Chap 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thầy Thư đi vào nhà sau khi bị hai đứa nhỏ quần một trận tơi bời bằng mọi cách. Thầy đành chịu thêm tội giấu nốt Thanh my. Thanh my đứng đó tủm tỉm cười. - Cậu chưa ăn gì đúng không my? *xụ mặt* - Sao thế? *bĩu môi* *lè lưỡi* - Er...mình có làm gì cậu đâu. *dỗi luôn* Tuệ nghi đần mặt nhìn Thanh my phụng phịu giậm chân. Tuệ nghi gãi gãi đầu, cố định hình xem nãy giờ mình đã làm gì sai. - Aigoo, my xinh đẹp, my đáng yêu...nói gì đi mà. Tuệ nghi lại giở mọi cách dụ dỗ Thanh my, và dường như nó có tác dụng. - Người ta đã nói là "em yêu Tuệ nghi" rồi còn gì nữa. Thanh my cúi mặt nói lí nhí. Tuệ nghi ngẩn người, giây lát sau cười ngố. - À à, Tuệ nghi xin lỗi. E...em chưa ăn gì phải không? Thanh my không thèm trả lời, mặt vẫn cúi gằm nhưng không thể ngăn môi mình vẽ thành một nụ cười. Tuệ nghi ngốc nghếch của cô ngố đến mức không nhận ra sự thay đổi cách xưng hô của người yêu. Thanh my lắc đầu. - Vậy em đi tắm đi. Tuệ nghi sẽ nấu cơm. Hai thầy trò cũng chưa ăn. Tuệ nghi cười toe. Thanh my gật nhẹ rồi lấy đồ đi tắm. Tuệ nghi nhìn theo đến khi Thanh my khuất hẳn thì bắt đầu nhảy tưng tưng lên và chắp tay hướng lên trời.

- Con...tạ ơn...trời phật...Tạ...ơn...Người... Cái dáng lùn lùn cứ thế mà lạch bạch nhảy. - Tuệ nghi làm gì đó? Thanh my thò đầu ra nãy giờ đã kịp chứng kiến hết, giờ đột nhiên lên tiếng hỏi làm Tuệ nghi giật mình dừng hình, ấp úng chỉ trỏ lung tung. Thanh my phì cười trước điệu bộ ấy. - Đi nấu cơm đi. Em đói lắm. Em tắm xong bây giờ đấy. - Er...ờ, có ngay. Tuệ nghi đỏ mặt chạy thẳng vào bếp nấp. Lần này thì Thanh my không nhịn cười được nữa mà phá lên cười. Thanh my không ngờ là Tuệ nghi lại vui đến thế. Tuệ nghi cứ như một đứa trẻ vừa được cho thứ mà nó thích nhất vậy. Thanh my dựa người vào tường, ấp bộ đồ lên người mà cười. Tuệ nghi đáng yêu ngoài sức tưởng tượng. Sẽ thế nào nếu như cô để mất Tuệ nghi. Chuyện ấy đã suýt xảy ra. Thật may là nó mới chỉ là suýt. Thanh my xả nước vào bồn và bắt đầu lột đồ. Cô định sẽ thử tắm kiểu cổ, nghĩa là sẽ chỉ dùng dầu thơm. Nhưng nó có vẻ không hợp lắm với một city girl như cô. Thật tệ là cô lại chủ quan để sữa tắm lại ba lô. - Tuệ nghi... Thanh my gọi nhỏ xíu vì sợ thầy nghe thấy. Đáp lại Thanh my là tiếng côn trùng.

- Ôi Chúa ơi, côn trùng sao...? Thanh my chùn chân. Cứ đứng đây một lúc nữa không biết có con bọ nào đến thăm cô không nữa. Thanh my đánh liều gọi to. - TUệ NGHINNNNN... - Gì thế? Công suất của Thanh my đã được phản hồi. Tuệ nghi miệng nói, chân đã chạy lại phía nhà tắm. Nghe tiếng bước chân đến gần, Thanh my vội quơ lấy khăn tắm úp vào người và hét toáng lên. - STOP RIGHT THERE! Két... Tuệ nghi phanh lại như một cái máy. Tuệ nghi nhận ra mình chỉ còn cách nhà tắm vài bước chân. Tai nạn lần trước mơ hồ hiện ra. - Xin...xin lỗi. Em cần gì thế my? - Lấy sữa tắm cho em đi. Em để ngoài ba lô rồi. Tuệ nghi nghe kỹ rồi quay ra lấy đồ cho Thanh my, đầu cô còn đang lùng bùng hình ảnh lần trước Thanh my không mặc đồ. Lắc đầu xua tan đi những ý nghĩ đó, Tuệ nghi tiến lại gần cửa đưa đồ cho Thanh my. - Của em nè. - Cảm ơn Tuệ nghi. - Thanh my thò tay ra đón lấy. - Tuệ nghi đi nấu cơm đi. Tuệ nghi quay người trở lại bếp. Khi đã chắc chắn Tuệ nghi đã yên vị trong bếp, Thanh my mới bắt đầu xối nước trên người. Nước ấm làm Thanh my thấy dễ chịu và quên đi những tiếng côn trùng đáng sợ kia. Tắm sạch sẽ rồi Thanh my mới vào bồn nằm ngâm người. ( ngược đời, sợ bẩn bồn nhà thầy). Những mệt mỏi suốt thời gian qua tan biến hết, Thanh my nhắm mắt thư giãn. Cô nghĩ tới khoảng thời gian sau này của hai người. Sẽ khó khăn lắm đây nhưng chắc chắn cũng sẽ rất hạnh phúc. Chỉ cần ở bên nhau thì khó khăn cỡ mấy cũng được.

