Chap 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bé con tên gì vậy? - Tuệ nghi bất chợt hỏi. - Dạ, con không biết. Ba và mẹ gọi con là Đậu Đậu. - Đậu Đậu không có người thân à? Ông bà cô bác ấy. - Dạ có. - Mặt con bé xìu xuống - Nhưng ông bà đuổi

Đậu Đậu ra khỏi nhà rồi. Vì Đậu Đậu là con gái. - Aish...Thật là...thời đại này rồi mà còn có người như vậy. - Trúc lâm tức tối. - Đậu Đậu, qua đây với cô. Thanh my đưa tay ra đón, cô bé nhìn Tuệ nghi, nhận

được cái gật đầu từ Tuệ nghi cô bé mới chui qua lòng Thanh my. - Con gọi người này là gì? - Thanh my chỉ tay vào Tuệ nghi. - Dạ, là cô. - Sao con biết là cô? Cô này để tóc ngắn mà. - Nhưng cô dễ thương, xinh đẹp. - Vậy còn cô? - Thanh my chỉ vào mình. - Dạ, cô đáng yêu ạ. - Vậy cô này? - Thanh my chỉ nốt vào Trúc lâm. Trúc lâm háo hức làm mặt cún con với con bé. - Dạ...dạ...Cô...cô ham ăn ạ. Giọng con bé nhỏ xíu. Con bé cúi gằm mặt xuống. Thanh my và Tuệ nghi bò lăn ra cười còn Trúc lâm đỏ mặt tức giận. - Này này, sao hai cô kia Đậu Đậu khen mà cô thì Đậu Đậu chê hả?

- Bình tĩnh nào Trúc lâm. Cậu làm con bé sợ bây giờ. Thanh my ôm ghì con bé vào lòng tránh sự trêu chọc của Trúc lâm. - Cô ham ăn đẹp trai ạ. Con bé vội sửa sai. Ngay lập tức, mặt Trúc lâm dài như cái bơm. Tuệ nghi được thể bò lăn ra cười. Bắt nạt bé con không được vì Thanh my cứ giữ khư khư lấy nó, Trúc lâm liền quay qua chiến với Tuệ nghi. - Này...đừng có đụng vào Tuệ nghi của mình. - Không thì cậu làm gì. *plè* - Đậu Đậu, cô ham ăn bắt nạt cô dễ thương kìa. Con bé nghe nói thế thì rụt rè đưa tay đánh nhẹ vào tay Trúc lâm rồi rụt nhanh về lòng Thanh my. Cả ba bật cười với hành động đáng yêu đó. Kết thúc bữa ăn, Tuệ nghi lưỡng lự không biết làm gì với con bé. Đậu Đậu có vẻ quấn cô. - Trúc lâm. Chúng ta làm gì với Đậu Đậu đây? Tuệ nghi bế con bé mà lo lắng. Thanh my nhẹ cầm tay con bé. - Chúng ta không thể bỏ con bé lại đường được. - Tất nhiên. Sao hai cậu không nghĩ tới việc đưa nó vào cô nhi viện nhỉ? Ở đó con bé sẽ được chăm sóc tốt. - Ừ, mình đã không nghĩ ra. Cậu gọi xe đi. Chúng ta sẽ đưa cô bé đến đó. Không chần chừ, Trúc lâm ra đường và bắt một chiếc taxi. Bốn người cùng nhau đến cô nhi viện lớn nhất Hà nội. Đến nơi, Trúc lâm yêu cầu được gặp người phụ trách ở đây. Bà là một người có khuôn mặt khá hiền từ. Ba người có thiện cảm với khuôn mặt ấy.

