Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuệ Nghi hoàn toàn sững sờ, như không tin vào những j mình nghe được,một lời đề nghị quá hấp dẫn nhưng cũng thật khó khăn.Ông nhấp một ngụm trà rồi giải thích:- Công ty tôi thừa nghệ sĩ rồi, vả lại làm một nữ ca sỉ cũng không có gì nổi trội lắm. Hơn nữa giọng cô hát tông nam rất tuyệt,ngoại hình cô hơi nhỏ con- Chủ tịch không muốn nhắc đến từ ''lùn''-Nhưng sẽ dễ hóa thân cho cô thành con trai, cô đâu có....vòng một.

Đúng thật, dáng vẻ Tuệ Nghi phải nói là lùn, nhỏ con nhưng lại khá chắc chắn và linh hoạt. Vất vả đè lên vai khiến cô không lớn nổi, nhưng bù lại cô có cơ thể rắn chắc, khỏe và đẹp tuy vòng 1 gần như là không có.

-Tôi đang cho cô một cơ hội tuyệt vời đấy-Chủ tịch tiếp tục tấn công-Phải là người có năng khiếu thì tôi mới có thể đào tào được. Cô là một trong số đó, đơn giản thôi, cô cứ nghĩ tài năng của cô đã sinh nhầm cơ thể đi. Nghe này, cô có 2 lựa chọn rất rõ ràng. Hoặc là cô vẫn làm một cô gái giúp việc, suốt ngày quanh quẩn nơi xó bếp,tương lai mù mịt. Hoặc cô sẽ là nam ca sĩ đình đám, tên tuổi của cô xuất hiện ở mọi nơi, cả thế giới theo dõi cô..........Thứ duy nhất cô phải từ bỏ là quá khứ tăm tối kia và mái tóc của mình.

Tuệ Nghi im lặng, khẽ vuốt tóc, nó không phải là một quyết định dễ dàng, chủ tịch liền mở đường:- Cứ quyết định đi nhé, ngày kia tôi phải về lại hà nội rồi, cơ hội không có lần thứ hai đâu.

Chủ tịch đứng lên, trả tiền rồi về trước, ngay khi Tuệ Nghi còn đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn.Ngay khi chủ tịch đi khuất,cô cũng đứng lên đi về , cô còn phải chuẩn bị bữa trưa.

Cô lại bắt đắt đầu với công việc hằng ngày của mình.Đem cuối cùng Tuệ Nghi gần như thức trắng, cô nhớ như in những lời chủ tịch nói.

Tuệ Nghi bất giác nhớ về quãng đời khó khăn trước đây của mình. Bao khó khăn tủi cực.Một quá khứ thực sự tối tăm và đầy đau khổ.

Reng....Reng....Reng.

Chủ tịch Hoàng tắt đồng hồ ngồi dậy,ông thang thả bước xuống nhà rồi làm mọi việc, hôm nay ông sẽ trở lại Hà Nội.

(Tại tiệm trà)

Chủ tịch Hoàng nhấp trà, bình tĩnh ngồi chờ đợi, ông biết Tuệ Nghi đã đến.Đúng thật, một lúc sau Nghi đã yên vị trước mặt ông. Ông định lên tiếng hỏi thì bị nhăn lại, đôi mắt cô đầy sự căng thẳng nhưng cương quyết.

- Câu trả lời của cháu là...........không đồng í.

Cơ mặt của chủ tịch bắt đầu co vào, thời gian chờ đợi của chủ tịch đây quả là quá lãng phí rồi.

-Trừ phi chú đồng í một điều kiện.

Ông nhíu mày ra hiệu cho cô nói tiếp.

-Hiện cháu chưa sẵn sàng để trở thành một người con trai thực thụ, hãy để cháu giả trai một thời gian rồi cháu sẽ có câu trả lời cho chú.-Chủ tịch nhìn cô đầy dò xét.

-Ba năm, hãy cho cháu ba năm , xin chú.

Chủ tịch Hoàng ngồi đăm chiêu suy nghĩ rồi ông kéo ghế đứng lên

-Đi thôi, chúng ta thực sự cần nhiều dày độn cho cô đấy.

Ông nháy mắt, và nụ cười sáng bừng đã hiện lên trên khuôn mặt còn lo sợ của Tuệ Nghi.Ai nói ước mơ không thể thành hiện thực.

Khi hai người trở về nhà cũng là lúc đồ đạc của cô được dọn hết, cô ngỡ ngàng:-Sao chú biết cháu sẽ đồng ý

-Vì tôi luôn đạt được những điều mình muốn.

Đúng thật, chỉ là lần này nó không hoàn toàn như í ông thôi.Trên đường đi, ông kể cho Tuệ Nghi về người thầy của mình, và dĩ nhiên cô sẽ là học trò tiếp theo của ông ta

-Cô biết ngoại ngữ không- chủ tịch hỏi cho có thôi, ông không hi vọng j lắm ở câu trả lời của cô.

-Cháu thông thạo tiếng anh, trung và một ít tiếng nhật.

Chủ tịch cố gắng giữ cho quai hàm không bị rớt xuống. Điều này có thể ở cô bé chỉ 18 tuổi đầu phải liêu lạc khắp nơi để chống chọi với cuộc sống sao.

-Sau này cô chỉ cần luyện tập theo những lời tôi bảo, đừng thắc mắc j hết

Chiếc xe lăng bánh đưa Tuệ Nghi đến một tương lai tươi sáng còn chưa rõ ràng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net