Chương 1: Sào huyệt mùi chanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này Dương, sao hôm nay mày làm ăn chán thế?" Ả đàn bà bệnh hoạn đó vừa nhâm nhi ly Daiquiri trên tay, vừa buông lời trách móc tôi. "Tao còn phải nhúng tay vào phụ mày cơ đấy, bình thường mày đâu phải để tao động tay động chân gì vào mấy cái xác đó?"

Nhìn cái tư thế ung dung, thoải mái đó của ả mà mắt tôi đỏ bừng lên vì tức giận. Daiquiri là loại rượu cocktail nhẹ, có vị chua của chanh và thường dùng để giải nhiệt. Tôi đang tự hỏi làm cách nào mà ả có thể bình tĩnh tấp vào một quán bar sang trọng, gọi một ly cocktail nhẹ nhàng và tự tin ngồi uống như vậy, trong khi ả vừa ra tay giết chết năm mạng người? 

"Sao thế? Sao không nói gì cả?" Thấy tôi im lặng không đáp lại, ả ngay lập tức hướng mắt về phía tôi. 

"Không, nay hơi mệt nên không được như mọi khi thôi." Tôi thở dài, cố che đi bộ mặt hằm hằm lúc nãy. 

"Từ nãy tới giờ sao trông mày lạ thế?" Ả hoàn toàn ngó lơ câu trả lời của tôi mà hỏi đầy nghi hoặc. 

Tôi nén đi cảm giác ghê tởm và lo lắng trong lòng rồi khoác vai ả, đánh lạc hướng:

"Thôi nào, không mấy khi thắng lợi như hôm nay, uống đi chứ!?"

"Ừ phải, công nhận hôm nay đúng là thắng lợi hơn mọi khi thật." Ả cười khúc khích, cụng ly với tôi. "Hôm nay bọn cớm đến bất ngờ thế mà chúng ta vẫn xoay sở kịp, may đấy. Đúng rồi, thế thì phải uống chứ, kìa, uống đi!"

Phải rồi, hôm nay trong khi đang "thi hành công lý", ả và đồng bọn bất ngờ bị tập kích bởi lực lượng An ninh nhân dân Việt Nam, bộ phận cảnh sát chìm, chuyên điều tra và xử lý những vụ việc phức tạp, đen tối, ghê tởm và không công khai cho xã hội. Nếu là bình thường thì chẳng bao giờ họ thành công bắt được ả và đồng bọn đâu, bởi vì không rõ bằng một cách nào đó mà chúng luôn biết cảnh sát sẽ mai phục ở đâu, và sẽ dùng cách gì để trấn áp chúng. 

Làm thế nào chúng dự đoán trước được sao? Đó là vấn đề bắt cả lực lượng cảnh sát chìm suy nghĩ đến mức tẩu hỏa nhập ma cũng chẳng thể hiểu ra được. Chính vì lẽ đó, họ phải cử ra một đồng chí thật xuất sắc, đóng giả là đồng đội của ả, nhằm điều tra và tính kế trấn áp những tên tội phạm này dễ dàng hơn. 

Đương nhiên, nếu tôi là đồng bọn của ả đàn bà ấy thật thì sẽ chẳng bao giờ biết được chuyện tối mật này. 

Tên tôi là Nguyễn Hữu Trọng Huy, và là một cảnh sát chìm. 

Tôi chính là đồng chí được cử đi để trà trộn vào sào huyệt của ả sát nhân đáng khinh ấy. Biệt danh của ả trong giới là Evila, có nghĩa là "Quỷ". Đây chính là biệt danh mà những người thuộc về thế giới ngầm đặt cho ả, bởi ả chính là người gây ra cái chết của hàng trăm người tính tới hiện tại. Nếu những sinh mạng đáng thương đó chỉ là những người bình thường thì cũng đã đáng lên án rồi, nhưng đằng này, tất cả đối tượng mà Evila ra tay, đều là người có máu mặt trong xã hội và thế giới ngầm, thậm chí còn có sức ảnh hưởng đến chính phủ và nhà nước. Đáng sợ hơn nữa, cách thức xuống tay của Evila không phải là súng, cũng chẳng phải dao, mà cũng không phải là vũ khí đặc biệt gì, ả chỉ đơn giản dùng "giọng hát" để giết người. Giọng hát quái quỷ của ả có thể hạ gục được 50 viên cảnh sát trong phạm vi 800 mét, vì vậy có thể nói việc dùng súng để hạ ả là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn. 

