Chap 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Nghi không sao rồi mà. Ngoan nín đi. - Sau này đừng vậy nữa, em xin Nghi đấy. - Nếu em không làm mình bị thương thì Nghi sẽ nghe. Thanh my dụi vào ức Tuệ Nghi mà gật đầu. Bao hờn dỗi tan biến. Tất cả cũng chỉ vì nghĩ cho nhau mà thành ra thế này. Tuệ Nghi mỉm cười, lau khô nước mắt cho nàng công chúa của mình. Thanh my nghe lòng dâng hạnh phúc. Tuệ Nghi vì cô mà đã ăn hết số thức ăn khó nuốt ấy. - Nào. Bây giờ thì ra ăn cơm nữa nhé.

- Vâng. Thanh my ngoan ngoãn cùng Tuệ Nghi ra bàn ăn và ăn những món ăn mà Tuệ Nghi đã nấu. Món Tuệ Nghi nấu không có gì đặc biệt, nhưng ngon hơn nhiều. Tuệ Nghi sợ Thanh my tủi thân nên thỉnh thoảng lại tự chê tay nghề của mình. - Chồng yêu... - Hở? - Tuệ Nghi giật mình vì cách gọi mới lạ này. - Sau này nấu cho em ăn nhé. *mắt cười* Thanh my thật lòng nói. Cô biết tay nghề nấu ăn của mình đến đâu. Cô không ghen tỵ với Tuệ Nghi. Việc gì phải ghen tỵ khi cô có thể lợi dụng nó. Thanh my vui vẻ vét nốt chỗ thức ăn còn lại rồi cùng Tuệ Nghi rửa bát. - Em vẫn còn nhớ bài đấy chứ. - Tất nhiên rồi. Cảm giác như vừa mới tập xong ấy. mắt cười luôn thường trực trên đôi mắt đáng yêu. Từ ngày trở về bên Tuệ Nghi, Thanh my hầu như chưa lúc nào ngưng cười. Sau một hồi ngồi bên nhau tán phét và tập nhạc, Tuệ Nghi ra về. - Nghi, không thể ở lại một chút sao? - Muộn rồi mà. - Nhưng mai Nghi bận concert rồi. Chúng ta không được gặp nhau... - Ngoan nào. Ngày kia em cũng đến đó mà. - Sao chủ tịch Hoàng bóc lột Nghi thế? - Coi nào. Coi như Nghi đi công tác mà. - Mai Nghi đi sớm đúng không? - Ừm. Nhưng Nghi sẽ mang đồ ăn sáng sang cho em.

- Chỉ một đêm thôi. Em sẽ nhớ Nghi lắm. Thanh my ôm chặt lấy eo Tuệ Nghi mà đung đưa. Tuệ Nghi trong lòng có chút xao động. - Vậy Nghi ngồi đến lúc em ngủ nhé. - Thật sự không thể cùng em sao? Thanh my nhìn Tuệ Nghi bằng đôi mắt hơi buồn. Nó xoáy sâu vào tâm trí Tuệ Nghi. Tuệ Nghi cố nén một tiếng thở dài. - Thôi vậy. Nghi về đi. Khóa cửa cẩn thận đấy. Thanh my nói rồi chạy nhanh vào phòng ngủ. Tuệ Nghi đứng đó mà cảm giác tội lỗi. Thật ra những gì Tuệ Nghi làm bây giờ chỉ là vì lo cho Thanh my mà thôi. Kẻ giấu tên kia đang càng ngày càng nguy hiểm, cô không muốn lôi Thanh my vào chuyện này. Thanh my gục mặt lên gối, cảm giác tủi thân dâng trào. Thanh my nghĩ đến việc ba ngày liền không được ở bên Tuệ Nghi là nước mắt cô chực trào ra. Lẽ nào Tuệ Nghi không nghĩ đến việc đó. - Đồ lạnh lùng...đồ vô tâm... Thanh my trút giận lên em Totoro cưng của mình rồi trùm chăn lên đầu nức nở. "Lạch...Cạch"..."Cạch" Tiếng cửa phòng đóng lại. Thanh my chui ra khỏi chăn, nước mắt tèm lem. Tuệ Nghi đã khẽ ngồi lên giường. - Xấu quá đi. Lại mít ướt rồi. Tuệ Nghi đưa tay lau đi giọt nước mắt còn động lại trên gương mặt xinh đẹp kia.

