Chương 3: Ngược về năm ấy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ly nước mát vơi đi một nửa, lúc này Chu Điềm Huyên mới có lại bình tĩnh để định hình sự việc. Giống như một cơn ác mộng, nhưng cũng không phải giấc mộng, mọi thứ vừa diễn ra quá chân thật, đến mức cô tin chắc rằng bản thân đã kỳ tích sống lại một lần nữa. Thậm chí, là trước khi điều tồi tệ nhất diễn ra.

Chu Điềm Huyên đảo mắt nhìn tờ lịch để bàn, còn muốn chính xác hơn đã kiểm tra thời gian ở những nơi khác nhau. Hiện tại là hai năm trước, cách ngày cô và Giang Hiên kết hôn tận một tháng.

Có nghĩa, thời gian này Giang Hiên vẫn đang sống rất khoẻ mạnh.

Chu Điềm Huyên lập tức ấn gọi cho Giang Hiên, nhưng không ngờ cuộc gọi từ anh lại đến sớm hơn cả cô. Khoảnh khắc nghe được giọng người mình yêu thương, Chu Điềm Huyên trở nên nghẹn ngào.

''Giang Hiên, xin lỗi anh!''

Bất giác, Chu Điềm Huyên buông lời khó hiểu, khi không đột nhiên xin lỗi nếu là người khác chắc chắn sẽ lo lắng không biết vì sao lại thế và cố gắng hỏi rõ nguyên do. Vậy mà, lúc nghe câu xin lỗi của Chu Điềm Huyên, bên đầu dây Giang Hiên bỗng im lặng, giống như chính anh cũng có điều phải nghĩ suy.

Một hồi sau, Giang Hiên mới từ tốn lên tiếng: ''Anh vừa có một giấc mơ rất lạ, mặc dù không nhớ rõ lắm nhưng bản thân anh lại luôn cảm thấy rằng, người nên nói lời xin lỗi là anh, xin lỗi vì đã không cảnh giác hơn, xin lỗi vì không thể bảo vệ được em.''

Chu Điềm Huyên lặng người sững sờ, không hiểu vì sao cách nói chuyện của Giang Hiên cứ như anh cũng là người nhận được đặc ân sống lại một lần nữa. Nhưng khi Chu Điềm Huyên hỏi Giang Hiên về những chuyện ở kiếp sống trước, nhất là liệu anh có ấn tượng về việc bản thân đã tự sát hay không, Giang Hiên lại trả lời rằng anh chỉ mơ thấy chuyện cả hai ly hôn và cảnh tượng Kiều Tú Nhu gài bẫy chia rẽ hai người, còn những điều Chu Điềm Huyên đề cập hoàn toàn chẳng biết gì cả.

Có nghĩa, Giang Hiên không hề trùng sinh. Nhưng nếu vậy sao anh lại nhớ được vài chuyện trong tương lai sắp tới?

''Em có ổn không, anh đến chỗ em nhé?''

''Không sao đâu anh, bây giờ anh cho em chút thời gian một mình xâu chuỗi lại mọi vấn đề, rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau được không?''

Giang Hiên đồng ý, sau khi dặn dò Chu Điềm Huyên chú ý sức khoẻ thì mới cúp máy.

Ting.

Nhưng ngay khi Chu Điềm Huyên chưa kịp đặt điện thoại xuống thì đã nhận được tin nhắn từ Lạc An Ly, cô bạn nói vì gọi điện cho cô liên tục máy bận nên sẽ đến chỗ cô sau hai mươi phút nữa, có chuyện rất quan trọng cần phải trao đổi trực tiếp. Chu Điềm Huyên nghĩ ngợi một chút, biết đâu Lạc An Ly cũng...