Nhưng thật may, ông trời vẫn còn có mắt, bởi đồng bọn của Evila là một tên nhu nhược đáng khinh bỉ. Chúng tôi đã tập kích bất ngờ, bắt hắn đi hỏi cung trong lúc hắn lơ là. Evila chỉ có duy nhất một tên đồng bọn, theo lời khai thì hắn "chỉ" làm công việc "dọn dẹp rác rưởi", dàn dựng hiện trường sau mỗi "buổi ca nhạc" và thu thập thông tin cho con ác quỷ đó mà thôi. Cũng nhờ sự hợp tác của hắn, cảnh sát mới có thể dễ dàng giúp tôi trà trộn được vào đội hình của địch. Thật may là trước đó tôi đã tham gia một khóa huấn luyện về kỹ năng cải trang nên cũng không cần lo lắng gì nhiều.

Điều cần thiết phải làm bây giờ là moi cho bằng được điểm yếu của ả, rồi tôi sẽ tống cổ ả vào tù, để ả không còn cơ hội lộng hành ở thế giới này nữa, ả đã làm quá nhiều điều dơ bẩn rồi. 

Trong lúc tôi vẫn đang suy nghĩ vẩn vơ thì Evila đã lên tiếng:

"Về thôi." Ả đứng dậy, chỉnh lại chiếc váy đen kín đáo bó sát người và chuẩn bị rời đi. 

"Ơ, về sớm thế à?" Tôi ngạc nhiên hỏi. Theo như thông tin của đồng bọn Evila cung cấp thì ả sẽ ngồi ở quán bar tận ba tiếng đồng hồ mới chịu về cơ mà? 

Ả không nói gì, chỉ gọi tiếp thị đến tính tiền.

"Bạn tôi thanh toán." Ả hất đầu về phía tôi khi nhân viên quán bar đưa tờ hóa đơn.  

"Ơ...ơ này!" Thì ra ác quỷ cũng có lúc quỵt tiền uống rượu cơ đấy. 

Ả chẳng đoái hoài gì đến tôi mà cứ thế rời đi, để lại tôi và một chiếc bill không thể nào thâm hụt hơn. Chưa tìm ra được điểm yếu gì mà đã phải tốn một cục tiền rồi, biết ăn nói thế nào với sếp đây...


Về tới nhà (của tên đồng bọn), tôi ngay lập tức bị sốc bởi cảnh tượng trước mắt. Nhà của tên Dương - đồng bọn của Evila là một căn hộ chung cư bình dân nằm gần trung tâm Hà Nội. Thật ra với số tiền mà hắn và con ả đó kiếm được mỗi năm thì hoàn toàn dư dả để chi trả cho một căn penthouse cao cấp, nhưng có lẽ vì để tránh nghi ngờ nên hắn đã lựa chọn khu chung cư này, cũng thông minh đấy. Nhưng cái làm tôi bất ngờ không nằm ở chỗ đó, mà nằm ở đám lửa đang ôm lấy khu chung cư trước mắt kia.

Khi tôi vừa lái xe về đến cổng chung cư thì đã nghe tiếng lính cứu hỏa và còi chữa cháy kêu oang oác cả lên. Ngọn lửa đó thật kinh khủng, nó không giống những ngọn lửa thông thường một chút nào, nó ôm trọn lấy cả khu chung cư, không chừa một khe hở nào. 

"Chậc, phen này lính cứu hỏa hơi bị mệt rồi đây." Tôi tặc lưỡi ngán ngẩm. Nhìn lên tầng 23, nơi tên đồng bọn đó đang sống rồi thở dài. "...Và cả Bộ Công an nữa."

