Chương 20/21/22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin tức Thẩm Dục muốn chuyển trường được Liêu Bằng chạy tới nói cho bọn họ biết quả thật là đúng như vậy.

"Sao đột nhiên lại như vậy?" Triệu Kỳ Kỳ vội vàng hỏi, ánh mắt nhìn trên bàn Thẩm Dục, hôm nay Thẩm Dục không tới lớp.

Kiều Điềm ở nhà tĩnh dưỡng tay một tháng, hiện tại cũng đã tốt hơn, đột nhiên nghe được tin này cũng sửng sốt, "Vì sao mà phải chuyển trường?"

Liêu Bằng gãi đầu, "Mình cũng không biết, dù gì thì thư ký của ba Dục ca vừa tới văn phòng tìm chủ nhiệm lớp mình, nói phải cho Dục ca chuyển trường."

"Vậy là, Thẩm Dục không đến cùng à?" Kiều Điềm lại hỏi.

Liêu Bằng gật gật đầu, sau đó lại nghĩ đến cái gì, "Đúng vậy, Dục ca không có ở đó, chỉ có thư ký tới, Dục ca hôm nay đến bệnh viện, có khi còn không biết việc này, không được, phải đến nói cho cậu ấy biết."

Liêu Bằng hành động vô cùng nhanh chóng, chỉ chốc lát liền lấy điện thoại liên lạc cho Thẩm Dục, đem việc này nói cho Thẩm Dục.

Bên kia điện thoại, Thẩm Dục hiển nhiên cũng không hề nghĩ tới, chính mình đang bị cho chuyển trường.

Ngắt điện thoại Liêu Bằng, lập tức lại bấm điện thoại gọi đi.

Thẩm Phong ở cạnh bên, thấy anh thở phì phì, hỏi: "Làm sao vậy? Vừa rồi nghe em nói cái gì chuyển trường? Muốn chuyển trường à?"

Thẩm Dục hiện tại tựa như một con nhím xù gai, cả giận nói: "Ông già lại nhúng tay."

Nói xong, người bên kia đã kết nối được, không đợi đối phương nói chuyện, Thẩm Dục ập tới giận dữ nói trước, "Dựa vào cái gì mà bắt con chuyển trường? Có từng hỏi qua ý kiến con chưa?"

Bên kia điện thoại người kia không biết nói gì đó, Thẩm Dục lại càng kích động, "Đừng việc gì cũng động tay tới quản cuộc đời của con, thật là con chưa đủ 18 tuổi phải khiến bố làm người giám hộ đúng không? Nếu có thể, con đây tình nguyện để mình làm cô nhi......"

Em trai quá kích động, Thẩm Phong vội vàng đưa một bàn tay đè nặng bờ vai của anh, "A Dục, đưa di động cho anh."

Thẩm Dục thở phì phì, nhưng vẫn là đem điện thoại giao cho anh trai.

Thẩm Phong nhận lấy, chỉ nói một tiếng, "Bố, là con." Ngữ khí khác lạ.

Thẩm Thành Phong ở đầu kia hiển nhiên cũng sửng sốt, sau đó nói: "Ta tìm được một trường học tốt hơn nhiều rồi, A Dục nếu chuyển đến trường này, đối với tương lai thằng bé mới có thể càng rộng mở hơn, con là anh trai hãy khuyên nó vài câu, nó hiện tại mới 17 tuổi, con đường tương lai còn rất dài......"

"A Dục cũng đã trưởng thành rồi, con nghĩ là bố không nên cứ suốt ngày khống chế cuộc sống của nó như vậy."

"Con nói cái gì thế? Cái gì gọi là khống chế, ta là người giám hộ của nó, ta biết làm cái gì cho nó là tốt nhất."

"Bố thật sự cảm thấy như vậy nhỉ?" ngữ khí của Thẩm Phong mang theo âm trào phúng.

"Lời này của con có ý tứ gì?"

"A Dục không còn nhỏ, ở Nhất Trung cũng có bạn bè của mình, lúc trước con có qua trường học xem xét, giáo viên nói tuy rằng nó học tập cũng không thật sự quá nghiêm túc, nhưng thành tích ở lớp cũng coi như không tồi, hết thảy chuyện này không phải đều bắt đầu tốt hơn rồi sao? Bây giờ bố buộc nó phải chuyển trường, khác gì đẩy nó đến một hoàn cảnh mới đâu, bố cũng nên biết tính tình của nó, đến lúc đó có lẽ so với tưởng tượng của bố lại càng không ổn, một khi đã như vậy, cần gì phải chuyển trường. Còn chuyện này, nửa tháng sau, trọng tâm công tác của con sẽ điều đến Tấn Thành, nếu bố không chăm sóc nó nó được, anh trai là con đây sẽ đích thân lo cho thằng bé, ba chữ người giám hộ hộ, bố có thể không cần dùng đến nữa."