Hai mươi phút sau, Lạc An Ly như đã chạy thục mạng đến đây, vừa vào nhà đã vội rót nước uống một hơi hết sạch. Rồi cô cố gắng điều chỉnh lại nhịp tim, quay qua nhìn Chu Điềm Huyên vẫn khoẻ mạnh hồng hào tươi tắn, đi đứng bình thường thì cực kỳ xúc động, không kiềm được nhào đến ôm chặt lấy.

''Mừng quá, chúng ta có thể cứu vãn mọi chuyện rồi!''

Chu Điềm Huyên khẳng định mình đã đúng, vỗ lưng Lạc An Ly.

''Cậu cũng trở về quá khứ nhỉ?''

''Ừm.'' Lạc An Ly gật đầu, rời Chu Điềm Huyên ra rồi tiếp: ''Không chỉ hai đứa mình, cả Ninh Dạ nữa.''

Trước đó, Ninh Dạ đã liên lạc về cho Lạc An Ly, anh cũng rất kinh ngạc không ngờ có ngày bản thân được trải nghiệm cảm giác đi ngược thời gian trở về quá khứ, nghe cứ giống như đang nằm mơ vậy. Không những thế, toàn bộ ký ức về cuộc sống ở tương lai đều được nhớ như in trong não bộ, không hề bị thời gian tác động đến. Mặc dù Ninh Dạ không lý giải được điều thần kỳ này, nhưng anh chắc chắn một điều anh và Lạc An Ly cùng bị đưa về quá khứ là bởi vì Chu Điềm Huyên trong tương lai đã khao khát điều gì đó, mà lúc ấy cả hai lại ở gần Chu Điềm Huyên cho nên mới xảy ra tình trạng bị cuốn theo. Tuy nhiên đó lại là điều tốt, bởi vì nếu ở quá khứ Ninh Dạ hay Lạc An Ly không có ký ức tương lai thì sẽ không thể hỗ trợ cho Chu Điềm Huyên bằng cách tốt nhất, một mình Chu Điềm Huyên sẽ không thể đấu lại Kiều Tú Nhu khi liên quan đến tà thuật và khi đó, tương lai tồi tệ nhất ấy sẽ bị lập lại một lần nữa.

''Nói vậy, Giang Hiên không ngược về quá khứ, giống như...cái gì nhỉ...'' Lạc An Ly xoa cằm, đăm chiêu suy nghĩ ít phút rồi chợt reo lên: ''Đúng rồi, gọi là thức tỉnh ký ức đó.''

''Đúng là dùng cách nói đó cũng không sai.'' Giọng Ninh Dạ phát ra từ điện thoại, sau khi trở về quá khứ tất nhiên anh cũng phải ở nơi mà thời điểm này anh nên có mặt.

Vả lại còn có thêm một điều may mắn nữa là vẫn còn một tháng để mọi người chuẩn bị trước khi họa giáng xuống, Ninh Dạ sẽ tranh thủ sắp xếp công việc rồi sớm trở về nước họp mặt với những người còn lại.

''Mà Huyên, cậu có định nói chuyện này cho Giang Hiên nghe không? Dù nó có phần hư cấu nhưng nếu là Giang Hiên, cậu ấy chắc chắn sẽ tin tưởng cậu.''

Lời này Lạc An Ly nói đúng là không sai, Giang Hiên cũng có quyền được biết những điều tồi tệ trong tương lai của anh và cả cô. Vì vậy Chu Điềm Huyên gật đầu, tất nhiên là phải nói.

Sau đó, hai người bỗng bàn tới Kiều Tú Nhu.

''Nói đi nói lại, cô ta thật sự ghê gớm như vậy sao? Hay là, ở sau lưng còn có đồng bọn?'' Lạc An Ly nghi hoặc, dù biết đến cô ta nhưng trước giờ cô cũng rất ít khi chạm mặt với Kiều Tú Nhu.

