Bạn đã yêu bao giờ chưa? Cảm giác thế nào?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn đã yêu bao giờ chưa? Cảm giác thế nào?
_____

1. Chúng ta đã nói vô số điều “sau này”, chỉ là không ai lường trước được “sau này” chúng ta lại không bên nhau nữa.

2. Có vô số kiểu cố chấp, cố chấp bên nhau dù tổn thương đầy mình, hay cố chấp rời xa dù tình yêu còn sâu như biển cả. Hay như tôi, người ngày ấy ở cạnh tôi, và nhiều người bên ngoài kia nữa, cố chấp mang theo hình bóng của một người dù đã chẳng còn ở bên.

3. Có những chuyện, vì làm sai thời điểm mà trở thành vô nghĩa.
Có những người, vì gặp sai thời điểm mà trở thành “vô duyên.”

4. Nếu ai đó nói rằng thời điểm đón nhận lời chia tay là nặng nề nhất trong cả quá trình yêu nhau, tôi sẽ nói người đó thật may mắn. Bởi người đó đã yêu một người thẳng thắn, thành thật và hơn hết là tôn trọng tình cảm từng có của hai người.

Chia tay văn minh chính là như thế. Khi người ta hết tình cảm với mình, người ta sẽ đối diện, thẳng thắn nói cho mình biết và đưa ra một lí do không mang tính viện cớ. Tuy trong thời điểm đón nhận thì quá mức đau đớn và tàn khốc, nhưng hai người sẽ có cơ hội cùng nhìn nhận những vấn đề mà có lúc trong cuộc sống vội vã đã lỡ bỏ qua. Hoặc là cùng nhau cứu vãn, hoặc là chấp nhận chấm dứt và cho nhau lối đi riêng một cách tôn trọng. Ít nhất, sau này chẳng ai nhìn người kia bằng ánh mắt oán trách.

Nhưng có những người không được may mắn như thế, đến cả một lời chia tay cũng chẳng nhận được. Đến nỗi họ không biết điều gì đã xảy ra với mối quan hệ này, chỉ là một ngày người kia bắt đầu đổi thay. Họ không ngừng tự hỏi vì sao, cố suy xét xem có phải mình đã sai ở đâu đó, cố lục tìm trong trí nhớ những điều mình đã làm xem có phải đã lỡ khiến người kia không vui. Họ tìm cách hỏi han, mở lời tâm sự, nhưng nhận lại chỉ là những câu “có gì đâu” và một thái độ phớt lờ.

Một cuộc tình vốn đang yên ổn ngọt ngào bỗng trở nên nặng nề. Những cuộc gọi dần dần thưa thớt, rồi biến thành chỉ từ một phía mà đôi khi chẳng ai nhấc máy nghe. Những tin nhắn bớt đi niềm hăm hở, rồi thì người gửi đi đợi mòn mỏi mà cũng chẳng nhận được một câu trả lời.

Người ấy đột nhiên bận rộn hơn trước, bận đến mức không được một lời hỏi han, đến nỗi đêm về chẳng nổi một câu chúc ngủ ngon. Những cuộc hẹn luôn bị từ chối khéo, đến khi gặp gỡ thì người ấy cũng chẳng chuyên tâm, nếu không lơ đãng lướt Facebook thì cũng hí hoáy nhắn tin “công việc”.
Bàn tay người ấy bỗng dưng không còn hơi ấm, cũng chẳng siết chặt như những ngày đầu bên nhau. Vòng ôm bỗng ngắn ngủi và lỏng lẻo, mất hẳn sự nâng niu ngày trước. Những nụ hôn chỉ còn là sự miễn cưỡng, cái rung động lúc lần đầu chạm môi dường như đã xa xăm cả một cuộc đời. Vậy mà người ấy vẫn khăng khăng mình vẫn vậy, có thay đổi gì đâu.

Càng lúc người ấy càng trở nên khó tính, bắt lỗi và khó chịu với tất cả những điều người kia làm cho họ. Rồi cái con người ngốc nghếch đau lòng đã bị bỏ rơi từ lâu mà không hề hay biết ấy lại vơ vét hết tổn thương về mình, vẫn chạy theo xin lỗi, cố gắng thay đổi bản thân để đối phương vừa lòng.

Đến cuối cùng, giờ phút đau lòng nhất, là khi một người chịu đủ tổn thương rồi mới hiểu ra mọi chuyện, một người nhẹ nhõm vì cuối cùng đối phương cũng hết hi vọng vào mình.

Có những lời chia tay như thế, người còn yêu và muốn hàn gắn nhất lại là người phải nói lời chia tay. Họ ghìm chặt đau thương trong lòng để kết thúc một tình yêu, khi mà bản thân còn rất nặng lòng, để thành toàn cho người kia bước tiếp, để một lần giải thoát cho tất cả những mong chờ và hứa hẹn chẳng bao giờ được thực hiện.

Chia tay rồi họ cũng chẳng đi đâu, vẫn tiếp tục chìm đắm trong hồi ức và chạy đuổi theo kỉ niệm thời còn hạnh phúc. Vẫn mơ màng tưởng tượng về sau này của hai người, dường như đã quên mất rằng mình không còn ở bên người kia nữa, rồi đến khi tỉnh ngộ thì lại lặng thinh khóc một mình. Nhưng họ biết làm sao được, khi bàn tay họ không đủ để sưởi ấm cho cả hai, tất cả bao dung đã dùng hết cho người ấy, can đảm cũng bị mài mòn theo những lời nói nặng nhẹ và ánh mắt lạnh buốt chẳng còn sót lại chút yêu thương, trái tim đã chẳng còn chỗ lành lặn để người kia vẽ rạch thêm nữa?

Những ai đã từng trải qua nỗi đau khổ giày vò như thế, họ cũng đã bị tước đi khả năng tiếp tục yêu thương và tin tưởng hết lòng. Cho dù năm tháng có đổ đầy những khoảng trống trong lòng, chà phẳng đi vết sẹo lồi lõm trong tim, tuy họ không còn đau đớn nữa, nhưng cũng sẽ không quên mình đã từng đau đớn thế nào.

Đã từng thẳng thắn bày tỏ tình cảm, từng một lòng theo đuổi đối phương, từng không do dự mà gật đầu khi người kia ngỏ lời, thì thời điểm kết thúc cũng nên dứt khoát và thành thật như thế. Không chỉ để hình ảnh bản thân mình lưu lại trong lòng người kia vẫn tươi đẹp, mà còn để người ở lại có thể giảm bớt thời gian dằn vặt, bước qua những vụn vỡ cũ mà mỉm cười an nhiên.

Hai người từng yêu nhau rồi trở nên xa lạ đã là chuyện vô cùng đau đớn. Nên sự xa lạ ấy không cần kèm theo thêm những oán hận thẳm sâu.

Trích trong "CÓ MỘT CÔ GÁI THẦM YÊU ANH" - Phạm Anh Thư.

Link đặt sách Tiki: https://goo.gl/DmE6AG
Đặt mua trực tiếp trên fb: https://goo.gl/bDvVbV

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#mỹ