- my. Em tắm xong chưa thế? Cẩn thận kẻo cảm đấy. Tiếng Tuệ nghi vọng vào làm Thanh my sực tỉnh. Mải miên man theo những suy nghĩ của mình mà Thanh my không nhận ra nước trong bồn đã bắt đầu lạnh. - Em ra ngay đây. Thanh my bước ra khỏi bồn ngay sau khi trả lời. Người cô bắt đầu nổi da gà, và thật cô chẳng muốn để Tuệ nghi phải lo lắng. Cô lau khô nước trên người, bất giác nhớ đến ánh mắt Tuệ nghi trong tai nạn lần trước. Không phải là quá khao khát sao? Thanh my tự cười một mình và mặc quần áo vào. Cô bước ra ngoài, thấy Tuệ nghi vẫn đang loay hoay

trong bếp nên te tởn chạy vào giúp. - Oh NO NO NO... Đừng vào đây... Tuệ nghi nói dứt câu thì Thanh my cũng đã đứng bên cạnh cô. - Tại sao chứ? Em muốn giúp Tae.. - AI CHO CÔ VÀO ĐÂY HẢ...? Cả Tuệ nghi lẫn Thanh my đều xanh mặt nhìn ra. - Đó là lí do tại sao? Chạy đi.

Tuệ nghi đẩy Thanh my ra ngoài khi thầy đang xông vào và giật lấy đôi đũa trên tay Tuệ nghi. Thanh my đã nhớ ra điều cấm, co giò chạy. Thầy Thư lập tức đuổi theo phía sau. Sau cùng là Tuệ nghi cũng đuổi theo để ngăn thầy lại. - Tuệ nghi, cứu emmmmmmmmmm... - Đứng lại... Ai cho cô chạy...? - Chạy nhanh đi my... Ba người rượt nhau quanh phản. Thanh my đầu tiên, thầy nối tiếp và Tuệ nghi là người cuối cùng. Thanh my lợi thế chân dài (vừa vừa), sức trẻ nên chạy nhanh, Tuệ nghi thì chân ngắn đuổi mãi không theo nổi thầy. Sau một hồi, ba người ngồi xuống ba góc phản mà thở. - Thầy ơi, đừng đánh cô ấy mà. - À, là cậu đúng không? Chết đi này... Thầy chợt đứng lên đuổi đánh Tuệ nghi, Thanh my ngơ ngác vội chạy theo thầy. - Thầy...thầy...sao đánh con...? - Cậu cho con nhỏ đó vào bếp của ta đúng không? - Thầy ơi là con tự vào, đừng đánh Tuệ nghi của con...huhu. Ba người tiếp tục đuổi nhau cho đến khi Tuệ nghi bị thầy tóm được. Tuệ nghi la oai oái khi bị thầy đánh. Thanh my vội vã xông vào ứng cứu. Hậu quả là cả hai đứa đều bị xoắn đỏ cả tai. Bữa cơm cuối cùng cũng sẵn sàng. Thanh my xuýt xoa cái tai bị véo của Tuệ nghi. Tuệ nghi bị trừng trị nặng hơn cô, đến giờ tai vẫn còn đỏ.

- Sao thầy nặng tay thế? - Mau ăn đi. Thầy gằn giọng làm Thanh my ngồi ngay ngắn lại ngay lập tức. Bữa ăn diễn ra trong im lặng. - Thầy ơi thầy... Thầy Thư trợn mắt nhìn làm Thanh my nổi da gà, nhưng cô chưa có ý định thôi. - Cho con hỏi một câu... - Ta ghét ai vừa ăn vừa nói. (ý nói ghét nói chuyện trong bữa cơm) - Nhưng con nuốt rồi. *há miệng* Bó tay trước sự cứng đầu của cô gái này, thầy bèn gật đầu cho Thanh my nói trước khi cô phá tan bữa ăn. - Tại sao ngoài thầy ra, chỉ có Tuệ nghi được vào bếp vậy ạ? - Vì nó nấu ăn ngon. - Con này, con cũng nấu ăn rất ngon... Tuệ nghi vội đặt bát cơm xuống lấy tay bịt miệng Thanh my lại. - Tuệ nghi làm gì thế? - Thầy ơi, cô ấy nói giỡn thôi đó... - Ai nói em đùa... Con nói thật đó. Con biết nhiều món ngon lắm mà. - Món gì? - Thầy tò mò trước sự tự tin quá mức của