Bởi vì chỉ khi Chu Điềm Huyên ở cạnh Giang Hiên thì mới thấy Kiều Tú Nhu xuất hiện kiếm chuyện, còn khi Chu Điềm Huyên đi cùng người khác thì cô ta lại chỉ đứng từ xa tỏ thái độ thù địch. Mà Chu Điềm Huyên cũng chưa từng chủ động phản ứng với Kiều Tú Nhu, thậm chí là có phần nhẫn nhịn bởi vì bố mẹ Giang Hiên với bên nhà họ Kiều có quan hệ bạn bè làm ăn, Chu Điềm Huyên lại là bạn gái của Giang Hiên nên càng không muốn vì mình mà làm ảnh hưởng đến bậc phụ huynh. Đã vậy, Kiều Tú Nhu tưởng rằng Chu Điềm Huyên e ngại cô ta mới không dám phản kháng, nên lúc nào cũng mang vẻ mặt rất đắc ý lượn tới lượn lui.

''Chúng ta nên điều tra xem Kiều Tú Nhu đó có những mối quan hệ khả nghi nào, thay vì để bọn họ thông đồng với nhau thì phải ra tay từ kẻ đó trước, cắt đứt đường hậu thuẫn của cô ta.'' Ninh Dạ đưa ra ý kiến.

Tuy nhiên hiện giờ anh chưa thể về nước liền được, nên Lạc An Ly đã xung phong đảm nhận nhiệm vụ này. Ninh Dạ có phần lo lắng cho an toàn của cô, nhưng sau khi xem xét Lạc An Ly là người cẩn thận, huống hồ chỉ cần điều tra là được, không cần hành động quá sâu nên Ninh Dạ mới đồng ý để Lạc An Ly đi làm, dặn cô một khi nhận thấy bất thường phải lập tức rút lui ngay.

''Nếu mình nhớ không nhầm, Kiều Tú Nhu có vài người anh em họ khá kỳ quặc, mình cũng mới gặp hai lần thôi, lần đó ngửi được trên người họ có mùi tro rất khó chịu.'' Chu Điềm Huyên nhớ lại, đã vậy cách ăn mặc và hành động của bọn họ cũng tạo cho người đối diện một loại cảm giác bất an không muốn đến gần.

Lạc An Ly nghe vậy, xem ra phải bắt đầu từ họ hàng của Kiều Tú Nhu rồi.

Hai người nói chuyện trao đổi thêm chút nữa thì Chu Điềm Huyên tiễn Lạc An Ly ra về, có vấn đề gì sẽ lập tức liên lạc cho nhau ngay. Ninh Dạ cũng bảo, trong vòng mười ngày anh sẽ sắp xếp ổn định mọi thứ để trở về bàn bạc kỹ hơn.

Khi Chu Điềm Huyên còn lại một mình thì đi đến mở chiếc tủ cạnh giường, lấy toàn bộ những kỷ niệm của cô và Giang Hiên từ thuở đầu yêu nhau ra ngắm, rất lâu. Bỗng nhiên, Chu Điềm Huyên để tâm đến một điều.

Giang Hiên, rốt cuộc đã có tình cảm với cô trong hoàn cảnh nào?

Từ khi hai người chính thức yêu nhau, anh cũng chưa từng nhắc đến điều này lần nào cả.

Chu Điềm Huyên liền gọi Giang Hiên đến nhà, bởi vì với cô nó cũng là một điều rất quan trọng nên phải trực tiếp đối thoại mới được.

Không lâu sau, Giang Hiên đã đến còn mang theo cả thức ăn, là món súp mà Chu Điềm Huyên thích nhất. Anh bắt cô ăn xong no bụng rồi mới được nói chuyện, Chu Điềm Huyên không thể không nghe, tranh thủ ăn thật nhanh.

Ăn xong, cô lập tức vào vấn đề.

''Anh đã yêu em từ lúc nào vậy?''

Giang Hiên đang lau bàn thì động tác khựng lại, đưa mắt nhìn Chu Điềm Huyên ở trong trạng thái khẩn trương muốn nghe câu trả lời của mình, anh buồn cười, buông khăn nghiêng đầu vờ hỏi ngược lại: ''Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?''