Trong khi tôi đang đứng nhìn khu dân cư vốn nhộn nhịp đông đúc, nay lại trở thành một đống đổ nát và hỗn loạn với tâm trạng phức tạp thì đột nhiên, một cánh tay đập lên vai tôi. Theo thói quen của một cảnh sát, tôi không quay đầu lại mà ngay lập tức túm lấy bàn tay đang đặt lên vai mình, siết chặt đến mức đối phương phải kêu lên:

"Ối! Mày làm cái quái gì đấy!?" 

"Ối!" Tôi giật mình quay mặt lại. Là Evila. Mải nhìn đám cháy nên tôi quên mất ả vẫn còn ở trong xe. Dù chẳng muốn một chút nào, nhưng tôi vẫn phải xin lỗi ả rồi hỏi han đủ thứ. 

"Không sao." Evila gạt tay tôi ra, hướng mắt lên căn hộ "của tôi" đầy hứng thú. "Chà, hôm nay mày định ngủ gầm cầu nào đây?"

Thôi chết, đúng rồi nhỉ, nhà hắn cháy rồi thì tôi về đâu bây giờ? Tôi không thể về nhà của tôi được, bởi vì Evila có thể sẽ đi tìm tôi mà không nói trước một tiếng nào (theo như tên đồng bọn đó nói thì một phần là để gây bất ngờ, nhưng tôi nghi là ả làm như vậy để xác nhận xem đây có thật sự là đồng bọn của mình không), đến lúc đó mà tôi không có mặt ngay thì mệt lắm, nhà tôi lại cách rất xa mấy địa điểm ả thường hẹn gặp. 

"Cũng chưa biết được." Tôi cười bất lực. "Chắc là thuê phòng khách sạn?"

Ả im lặng, xoa xoa cằm như đang cân nhắc điều gì đó rồi bất ngờ lên tiếng:

"Giờ thử tìm xem có cái khách sạn nào tốt hơn nhà tao không nhé?" Nói rồi ả giật chìa khóa xe từ trong tay tôi ra, tiến lại chỗ đậu xe ban nãy.

"Ơ...này!" Tôi vội vàng đuổi theo, nắm lấy cổ tay ả. "Ý mày là sao?"

"Sao hôm nay mày chậm tiêu thế nhỉ?" Evila nhíu mày, mở cửa xe rồi ngồi vào ghế lái. "Thì ý là mày đến nhà tao ở tạm chứ còn sao?" 

"Hả..?" 

Đến nhà ả ở tạm? Khoan, như thế có khi cũng tốt, ở gần mục tiêu tuy có hơi nguy hiểm, nhưng sẽ lấy được nhiều thông tin hơn, đó sẽ là một lợi thế rất lớn. Nhưng còn lớp cải trang này thì sao? Sống chung với ả đồng nghĩa với việc tôi sẽ phải đeo cái mặt nạ và bộ tóc giả này nguyên cả ngày, như thế thật sự rất khó chịu. Thêm một phiền phức nữa là, tên đồng bọn đó cũng không hề có thói quen khóa trái cửa khi ở trong phòng riêng, điều này Evila biết rất rõ. Nếu tôi cố tình khóa trái cửa để lột mặt nạ ra cho thoải mái, chắc chắn sẽ lộ ngay. Hơn nữa, sống chung với Evila không hề nằm trong kế hoạch ban đầu của chúng tôi.

"Sao mà đắn đo thế?" Evila nghiêng đầu hỏi. "Mày sang nhà tao chơi nhiều lần lắm rồi mà? Hôm nay bày đặt ngại nữa hả?" 

"Ngại quái gì?" Tôi nhăn nhó phản bác. "Chỉ là tao đang suy nghĩ xem có nên ở chung không thôi, nam nữ thụ thụ bất thân mà", tôi định nói như thế, nhưng lời ra tới miệng lại thành: "Thôi, thế cũng được."