Thanh my. - Dạ, bánh mì kẹp và đồ hộp quay trong lò vi sóng ạ. - Chồng cô là người đáng thương nhất thế gian. Thầy phán rồi quay lại với bát cơm của mình. Tuệ nghi phì cười. Thanh my thì ngẩn người rồi tức giận.

- Thầy! Sao thầy lại nói con thế? Đồ hộp và bánh mì tốt mà. Con đã sống bằng chúng đấy. - Mấy cái thứ khô khốc ấy thì ngon cái nỗi gì chứ? - Vào tay con thì chúng rất là ngon. - Vậy mai đi mua về mà làm thử đi, đừng có ngồi đấy mà nói xuông nữa. - Vâng, mai con sẽ làm. - Không ngon thì đừng trách ta ác. - Ngon thì thầy đừng mong con làm nữa cho mà ăn. Tuệ nghi tròn mắt nhìn hai thầy trò nhà ấy đốp chát nhau. Thật chứ Thanh my đúng là chẳng biết sợ trời sợ đất gì hết. Đến thầy Thư mà cũng dám ngồi cãi. Tuệ nghi ở với thầy lâu như vậy rồi mà còn chưa dám đốp lại thầy câu nào. - Mai con sẽ khuyến mại thầy thêm mấy món nữa. Ăn rồi thầy đừng có hối hận đấy. Thanh my quay trở về với bát cơm. Thầy cũng không thèm đôi co nữa, tập trung ăn cho xong. Nhưng chỉ được vài miếng là cô nàng lại ngẩng lên, mặc cho Tuệ nghi can ngăn, Thanh my vẫn liến thoắng hỏi những câu đại loại như "Tại sao Tuệ nghi phải thế này?", "Tại sao Tuệ nghi phải thế kia?". Thanh my tò mò muốn biết sao thầy Thư lại "hành hạ" Tuệ nghi của cô như vây. Thầy Thư bực đến đỏ mặt, cơm nuốt không trôi mỗi lần Thanh my nói lý bảo vệ người yêu, rằng "những việc đó rất vất vả, hại sức khỏe và làm hỏng nhan sắc..." mặc dù những chuyện đó đã qua rất lâu rồi.

- Ta nhắc lại ta chỉ đủ bát để ăn thôi đấy. Thầy nhắc lại lần thứ n khi thấy Thanh my te te phụ Tuệ nghi bê bát đi rửa. - Nếu vỡ con mua đền thầy một bộ mới loại cao cấp. - Thanh my nói vọng vào từ giếng. - Vậy sao? Thế thì đập hết đi, khỏi phải rửa, mất công. Ngoài đó nhiều muỗi lắm. - Gì cơ? Mặt Thanh my nghệt ra, còn Tuệ nghi thì bò lăn ra mà cười. Không ngờ thầy cũng hám đồ mới đến thế. - Tuệ nghi cười gì chứ? - Không...có gì... Thầy thật là... "Choang" Chiếc bát trên tay Thanh my rơi xuống vỡ tan tành. Tại dầu trơn quá mà cô lại không quen rửa bát. (nhà có máy rửa bát để làm gì, city girl mà). - Em cũng khéo chiều thầy quá. *Cười lăn lộn* - Đâu có chứ. Tại em lỡ tay... "Vỡ rồi đúng không. Mai nhớ mua đền đấy. Loại nào đắt nhất ấy..." Thầy ngồi trong nhà, nãy giờ vẫn nghe ngóng tình hình, chỉ chờ một tiếng "Choang" đó thôi. Thanh my méo mặt. - Em tự chi đi nhé. - Đồ không biết ga lăng là gì. Em thèm vào nhờ. - Em có nhờ Tuệ nghi cũng chịu. Tuệ nghi không đem theo tiền.

