Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Tại nhà thầy Thư)

Tuệ Nghi đang cuốc đất sau vườn thì thầy gọi.

-Mau vào xếp đồ đi Tuệ Nghi.

-Chuẩn bị xuống núi nữa hả thầy?

-Ừ, xếp đồ của con vào đấy, lần này sẽ xuống núi lâu đấy.

-Vâng, con có cần xếp đồ cho thầy ko ạ?

-Không cần đâu, lo xếp đồ cho con đi, ta tự xếp dc.

Cậu vâng lời, chứ cách vài tuần là hai thầy trò lại xuống núi.Cậu đã quen với công việc mỗi lần sắp xếp xuống núi.Lát sau nghe tiếng xe, Nghi chạy ra, ngạc nhiên khi nhìn thấy chủ tịch Hoàng. Cậu chỉ kịp cúi chào chủ tịch và nhận dc cái gật đầu của ông vì ông còn vội theo thầy

vào trong nhà

( Trong phòng thầy Thư)

-Vậy là Tuệ Nghi đã hoàn thành khóa huấn luyện sao? Nhưng làm sao có thể? Vẫn còn nữa năm nữa.

-Tuệ Nghi đã hoàn thành khóa huấn luyện trước một năm, nhưng nhóc con đó quá thông minh nên ta đã ích kĩ giữ nó thêm nữa năm nữa. giờ đến lúc ta phải trả nó cho cậu.

Nếu không phải thầy Thư thừa nhận thì không bao h chủ tịch tin Nghi có thể hoàn thành chương trình chỉ trong một nữa số thời gian quy định như vậy.

-Tuệ Nghi thật sự làm rất tốt, thằng nhóc ấy có tố chất i như cậu vậy, chỉ khác nó theo đuổi ước mơ của mình một cách mãnh liệt. Nó là đứa học trò giỏi nhất từ trc đến nay của ta.

-Thầy đã tạo ra một ca sĩ thực thụ.

-Thật tiết vì lần này ta không tạo ra, ta chỉ đánh thức tiềm năng thôi. Cậu nói đúng,bản chất Tuệ Nghi là một viên kim cương thô. Ta đã gọt dũa nó, h thì cậu cần đánh bóng nó lên. Bảo vệ nó cẩn thận nhé, kim cương rất khó vỡ, nhưng một khi đã vỡ thì không thể chữa dc.

Chủ tịch kính cẩn cúi đầu tiếp nhận lời thầy dạy.

Ngoài sân, cậu vẫn thắc mắc vì sao chủ tịch đến đây trong khi chưa hết thời hạn luyện tập. Cậu lo lắng nhìn đồng hồ, sợ trễ h xuống núi của hai thầy trò. Cùng lúc đó hai người kia đi ra. Chủ tịch đi ra gần xe, để lại không gian riêng cho hai thầy trò.

-Con khá lắm. Sau này phải tiếp tục phát huy hơn nữa biết chưa.

-Dạ? thầy nói j con không hiểu-cậu vẫn còn ngơ ngác.

-Ta nói đã đến lúc con rời khỏi đây rồi.

Cậu sững sờ, cậu hoàn toàn chưa lường đến ddieuf này.

-Con là đứa trẻ thông minh- thầy xoa đầu cậu- Ta rất mừng vì có một đứa học trò như con,h thì hãy đi và khiến ta tự hào về con, ta tin là con đã sắn sàng.

-Nhưng thầy ơi...con đi rồi, còn thầy thì sao?- cậu nói như mếu, nc mắt trực trào.

-Nào, nam nhi ai lại khóc bao h. Là nam nhi luôn phải biết đối mặt với những thay đổi đột ngột.Đừng lo cho ta, ta vẫn sống tốt như trước kia không có con. Con chỉ làm cuộc sống của ta thêm rắt rối thôi.Đừng có mà khóc, đừng để ai thấy con yếu đuối.

-Vâng, vậy con đi, con sẽ thường xuyên về thăm thầy.

-Không dc, chừng nào chưa trở thành người giỏi nhất, thì đừng bao h bước chân về đây, biết chưa. Hãy cho ta thấy con tỏa sáng thế nào.