- Sao không về đi? Còn ở đây làm gì? - Thanh my hờn. - Nghi chợt nhớ ra bóng đèn ngủ nhà Nghi hỏng rồi. - Liên quan gì? - Cho Nghi ngủ ở đây với nhé. - Không cho. - Nãy kêu ở lại ngủ mà. - Giờ không muốn nữa. - Vậy à? - Mặt buồn buồn - Không cho thì cũng phải cho. Rồi Tuệ Nghi chui thẳng vào chăn ôm chặt lấy Thanh my mà chọt. Thanh my bò lăn ra, giãy như một con sâu và hét ầm ỹ lên. - Nào, giờ có cho ngủ không? - Có...có...cho...nhột em...Nghi ơi... Thanh my cười đứt quãng. Tuệ Nghi nghe tiếng thở của Thanh my có phần gấp gáp rồi thì dừng lại. Thanh my đánh nhẹ vào ngực Tuệ Nghi rồi rúc vào lòng Tuệ Nghi mà ngủ. Hơi ấm tảo đều trong chăn. Đêm ấy, có hai con người ngủ ngon lành bên nhau. Sáng. Thanh my tỉnh giấc và quờ xung quanh. Trống

rỗng. Cô mở mắt ngồi dậy. Không có Tuệ Nghi. Cô chạy xuống bếp tìm. Chỉ có một khay bánh với sữa và một note nhỏ. "Nghi phải đi sớm. Em dậy thì ăn sáng đi nhé. Nhớ tập tành cẩn thận đấy. Về Nghi sẽ kiểm tra. Hẹn em đêm concert thứ hai. Nghi yêu em. Ký tên: Nghi kute xinh zai". Thanh my mỉm cười, ngồi xuống bàn và ăn hết bữa sáng tình yêu. Cô biết những ngày tới không có Tuệ Nghi ở bên thường xuyên sẽ khó khăn đấy, nhưng cô sẽ chăm chỉ làm việc để khỏa lấp nó. Cô biết Tuệ

Nghi của cô cũng sẽ làm vậy.

( Concert DM Show đêm thứ hai) Tuệ Nghi lang thang ngoài sảnh hít thở chút không khí. Đêm đầu tiên ở concert đã rút đi phân nửa số sức lực của Tuệ Nghi rồi. Tuệ Nghi cảm thấy nhớ Thanh my kinh khủng. Dù biết rằng chỉ ít phút nữa Thanh my sẽ đến nhưng Tuệ Nghi biết thời gian chạm mặt của hai người là không lâu. Đó là lý do Tuệ Nghi cố nán lại ngoài sảnh. Chiếc xe đen quen thuộc xuất hiện, Tuệ Nghi mừng rỡ, thiếu nước nhảy tưng tưng lên. Trúc lâm mở cửa cho Thanh my bước ra. Mắt cười đã chờ sẵn để đón chào Tuệ Nghi. Trúc lâm đưa hai người vào phòng chờ của Thanh my rồi để cho hai người riêng tư một chút. - Nghi. Nhớ em không? Thanh my ghì chặt lấy cổ Tuệ Nghi. Tuệ Nghi không trả lời, khẽ vùi mặt vào tóc Thanh my, vòng tay giữ chặt lấy bờ eo thon gọn. Thanh my đẩy Tuệ Nghi ngồi xuống ghế, rồi quỳ xuống áp mặt vào ngực Tuệ Nghi. Trái tim của Tuệ Nghi đang đập rộn rã, và Thanh my biết lý do. Tuệ Nghi đỡ Thanh my dậy ngồi vào lòng mình, bàn tay mơn trớn cánh tay tròn lẳn của Thanh my. Thanh my cũng chẳng vừa, tay không ngừng lướt trên khuôn mặt Tuệ Nghi. Thanh my cúi xuống, đặt lên môi Tuệ Nghi một nụ hôn. Tuệ Nghi không ngần ngại mà đáp trả lại ngay lập tức. Giữa hai người đã xóa đi những cái gọi là ngại ngùng rồi.

