Chương 1: Phía sau sự thật.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Hiên từng nói, nếu có một ngày anh không còn Chu Điềm Huyên bên cạnh nữa, anh sẽ tự sát.

Giang Hiên cũng nói, anh yêu Chu Điềm Huyên hơn cả sinh mạng của mình.

Cũng chính anh từng hi vọng, Chu Điềm Huyên có thể nghi ngờ bất kỳ ai, cũng xin đừng nghi ngờ anh. Vì anh, một lòng hướng về cô, tuyệt đối không gian dối cô nửa điều.

Nhưng sau khi kết hôn được hai năm, tình cảm vợ chồng của cả hai dần trở nên đầy mâu thuẫn, có điều mãi sẽ luôn là Giang Hiên nhẫn nhịn Chu Điềm Huyên.

Cũng chẳng biết vì sao và từ lúc nào, Chu Điềm Huyên bỗng nhiên thay tâm đổi tính biến thành bộ dạng ghen tuông mù quáng, khiến anh càng ngày càng không biết phải làm sao mới được.

Đỉnh điểm chính là vào ngay đúng hôm kỷ niệm ngày cưới của hai người, Chu Điềm Huyên bất ngờ nhận từ kẻ nặc danh một loạt bức ảnh chụp được cảnh tượng Giang Hiên thân mật cùng một người phụ nữ khác, mà cô ả đó còn là bạn thuở nhỏ của anh. Chu Điềm Huyên sốc đến tinh thần hoảng loạn, chạy đi chất vấn Giang Hiên phản bội mình, một mực muốn ly hôn kể cả khi Giang Hiên van xin giải thích, cũng chẳng có câu từ nào lọt vào tai Chu Điềm Huyên lúc đó nữa.

Rốt cuộc, ly hôn là điều không thể tránh.

Chu Điềm Huyên chuyển nhà, đổi công việc và gần như cắt đứt mọi liên lạc với Giang Hiên. Tất cả mọi thứ về anh, chỉ cần gợi nhớ là khiến trái tim cô như rỉ máu.

''Huyên à, cậu bình tĩnh đi, chuyện đâu còn có đó, sao lại vội vàng như vậy?'' Lạc An Ly ở một bên lo lắng, đã nửa tháng trôi qua kể từ hôm hai người Giang Hiên và Chu Điềm Huyên ly hôn, ngày nào cô cũng phát hiện bạn thân này của mình say khướt, rồi lại thơ thẩn mất hồn.

''Cậu mặc kệ mình đi.'' Chu Điềm Huyên đẩy Lạc An Ly ra, lại ngửa đầu trút bia vào miệng. 

Lạc An Ly tức tới cau có mặt mày, đang định lôi Chu Điềm Huyên về nhà thì chợt nghe thấy có giọng nói thân thuộc gọi một tiếng: ''Ly Ly.''

''Anh!'' Lạc An Ly ngạc nhiên, trong mắt đầy vui mừng và hạnh phúc khi bạn trai yêu xa của mình đột nhiên trở về nước không báo trước, cố tình tạo cho cô một sự bất ngờ.

''Ah!''

Nhưng Chu Điềm Huyên đột nhiên reo lên làm Lạc An Ly giật mình vội quay đầu, cô khiếp vía kinh sợ khi Chu Điềm Huyên tự dưng không hiểu bị làm sao lại liên tục tự cào cáu bản thân. Lạc An Ly lao tới giữ chặt hai cánh tay của Chu Điềm Huyên, nhưng vốn sức lực hai bên có phần chênh lệch, từ thời học sinh Chu Điềm Huyên đã luôn khoẻ hơn nhiều so với Lạc An Ly nên rất nhanh, Lạc An Ly bị hất sang một bên và Chu Điềm Huyên lại không ngừng cào rách cổ mình. Ninh Dạ thấy tình hình không ổn lập tức chạy đến, trước đỡ Lạc An Ly lên rồi lại đảo mắt sang nhìn Chu Điềm Huyên, hỏi: ''Bạn em sao?''

Lạc An Ly lo đến đỏ mắt, đáp: ''Đúng vậy, gần đây cậu ấy lạ lắm.''

Ninh Dạ kéo Lạc An Ly ra sau lưng mình che chắn, rồi anh lục tìm trong người một tờ giấy màu vàng, là dạng kiểu bùa chú thường thấy trên phim ảnh. Sau đó dùng máu ở ngón tay vẽ lên giấy vài nét, và đem nó dán lên trán của Chu Điềm Huyên. Lập tức, Chu Điềm Huyên ngất đi.

''Anh vừa làm gì vậy?'' Lạc An Ly sửng sốt.

Ninh Dạ thở hắt ra, đáng tiếc nói một câu: ''Bạn em, đành phải nói là không thể cứu được nữa rồi.''

Lạc An Ly nghe xong không khỏi trừng mắt lớn nhìn Ninh Dạ, trong lòng dâng lên từng đợt bất an như sóng dữ táp vào trái tim. Cô nắm áo anh, ánh mắt có phần nổi giận, hỏi: ''Anh nói gì thế, cái gì là không cứu được?''

Ninh Dạ nhìn tới Chu Điềm Huyên lần nữa, khẳng định mình không nhầm lẫn, liền trình bày.

''Hai năm, bạn em bị người khác dùng tà thuật khống chế tinh thần suốt hai năm, dẫn đến tình trạng không thể phân biệt được đúng sai. Mức độ tệ nhất, là khi tà thuật ở giai đoạn ăn mòn lý trí, người trúng thuật sẽ tự giết chính mình.''

Đoàng!

!!!

"Gì cơ?"

Trên đầu Lạc An Ly như có sấm sét đánh ngang, không dám tin những gì mà Ninh Dạ vừa nói. Tại sao, Chu Điềm Huyên lại bị trúng tà được?

Cô nàng là người sống rất lành mạnh, cũng chưa từng tiếp xúc với những thứ như vậy.

''Có thể là, do bạn em đã ở với tà vật mỗi ngày nên mới bị ăn sâu tới như vậy.''

Ninh Dạ cũng thấy rất quái lạ, người bình thường khi bị tà thuật xâm chiếm sẽ sinh ra một số phản ứng về sức khoẻ, đằng này Chu Điềm Huyên hầu hết bị ảnh hưởng tâm lý trong khi không có biểu hiện bệnh tật ốm yếu, có nghĩa người bày thuật đằng sau chỉ có một mục đích duy nhất là khiến Chu Điềm Huyên phá vỡ cái gì đó, mà thứ này phải rất qúy giá với cô ấy và đồng thời có lợi cho đối phương.

''Thời gian gần đây, bạn em có xảy ra chuyện gì không?''

Nghe Ninh Dạ hỏi, Lạc An Ly quẹt nước mắt gật đầu, đáp: ''Có, cậu ấy vừa ly hôn với chồng.''

''Vậy thì điểm khả nghi, chính là nơi bọn họ đã sống với nhau.'' Ninh Dạ gợi hỏi: ''Em muốn cùng anh đến đó một chuyến không?''

Mặc dù Ninh Dạ đã nói Chu Điềm Huyên đã không còn cách cứu chữa nữa, nhưng trong thâm tâm Lạc An Ly vẫn vô thức ôm hi vọng giúp lấy bạn thân trở về như trước kia.

''Huyên đừng sợ nhé, sẽ ổn thôi.''

Sau khi đưa Chu Điềm Huyên về nhà nghỉ, Lạc An Ly cùng Ninh Dạ đến ngôi nhà mà Giang Hiên và Chu Điềm Huyên từng sống khi xưa, ly hôn rồi, Giang Hiên cũng không còn ở đây nữa.

Qua một vài thao tác, Ninh Dạ thành công mở cửa đi vào trong.

Ách!

Đột nhiên anh giật mình cau mày, lùi về lại cản Lạc An Ly bên ngoài.

''Không tốt, em đừng vào, không sẽ nhiễm thuật.''

''?''

Lạc An Ly có chút mù mịt, cô biết Ninh Dạ là người có sở thích tìm hiểu về tâm linh, nhưng không biết anh lại có tài năng xử lý chuyện này như vậy.

''Cả không gian nhà đều ngập đầy tà thuật, em thử tưởng tượng bản thân phải sống hai năm ở trong môi trường ô nhiễm xem, không bị bức điên cũng sinh bệnh mà chết.''

Lạc An Ly nghe vậy mà hoang mang, nhìn Ninh Dạ lấy ra một mảnh vải có nhiều chữ cổ cột lên mặt che mũi, trước khi vào nhà cũng dặn Lạc An Ly đừng để bị người khác phát hiện, kẻo bị xem là trộm.

''Anh cẩn thận đó.''

''Ừm.''

.

Ninh Dạ chầm chậm tiến vào trong, thận trọng quan sát xung quanh căn nhà, các vật dụng đều còn rất mới chứng tỏ chủ nhà là người kỹ lưỡng, giữ gìn tốt tài sản của mình. Ninh Dạ lại tiếp tục tìm đến phòng ngủ, khỏi phải nói nơi này chính là nguồn cơn của sự việc, sau khi Ninh Dạ mở cửa phòng phải né sang một bên để chướng khí đậm đặc bên trong tản ra bớt mới có thể đi vào. Nếu nói, thứ mà Chu Điềm Huyên thường xuyên tiếp xúc, mà thuật này thuộc loại khống chế tinh thần vậy chắc chắn...nó có ảnh hưởng đến phần đầu của nạn nhân.

Ninh Dạ gỡ áo gối ra, lại dùng dao rạch một đường để moi được ruột bên trong. Quả nhiên, có tà vật được giấu ở đấy.

Là một túi vải đỏ, phần vải không có hoa văn, lại được cột bằng tóc người.

Theo Ninh Dạ biết, cách thức để dùng tà thuật khống chế tinh thần nhưng vẫn giữ được tình trạng sức khoẻ của nạn nhân, tránh bị người khác nghi ngờ trong khi chưa đạt được mục đích là dùng một loại đất bẩn nhiễm âm khí nặng ví dụ như đất ở bãi tha ma, tiếp theo mang nó về ngâm với máu của nạn nhân trong bảy ngày, cuối cùng là đưa nó đến chỗ mục tiêu và ém ở nơi không dễ bị phát hiện là xong, chỉ cần ngồi chờ kế hoạch thành công nữa thôi.

Ninh Dạ không biết gì về Chu Điềm Huyên, vì vậy anh cẩn thận phong ấn túi vải vào một cái hủ lấy được tại chỗ, rồi đem chuyện này thuật lại cho Lạc An Ly nghe.

Lạc An Ly bàng hoàng sửng sốt, kiểu này nghe sao cũng giống là người quen làm ra. Nhưng, là ai mới được?

Tuy nhiên Lạc An Ly còn đang đau đầu suy nghĩ thì Ninh Dạ đã lấy ra một mảnh giấy nữa, nói: ''Anh còn tìm được cái này, có vẻ nó mới được đặt ở đó vài phút trước khi chúng ta đến.''

Lạc An Ly thắc mắc mở mảnh giấy ra xem, mặc dù nó chỉ có hai dòng chữ ngắn gọn nhưng vẫn khiến trái tim Lạc An Ly đập kịch liệt. Ninh Dạ thấy tay Lạc An Ly run rẩy, nhíu mày.

''Ly Ly, em sao vậy?''

Lạc An Ly môi mấp máy, gấp mảnh giấy bỏ vào túi mình rồi nắm tay Ninh Dạ, hỏi: ''Có...có cách nào, tìm...tìm được người muốn tự sát không?''

Ninh Dạ dường như đã hiểu được sự tình, lập tức nhắm mắt cảm ứng.

Không lâu sau, anh đã dò được một tia sự sống rất yếu ớt, người này tuy còn sống nhưng tâm không khác gì người đã chết. Anh biết người này cũng quan trọng với Lạc An Ly nên không lãng phí thêm giây phút nào nữa, cùng cô chạy như bay về hướng đó.

Lạc An Ly nói, cô từng nghe Chu Điềm Huyên kể rằng, Giang Hiên đã thề nếu một ngày anh không còn Chu Điềm Huyên bên cạnh nữa, anh chắc chắn sẽ tự sát. Ban đầu cả Chu Điềm Huyên và Lạc An Ly đều nghĩ Giang Hiên nói vậy chỉ là muốn Chu Điềm Huyên cảm nhận được tình yêu của anh, bởi vì trong anh không phải người sẽ có hành vi dại dột như thế. Nhưng khi Lạc An Ly nhìn thấy hai dòng chữ trên giấy, linh cảm của cô về lời Giang Hiên đã nói được thì sẽ làm được là rất cao.

''Trên đó.''

Ninh Dạ chỉ tay lên tòa nhà chín tầng, Lạc An Ly nhận ra, đây là nơi ở trước khi Giang Hiên kết hôn với Chu Điềm Huyên. Mà trên sân thượng tòa nhà, bóng hình Giang Hiên bi thương đứng bên ngoài lang can khiến người ta không khỏi hoảng sợ, có người mau chóng gọi cứu hộ đến.

Lạc An Ly cũng ôm đầy ý muốn giữ mạng Giang Hiên, nhưng cô đến nơi kịp, lại chẳng thể kéo được Giang Hiên - một người trái tim vốn đã giá lạnh muốn chết đến như thế.

Hình ảnh Giang Hiên rơi từ trên cao xuống khiến trái tim Lạc An Ly như muốn ngừng đập, chứng kiến tận mắt cái chết của bạn mình ngay trước mặt lại chẳng thể làm gì, Lạc An Ly ngã khụy, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Giang Hiên chết, Chu Điềm Huyên lại thập tử nhất sinh.

Lạc An Ly không chịu nổi đả kích này, cô gào lên đau đớn, tiếng hết xé rách trời xanh.

Ninh Dạ xót xa, ôm Lạc An Ly vào lòng, anh không phải thần thánh, cũng có những chuyện anh không thể cản được, như là sinh mạng của một ai đó.

.

Lạc An Ly, Chu Điềm Huyên và Giang Hiên chơi thân với nhau từ hồi chỉ mới là những cô cậu học sinh hồn nhiên yêu đời, cùng nhau nghịch phá, cùng nhau học hành rồi lại có vài lần hờn dỗi không lâu thì đã cười khà khà làm lành, khoảng thời gian tươi đẹp ấy qúy giá biết bao. Rồi lên đại học, Giang Hiên sau nhiều năm đơn phương cũng nhờ Lạc An Ly động viên ủng hộ mới quyết tâm thổ lộ phần tình cảm của mình với Chu Điềm Huyên, kết quả mãn nguyện cả hai chính thức hẹn hò. Có điều, giữa hai người lại luôn có một sự tồn tại khác quấy phá.

Kiều Tú Nhu là bạn hàng xóm từ nhỏ của Giang Hiên, cô ta thích anh, nhưng lại không có chỗ đứng trong lòng anh. Giang Hiên luôn rất dứt khoát với cô ta, trong thời gian hẹn hò với Chu Điềm Huyên cũng chưa từng khiến người yêu mình buồn phiền. Vậy mà, sau khi kết hôn mọi chuyện bỗng dưng tồi tệ càng lúc càng không thể cứu vãn.

Nếu không phải Ninh Dạ tình cờ vạch trần, Lạc An Ly cũng không biết được Chu Điềm Huyên vậy mà bị hãm hại đến độ điên điên dại dại như thế. Hại cả Giang Hiên mất mạng.

Ngẫm lại, Kiều Tú Nhu kia thật sự quá khả nghi. Ngoài cô ta ra, thì làm gì có ai khác luôn ôm hận vì không có được thứ mình muốn chứ. Cô ta không giành được Giang Hiên từ tay Chu Điềm Huyên, thế thì lấy Chu Điềm Huyên làm mục tiêu để khiến cô tự tay phá hủy hạnh phúc của hai người chẳng phải quá hợp lý sao?

Lạc An Ly ngồi bên giường, nhìn băng vải trên cổ Chu Điềm Huyên mà lòng dạ như dao cứa, cô nắm lấy bàn tay gầy gò của chu Điềm Huyên, hốc mắt đỏ hoe, khẽ gọi một tiếng:

''Huyên!''

Đã một tuần trôi qua kể từ hôm Giang Hiên chết, mọi tin tức về anh cũng đã dần lắng xuống trên các trang mạng xã hội. Mà Chu Điềm Huyên cũng rơi vào hôn mê sâu suốt từ hôm ấy không tỉnh dậy lần nào, dù nhịp tim vẫn đều, nhưng lại làm Lạc An Ly mỗi ngày đều thấp thỏm không dám rời đi. Ninh Dạ có khuyên Lạc An Ly nên nghỉ ngơi, nhưng Lạc An Ly thật sự không muốn đi đâu cả.

.

Nửa năm sau trôi qua, vào một ngày yên ả, Chu Điềm Huyên bỗng nhiên mở mắt tỉnh lại, người đầu tiên cô nhìn thấy lại là Ninh Dạ. Đầu óc Chu Điềm Huyên trống rỗng, chỉ có thể ngơ ngác nhìn người con trai xa lạ ngồi đó.

''Tôi là bạn trai của Ly Ly, Ninh Dạ.''

Sau khi nghe Ninh Dạ giới thiệu, Chu Điềm Huyên mới thu được chút ký ức, đúng là cô từng nghe Lạc An Ly nói bạn trai của cô ấy tên Ninh Dạ. Nhưng bạn trai của Lạc An Ly sao lại ở đây?

''Thắc mắc? Nhưng chuyện dài lắm, đợi sau khi khoẻ rồi hãy biết.''

Dù Chu Điềm Huyên không mở miệng nói chuyện, Ninh Dạ thông qua ánh mắt của cô vẫn đoán được đôi chút. Bởi vì lo lắng sức khoẻ của Lạc An Ly, nên anh đã đề nghị cùng cô thay phiên nhau trông chừng Chu Điềm Huyên. Nhìn đồng hồ, chắc cũng đến giờ Lạc An Ly quay lại rồi.

Khi Lạc An Ly thấy Chu Điềm Huyên đã tỉnh thì bao nhiêu âu lo hóa thành một tràn nức nở, nước mắt ướt cả một góc chăn. Chu Điềm Huyên trong lòng áy náy có lỗi, không chỉ làm Lạc An Ly ăn không ngon ngủ không yên, lại còn phiền đến bạn trai của cô bạn như thế.

Chu Điềm Huyên muốn nói xin lỗi, nhưng không nói được. Ninh Dạ bảo, đó là tác dụng của tà thuật đã ngấm quá sâu, không chỉ nói, mà hiện giờ Chu Điềm Huyên cũng không thể cử động như người bình thường được nữa.

Lạc An Ly siết chặt tay, căm hận kẻ tán tận lương tâm kia, vì sự ích kỷ của bản thân mà độc ác ra tay hãm hại hai mạng người như vậy. Nhưng vì không có bằng chứng, Lạc An Ly cũng không thể kết tội Kiều Tú Nhu được.

Chu Điềm Huyên cười nhẹ, nhờ chơi với nhau đã lâu, Lạc An Ly mới hiểu vừa rồi, Chu Điềm Huyên đã có ý muốn nói: ''Đừng cau mày nữa, xấu đó.''

Lạc An Ly phì cười, vuốt mặt Chu Điềm Huyên, mắng yêu: ''Còn cậu ngủ suốt nửa năm qua sao vẫn xinh đẹp như vậy, thật đáng ghét quá đi."

Nhìn thấy hai cô gái bắt đầu trò chuyện, Ninh Dạ cũng âm thầm đi ra ngoài, trước khi đóng cửa còn nhìn lại một lần nữa, mà khi ấy trong ánh mắt của anh lại hiện hữu một sự chua xót vô cùng bất lực.

Nếu như, anh có thể gặp gỡ và phát hiện tình trạng của Chu Điềm Huyên sớm hơn, thì có lẽ mọi chuyện đã khác, cũng không để Lạc An Ly buồn bã như thế mãi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net