- Tuệ nghi không mang theo đồng nào sao? - Không. Bữa đó, cứ vậy mà đi thôi. Tuệ nghi ngẩn ngơ nhớ lại. Hôm đó, sau khi dầm mưa một lúc lâu, Tuệ nghi đứng dậy, tháo vòng tay định ném xuống sông. Không may nó chỉ rơi ở sát mé sông. Tuệ nghi cũng chẳng buồn nhặt lại, cứ thế đi thẳng về một hướng vô định. Cô đã đi xe buýt bằng số tiền lẻ còn lại trong túi. Điểm dừng cuối cùng mà chính cô cũng không ngờ tới lại là nhà thầy. - Nhắc tới mới nhớ. Tuệ nghi cũng gan thật. Dám bỏ

đi như thế, không sợ em lo chết sao? - Tại em mắng Tuệ nghi mới đi chứ. - Là vì em sao? - Khuôn mặt Thanh my thoáng một chút tội lỗi. Giọng cô chùng xuống. - Babo, Tuệ nghi nói đùa thôi. Không phải tại em đâu. Vì Tuệ nghi mệt mỏi quá nên muốn trốn thôi. - Không có một chút gì tại em sao? Thất vọng thật. Em cứ tưởng... - Er... Không phải... Ý Tuệ nghi là... - Haha... Em đùa đấy. Babo Tuệ nghi... Thanh my đưa tay lên nhéo mũi Tuệ nghi, không quên show luôn mắt cười quen thuộc. Tuệ nghi ngây

người ngắm Thanh my, lâu rồi mới thấy Thanh my khoe mắt cười như thế. Đây không phải là thứ mà Tuệ nghi luôn cố gắng làm mọi việc để được nhìn thấy hay sao?

- Tuệ nghi nhìn gì thế? - Em cười đẹp quá. Thanh my cười mỉm, càng lộ rõ mắt cười hơn. Lời Tuệ nghi không hoa mĩ, không bay bổng, nhưng chân tình. - Ngốc này. Mặt Tuệ nghi tèm lem hết rồi. Thanh my bật cười làm Tuệ nghi sực tỉnh. - Ah... Bọt xà phòng. Em dám... Tuệ nghi đưa tay lên dứ dứ đe dọa trừng phạt Thanh my, Thanh my vội né. - Đừng mà Tuệ nghi, em tắm rồi đó. Lời van xin của Thanh my không giúp cô tránh được

một vết bọt xà phòng ngang trán. Hai người đùa giỡn một lúc lâu thì mâm bát cũng được rửa xong. Cũng chẳng còn sớm nữa, và Thanh my thì khá là mệt sau cả một chặng đường dài nên Tuệ nghi đưa Thanh my về phòng mình. - Tuệ nghi. Qua phòng ta ngủ. Thầy bất ngờ xuất hiện khi hai người đang dọn ổ ngủ. - Tại sao ạ? - Tuệ nghi ngơ ngác. - Ta muốn thế. Qua đây. Nhanh lên. - Không. Tuệ nghi ngủ đây với con. Thanh my vội níu tay Tuệ nghi lại khi thấy thầy nắm tay Tuệ nghi chuẩn bị lôi đi. - Ta có làm gì nó đâu. Ta chỉ kêu nó qua đó ngủ thôi. - Không. Tuệ nghi ngủ đây cũng được. - Yahh... Ngủ với ta chứ có có ngủ ngoài đường đâu. - Không, Tuệ nghi của con chứ.

- Mai ta trả... - Không, Tuệ nghi phải ngủ ở đây với con...huhu. - Thế cô định một nam một nữ ngủ chung làm gì hả? - Hức...Tuệ nghi là con gái mà, làm gì là làm gì chứ? Thầy ngẩn người. Thầy thực vẫn chưa biết chuyện Tuệ nghi đã kể về bí mật của mình với Thanh my. Thầy quay qua Tuệ nghi, Tuệ nghi chỉ biết gật đầu. Rồi thầy tặc lưỡi đi về phòng vì biết mình chẳng thể giành giật Tuệ nghi với Thanh my. Thầy đi rồi, Tuệ nghi đóng cửa rồi ngồi xuống cạnh Thanh my, lấy tay lau nước mắt cho cô nàng. - Đã ai làm gì đâu mà em khóc dữ thế. - Ứ...Tuệ nghi là của em, em không cho đi đâu hết. Thanh my nhớ lại quãng thời gian không có Tuệ nghi bên cạnh. Thật khủng khiếp. Giờ cô cảm giác không thể xa Tuệ nghi dù chỉ là một giây. - Được rồi. Tuệ nghi có đi đâu đâu. - Tuệ nghi có biết bao lâu em không được Tuệ nghi ôm rồi không. Thanh my vừa nói vừa nhào vào lòng Tuệ nghi. Cô nhớ cái vòng tay của Tuệ nghi đến phát điên lên được. Tuệ nghi cũng chẳng ngại ngần siết chặt Thanh my vào người mình. Mùi hương trên tóc Thanh my làm Tuệ nghi thấy dễ chịu. Tuệ nghi đỡ cho Thanh my nằm xuống rồi mình cũng nằm sát ngay bên cạnh, dùng tay gối đầu cho cô nàng. Thanh my rút sâu vào lòng Tuệ nghi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC