Chương 4: Dùng tay (Hơi H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tàn Vũ dừng lại việc xoa nắn cặp mông tròn tròn đầy đặn của cô mà tay di chuyển nắm lấy cầm Hoắc Ánh: "Bảo bối, cái miệng ấm áp này muốn phục vụ anh sao?"

Cô còn đang xấu hổ muốn chết đây này, nhưng khi nghe hắn nói vậy cả người cứ sôi trào kiểu gì đấy.

"Cái đó...a..."

Tàn Vũ niết chặt cầm cô: "Không sao, em chỉ việc há miệng thôi."

Có trời mới biết hắn nghĩ đến khoảng khắc cô quỳ giữ hai chân hắn mà liếm mút dâm mĩ ra sao đâu, hắn muốn ấn đầu cô để cô ghi nhớ mùa vị của hắn, muốn cùng cô hòa làm một.

Nhưng mà bây giờ Hoắc Ánh không hề biết gì cả, chỉ từng thấy qua trên video, việc thực hành đúng là trúc trắc. Nhưng nghe được lời cợt nhả như vậy, trong đầu lại nghĩ càng nhiều đến hình ảnh xấu hổ hơn.

"Không cần đâu...em, em có thể làm..."

Nghe giọng nói cô mềm nhẹ như vậy Tàn Vũ lại càng nghĩ giữ chặt cái đầu ấy, đem côn thịt thúc vào cực điểm, khiến cô nôn khan, khiến cô nuốt xuống.

Yết hầu di chuyển càng khó khăn hơn trước: "Anh...phát điên lên vì em mất."

Trong bóng đêm Hoắc Ánh chỉ có thể mò mẫm tù eo hắn đến giữ háng đấy, lưng quần được kéo xuống, tiếng vải cọ xát theo da thịt cùng với tiếng thở hơi gấp gáp của Tàn Vũ tạo nên âm thanh kì dị.

Tàn Vũ mỉm cười tuyệt mĩ trong đêm tối: "Bảo bối, em nhanh tay một chút, anh đây rất cứng rồi."

"Em...em biết."

Sao cô có thể không biết cho được khi tay cô đã áp lên cái lều nhỏ kia, chỉ cần cô cởi nốt chiếc quần này ra nữa thì, cái thứ mà cô chỉ có thể thấy trên video sẽ xuất hiện.

Hoắc Ánh không tự chủ đuợc cọ xát hai chân, điều này đã rơi vào ánh mắt người luôn nhìn chằm chằm cô. Tàn Vũ tay di chuyển trên cặp vú ai kia.

"Đừng khó chịu, giúp anh trước, anh phục vụ em sau được không, hử?"

Hoắc Ánh đỏ đỏ mặt gật đầu, quả thật cô hơi khó chịu, nơi dó của cô còn có chút nhớt nhớt.

Cô không do dự nữa, trực tiếp cho tay vào trong cầm lấy cái vật như sắt kia mà lại nóng như lửa.

Chỉ chạm vào thôi Tàn Vũ đã "ư" một tiếng lên, Hoắc Ánh như bị điểm nguyệt lại dừng lại chỉ nhìn hắn.

"Ánh Ánh, lúc này em không làm gì nữa thì anh thật sự nhịn không được mà...a..."

Lời chỉ tới đó thì cô gái dưới thân liền vuốt mấy cái khiến hắn kích thích không chịu nổi. Bàn tay non mềm từng đầu ngón tay sạch sẽ, tinh tế lại đang cầm một thứ trông lại dữ tợn gân xanh.

Tàn Vũ ngửa đầu thở một hơi, hắn biết trong nhà này ngoài cô thì không có ai nên không hề kiêng kị gì mà rên rỉ và cợt nhả.

"A...bảo bối, tuyệt quá...nhanh lên nào...ngoan thì sẽ có thưởng đó..."

Hoắc Ánh nghe những lời này như nhận được lời khen mà càng gắng sức, mà đến khi cô cảm thấy mỏi rồi nhưng người đàn ông này vẫn chỉ rên rỉ, vật dưới thân còn tiết dịch ướt lòng bàn tay cô cả rồi.

"Em...mỏi tay rồi."

Tàn Vũ cười cười, rút tay cô ra: "Được, vậy chúng ta đổi phương thức nhé."

Hoắc Ánh không thể nhìn rõ ý tứ của hắn là gì, ở trong bóng tối cũng đã lâu khiến cô bắt đầu cảm thấy hơi choáng.

"Vũ, anh ra ngoài bật đèn đi...em, không thấy gì cả."

Nhưng qua miệng của nam nhân đang muốn vào cuộc như Tàn Vũ lại khác. Ý hắn ở đây là cô muốn nhìn rõ biểu cảm của nhau, nghĩ như vậy thì vật kia lại lớn thêm một vòng.

Hắn nhìn thân dưới của mình rồi lại nhìn cái miệng nhỏ hồng của cô, một lát nữa cô có thể chịu được không? Hàm sẽ mỏi như thế nào chứ?

Chỉ với một ít thời gian, Tàn Vũ đã khôi phục nguồn điện, hắn bước đến hướng phòng tắm thì đã, khóa cửa.

Mặt hắn tối sầm đi, cô dám khóa cửa, cô lại trốn, hay lắm, cô lại lừa hắn!

Tay nắm siết chặt, phải làm cho cô phải xin tha! Phải phạt cô!

Tàn Vũ thả lỏng cơ mặt lại, nụ cười kì dị: "Không sao, có rất nhiều cách anh sẽ cho em cảm nhận, Ánh Ánh."

Hắn xoay người quay về giường, hai tay chống ra phía sau, ánh mắt bám chặt lên cánh cửa phòng tắm.

Hai phút sau, cửa chậm chạp đẩy ra, thiếu nữ đã mặc đầy đủ đồ, quần áo ngủ chỉnh tề, không như hắn chỉ có một chiếc quần lót và chiếc áo thun màu đen đơn giản, ánh mắt dính chặt lấy cô.

Hoắc Ánh bắt gặp ánh mắt ánh liền cúi đầu nhìn sàn nhà, hai ngón chân cái bấu vào nhau liên tục.

Tàn Vũ thấy cô không biểu hiện gì bị tức đến bật cười, giọng nói phản phát hơi lạnh: "Ha...trốn? Rất thích đúng không? Qua đây, anh cho em trải nghiệm thử còn khiến người ta thích hơn hết thảy."

Hoắc Ánh ngẩng đầu nhìn hắn, thấy điệu bộ tức giận kia liền muốn dỗ hắn, cô không hiểu tại sao, đối với cô mà nói Tàn Vũ không giống như người bệnh mà chỉ là người yêu cô, yêu mới phát bệnh.

Cô tiến về phía hắn, lúc đến gần Tàn Vũ nắm lấy eo cô kéo cô đến gần, cả khuôn mặt chôn vào trong vùng bụng mềm mại bằng phẳng của cô.

Giọng nói mang chút tủi thân: "Ánh Ánh, có phải em muốn bỏ rơi anh không?"

"Không có..."

"Thế...tại sao?" Tàn Vũ tay kéo quần ngủ của cô xuống: "Em dám khóa cửa?" Kéo cả quần lót, ngón tay phủi phủi lông mao: "Em biết anh giận lắm không?"

Khoảnh khắc không nhìn thấy cô, không biết cô làm gì đã khiến hắn như muốn phát điên lên vậy.

"Ưm...khoan đã...anh đừng...a"

"Tiếng rên của em thật tuyệt!"

Tàn Vũ tay nhẹ nhàng gãy lên âm đế tiếng rên rỉ của Hoắc Ánh liền phát ra.

"Nơi này rất tốt cho việc bổ sung nước...Hoắc Ánh, anh muốn uống nó."

"A...dừng lại một chút...ưm...sướng quá..."

"Chỉ mới một chút thôi mà..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yandere