Ngôi sao nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*01: Em có biết không?

Tống Á Hiên chưa bao giờ nhìn thấy nhiều ngôi sao như vậy.

Trong vùng hoang vu vô biên, gió lạnh đang cuồn cuộn về phía cậu. Những đám cây lau sậy xanh nhạt xào xạc, hỗn loạn kết nối thành một đại dương không có tầm nhìn.

Màn đêm đen kịt trên đầu cậu thật hoang dã và rợn người, giống như một xoáy đen quay không ngừng.

Nhưng Thượng đế quá dịu dàng không đành để con cái sống trong bóng tối cô đơn. Cách đây hàng vạn năm, Người đã đứng ở phía tận cùng của dòng thời gian rung tay rắc những viên kim cương không ngừng lung linh, để ánh sáng rực rỡ dung hoà chảy trong bóng tối dịu êm này.

Cũng giống như những bông hoa nở dở cuối cành.

Tống Á Hiên bị sốc trước vẻ đẹp lộng lẫy của màn đêm đến mức há hốc miệng.

Cậu không biết nói gì và cậu cảm thấy ... cậu không nên nói gì cả.

Ngôn ngữ của cậu mờ nhạt rồi.

Đối với Tống Á Hiên mà nói, đây là lần đầu tiên cậu nhảy ra khỏi sự hối hả và nhộn nhịp vô tận của thành phố. Lúc này, ở đây, cậu như một đứa trẻ sơ sinh mềm mại.

Với lại ở nơi này, có rất nhiều rất nhiều những vì sao.

Công việc và học hành luôn quá bận rộn, ngay cả cái đuôi của hơi thở cũng bị nhịp đập với tần số cao của cuộc sống làm cho run lên bần bật.

Tưởng quay ở ngoại ô là chuyện vặt, không ngờ đêm đến lặng lẽ, ngẩng đầu lên lại thấy nhiều sao như vậy.

Lúc này đây, cậu chớp chớp mắt.

Nó thực sự đẹp, nhưng có vẻ như ... còn thiếu sót thứ gì đó.

Nhưng có chuyện gì vậy?

*02: Là anh, là anh

Mã Gia Kỳ khoanh chân và ôm trên tay một cây đàn guitar. Với một chuyển động nẹh của các ngón tay, âm thanh của guitar trở nên khàn khàn và thanh tao.

Anh ngồi trước cánh cửa phòng trọ nhỏ đang mở toang, rung vai rũ xuống những chiếc lá rơi, thở ra một hơi lạnh.

Đã hai năm kể từ khi anh đến với thành phố rộng lớn này, mặc dù anh được coi là người thành công trong mắt người khác.

Nhưng chỉ có anh biết rằng anh vẫn như trước. Vẫn là Mã Gia Kỳ có chút rỗng tuếch, cố chấp và do dự.

Hôm qua, anh chạy trốn khỏi vòng quay quen thuộc với cây đàn trên tay và một căn trọ nhỏ để ở nơi ngoại ô.

Điều này cũng tương tự như việc bạn nhỏ vội vàng bỏ chạy, khiến anh đau đầu rối não, nhưng anh vẫn làm.

Có thể là do tuân thủ quy tắc trong thời gian quá lâu, không chống lại được cuộc nổi dậy bất ngờ.

Đêm nay rất tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng lá xào xạc phía xa. Ánh sáng rất mờ, đèn đường cũ kĩ, trên cửa kính của quán trọ có một khe hở không rõ ràng, xung quanh là bướm đêm, ánh sáng mờ ảo, dịu dàng.

Mã Gia Kỳ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn những ngôi sao xa xăm trên bầu trời, gió thổi qua, thật là không nhịn nổi mà thở dài một cái.

Một lúc sau, anh gảy cây đàn guitar trong tay và hát một bài tuy khàn khàn nhưng rõ ràng.

*03: Cũng giống như anh

Tống Á Hiên bị đánh thức bởi tiếng hát của gió.