- Tôi có thể giúp gì mấy vị? - Người phụ nữ dịu dàng. - À...- Tuệ nghi lên tiếng - Chúng tôi bắt gặp cô bé này ngoài đường. Chúng tôi tự hỏi... - Ôi, bé con mồ côi sao. Lại đây với bà nào. Người phụ nữa dang rộng cánh tay đón lấy con bé. Một lần nữa, con bé nhìn Tuệ nghi và chờ đợi cái gật đầu đồng ý. Tuệ nghi gật nhẹ, con bé mới sà vào lòng người phụ nữa kia. Bà vuốt ve nó rất nhẹ nhàng, từ tốn. Con bé như cảm nhận được hơi ấm, nó nép vào lòng bà. - Con bé có thể ở lại đây với chúng tôi. Tôi đảm bảo con bé sẽ được chăm sóc tốt. - Vâng. Vậy xin nhờ cậy vào bà. Tuệ nghi bắt tay người phụ nữ rồi nhìn Đậu Đậu. Dường như con bé cũng hiểu chuyện. Nó dang tay về phía Tuệ nghi. Tuệ nghi không chần chừ mà đón lấy nó. - Cô dễ thương. Thỉnh thoảng cô đem cô đáng yêu và cô ham...*liếc Trúc lâm*...cô đẹp trai đến chơi với Đậu Đậu nhé. - Tất nhiên rồi. Đậu Đậu ở lại ngoan, cô sẽ có quà cho Đậu Đậu.

- Muộn rồi Tuệ nghi, chúng ta phải về thôi. Trúc lâm đặt tay lên vai Tuệ nghi. Ba người chào người phụ trách rồi dời đi. Được vài bước, Tuệ nghi ngoái lại và thấy Đậu Đậu đang vẫy tay với mình. Cô vẫy tay chào lại rồi vui vẻ sánh bước cùng Thanh my, dù trong lòng có đôi chút tiếc nuối. Cô bé con đã để lại một cái gì đó trong lòng Tuệ nghi.

(Vài ngày sau) Tuệ nghi cùng Thanh my đến công ty sớm. Mọi người trong công ty nhìn thấy họ thì mỉm cười, gật đầu chào. Người trong công ty biết rõ sự đóng góp của hai người, nên dù công ty đang gặp rắc rối vì hai người, họ cũng không hề oán trách. Họ biết cái họ cần bây giờ là phải đoàn kết với nhau. Tuệ nghi và Thanh my đã quay trở lại công ty được mấy hôm. Hai người tranh thủ tập luyện trong thời gian rảnh rỗi. Dù không biết trong tương lai sẽ thế nào, có còn được tiếp tục sự nghiệp hay không thì hai người vẫn cứ tranh thủ. Cứ cho đây là khoảnh khắc cuối cùng của họ với HK đi. Ngoài giờ tập, hai người đi hẹn hò, đến thăm Đậu Đậu. Trúc lâm có vẻ nhàn nhã, suốt ngày mua đồ ăn mò đến chỗ Đậu Đậu chơi để dụ khị con bé cho mình một cái biệt danh dễ thương.

- Tuệ nghi! Thanh my và Tuệ nghi đang tập xoay thì có tiếng ai đó gọi. Theo quán tính, Thanh my quay lại nhìn và bị

mất đà, ngã vào lòng Tuệ nghi. - Như? Tuệ nghi nhíu mày nhìn khi đã đỡ Thanh my đứng vững. Gia như xông đến và ôm chặt lấy Tuệ nghi trước con mắt ngạc nhiên của Thanh my. Suốt một thời gian dài Gia như phải hoạt động bên Nhật nên không được gặp Tuệ nghi. Gia như đã rất cố gắng để vượt qua thời gian đó. - Này, này... Thanh my cố chen vào. Gia như buông tay ra và nhìn Thanh my. - Ồ, mình xin lỗi. Chỉ là...đã lâu mình không được gặp Tuệ nghi. Mình đã nghe chuyện của hai cậu. - À...ờ... - Tuệ nghi gãi đầu ấp úng - Mình xin lỗi vì đã giấu cậu. - Xem nào. Một thời gian dài làm bạn, một khoảng thời gian làm người yêu, giờ lại là bạn. Thế mà giờ mình phải đọc báo để biết thông tin về cậu. Cậu thật tệ Tuệ nghi ạ. - Mình đã nói là mình xin lỗi mà. - Là mình giấu Tuệ nghi đi đấy. Thanh my kéo nhẹ tay Tuệ nghi về phía sau và hơi chắn trước mặt Tuệ nghi một chút. Cô vẫn nhớ đến việc Gia như yêu Tuệ nghi như thế nào và cướp mất Tuệ nghi của cô ra sao. Một chút lòng chiếm hữu dâng lên. Thanh my không muốn tình cũ không rủ cũng tới. Giữ thế chủ động vẫn hơn chứ. Gia như

