Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Chí Hâm bỗng nhiên lao đến, túm chặt lấy Tô Tân Hạo và bịt miệng cậu lại.

Bất ngờ khi bị Chu Chí Hâm  túm chặt lấy, Tô Tân Hạo định cố gắng mở miệng nói chuyện thì Chu Chí Hâm đã đưa tay lên miệng làm động tác im lặng, cậu không hiểu tại sao.

"Lụp bụp.....lụp bụp"

Có tiếng động!

Tô Tân Hạo  vừa suy nghĩ vừa nhìn lên nơi phát ra tiếng động vừa rồi. Là quả dưa hấu đó! Nỗi sợ về cảnh tượng vừa nãy hiện lên trong trí nhớ của Tô Tân Hạo là cậu bất giác rùng mình.

Không gian xung quanh im bật đi. Chỉ còn lại thứ âm thanh do quả dưa hấu di chuyển trong mà đêm và tiếng gió thổi khiến cho người ta cảm giác lạnh tới tận sống lưng.

Tô Tân Hạo nhắm mắt thật chật, cố gắng không để hơi thở thoát ra ngoài.

Bỗng nhiên, hơi ấm từ đâu truyền tới bàn tay đang siết chặt. Là Chu Chí Hâm đang nắm lấy tay cậu.

Ngước mắt lên nhìn người trước mặt, cậu cảm thấy nhịp tim mình đang đập dữ dội.

Gần quá!

Nhưng Chu Chí Hâm thực sự rất đẹp, bàn tay to lớn bảo bọc lấy cậu. Cảm giác thực an toàn!

Trước giờ vẫn luôn là Chu Chí Hâm bảo vệ cho cậu, chưa từng thay đổi

Suy nghĩ chỉ thoáng qua trong chốc lát. Bây giờ Tô Tân Hạo cảm thấy mình sắp không xong rồi. Cậu không thể nín thở lâu thêm được nữa đã sắp tới giới hạn rồi.

Chu Chí Hâm cũng chẳng khá hơn Tô Tân Hạo là bao. Khuôn mặt của Chu Chí Hâm đã phủ một tầng hồ môi đầy, làn da dần tái nhợt, có vẻ như cậu ta cũng đã sắp tới giới hạn của mình.

May mắn là quả dưa hấu chỉ đi qua đi lại vài vòng ở miệng hố thì biến mất.

Sau khi xác định thứ đó đã đi xa, lúc này Chu Chí Hâm buông tay ra khỏi miệng Tô Tân Hạo.

Hai người ra sức hít thở để cung cấp lại lượng không khí thiếu hụt.

Khoảng một lúc, Tô Tân Hạo cùng Chu Chí Hâm mới để ý đến việc hình hai bàn tay của hai người vẫn đang nắm chặt lấy nhau. Cả hai bất giác đỏ mặt giật tay về lại. Bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngùng, thấy tình hình không ổn Tô Tân Hạo bèn mở lời trước:

- Lúc nãy thật nguy hiểm! Cũng may nhờ có cậu, cảm ơn nhé Chí Hâm

Chu Chí Hâm nhìn Tô Tân Hạo bằng ánh mắt quái lạ

- Gì đấy? - Tô Tân Hạo hỏi

Chu Chí Hâm thở dài

- Giữa chúng ta mà còn cần phải cảm ơn à?

Tô Tân Hạo phụt cười, người này lại như thế rồi

- Được rồi được rồi. Tiếp theo nên làm gì?

- Trước tiên phải tìm cách thoát khỏi cái hố này trước đã. Như lúc nãy chúng ta đã bàn, cậu trèo lên lưng tớ leo ra khỏi hố rồi kéo tớ lên. Phải nhanh chân thôi, không thì cái thứ quái quỷ đó quay trở lại thì rất phiền phức

- Tớ hiểu rồi!

Chu Chí Hâm ngồi dậy, trụ vững tư thế để Tô Tân Hạo leo lên. Khi Tô Tân Hạo leo lên người thì cảm giác duy nhất mà Chu Chí Hâm cảm nhận được chỉ có một thôi

Đau! Rất đau!

Thì ra trong lúc hai người té xuống hố thì không phải chỉ có Tô Tân Hạo bị thương, Chu Chí Hâm cũng bị nhưng lại không nói ra, chỉ băng bó tạm thời cho ngừng chảy máu thôi. Lúc nãy Tô Tân Hạo leo lên người  chắc đã khiến cho vết thương bị rách ra.

Thấy người kia khẽ run, Tô Tân Hạo hỏi:

- Cậu có sao không ? Tớ nặng lắm hả ?

- Tôi không sao. Cậu lo leo lên đi.

Tô Tân Hạo không nghi ngờ lời nói của Chu Chí Hâm nên bèn loay hoay tìm cách trèo lên. Sau một lúc cuối cùng cậu cũng trèo ra khỏi miệng hố rồi kéo Chu Chí Hâm lên.

Chu Chí Hâm dìu Tô Tân Hạo đi nhanh. Nhưng vết thương nơi chân đã chảy máu thấm ướt cả ống quần.

Đi được một lúc, Chu Chí Hâm cũng đã tới cực hạn của chính mình. Cậu không thể giữ thằng bằng được nữa khiến cho cả cậu và Tô Tân Hạođều ngã nhào trên một đất.

Tô Tân Hạo bật dậy sau cú ngã, quay qua nhìn cái con người bên cạnh cả khuôn mặt thắm đẵm mồ hôi hai hàng mi do cơn đau mà chau lại vào nhau, cậu hốt hoảng lắc Chu Chí Hâm dữ dội:

-Nè cậu có sao không? Mở mắt ra đi.

Lúc này Tô Tân Hạo đã để ý tới vết thương ở chân của Chu Chí Hâm. Ống quần xanh đen đã bị máu thấm thành một màu đen thẫm

-Sao ở đây lại có máu? Cậu bị thương ở đâu vậy? Cậu tỉnh dậy đi. Đừng có chết rồi bỏ tớ một mình mà huhu!

Tô Tân Hạo lúc này khó khăn mở miệng :

- Tớ chưa chết đâu. Nhưng bị cậu lắc như vậy hoài thì chút nữa thì hồn tớ cũng bay lên trời luôn.

Nghe Chu Chí Hâm nói vậy Tô Tân Hạo mới để ý bèn vội ngưng lại hỏi:

-Cậu cảm thấy sao rồi?

Chu Chí Hâm chỉ cười cười rồi nói:

- Không sao! Vết thương nhỏ, băng bó lại là được

Lúc này giọng điệu của Tô Tân Hạo bỗng trở nên nghiêm túc hỏi:

- Tại sao cậu lại giấu chuyện này?

- Cái gì?

- Tớhỏi tại sao cậu lại giấu chuyện này hả? Cậu có biết việc này nghiêm trọng lắm không? Nó có thể ảnh hưởng tới tính mạng của cậu đó!

- Tớ thực sự không sao mà, nằm nghỉ một chút là đi tiếp được.

-Cậu......Cậu quả thật là một tên cứng đầu mà!

__________.

#Yuu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net