Chương 152. Quý phi và đao khách 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm hè năm Lẫm Khánh thứ hai, Quý Thính bưng một chén thuốc.

Trương quý phi nhìn bát thuốc đục, trên mặt đều là vẻ lo lắng: "Thuốc này có tác dụng thật sao?"

"Nói thật thì ta chưa từng uống bao giờ, nhưng lúc trước ta tìm người uống thử rồi, quả thật có thể ngủ mê man ba ngày, trong ba ngày này giống hệt như chết rồi vậy." Quý Thính thấp giọng vồ về nàng, "Đây là thuốc Thân Đồ Xuyên đưa, ta yên tâm lắm."

Trương quý phi hừ nhẹ một tiếng: "Chính vì đây là thuốc hắn đưa nên ta mới lo lắng đó."

Quý Thính nghe vậy dở khóc dở cười: "Rốt cuộc ngươi và chàng ấy có bao nhiêu thù hận cơ chứ."

Khóe môi Trương quý phi nhẹ nhàng nhếch lên, cầm chén thuốc uống một hơi cạn sạch, sau đó khuôn mặt nhỏ còn chưa nhăn lại Quý Thính đã đút cho nàng một miếng mứt.

Quý Thính nhìn cái má căng phồng lên của nàng, mỉm cười dịu dàng nói: "Uống xong chén thuốc này, chờ tỉnh lại, ngươi sẽ tự do, trên đời này không còn Trương quý phi nữa, chỉ có nghĩa muội của ta Trương Yên Nhi."

"Nếu sau này bị người khác phát hiện thì phải làm sao?" Trương quý phi hơi lo lắng.

Quý Thính mỉm cười: "Phát hiện thì phát hiện thôi, tên nào mắt mù dám vạch trần?"

Trương quý phi nghĩ thấy cũng phải, bây giờ nàng có hoàng thượng làm chỗ dựa, sợ gì chứ?

Có lẽ thuốc có tác dụng, nàng đột nhiên buồn ngủ không chịu nổi, ngáp một cái rồi đổ xuống, Quý Thính đặt di thư bên cạnh nàng rồi nói nhỏ: "Diễn thì phải diễn cho hết, ngươi ngủ một mình trước đã, ta sẽ quay lại rất nhanh thôi."

Trương quý phi không nghe thấy gì nữa cả, chìm vào giấc ngủ say với gương mặt bình thản.

Nàng hoàn toàn không biết tất cả những gì phát sinh sau đó, ba ngày sau tỉnh lại thì khắp cả cung đều treo màu trắng, nhìn qua một cái thôi là thấy một mảnh trắng xóa, phô trương y hệt Quý Văn mất năm đó.

"...Không ngờ ta lại có một ngày nở mày nở mặt thế này." Trương quý phi... Không, Trương Yên Nhi cảm khái.

Quý Thính cười đỡ nàng dậy: "Vốn dĩ định truy phong hoàng hậu nhưng nghĩ lại thì thấy cũng chẳng có ý nghĩa gì, mặc dù chỉ là giả thôi nhưng ta nghĩ ngươi cũng không muốn chôn chung với Quý Văn."

"Đúng vậy, duyên phận phu thê của ta và hắn đã hao mòn không còn gì nữa rồi, lần cuối cùng gặp nhau cũng dây dưa không chết không thôi, dù chỉ là giả ta cũng muốn cách xa hắn một chút." Trương Yên Nhi khẽ gượng cười.

Quý Thính an ủi nắm chặt tay nàng: "Nếu đã không phải người trong cung nữa thì đừng nhớ mãi về chuyện trong cung, ngươi đi ra ngoài kia mà xem, ngắm nhìn hết phong cảnh nửa đời trước chưa từng ngắm rồi trở về bầu bạn với ta."

"Ừ, ta sẽ nhanh chóng trở về." Trương Yên Nhi chăm chú nhìn nàng ấy.

Quý Thính nhướng mày: "Không nghe thấy lời ta vừa nói sao? Có thể từ từ rồi hẵng về."

Trương Yên Nhi dừng một chút, nở nụ cười.