ngạc nhiên trước tính chiếm hữu của Thanh my. Cô biết hai người yêu nhau nhưng không biết là Thanh my lại yêu Tuệ nghi nhiều đến thế. Đôi mắt Gia như thoáng một chút buồn. Gia như nghĩ chính trong khoảng thời gian cô sang Nhật, hai người đó đã có cơ hội đến với nhau. Vì quá bận rộn mà cô không thể thường xuyên liên lạc với Tuệ nghi. Khi biết Tuệ nghi là con gái, Gia như đã không khỏi bàng hoàng sững sờ. Nhưng rồi cô nhận ra cô yêu Tuệ nghi vì bản chất của cô ấy, chứ không phải bởi vì cô ấy là ai. Nhưng tin thứ hai đã khiến Gia như hoàn toàn sụp đổ - Tuệ nghi đã thuộc về Thanh my. Nếu không có những cô gái trong nhóm GG, đặc biệt là Trúc Trúc nhân giúp đỡ, chắc Gia như không thể can đảm mà quay về Việt nam. Gia như đã cố gắng vượt qua nó để đến gặp Tuệ nghi.

- Được rồi My, em không làm vậy thì ai cũng biết Nghi là của em rồi mà. Tuệ nghi béo nhẹ mũi của Thanh my. Cô nàng lập tức nhăn mặt. Cảnh tượng trước mắt làm Gia như đau lòng quá. Nhưng thật may cô đã có thể kìm nén nó vì trước khi đến đây, cô đã xác định mình sẽ gặp

Tuệ nghi với tư cách là một người bạn thân.

- Thanh my, mình sẽ không cướp mất Tuệ nghi của cậu đâu. Gia như cười buồn. Thanh my thoáng chút hối hận về hành động của mình khi nhìn thấy nụ cười ấy của Gia như. - Về chuyện của hai cậu, mình nghĩ mọi người sẽ quay lại và ủng hộ hai cậu thôi. Điển hình là mình chẳng hạn. Mình đã mua đĩa đơn của hai cậu - Gia như rút chiếc CD trong túi xách ra - Nó rất tuyệt. - Cảm ơn cậu. - Thanh my chìa tay ra cho Gia như nắm lấy. - Không có gì. Mình chỉ đến xem Ng...xem hai cậu có ổn không. Mình tin là mọi chuyện sẽ quay lại trật tự cũ phải không nào? - Nhất định rồi. Tuệ nghi cười, nhưng không dám manh động ôm Gia như như mọi lần. Cô sợ Thanh my sẽ ghen lồng lộn lên mất. Thanh my nhận ra hai người đó nói chuyện không được thoải mái. Cô nghĩ mình là nguyên nhân. Trong lòng Thanh my lại dấy lên một nỗi sợ mơ hồ. Nếu cô kìm giữ Tuệ nghi chặt quá, liệu Tuệ nghi có cảm thấy tù túng mà bỏ cô chạy đến một nơi khác tự do hơn không? Gia như chào hai người rồi quay đầu bước đi. Gia như không khóc. Tuệ nghi nhìn theo Gia như, còn Thanh my nhìn biểu hiện của Tuệ nghi. - Gia như sẽ ổn chứ Nghi? - Nghi không biết. Chắc sẽ ổn thôi. Cô ấy đã đối mặt với Nghi được rồi.