Không đợi đối phương nói xong, Thẩm Phong quyết đoán ngắt điện thoại.

Anh quay đầu lại, nhìn vào em trai ngồi trên ghế dài, rũ đầu không có một tia sức sống, so với trước đây khi anh cùng một đám bạn bè bọn họ đi ăn cơm hoàn toàn bất đồng, khi đó thằng bé này sinh động hoạt bát, tuy rằng tất cả mọi người đều cho rằng nó kiêu ngạo cứng đầu không nghe lời, nhưng trong mắt anh trai là anh đây, kỳ thật cũng chỉ là một đứa nhóc ngoan ngoãn.

Anh chậm rãi đi qua, anh đã trưởng thành, đôi tay so với thiếu niên càng thêm to rộng.

Nhẹ nhàng vỗ bả vai em trai, Thẩm Phong nói: "Đừng lo lắng, em không cần chuyển trường."

Thẩm Dục không trả lời, vẫn luôn cúi đầu, không khí trở nên thấp đi.

Thẩm Phong ngồi bên cạnh anh, "Khó chịu thì còn có anh, về sau có anh cùng em."

Thẩm Dục như cũ không trả lời, đôi tay bụm lấy khuôn mặt, thanh âm lại đột nhiên nghẹn ngào, "Có phải tất cả mọi người đều cảm thấy em là cái đồ trói buộc hay không, đều muốn đem em vứt bỏ."

Thẩm Phong vừa nghe, vội vàng an ủi, "Không phải, A Dục, đừng nghĩ như vậy, không ai muốn đem em vứt bỏ."

"Tất cả mọi người, có lẽ em không nên được sinh ra, không có em, thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy."

"A Dục, đừng nghĩ thế, mọi người đều thật sự thương em, anh......" Thẩm Phong đột nhiên dừng lại, thật lâu mới lại bỏ thêm một câu, "Còn có mẹ, bà ấy cũng...... thương em."

"Chuyện kia là vì cái gì? Vì cái gì chứ?"

Đại khái bản thân Thẩm Phong cũng không có cách nào trả lời về chuyện ly hôn của bố mẹ, chỉ có thể trầm mặc, chờ em trai khôi phục trở lại hoạt bát như ngày thường.

Cuộc gọi của Kiều Điềm sau khi hai người kiểm tra sức khỏe xong mới gọi tới, tính thời gian, hẳn là giờ nghỉ giải lao trước khi vào tiết tới.

Cảm xúc Thẩm Dục còn rất kém, nghe tiếng chuông cũng không nhúc nhích.

Thẩm Phong thay anh cầm lên, ánh mắt nhìn cái tên trên màn hình: Ngọt sâu răng.

"Ngọt sâu răng?"

Anh vốn định bắt máy, nhưng Thẩm Dục nghe thấy cái tên đó, vội vàng cầm lấy, lầu bầu một câu, "Em đi nghe điện thoại."

"Alo?"

Nghe được giọng Thẩm Dục, Kiều Điềm mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Mình còn tưởng cậu không nghe điện thoại?"

Giọng nói Kiều Điềm cố ý đè thấp, tựa hồ sợ bị người nghe được.

Bọn họ tuy rằng hiện tại được sử dụng di động, nhưng là nếu bị giáo viên phát hiện học hành chậm trễ, vẫn phải như thế nộp lên trên giáo viên, chẳng qua chỉ cần học sinh không làm quá phận thì nhà trường sẽ không can thiệp tới.

Có lẽ tâm tình đã bình phục không ít, cũng có lẽ giọng nói Kiều Điềm mềm mại quan tâm truyền đến, sắc mặt Thẩm Dục cũng khá hơn nhiều.

"Có chuyện gì sao?" anh hỏi, ngữ khí nhàn nhạt, thật không thể nào gọi là tính tình tốt.

Giờ nghỉ tiết trước, Liêu Bằng có gọi điện thoại báo cho Thẩm Dục, nói anh đã rất bực bội, cho nên lúc này Kiều Điềm gọi điện thoại, vẫn có chút khẩn trương.

"Mình không có việc gì, chỉ là gọi hỏi cậu kiểm tra thế nào? Không sao rồi chứ?"

"Không sao rồi."

"Ừm, không sao thì tốt, việc này mình phải cảm ơn cậu, chờ khi nào cậu quay lại trường, Mình đãi cậu một bữa ăn ngon, cảm ơn cậu đã cứu mình."