Rồi tôi lên xe với đống suy nghĩ rối bời, mặc cho Evila cứ cười toe toét, bảo tôi hôm nay trông cứ như mấy con chó "nhỏ nhỏ xinh xinh" hôm bữa ả gặp lúc đi làm "nhiệm vụ". 


Nhà của Evila trông cứ như mấy ngôi nhà nhỏ ở vùng quê vậy (dù đó là ngôi nhà mặt phố). Để hình dung cho rõ thì trông nó cứ như...nhà của Nobita ấy, khác nỗi cái ngói màu xanh tím nhạt. Tôi rất muốn thốt lên rằng: "Nết thì dị mà xây nhà cũng đẹp phết nhỉ?", nhưng lại không thể. Có điều, tôi vẫn không ngờ phong cách của Evila thường ngày lại nhẹ nhàng và bình yên như thế, không hợp với cô ta một chút nào. 

"Vào nhà đi chứ, đứng đực ra đó làm gì?" Ả chạy ra từ ga ra ô tô, vẫy tay ra hiệu cho tôi vào trong nhà. 

Tôi gật đầu, cố kiềm chế không để bản thân liếc ngang liếc dọc, phải diễn sao cho giống đã đến đây tỉ lần rồi (dù chỉ mới đến lần đầu tiên). Khi cánh cửa nhà bật mở, tôi cứ ngỡ như mình đang ở trong nhà một thiếu nữ dịu dàng đằm thắm chứ không phải một con ác quỷ giết người khét tiếng, thật sự thì lúc đó tôi cũng đã cố kiềm chế lắm rồi, nhưng cái miệng vẫn không thể ngừng há hốc. Rất may tôi đã đóng lại kịp, lỡ để Evila thấy thì đi tong cái kế hoạch công phu của cả lực lượng mất. 

"Ơ hay cái thằng này!?" Thấy tôi cứ đứng nhìn như trời trồng ở ngoài cửa, Evila ngay lập tức chạy đến đập vai tôi, mặt mày nhăn nhó. "Hôm nay mày bị làm sao đấy? Muốn làm mồi cho muỗi à? Mà, mày không thích cái bánh đợt trước thử ở nhà tao nữa sao? Còn trong tủ lạnh đấy."

"?" Bánh gì cơ?

"Đừng nói là quên rồi nhé?" Evila hạ giọng hỏi. Thấy tôi mãi không trả lời, ả xoay lưng đi về phía phòng bếp. "Thôi vậy, tao ăn quách đi cho rồi." 

"Ê! Khoan!" Tôi vội vàng đuổi theo. Dù chẳng biết cái bánh đó có ngon lành gì không, nhưng dù sao thì ngày hôm nay cũng đã đủ khiến tôi mệt nhoài rồi, ăn một cái bánh cũng không tệ, đúng chứ? 



Mẩu truyện ngoài:

"Ôi chao, cái bánh này ngon thế!?" Tôi cứ thế mà một mình ăn hết cả hai miếng bánh chanh trên bàn (mặc dù Evila đã dặn đi dặn lại là để dành cho ả một cái với), thú thật thì đây là lần đầu tôi được ăn một cái bánh ngọt mà vị nó chua thế đấy. Có lẽ nó ngon ở sự độc đáo. 

Evila nói ả cần đi tắm nên đã rời đi được khoảng 15 phút, bỏ tôi lại trong phòng bếp một mình. Tốt thôi, thế thì tôi sẽ đi khám phá hết nguyên căn nhà này cho đỡ bỡ ngỡ. 

Nhưng càng khám phá ngôi nhà, tôi lại càng phát hiện ra một bí mật động trời. Không phải là vũ khí bí mật hay điểm yếu gì của Evila đâu, mà là...Sao trong nhà của ả, chỗ nào cũng có hình quả chanh thế? Gối hình chanh, tranh vẽ quả chanh, standee hình quả chanh, đèn ngủ hình quả chanh, rèm cửa màu vàng chanh? Cái quái gì thế?

Sao cái sào huyệt địch này...khác với tôi tưởng tượng nhiều thế nhỉ? Bốc mùi acid citric ghê. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net