'Tinh...tinh..." Điện thoại của Tuệ nghi báo tin nhắn. Tuệ nghi bỏ điện thoại và giật mình khi nhìn thấy ID người gửi. Là Gia như. Tuệ nghi mở tin nhắn, cố tình để Thanh my nhìn thấy. Fr Gia như: Lúc nào đó rảnh, mình có thể gặp cậu trên sân thượng không? Tuệ nghi đưa mắt nhìn Thanh my dò xét. Thanh my cũng đọc được tin nhắn, lòng hơi dợn chút sóng. - Nghi nhìn em làm gì? Không mau trả lời người ta đi. - Thanh my khoanh tay làm mặt dỗi. - Er...Nghi đâu có làm gì mà em dỗi. Tuệ nghi vội dỗ Thanh my. Thanh my nhận ra mình đã hơi quá trớn. Cô quay lại và úp mặt vào lòng Tuệ nghi. - Nghi, em sợ... - My. Em không tin Nghi sao? Nghi đã nói là chỉ yêu một mình em rồi mà. - Em tin. Em tin Nghi mà. Em xin lỗi. Nghi đi gặp Gia như đi. - My... - Không. Em nói thật đấy. - Thanh my nhìn trực diện vào Tuệ nghi - Em không nghĩ gì đâu. Hãy đi gặp Gia như và an ủi cô ấy đi. - Em chắc chứ. - Chắc. Nhưng Nghi chỉ được đi...một tí thôi nhé. Tuệ nghi mỉm cười gật đầu, xoa đầu Thanh my. Cô lấy điện thoại hẹn Gia như lên thượng luôn. Dù gì Tuệ nghi cũng muốn dứt điểm với Gia như . Cô không muốn Thanh my phải lo lắng và Gia như phải đau đớn. Gia như đồng ý ngay. Tuệ nghi để Thanh my lại phòng tập và đi lên thượng một mình. Thanh my ngoan ngoãn ở lại, nhưng chưa đầy 5 giây sau, cô đã phóng theo Tuệ nghi. Thanh my giữ cho mình một khoảng cách an toàn. Lên đến thượng, đợi cho Tuệ nghi đóng cửa, Thanh my mới rón rén tiến đến và nhòm qua lỗ hở. Cô tròn mắt. Gia như đang ôm Tuệ nghi, và Tuệ nghi cũng đáp lại. Thanh my thấy máu nóng dồn lên não, nhưng cô quyết tâm giữ bình tĩnh và nhìn tiếp. Tuệ nghi là người chỉ động buông ra. Điều đó làm Thanh my thấy dễ chịu hơn một chút. Tuệ nghi ngồi xuống và kéo Gia như ngồi xuống cạnh mình.

- Như, đã bao giờ mình nói với cậu rằng cậu là một người bạn rất tuyệt vời chưa? - Bạn thôi sao. - Thôi nào, mình xin lỗi mà Như. - Tuệ nghi ah, có phải vì thời gian vừa rồi mình không ở bên cạnh cậu, nên cậu mới... - Không phải đâu Như. Mình đã yêu My từ rất lâu trước đây rồi. Trái tim mình trước nay đều chỉ thuộc về một mình cô ấy. - Oh, vậy ra mình là người đến sau. Và là người cướp mất cậu từ cô ấy. - Đừng nghĩ vậy mà Như. Cũng tại đợt đó mình không dứt khoát. Lúc đó mình nên nói với cậu. - Mình đã không cho cậu cơ hội. Nhớ chứ? Cậu đã cố giải thích với mình.

Một khoảng lặng bao trùm lên hai người. Khoảng khắc ấy, khi Gia như ôm lấy Tuệ nghi và nói lời yêu,

ngay chính tại sân thượng này. - Cậu chưa bao giờ nói lời yêu mình, Tuệ nghi nhỉ. Mình chưa bao giờ nhận ra điều đó cho đến tận bây giờ. - Ừm. Mình không thể nói dối cậu như thế. Mình không thể nói yêu cậu nhưng thực tế trái tim mình lại đang hướng về người khác. - Cậu thật sự không có tình cảm gì với mình sao? - Cũng không thể nói như thế. Mình có cảm giác đặc

biệt với cậu, nhưng là kiểu một người bạn đặc biệt, hơn cả bạn thân. - Ừ. Cuối cùng thì vẫn chỉ là bạn. - Không phải bạn đơn thuần. OK? - Bạn đặc biệt. Giọng Gia như hơi trầm xuống. Nhưng nó chỉ phảng phất một chút nỗi buồn thôi. Đâu đó như có âm điệu của một sự chấp thuật. Gia như đã chấp nhận việc mất đi người mình yêu. Nhưng cô không nghĩ là nó đáng để mất đi một người bạn tốt như Tuệ nghi. - À...mình cho cậu xem cái này. Tuệ nghi lôi điện thoại ra, chìa về phía Gia như hớn hở khóe. - Ô mô, nhóc nào đây. So cute! - Gia như thốt lên đầy ngạc nhiên.

