở chỗ nào gần đây không" cậu đáp "tôi cách nơi này hơi xa" anh thấy vậy liền nói "thế chuyển đến nhà tôi đi"cậu bất ngờ ngẫm nghĩ một lúc lên tiếng"tôi phải xem ý kiến nội tôi đã" anh không nói j chỉ 'gật đầu ' rồi lại nói " cậu nhỏ tuổi hơn tôi thì xưng anh và em đi "(ngọt a~~~) 'cậu cũng gật đồng đồng ý' anh mỉm cười rồi đi ra cậu đơ ra trước nụ cười của anh ,'thực sự anh ta cười rất đẹp nhưng tại sao lúc nào cũng chưng cái bộ mặt nhứ nồi bánh bao hấp vậy chứ thôi kẹ vậy' .Phía anh đang đi thì anh suy nghĩ ' không biết tại sao mình lại có suy nghĩ muốn cậu ta ở nhà mình ' anh thở dài một tiếng "haizzz hay mình thích cậu ta" bỗng dưng anh lắc đầu nói" không được" rồi tự tát vào mặt mình cho tỉnh táo ..
Hết chap 2 mn đọc trx vv nha😍


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net