''Tại vì em có quyền được biết mà.'' Chu Điềm Huyên đáp lại một cách hiển nhiên.

Giang Hiên nhướng mày, lại cố tình trêu cô làm làm ra vẻ không nhớ.

''Hừm, sao tự dưng anh lại quên mất vậy kìa.''

Chu Điềm Huyên dễ gì tin Giang Hiên quên chuyện, cô nhào tới đè anh xuống sàn, cù lét.

''Nói mau, không em cho anh cười xỉu luôn.''

Giang Hiên bị nhột mà cười lớn, có ý giữ tay Chu Điềm Huyên lại nhưng không đáng kể, cuối cùng anh bị chọc cho cười chảy nước mắt đầu hàng.

''Anh thua, anh thua rồi, tha cho anh đi, anh nói mà.''

Lúc này Chu Điềm Huyên mới hài lòng thả người, cô xếp bằng chân chờ đợi Giang Hiên thú nhận lần đầu tiên anh nảy sinh tình cảm với cô là khi nào. Lúc này Giang Hiên ngồi dậy, nhìn thấy khuôn mặt như trẻ con chờ kẹo của cô, yêu thích từ đáy lòng khom tới hôn lên trán một cái. Song, anh từ từ vào câu chuyện xưa.

Năm đó, khi cả hai chỉ mới là học sinh lớp 8, Giang Hiên là học sinh chuyển trường được xếp vào lớp của Chu Điềm Huyên, duyên phận còn giúp hai người trở thành bạn cùng bàn của nhau. Giang Hiên ngày đầu có vẻ lạnh nhạt và khó gần nên khi ấy Chu Điềm Huyên cũng không giao tiếp nhiều với anh, huống hồ anh lại rất nổi bật khi mỗi ngày đi học đều được một chiếc Maybach đắc đỏ đưa đón, các bạn học khác đều rất ngưỡng mộ anh. Nhưng Chu Điềm Huyên nhìn thấy được Giang Hiên dù được người ta vây quanh tung hô, anh cũng chưa từng nở một nụ cười thật tâm nào, lúc nào cũng là cái cách cười giả lả cho qua chuyện, rồi né đi sự tò mò của họ về gia thế của mình.

Giang Hiên hẵng đã rất cô đơn, một đứa trẻ ở độ tuổi cần sự hồn nhiên và những thứ giản dị chứa đựng thanh xuân lại vì bản thân là con nhà giàu mà nó trở nên thật xa vời. Cứ ngỡ, mãi sẽ không có ai hiểu được.

''Cho cậu nè, làm gì ngồi xụ mặt ở đây thế?''

Giang Hiên sững sờ nhìn lên, Chu Điềm Huyên tay cầm lon nước chìa về phía cậu, khoảnh khắc ấy đối với Giang Hiên mà nói cả ánh chiều tà phía sau lưng cô cũng không sáng và rực rỡ bằng nụ cười và ánh mắt thuần khiết của Chu Điềm Huyên khi đó, nó đẹp đến mức khắc sâu tận tâm can anh đến bấy giờ nhớ lại hình ảnh của người, trái tim Giang Hiên vẫn đập mạnh và bồi hồi xao xuyến.

Mà khi Chu Điềm Huyên nghe xong, lại nghiêng đầu không hiểu hỏi: ''Thật sao? Là vì lon nước em tặng mà anh thích em? Có dễ dàng quá không đó?''

Giang Hiên cười cười, đưa tay vuốt má cô, giải thích: ''Tất nhiên có lý do. Em thấy đó, ở trường cũ hay trường mới ai cũng biết anh là một đứa có điều kiện, họ nghĩ anh có tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên đời rồi, vì thế chẳng một ai tình nguyện chia sẻ với anh bất kỳ thứ gì cả. Cho nên, thay vì những món quà có chủ đích, thì lon nước đơn giản mà em vô tư chia sẻ cho anh, nó bỗng trở nên thật vô giá, là điều anh đã luôn ao ước có được bấy lâu. Huyên Huyên là người đưa anh đến thế giới của niềm vui và hạnh phúc, vì thế trái tim anh cũng mất tự chủ yêu em từ khi ấy, cho đến hiện tại vẫn thương yêu em rất nhiều.'' Nói đến đây, Giang Hiên bỗng vòng tay ôm Chu Điềm Huyền vào lòng, tiếp: ''Huyên Huyên là sinh mạng của anh, nếu có một ngày chúng ta xảy ra mẫu thuẫn, em có thể nghi ngờ bất kỳ ai cũng xin đừng nghi ngờ anh. Bởi vì một ngày không còn em bên cạnh, anh nhất định sẽ tự sát.''

Chu Điềm Huyên đang nhắm mắt tựa vào lòng anh, cảm nhận nhịp đập trái tim anh vẫn còn ngay sát bên cạnh mình thì vừa nghe đến câu cuối, trái tim cô giật thót mở trừng mắt lên. Hai từ tự sát khiến Chu Điềm Huyên bỗng nhiên hít thở không thông, Giang Hiên phát hiện tình trạng của cô thì hoảng sợ.

''Huyên Huyên, em sao vậy? Em...''

Chu Điềm Huyên nắm cổ tay anh, lắc đầu vài cái ý nói bản thân không sao, uống chút nước lấy lại bình tĩnh là được.

Ít phút sau, khi Chu Điềm Huyên đã ổn định, cô bỗng nhìn Giang Hiên thật lâu.

Không sao cả, Giang Hiên không có tự sát, anh vẫn đang sống tốt ở trước mặt cô.

''Hiên, có chuyện này em muốn kể cho anh nghe.''

Giang Hiên nắm tay cô xoa nhẹ, gật đầu đáp: ''Em nói đi, anh nghe.''

Kế tiếp, tương lai tồi tệ được thuật lại một cách cận kẽ, không thừa cũng chẳng thiếu một điều nào.

Giang Hiên sau khi nghe mọi chuyện rồi, anh bỗng rơi vào trầm mặc, sắc mặt cũng cực kỳ nghiêm trọng.

Anh đang căm giận Kiều Tú Nhu hãm hại Chu Điềm Huyên, dù nó ở mốc thời gian này vẫn chưa diễn ra nhưng vẫn khiến lửa giận trong lòng anh như núi lửa phun trào. Người anh nâng niu như trân bảo, cô ta là cái thá gì dám đến làm tổn thương như thế.

''Em vẫn đang nghĩ, Ninh Dạ nói cái thuật đó phải sử dụng máu của em mới hoàn thành, nhưng Kiều Tú Nhu lấy máu của em từ lúc nào chứ?''

Nghe lời này của Chu Điềm Huyên, trái tim Giang Hiên bỗng kinh sợ đập kịch liệt, anh trượt mồ hôi lạnh, nói: ''Bốn ngày trước, không phải em đã đi hiến máu sao?''

Chu Điềm Huyên sững sốt mở to mắt.

Đúng rồi, nếu như Kiều Tú Nhu biết được việc Chu Điềm Huyên đi hiến máu, thì cô ta chỉ cần bỏ ra một số tiền đủ khơi lên lòng tham để mua chuộc người lấy máu của Chu Điềm Huyên rồi giao số máu ấy cho cô ta, thì nước đi đầu tiên này phe của cô gặp bất lợi rồi.

Chu Điềm Huyên có chút lo lắng, không biết Kiều Tú Nhu đã dùng máu của cô để luyện thuật hay chưa, nếu chưa cô vẫn còn khả năng đoạt lại số máu ấy. Còn không...e rằng phải tính đến cách giải quyết khác.

Điều may mắn, quả thật không đến lần thứ ba mà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net