"Cạnh"...Rầm" - Chúa ơi...cảnh nóng... Trúc lâm chui lẹ vào trong và sập cửa lại, miệng không ngừng rên rỉ. Tuệ Nghi và Thanh my vội rời nhau ra, ngượng chín mặt. - Hai cậu thật là. Có muốn đóng cảnh nóng thì cũng phải chốt cửa lại chứ. - Ai bảo cậu không gõ cửa. Cả hai người cùng đồng thanh làm Trúc lâm giật mình. Trúc lâm giơ hai tay đầu hàng, miệng vẫn còn cười cười trêu chọc. - Được rồi. Mình cần mượn Tuệ Nghi của cậu rồi My. Mình sẽ trả cậu sau nhé. - Nhớ trả nhanh đấy nhé. - Thanh my đùa lại. - Không trả Nghi cũng tự về mà. *wink* - Nghi diễn tốt nhé. - Được rồi. Đi thôi "Nghieeeeeeeeeeeee". Trúc lâm túm cổ Tuệ Nghi lôi đi để không phải chứng kiến cảnh nóng mắt lần nữa. Tuệ Nghi chỉ còn kịp vẫy tay chào Thanh my. - Đi nhanh nào. Cậu phải thay đồ. - Ừ nhỉ. Mình quên mất - Ừm. Nhanh đi. - Mình sẽ diễn cùng Trọng sơn và Ngọc hải phải không. - Ừ. Sẽ có màn trình diễn đặc biệt. Nhớ chứ? - Nhớ. Mình tò mò lắm. Nó là gì nhỉ?

- Lát nữa cậu sẽ biết thôi. Đi nào. Tuệ Nghi bị Trúc lâm lôi vào phòng thay đồ. Lát sau quay ra với quần đinh đen và áo phông xanh. Trông phong độ hơn hẳn. Tuệ Nghi nhanh chóng tiến về phía sân khấu, cùng lúc gặp trọng sơn và Ngọc hải đi ra. Hai người đó nháy mắt đầy ẩn ý với Tuệ Nghi rồi đi ra sân khấu. Tuệ Nghi chạy theo sau. Phía dưới, fan đã reo hò ầm ỹ. Có thể nghe rõ tiếng fan hô to tên Tuệ Nghi. Tuệ Nghi vẫy tay chào, mắt đưa xuống phía dưới kiếm tìm một bóng hình. Kia rồi, Thanh my đang đứng ở một góc khuất và vẫy tay với Tuệ Nghi. Ca khúc bắt đầu. Một màn dance tuyệt vời được show ra. Không khó để nhận ra đây là một màn nhảy đấu giữa Tuệ Nghi với hai đại diện của DM. Nhưng bước nhảy mạnh mẽ, sexy liên tục được bắn ra. Fan được một phen đã mắt. DM trưng những điệu break cực shock, nhưng Tuệ Nghi cũng chẳng vừa khi show ra một tràng kết hợp. Gần cuối bài, DM bỗng nhiên đồng loạt lột áo, phía dưới fan hò hét điên đảo. Tuệ Nghi hơi biến sắc khi Trọng sơn và Ngọc hải nhìn mình gian tà. - Lột xác nào... Hai người đó đồng thanh hét lên với Tuệ Nghi và tiến lại gần Tuệ Nghi. Ở phía đươi fan nín thở chờ đợi. Thanh my hốt hoảng khi nhận ra điều bí mật của phần diễn này. Tuệ Nghi sẽ bị DM "lột xác" công khai. Thanh my bịt chặt miệng để ngăn tiếng hét, tâm trí cô xao động. "Xoẹt..." Chiếc áo phông trên người Tuệ Nghi rách tan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net