Cái ngày trong cung tổ chức tang sự, nàng dẫn cung nữ thân cận Thúy Nhi "tuẫn táng theo chủ" rời khỏi cung, lúc đi ra khỏi cánh cổng cung cao vời vợt, nàng nhìn bầu trời trong xanh xa vạn dặm, hít một hơi thật sâu.

"Thái... Tiểu thư, chúng ta được tự do rồi?" Thúy Nhi hơi không dám tin.

Trương Yên Nhi liếc mắt nhìn về phía nàng ấy: "Ừ, tự do rồi, ngươi có hối hận không?"

"Thúy Nhi không hối hận, tiểu thư đi đâu, Thúy Nhi sẽ đi đó, cả đời này Thúy Nhi chỉ theo tiểu thư." Mắt Thúy Nhi lóng lánh.

Trương Yên Nhi mỉm cười: "Mặc dù ngươi muốn theo ta cả đời nhưng ta không chịu đâu, chúng ta ra ngoài trải nghiệm nhiều hơn, chờ ngươi gặp được người mà hai người yêu thương lẫn nhau thì ta sẽ cho ngươi của hồi môn thật phong phú, gả ngươi đi thật nở mày nở mặt."

"Tiểu thư!" Thúy Nhi đỏ mặt hờn giận, "Sao vừa mới ra khỏi cửa cung người đã muốn bỏ rơi nô tỳ như thế?"

Trương Yên Nhi nhìn dáng vẻ xấu hổ của nàng ấy, biết rằng nàng ấy vẫn chờ mong lấy chồng sinh con, nhưng nàng không vạch trần nàng ấy, chỉ cảm thấy như vậy rất tốt.

Mong chờ cuộc đời tương lai của mình là một chuyện không thể tốt hơn, không giống nàng, chỉ biết đi được tới đâu hay tới đó, chưa bao giờ nghĩ tương lai sẽ thế nào.

Hai người đi ra khỏi cung, thuê một chiếc xe ngựa ở bên đường rồi đi xuôi về Giang Nam.

"...Tiểu thư, hai chúng ta cầm nhiều tiền bạc thế này, có cần đến tiêu cục thuê vài người không?" Thúy Nhi không yên tâm: "Vừa nãy lúc nô tỳ đưa bạc cho phu xe thì thấy hắn không bình thường."

Trương Yên Nhi bỗng cạn lời: "Ngươi cảm thấy hắn không bình thường, sao còn muốn ngồi xe của hắn?"

"Em cũng chỉ đoán thế thôi, hơn nữa mấy xe ngựa khác đều được thuê hết rồi, chỉ còn lại chiếc này, phu xe nói nếu không thuê hắn thì phải đợi thêm dăm ba ngày nữa." Thúy Nhi thở dài, "Nô tỳ nghĩ kinh đô nhiều quyền quý, ai vào cung rồi thì đều gặp tiểu thư, ngộ nhỡ bị phát hiện... Vẫn nên ra khỏi kinh thành sớm một chút thì hơn."

Trương Yên Nhi vừa nghe đã biết nàng ấy bị lừa rồi, kinh thành rộng lớn như vậy, sao có khả năng chỉ còn sót lại đúng một cái xe ngựa cho thuê chứ, nàng nhíu mày vén rèm xe, nhìn thấy đã ra khỏi kinh thành rồi thì thở dài, cao giọng nói với phu xe: "Đến trạm dịch năm dặm phía trước."

Phu xe khựng người: "Vị cô nương này, không phải nói là muốn mau chóng đi Giang Nam sao?"

"Bổn cung... Ta mệt, muốn đến trạm dịch phía trước nghỉ một lát, mai đi cũng không muộn." Trương Yên Nhi lạnh nhạt nói.

Phu xe không vui, nhưng vẫn đáp lời: "Vậy ngài ngồi vững, chúng ta đến trạm dịch ngay thôi."

Sau đó Trương Yên Nhi quay sang nói nhỏ với Thúy Nhi: "Đợi đến trạm dịch, ngươi tìm xe ngựa mới."

"Vâng." Thúy Nhi nghe lời đáp một tiếng.

Hai chủ tớ bàn nhau xong, Trương Yên Nhi vén màn xe lên nhìn ra ngoài, càng nhìn thì càng thấy không đúng, lạnh giọng hỏi: "Đây không phải đường đến trạm dịch, ngươi muốn đi đâu?"

Phu xe thấy vỡ lở rồi thì gián trá bật cười: "Trạm dịch người đông phức tạp, tiểu nhân sợ làm bẩn mắt cô nương nên có lòng muốn đưa cô nương về nhà nghỉ ngơi."

"To gan! Dừng xe lại cho ta!" Trương Yên Nhi quát lên.

Câu đáp lời của phu xe dành cho nàng chính là càng phi về trước nhanh hơn. Thúy Nhi sợ hãi run rẩy, Trương Yên Nhi lạnh lùng: "Ngươi có biết nếu ngươi không dừng lại thì sẽ không còn cái mạng ấy nữa hay không?"

"Vậy sao?" Xe ngựa đột nhiên tông vào một bụi cỏ, phu xe kéo chặt dây cương khiến xe ngựa dừng lại, gã quay đầu, "Vậy để tiểu nhân thử xem, ngài khiến tiểu nhiên mất mạng thế nào."

"To gan!" Mắt Thúy Nhi ngấn lệ nhưng vẫn chắn trước người Trương Yên Nhi.

Phu xe nhìn nàng ấy thì cười khẩy: "Cút sang một bên, đừng làm lỡ lão tử với tiểu thư nhà ngươi vui..."

Hai chữ vui sướng còn chưa ra khỏi miệng, một thanh kiếm đã xuyên ta giữa tim gã, mặt gã cứng đờ lại trong nháy mắt, hoảng hốt nhìn thanh kiếm trước ngực, trực tiếp ngã trên xe ngựa chết luôn.

Thúy Nhi sợ đến mức mặt tái mét, nhưng suy cho cùng nàng ấy cũng là người từng sống trong cung, không gào thét ầm ĩ, vẫn che chắn trước người Trương Yên Nhi như cũ.

Trương Yên Nhi nhìn mấy người đột nhiên xuất hiện, nhướng mày hỏi một câu: "Hoàng thượng phái các ngươi tới?"

"Vâng." Người cầm đầu đáp, "Bọn ty chức là ám vệ của hoàng thượng, phụng lệnh của hoàng thượng bảo vệ Trương tiểu thư suốt dọc đường."

Trương Yên Nhi cong khóe môi lên: "Ta biết ngay mà, nàng ấy không yên tâm để ta đi một mình." Nàng nhìn mấy người họ, nghĩ một lát rồi nói: "Để một người làm phu xe, còn lại thì cứ đi theo như trước đi."

"Vâng."

Xe ngựa nhanh chóng lăn bánh một lần nữa, tên phu xe ác độc bị ám vệ xử lý sạch sẽ, không để lại bất cứ dấu vết nào.

Thúy Nhi ngồi trong xe ngựa, một lúc thật lâu sau mới khôi phục, kích động hỏi Trương Yên Nhi: "Tiểu thư, nếu hoàng thượng phái người bảo vệ chúng ta rồi thì có phải sau này chúng ta sẽ không gặp nguy hiểm gì nữa không?"

"Ừ." Trương Yên Nhi đáp một tiếng, tâm trạng rất tốt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Có các ám vệ bảo vệ, không cần lo lắng vấn đề an toàn, Trương Yên Nhi du sơn ngoạn thủy cả đoạn đường, mất một tháng mới đến Giang Nam, tới trước cửa quán trọ lớn nhất ở Giang Nam.

"Cuối cùng cũng đến rồi!" Thúy Nhi thở phào một hơi, nhanh chóng đỡ nàng xuống xe ngựa, "Đoạn đường này quả là vất vả mà."

Tâm trạng Trương Yên Nhi không tệ, nhìn biển hiệu của quán trọ: "Việc làm ăn của Mục Dự Chi quá tốt rồi, mấy quán trọ ổn ổn mà mấy ngày nay chúng ta ở đều do hắn mở."

"Mục tiên sinh là hoàng thương đệ nhất triều Lẫm chúng ta, chuyện làm ăn có thể không tốt sao." Thúy Nhi vừa đỡ nàng đi vào vừa nói, "Nô tỳ nghe nói không chỉ triều Lẫm, ngay cả mấy mới hoang vu xa xôi cũng bắt đầu có giao dịch qua lại với ngài ấy rồi."

"Trong nhà có bé vàng, chẳng trách tỷ tỷ ta tiêu tiền như nước." Từ khi đi ra ngoài, Trương Yên Nhi gọi Quý Thính là tỷ tỷ.

Thúy Nhi cười đáp một tiếng, định gọi tiểu nhị thuê hai gian phòng.

"Sáu đi, đều phải là phòng thượng hạng." Trương Yên Nhi nhắc nhở nàng ấy.

THÚY nhi đáp một tiếng rồi đi theo tiểu nhị, một lát sau mới nhức nhối quay lại: "Tiểu thư, chỗ này thực sự quá đắt, đắt hơn tận một nửa so với chỗ trước kia chúng ta ở." Nàng ấy vào cung từ khi còn rất nhỏ, không có khái niệm gì về tiền bạc, đương nhiên cảm thấy rất đắt.

Thúy Nhi không có khái niệm gì về tiền bạc nhưng Trương Yên Nhi tiêu xài quen rồi càng khỏi phải nói, chỉ hỏi một câu: "Thuê xong chưa?"

Thúy Nhi đáp một tiếng rồi đỡ nàng theo tiểu nhị lên lầu. Bọn họ muốn phòng tốt nhất, mà phòng tốt nhất thì ở tầng cao nhất của quán trọ, hoàn cảnh yên tĩnh hơn phía dưới gấp mấy lần.

Tiểu nhị đưa bọn họ tới phòng thì đi xuống, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, Trương Yên Nhi nhìn Thúy Nhi, Thúy Nhi lập tức gọi các ám vệ ra.

Trương Yên Nhi thấy mọi người đông đủ rồi thì nói: "Mấy ngày nay đi theo ta mọi người vất vả rồi, mấy hôm tới nghỉ ngơi đàng hoàng, không cần canh giữ ngày đêm nữa."

Các ám vệ liếc mắt nhìn nhau, không hiểu ý lắm.

Trương Yên Nhi ghét nhất bị người khác từ chối, nàng thấy thế thì nhướng mày: "Đây là Giang Nam, là nơi thái bình nhất, bây giờ chúng ta ở quán trọ tốt nhất, ai ở trong đây được thì đều là người có tiền đầy người, chúng ta ở đây cũng không gây chú ý, không kéo nổi kẻ gian đến đâu."

Nàng đã nói đến mức này rồi, các ám vệ không tiện từ chối nữa, người đứng đầu cung kính nói: "Vậy đa tạ Trương tiểu thư."

Lúc này Trương Yên Nhi mới hài lòng, để bọn họ đi nghỉ.

Chờ bọn họ đi hết rồi, Thúy Nhi mới hỏi: "Tiểu thư, nô tỳ gọi người đưa chút nước nóng đến, tiểu thư tắm rửa rồi đi nghỉ nhé."

"Đợi đến tối đi, ta buồn ngủ sắp chết rồi, muốn đi ngủ trước đã." Trương Yên Nhi ngáp một cái nói.

Thúy Nhi vội vàng muốn hầu hạ nàng thay y phục, Trương Yên Nhi từ chối: "Rời khỏi cung lâu như vậy rồi, để ý nhiều như thế nào gì, ngươi cũng đi nghỉ đi, nếu đói thì bảo người mang thức ăn lên, không cần chờ ta."

"Vậy sao mà được?" Thúy Nhi hơi do dự.

Trương Yên Nhi liếc nàng ấy một cái: "Nghe lời."

"...Vâng." Thúy Nhi hơi khó xử, nhưng trong lòng lại hơi vui, cảm ơn Trương Yến Nhi một câu rồi đi.

Tất cả mọi người đều đi rồi, vai Trương Yên Nhi sụp xuống, lười biếng nằm xuống giường. Khoảng thời gian này mặc dù nàng chơi rất vui nhưng hầu như đều ngủ ngoài trời, người nhức mỏi ở mức nhất định rồi, bây giờ cuối cùng cũng có một nơi thoải mái để ngủ nghỉ, nàng gần như ngả đầu xuống cái là ngủ say tít luôn.

Nàng ngủ đến tận đêm mới dậy. Thúy Nhi đã chờ sẵn trong phòng rồi, thấy nàng dậy thì vội vã gọi người mang đồ ăn lên, trong lúc nàng ăn thì gọi tiểu nhị lấy nước, chờ nàng ăn xong thì nước nóng cũng được chuẩn bị xong.

"Tiểu thư, nô tỳ hầu hạ người tắm rửa nhé." Thúy Nhi lấy lòng nhìn nàng.

Trương Yên Nhi dở khóc dở cười: "Ta vừa mới ăn xong, nghỉ một lát mới tắm được, giờ cũng không còn sớm nữa, ngươi về đi, ta tự tắm là được."

"Như vậy sao được, nô tỳ muốn hầu hạ tiểu thư!" Thúy Nhi không chịu.

Trương Yên Nhi hừ nhẹ một tiếng: "Nhưng ta không muốn ngươi hầu hạ, mau đi đi, ta đâu tàn phế, ta không biết cả tắm rửa hay gì?"

Thúy Nhi thấy nàng kiên trì như vậy, không thể làm gì khác hơn là rời đi trước. Trương Yên Nhi lười biếng duỗi người, đi dạo quanh phòng một lúc rồi mới cởi quần áo ra bước vào thùng tắm.

Khi nước nóng bao phủ cơ thể, nàng cảm thấy tứ chi bách hài đều mềm nhũn ra, lười biếng không có chút sức nào. Nàng vốn đã tỉnh ngủ nhưng được nước nóng hun lại thấy hơi buồn ngủ, nàng yên lặng gối vào cạnh thùng, nhắm mắt lại yên tĩnh nghỉ ngơi.

Không biết qua bao lâu, cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng cành cạch, nàng khẽ cau mày, vừa mở mắt ra thì đột nhiên chạm mắt với một nam tử che mặt.

Dường như nam tử ấy cũng không ngờ nhảy vào lại nhìn thấy tình cảnh này, nhất thời sửng sốt.

Chỉ trong nháy mắt, Trương Yên Nhi khôi phục tinh thần sợ hãi che người lại, há miệng muốn gọi người nhưng ánh mắt người kia bỗng đanh lại, xông tới bịt miệng nàng, đồng thời đặt con dam găm lạnh lẽo lên cổ nàng, mũi nàng lập tức ngửi thấy mùi máu nồng nặc.

"Biết điều một chút, ta không giết ngươi." Giọng nam tử khàn khàn, liếc mắt qua người nàng bỗng cứng đờ người, lặng lẽ nghiêng mặt qua một bên.

Xúc cảm của lưỡi dao trên cổ quá đỗi rõ ràng, Trương Yên Nhi không dám thở mạnh, đang nghĩ nên làm gì để chạy trốn thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, sau đó là tiếng ám vệ của nàng chắn trước cửa.

"Tránh hết ra cho ta, có hung phạm trốn đến đây, phải lục soát từng gian phòng thật kỹ càng!" Ngoài cửa có người lạnh lùng nói.

Người đứng đầu ám vệ không nhún nhường chút nào, chỉ quay đầu hỏi vào trong phòng: "Tiểu thư, người không sao chứ?'

Trương Yên Nhi ô ô hai tiếng, dao găm càng dí vào chặt hơn, nàng lập tức yên tĩnh lại.

"Tiểu thư?" Ám vệ lạnh lùng gọi.

Trương Yên Nhi chớp mắt một cái, cầu nguyện bọn họ nhanh chóng phát hiện ra khác thường, nhưng vừa nghĩ đến điều này nam tử bỗng buông miệng nàng ra, nhỏ giọng nhắc nhở: "Nếu dám nói nhiều một câu, hôm nay ngươi đừng hòng sống sót ra ngoài."

Trương Yên Nhi: "..."

"Tiểu thư?" Ám vệ đã chuẩn bị phá cửa xông vào.

Trương Yên Nhi cảm thấy trên cổ bỗng nói đau, vội lên tiếng: "Ta không sao, không cẩn thận ngủ quên trong thùng nước, sao vậy?"

Ám vệ dừng một chút: "Không có chuyện gì, tiểu thư muốn dùng bữa không?"

Đây là ám hiệu bọn họ định ra từ trước, nếu Trương Yên Nhi đáp muốn thì có nghĩa là gặp nguy hiểm, nếu đáp không muốn thì chính là không có nguy hiểm gì cả.

"Mau trả lời đi." Nam tử không biết điều ấy, hơi động vào dao găm, lưỡi dao lập tức cửa một nhát lên cổ nàng, "Phối hợp một chút, chờ quan binh đi thì ta sẽ thả ngươi ra."

Trương Yên Nhi im lặng chốc lát, trong đầu lướt qua vô số suy nghĩ, cuối cùng cao giọng trả lời: "Không đói, ta muốn đi ngủ, các ngươi lui ra đi."

Dao của người này đang ở ngay trên cổ nàng, dù ám vệ có bản lĩnh lên trời thì cũng không thể đảm bảo có thể sống sót không bị thương gì, huống hồ bây giờ nàng còn đang khỏa thân, nếu một đống người xông vào, thể diện của nàng có còn giữ được không? Bây giờ chỉ hi vọng người này là một người biết giữ lời, chờ quan binh đi rồi thì sẽ thả nàng ra.

Các ám vệ nghe câu trả lời phủ định của nàng thì lập tức nhìn đám quan binh đi tra khám: "Nghe thấy chưa? Tiểu thư nhà ta không sao hết, các ngươi có thể lui xuống rồi."

"Ngươi là cái thá gì, dám sai khiến quan gia?" Bổ khoái tức giận, "Hôm nay ta nhất định phải lục soát!"

"Người ở đây có thân phận cao quý, không phải người các ngươi có thể mạo phạm." Giọng ám vệ lành lạnh.

Nam tử nghe vậy thì đăm chiêu nhìn Trương Yên Nhi, Trương Yên Nhi cười gượng một tiếng, yên lặng lắc đầu phủ nhận câu nói ấy. Nam tử lại nhìn ra phía cửa, chỉ thấy bên ngoài yên tĩnh một lúc, sau đó tiếng hoảng hốt của bổ khoái vang lên: "Tiểu, tiểu nhân có mắt như mù, mong các vị đại nhân thứ lỗi!"

"Cút." Ám vệ trầm giọng nói.

Đám bổ khoái nghe vậy thì nhanh chóng lượn đi, ám vệ hỏi Trương Yên Nhi lại một lần nữa, xác định nàng không sao thì lui xuống.

Đợi đến khi tất cả mọi người đều đi rồi, nam tử uy hiếp: "Nếu dám kêu lên thì trước khi bọn họ đến đây, ngươi sẽ chết trong tay ta."

Trương Yên Nhi ngoan ngoãn gật đầu, lúc này nam tử mới buông nàng ra.

Mùi máu tanh bỗng cách xa nàng, sau đó một cái áo khoác ngoài phủ lên người nàng, nàng vội vàng quấn mình lại, cảnh giác nhìn nam tử: "Ngươi, ngươi nên đi đi."

Nam tử lạnh nhạt liếc nàng một cái, quay người ngồi xuống ghế.

Trương Yên Nhi: "?"

"Ta ở lại một đêm, mai sẽ đi." Giọng nam tử hơi khàn.

Trương Yên Nhi: "...Không phải ngươi nói chỉ cần ta phối hợp thì ngươi sẽ thả ta ra sao?"

"Ừ."

"...Vậy tại sao ngươi còn chưa đi?" Trương Yên Nhi cạn lời.

Nam tử đanh mặt nhìn nàng, thấy cơ thể nàng được che kín bởi y phục hơi ẩm ướt của nàng thì mặt không cảm xúc nghiêng mặt đi: "Ngày mai sẽ đi."

khóe miệng Trương Yên Nhi giật giật, cảm lời đi ra khỏi thùng tắm, cầm y phục sạch sẽ lên, định đi ra sau bức bình phòng, một con dao găm đột nhiên cắm vào tấm ván gỗ trước mặt nàng, nàng bỗng trợn trừng mắt lên.

"Lại đây." Nam tử khàn giọng nhắc nhở.

Trương Yên Nhi nuốt nước miếng, nỗ lực giải thích với hắn: "Ta chỉ đi thay đồ, không phải muốn chạy trốn hay gọi người."

Nam tử nhìn chằm chằm nàng, Trương Yên Nhi im lặng chốc lát, đành phải cầm y phục đi qua: "Vậy, vậy ngươi có thể xoay người đi không? Cái trên người ta bị ướt."

Nàng đã quen sống trong nhung lụa, mặc dù lúc này trong lòng hơi sợ nhưng vẫn muốn mình được thoải mái.

Nhưng nam tử kia cứ nhìn chằm chằm vào nàng, không hề có ý định di chuyển.

Trương Yên Nhi thực sự cạn lời, cuối cùng nàng chui vào trong chăn ngay trước mặt hắn, một lát sau ném cái áo khoác ướt ra. Nàng tập trung thay y phục trong chăn, nghĩ rằng có chăn che rồi nên không bị nhìn thấy, không ngờ theo động tác của nàng thì chăn cũng dịch chuyển, thỉnh thoảng lộ ra màu da trắng mịn của nàng.

Ban đầu nam tử còn nhìn chằm chằm vào cái chăn, sau đó thì nhìn ra chỗ khác, mãi đến khi khuôn mặt nghẹt thở ửng đỏ của nàng chui ra, giận mà không dám nói nhìn hắn thì hắn mới yên lặng quay lại đối diện với nàng.

"Ngươi không giết ta thật chứ?" Trương Yên Nhi lại hỏi một lần nữa.

"Không bày trò mưu ma chước quỷ thì không giết." Nam tử trả lời.

Trương Yên Nhi yên tâm, ném cái chăn ẩm trên giường xuống, lấy đồ dự phòng trong ngăn tủ rồi trải ra, đang định nằm xuống thì nhớ ra tóc mình còn ướt, nếu cứ ngủ luôn thì không chỉ ướt gối mà mai dậy còn bị đau đầu.

Nàng trầm ngâm một lúc, nhìn sang phía nam tử: "Ta có thể gọi nha hoàn vào lau tóc cho ta không?"

"Ngươi đoán xem?" Nam tử hỏi ngược lại.

Trương Yên Nhi nhướng mày: "Ngươi muốn ta nói thật?"

Nam tử trầm mặc nhìn chằm chằm nàng.

"...Được rồi, ta không gọi." Trương Yên Nhi chậc một tiếng, tự mình lau từng chút một, chỉ tiếc tóc nàng dày, tuy có thể lau không nhỏ nước nữa nhưng vẫn ẩm ướt.

Nàng xoa khăn một lúc lâu, cánh tay cũng tê rần, vừa nghĩ đến người hại nàng ra nông nỗi này thì trong lòng bỗng bùng lửa giận, cuối cùng dứt khoát đưa quạt tới trước mặt nàng tử, từ trên cao nhìn xuống đưa quạt cho hắn: "Quạt gió giúp ta, ta muốn quạt cho khô tóc."

Nam tử mặt không cảm xúc: "Không."

"Ngươi nghĩ ta cần ngươi lắm à?" Sự kiêu căng lúc nàng là quý phi lại bộc phát ra rồi, "Nếu không phải vì ngươi đêm hôm khuya khoắt xông vào thì ta đã gọi nha hoàn vào quạt rồi."

Nếu có thể lựa chọn thì nàng thà gọi thái giám cọ bô cũng không thèm cái tên thần kinh người đầy mùi máu hôi rình như hắn.

Nàng càng nghĩ càng giận, kéo cổ áo để lộ một mảng da trắng mịn, chỉ vào vết thương nhỏ xíu xiu tính sổ với hắn: "Còn vết thương này của ta nữa, nếu không phải tại ngươi thì sao ta lại bị thế này? Nếu sau này mà để lại sẹo thì ta sẽ, ta sẽ..."

"Ngươi sẽ làm gì?" Dường như nam tử chưa từng gặp nữ nhân nào thế này, vốn định không để ý nhưng vẫn không nhịn được nói một câu.

Sẽ gọi người băm ngươi thành tám mảnh. Trương Yên Nhi thầm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net