Là Đậu Đậu, con của mình, My và Trúc lâm đó. - Vậy sao? Mình còn tưởng bé là con riêng của cậu chứ. Trông bé giống cậu quá. - Aish - Tuệ nghi vò đầu - Sao ai cũng nói vậy nhỉ? Mình còn nguyên zin mà. - Chứ sao? Trông bé giống cậu quá mà. Nhất là hai cái má bầu bầu này. Bé ở đâu vậy? - Giờ bé ở cô nhi viện. Bữa nào đó mình sẽ đưa cậu đến ra mắt bé. Tuệ nghi toe toét cười rồi cất điện thoại đi. Gia như đã nhìn ra niềm hạnh phúc trong nụ cười ấy, đôi mắt

ấy. Cô cảm thấy vui thay Tuệ nghi. Hai người ngồi lặng lẽ bên nhau như vậy một lúc lâu. Gia như lặng lẽ nắm lấy tay Tuệ nghi. Tuệ nghi giật mình nhìn xuống. - Cậu biết không Tuệ nghi. Cậu chưa bao giờ nắm tay mình như thế này cả. - Vậy sao? Xin lỗi nhé. Gia như lắc đầu cười. -Nhưng lại có một người luôn nắm tay mình như thế đấy. Cậu có nghĩ là người đó có cảm tình đặc biệt với mình không? - Mình nghĩ cũng có thể lắm. Nhưng người may mắn đó là ai vậy? - Ưm... Trúc nhân của nhóm mình. - Trúc nhân? Oh Như, Trúc nhân thích cậu sao? - Mình không biết. Mình nghĩ như vậy. Cậu không thắc mắc tại sao mình có thể vượt qua những chuyện này sao?

- Tất nhiên là có chứ. - Phần lớn là nhờ Trúc nhân. Cậu ấy luôn lặng lẽ ở bên mình. Cậu ấy đã giúp mình lau khô không biết bao nhiêu là nước mắt. Trúc nhân là một người tốt. Cậu nói xem liệu mình với Trúc nhân có nên chuyện không? - À, cái này hơi khó nói. Nó còn tùy thuộc vào nhiều thứ. Đặc biệt là cậu. - Thế nếu như mình cũng có cảm tình đặc biệt. - Mình nghĩ là...nếu mình với My làm được thì chắc hai cậu cũng có thể. - Vậy mình nên đi hỏi Trúc nhân nhỉ? - Hả? Hỏi cái gì cơ? - Hỏi xem cậu ấy có tình cảm với mình không. Biết đâu mình với Trúc nhân lại nên chuyện. Mình phải hỏi cậu ấy. - Er...nhưng cũng không cần gấp gáp vậy chứ. - Không. Gấp. Gấp lắm. Nếu đúng là như thế thì mình đã bắt Trúc nhân chờ quá lâu rồi. Mình đang tốn thời gian. Mau đi thôi. Gia như kéo tay Tuệ nghi đứng dậy và chạy ra. Cánh cửa bật mở, hai người suýt hết hồn vì một thân hình ngồi bệt dưới đất ngủ vùi. - My?

Tuệ nghi nheo mắt rồi khúc khích cười. Ra là cô nàng rình mò ở đây rồi ngủ quên. Gia như vội chào Tuệ nghi và chạy đi. Tuệ nghi ngồi xuống trước mặt Thanh my, ngắm nhìn cô công chúa ngủ quên rồi ẵm

cô ấy lên. Một nụ hôn nhẹ trên trán.

Thanh my thức giấc và thấy trời đã chập choạng tối.

Cô bật dậy khi thấy mình đang nằm trên giường nhà Tuệ nghi. Tuệ nghi không có ở đây. Cô đoán Tuệ nghi đang nấu bữa tối hoặc đang tắm. Thanh my ngờ ngợ nhận ra việc thám thính của mình đã bị lộ. Cô đỏ mặt, vội vùi mặt vào lòng bàn tay. Bất chợt một bàn tay đặt nhẹ lên vai làm Thanh my giật mình. - Nghi? - Em không thấy đói sao mà còn ngồi đây? - Em...em... - Việc do thám của em tốt chứ? - Nghi. - Haha, được rồi. Nghi không trách em. Đi xuống và ăn tối thôi. Em đã ngủ cả một giấc dài. - Em đã ngủ quên ở đó sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC