Chương 9: Sinh mệnh của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ưm...Hôm qua mình, ngủ quên sao?"

Hoắc Ánh nhìn quanh căn phòng một lượt cảm thấy thật kì lạ, hôm qua rõ cô còn đang ở bàn học đột nhiên buồn ngủ rồi lịm đi luôn. Nếu ngủ quên thì bản thân sao lại ở trên giường được?

Chân chạm xuống đất đột nhiên cảm thấy mát lạnh, cảm giác này...bên trong không có đồ lót!

Cô vội ngồi lại xuống giường, đem chân mình dang ra, ở đó đầy dấu vết xanh xanh tím tím, cánh hoa còn múp múp giống như khi bị chà sát làm sưng lên.

Cô cố gắng nhớ lại nhưng ký ức hoàn toàn trống rỗng! Cô đã ngủ mê man đến mức nào, có kẻ nào đó vào đây mà cô không hề hay biết!

Phòng của cô rất dễ trèo vào sao?

Hoắc Ánh hít một hơi sâu, di chuyển xuống giường thay quần áo, tối hôm qua ba mẹ nói với cô phải đi công tác gấp, nên 23h đã bay rồi. Nói như vậy người làm việc này phải lẻn từ phòng của cô vào.

Camera mở ra, nhưng chỉ chiếu đến 21h, còn lại cho đến sáng hôm nay đều không có bất kì hình ảnh nào được thu lại.

Càng nhìn càng khiến cô sợ hãi, làm sao vậy, chuyện này lại xảy ra với mình!

Trong giây phút đó Hoắc Ánh bật khóc, sợ, cô bị dọa sợ rồi!

Tàn Vũ theo dõi qua màn hình giám sát, mỉm cười, khóc gì chứ, cô gái ngốc, chỉ là thuốc hết tác dụng thôi mà.

Nghĩ trong lòng như thế nhưng ánh mắt hắn lại sắc lạnh, thậm chí có chút nản?

Vì như vậy nghĩa là trong khoảng thời gian này hắn không thể làm những chuyện đó với cô rồi a.

Tàn Vũ sửa soạn xong, đứng trước gương ngắm nghía đủ kiểu.

Sơmi trắng, quần đen trẻ trung, Nike trắng, balo đen quy cũ đeo trên hai vai, những sợi tóc mềm mại rũ rũ hơi che khuất lông mày, dáng vẻ của một hotboy chính hiệu ra đời, dịu đang ấm áp.

Là hình tượng cô ấy thích nha.

Tàn Vũ nhíu mày: "Thiếu gì không nhỉ? À, biết rồi."

Hắn xoay người đi về phía kệ sách, mắt kính gọng vàng kim đem đôi mắt ẩn chứa nét si mê hoang dã đầy đào hoa che lấp, dáng vẻ thư sinh nho nhã liền thuyết phục lòng người.

Như vậy đi, đi gập cô ấy sẽ càng thích mình cho xem.

10 phút sau, Tàn Vũ theo quy củ nhấn chuông cửa, khóe môi cong lên để bất kì lúc nào nụ cười ấm áp cũng có thể xuất hiện. Hắn đã tập rất lâu rồi nha.

2 hồi chuông cửa vang lên vẫn chưa ai ra mở, Tàn Vũ nhấn liên hồi 3 tiếng chuông nữa.

Ánh Ánh em sao không mở cửa cho anh? Anh đáng thương quá đi.

Trong lòng thì nghĩ như thế nhưng tay thì đã đặt ở chốt cửa nắm chặt, tùy thời hắn cũng sẽ bẻ gãy ổ khóa này mất.

"A-ai vậy?"

Giọng nói thiếu nữ khàn đi nghe rõ.

"A, anh là Tàn Vũ, hôm nay thấy em không đi học ba mẹ cũng không có xin phép, nên anh xin thầy cô đến thăm em xem như thế  nào. Em sao vậy? Mở cửa anh vào được không?"

"...E-em khỏe...Không sao đâu, anh về đi ạ."

Hoắc Ánh cũng không mở cửa cho anh nha?

Tàn Vũ vẫn tiếp tục nở nụ cười: "Nghe giọng em không khỏe lắm, để anh vào xem, không phải em bệnh nặng lắm rồi đó chứ? Vừa hay hôm qua anh có học được vài món mới trị khan tiếng hay lắm."

Thiếu nữ đứng bên trong hồi lâu mới mở cửa, Hoắc Ánh dù là vẫn còn sợ hãi và hoảng loạn nhưng cô không thể hai hồi mười hiệp đuổi người đi. Vả lại Tàn Vũ là đàn anh, là học trưởng của cô, không thể thất lễ được.

"Dạ vâng."

Giọng nói của cô vẫn không thể nào vui mừng chào đón cho được.

"Thế anh xin phép nhé."

Tàn Vũ bước vào bên trong như quên đường quên nẻo bỏ balo trên sopa bước vào phòng bếp, vừa đi vừa nói: "Em sao rồi, ngồi đợi một lát, anh làm cho em ăn. Nhà chỉ có mỗi em nhỉ? Em bệnh như thế này mà ở một mình nguy hiểm lắm đó, lần sau nhớ phải gọi cho anh nha."

Tàn Vũ hoàn toàn sắm vai một người đàn ông chu đáo, tận tình khuyên răng, hắn hoàn toàn bỏ qua những việc làm của mình rồi.

Mà cũng đúng, đối với hắn, ngoài việc có được cô ra thì không có gì quan trọng hơn nữa đâu.

Hoắc Ánh đứng ngoài cửa bếp không dám ngẩng đầu nhìn người con trai này, đây là người mà cô thích thầm, mà bản thân lại dơ bẩn đến mức bị chạm vào bị theo dõi mà không hề hay biết. Cô xứng với người con trai dịu dàng ấm áp này sao?

"Hoắc Ánh? Em sao rồi, hả?"

Cả người thiếu nữ bị lay động liền hoàn tỉnh, ánh mắt cô nhìn vào bàn tay sạch sẽ, to lớn nắm lấy bàn tay cô lay lay.

"Kh-Không sao ạ. Em chỉ là...hơi mệt thôi" Hoắc Ánh lắc lắc đầu: "Hơi...đau đầu một chút ấy mà."

Tàn Vũ vẫn không buông tay cô ra, nở nụ cười dịu dàng: "Không sao, em cứ lên phòng nghỉ cũng được anh nấu xong sẽ gọi em xuống ăn nhé?"

Hoắc Ánh nghĩ nghĩ lắc đầu: "Em ở sopa được rồi ạ."

"Ừm..."

Tàn Vũ không để ý, xoay người vào bếp, mở tủ lạnh, rửa nồi, thêm nước bật bếp.

"Anh nấu chút cháo nhé?"

"Vâng."

Hoắc Ánh ngồi ở sopa thất thần, đầu óc cứ ong ong cả lên, rốt cuộc thì...cô thật dơ.

Trong bếp liên tục vang ra những tiếng xèo xèo rồi lại lách cách tiếng kim loại va chạm, trong đầu Hoắc Ánh chỉ còn mơ mơ hồ hồ rồi lại gục xuống sopa lúc nào không hay.

Trong đầu cô chỉ có đúng một hình ảnh chàng thiếu niên trong bộ thể dục rộng rãi bước về phía cô vươn tay chào hỏi rồi đưa cho cô một chai nước. Nụ cười dịu dàng ấm áp mà cô đã thích thầm từ lâu, chỉ dám nhìn chứ không dám đi tới lại chủ động với cô khiến cô vui đến nổi đem chai nước như kỉ niệm không cho ai đụng vào.

Thế nhưng, ngay sau đó, cô đã uống một ngụm, sau đó, sau đó thì...sao nhỉ?

Hoắc Ánh hoàn toàn rơi vào hôn mê.

"Em xem kìa, đã nói là lên phòng thì không chịu nghe anh gì cả? Để anh đưa em lên phòng nhé?" Tàn Vũ cởi đi tạp dề để trên bàn, cẩn thận ngửi xem mình có mùi dầu khói hay không mới bước về phía cô.

Nụ cười ấm áp vẫn treo trên môi, trong ánh mắt lại toàn thứ tình yêu cuồng si dành cho thiếu nữ.

Hắn để cô ôm mình như gấu Koala cả tay cả chân đều bám vào người hắn.

Cả gương mặt chôn ở hõm cổ người thiếu nữ mềm như nước kia, hương thơm mát mát ở người cô khiến hắn đê mê hơn bao giờ cả.

"Ha...mùi của bảo bối anh là tuyệt nhất. Thật muốn nhốt em lại, khóa em trong chiếc lồng giam của riêng anh mà thôi."

Bước lên cầu thang, là một tiếng thì thầm, một cái ôm ngày càng siết chặt.

"Em là của anh, em là của anh, em là của anh..."

Lặp lại và lặp lại, hắn giống như một kẻ điên, lầm bầm lảm bẩm một mình đến tới trên giường, ôm cô vào lòng vẫn nói như vậy.

Tàn Vũ đã chuẩn bị sẵn sàng thêm một đợt thuốc mới rồi.

Loại thuốc này là hắn cùng với những nghiên cứu sinh của trường đại học ở Texas chế tạo. Nguyên bản của thuốc này là một loại thuốc khiến cho người uống nói sẽ giống như bị thôi miên, nó sẽ được áp dụng cho những tên khủng bố cứng đầu có thể chống lại những cách thôi miên thông thường.

Sau nửa năm thành quả nghiên cứu đã thành công, Tàn Vũ đã đem về mấy hộp và bảng công thức pha chế ban đầu, mục đích của hắn là điều chế lại loại thuốc này. Hắn đưa ra ý tưởng xạo chó kia cũng chỉ vì giây phút này thôi.

Cái gì mà giúp ích cho bọn Nhà nước kia, hắn hoàn toàn là không có điều đó, hắn chỉ muốn kết quả của họ, mượn phòng thí nghiệm của họ mà thôi.

Loại thuốc hắn đã điều chế này, không chỉ có thể thôi miên mà còn có thể điều khiển người đó theo ý của mình.

Nói cách khác, như một cỗ máy được hắn lập trình vậy.

Và nó, thật sự hiệu quả cho đến hiện tại.

Tàn Vũ vuốt tóc thiếu nữ qua một bên, bẹo má cô gái: "A...tỉnh dậy lại uống nhé, rồi em sẽ quay về làm người của anh tiếp thôi. Thích không?" Nụ cười vặn vẹo hắc ám lại xuất hiện, ánh mắt hắn như đang đốt cháy cả linh hồn để thắp lên tình yêu của hắn vậy: "Thật mong chờ cảm giác em chạm vào anh, khiến anh hứng phấn chết đi được. Ha...bảo bối của anh, em là sinh mệnh đời này và cả những kiếp sau của anh."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yandere