Cậu nghiêng đầu lắng nghe một cách cẩn thận, đồng thời duỗi hai ngón tay ra để nâng cổ mình lên. Sau một hồi dừng lại, gió vừa thổi và đột nhiên cậu hắt hơi.

Giọng ca bị gió làm loạn, lúc này càng ngày càng nhẹ.

Có lẽ đêm nay trời quá dịu và sao quá đẹp. Cậu bước về phía trước một cách bí ẩn.

Đi xem một chút, cũng không sao cả mà, đúng không?

Đi trong đêm về hướng có ngôi sao rơi.

Vì vậy, cậu ôm trái tim nhỉ bé đang đập càng lúc càng nhanh, ngửi thấy hương thơm ẩm ướt của lau sậy, cất bước đi tìm tiếng hát.

Quay một vòng và bước lên một cây cầu hẹp.

Dòng sông vẫn lặng lẽ chảy, tiếng hát thì ngày càng gần.

Tống Á Hiên nín thở nhìn và thấy Mã Gia Kỳ đang hát dưới vầng trăng khuyết.

*04: Là đôi mắt của em

Mã Gia Kỳ nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, anh vẫn tiếp tục hát bài hát khàn khàn nhưng trong trẻo.

Anh ấy hát____

Không biết là ai cần can đảm,

Nhưng anh nghĩ điều anh cần là em,

Hãy lắng nghe, là anh, yêu nhịp thở của em.

Nhưng bước chân của người lữ khách dừng lại cách đó không xa, nhất thời không có động tĩnh gì. Không giống như việc rời đi, cũng không giống như việc vô ý đi ngang qua.

Mã Gia Kỳ không nhịn được sự hiếu kỳ dùng ngón tay nệh nhàng thu dây đàn guitar, ngước mắt nhìn lên.

Ngôi sao sáng lấp ló nhẹ trên tấm rèm tối, ánh sáng chan hoà, bóng cây rủ xuống.

Người lữ khách mặc một chiếc áo len trắng và một chiếc áo khoác mày hồng, và còn mặc một chiếc quần rách bên dưới. Thật kỳ lạ, Mã Gia Kỳ nghĩ vậy.

Mái tóc đen mềm mại xoã nhẹ trên trán, cậu mở to mắt nhìn qua anh.

Đột nhiên, Mã Gia Kỳ phát ra âm thanh khẽ nghẹn lại trong cổ họng.

Anh nghĩ, đôi mắt đó thật đẹp.

Thật sự là quá đẹp để có thể đem ra so sánh, từ những ánh sáng mờ nhạt đã biến thành ngôi sao trên trời.

Bốn mắt cứ như thế mà nhìn nhau, cả hai đều không ai lên tiếng.

Cũng không biết đã qua bao lâu, chân của Tống Á Hiên khẽ động lên, sắc mặt có chút ửng hồng.

Cậu biết, cậu vừa mới cảm nhận được là bản thân mình đã thiếu mất đi thứ gì đó.

Tai của Mã Gia Kỳ cũng khẽ đỏ lên rồi, anh siết chạy cây đàn trong tay.

Nhưng đây không phải chỉ là duyên phận sao? Trong đêm nhẹ nhàng và yên tĩnh này.

Không do dự hồi lâu, giây kế tiếp, anh đứng dậy, trên mặt nở một nụ cười nhẹ.

"Xin chào..." Mã Gia Kỳ hít môt hơi thở sâu nói, "Có thể...làm quen một chút được không?"

Giọng của anh rất nhẹ nhàng, "Anh là Mã Gia Kỳ."

Tống Á Hiên đứng tại chỗ, mũi tràn ngập mùi hương ẩm ướt của lau sậy.

Một lúc sau, cậu siết chặt ngón tay và chậm rãi gật đầu.

Với đôi mắt ẩm ướt, Tống Á Hiên cũng nhìn lên.

Cậu thì thào đáp lại, "Em là...Tống Á Hiên."

__________END__________

/ Gửi tặng mỗi đứa trẻ bị mất ngủ vào buổi đêm

/ Vào giấc ngủ, ngủ ngon 💤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net