-Vâng thưa thầy- giọt nước mắt chưa kịp rơi đã bị cậu quẹt qua, cậu dõng dạc trả lời thầy và cũng tự hứa với bản thân mình.

Thầy gật đầu hài lòng, chiếc xe chầm chậm đi xuống núi. Còn lại thầy Thư đứng đó nhìn theo, khẽ đưa vạt áo lên thấm nc mắt.

-Sớm trở về với ta nhé, con ta.

Chủ tịch đưa thẳng Nghi về nhà riêng ở Hà Nội.

Về đến nhà, chỉ cho cậu phòng riêng, dặn cậu cứ nghỉ ngơi còn ông phải quay về công ty giải quyết một số việc. Một hành trình dài khiến cậu

mệt mỏi, chỉ muốn tắm rữa rồi ngủ một giất.

Trời về chiều,cậu quyết định xuống nhà nấu cơm. Cơm đã nấu xong, nhà cũng dọn dc một chút, vì không có việc j làm nên cậu liền ngồi vào cây đàn trước nhà đàn thử một bản tự sáng tác của mình. cậu vừa đàn vừa hát với tất cả tấm lòng.

Tiếng đàn vừa dứt thì có tiếng vỗ tay,chủ tịch Hoàng đứng đó, khuôn mặt mãn nguyện.

-Chủ tịch về khi nào thế, sao không lên tiếng?

-Làm sao tôi nỡ làm hỏng một tác phẩm tuyệt vời như vậy chứ. Có mùi thức ăn sao, không phải cậu nấu đấy chứ.

Cậu cười tít mắt gật đầu rồi đến bàn ăn.

-Cậu lại lần nữa khiến tôi bất ngờ Tuệ nghi ạ, cậu đã hoàn thành mọi thứ nhanh hơn tôi tưởng. Lần đầu tiên tôi thấy thầy trực tiếp khen một ai đó, thầy nói cậu là học trò xuất sắc nhất đó.

-Bây h nhiệm vụ của tôi là đánh bóng tên tuổi của cậu.Nhưng trước đó tôi sẽ dùng nốt nữa năm này để cho cậu hoang thành chương trình tập luyện thứ 2.Tạm thời cậu cứ ở đây, tôi sẽ dạy cậu trở thành một con người của thời đại thông tin. Dần dần tôi sẽ cho cậu tiếp xúc với phòng thu, phòng tập và cuối cùng là sân khấu,

máy quay trước khi chúng ta kí hợp đồng và cậu bắt tay vào album đầu tay.

-Album?

-Đúng, tôi đã dc thầy cho xem qua các bản sáng tác của cậu, tôi sẽ cho lấy những bài hát đó làm album của cậu.

-Có gấp quá ko, thông thường tôi phải dựa vào các tiền bối để học tâp đi lên dần với một bài hát.

-Cậu không cần dựa vào ai cả, thực lực của cậu khá hơn thế, chúng ta sẽ cho cậu bùng nổ trc khi thế giới biết cậu là ai.

-Cảm ơn chủ tịch.

-Không có j, nhưng có một điều tôi cần cậu luôn ghi nhớ đó là tự bảo vệ thân phận của mình.

Cậu nuốt nước bọt gật đầu.

-tốt, tôi cũng đã chuẩn bị cho cậu một số giấy tờ cần thiết. Cậu cũng nên học lái motor và xe hơi đi. Kháo học chính thức bắt đầu, cậu đã học để trở thành một ca sĩ thực thụ, nhưng cậu cần phải học để trở thành một idol nữa.- Chủ tịch đưa cho cậu một cái laptop- cái này sẽ giúp nhiều cho cậu.

Ông bắt đầu giảng giải cho Tuệ Nghi rất tỉ mỉ về cách sử dụng máy tính và internet.Cậu chăm chú học hỏi, đoi mắt Tuệ nghi sáng bừng lên như một đứa tre tìm dc điều thú vị.Bắt đầu học về internet cậu càng tỏ ra sung sướng hơn. Từng dong profile về Thanh My hiện ra trên google khiến cậu thích thú

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net