"Không cần đâu. Đừng đến lúc đó cậu lại đem cái gì ngọt ngấy lại đây cho tôi nữa." Thanh âm chàng trai khô khốc, nhưng biểu tình so với khi nãy dường như buông lỏng nhiều hơn.

Cảm giác được giọng anh khá hơn, Kiều Điềm cũng nhẹ nhàng thở ra, lại hỏi anh về chuyện chuyển trường.

"Cậu không phải thật sự muốn chuyển trường chứ?"

Nghe giọng cô có vẻ như nuối tiếc, Thẩm Dục đột nhiên hỏi ngược lại: "Nếu tôi thật sự chuyển trường, cậu sẽ thế nào?"

Anh hỏi thật cẩn thận, hiển nhiên cũng không biết liệu Kiều Điềm sẽ trả lời cái gì?

Kiều Điềm bên kia nghĩ nghĩ, "Vậy cậu thật sự muốn chuyển trường sao? Việc này quyết định xong rồi à?"

"Cậu cứ nói xem nào?"

"Ừ thì...... mình chắn là sẽ đôi khi ngẫu nhiên lại nhớ lại cậu. Dù gì chúng ta cũng từng là bạn học một thời gian mà."

Chàng trai nhướng mày, đây là một loại vẻ mặt biểu tình không vui.

"Chỉ đôi khi nhớ lại?"

"Chắc không thể mỗi ngày đều nghĩ đến chứ? Mình với cậu hình như cũng không thân đến mức mỗi ngày đều phải nhớ."

Thẩm Dục: "............"

"Chẳng lẽ mình nói sai gì rồi sao?" Kiều Điềm hỏi ngược lại.

Cô cảm thấy chính mình có thể đôi khi nhớ lại cái tên ngồi cùng bàn lúc trước tính tình cổ quái này, cũng đã thật sự không tồi đấy, chủ yếu cũng là vì mình nợ tình người khác, nợ này cũng không biết khi nào có thể trả được.

Thẩm Dục lại bị cảm giác cô đơn dìm xuống, bản thân tự nhiên lại tự chọc mình giận hộc máu, căm giận nói câu, "Tôi không chuyển trường, đến lúc đó tôi giày vò cậu, có chết cũng làm cho cậu nhớ kỹ tôi!"

Nói xong liền ngắt điện thoại, khi đi về phòng, còn vẻ mặt thở phì phò bực bội.

Thấy vẻ mặt tức giận này, Thẩm Phong tò mò hỏi: "Làm sao vậy? Lại có ai chọc em tức thành như vậy?"

"Không có ai, chỉ là một con sói mắt trắng*."

*Vong ơn bội nghĩa

Nhìn em trai đang bực bội, nhưng bộ mặt tiêu cực vừa rồi đã biến mất vô tung vô ảnh,lo lắng trong lòng Thẩm Phong cũng bớt đi một phần.

Hai anh em vừa đi vừa trò chuyện.

"Là cái người tên 'ngọt sâu răng' kia chọc tức em à?"

"Trừ bỏ cậu ấy làm gì còn ai?" chàng trai hậm hực, ngay chính anh cũng không biết vì sao lại bực tức, dù sao cũng không cho phép tiểu quỷ kia nói như vậy.

"Nhưng mà...... Ngọt sâu răng là ai?" Thẩm Phong khách sáo nói.

Thẩm Dục vẻ mặt tức giận nhìn anh, "Sao thế, không có gì đâu anh đừng nghĩ nhiều"

Thẩm Phong vui vẻ, "Em lại còn nói chuyện khách sáo vậy làm gì? Có thể nói chuyện tốt với em cũng chỉ có mấy người, bọn Liêu Bằng chắc em cũng không lấy tên như vậy."

Thẩm Dục hầm hừ không nói lời nào.

"Là cô bé tên Kiều Điềm kia nhỉ? Ngọt sâu răng? Cũng mệt em đặt cho người ta cái tên buồn cười thế."

"Ai nói là cậu ấy?" Thẩm Dục phản bác, "Còn nữa, bạn bè em nhiều, nào có thảm như anh nói vậy."

Thẩm Phong thấy anh cũng hết giận, nói chuyện cũng bình thường trở lại, rồi cũng bỏ qua không chọc nữa, "Được rồi, biết em nhân duyên tốt, quen biết nhiều bạn học, nhưng ngược lại có nữ sinh làm em chú ý như vậy cũng không nhiều, xem ra thì cô bé này khá tốt, có phải coi trọng người ta rồi không?"

"Anh! Anh nói nữa thì em xuống xe."

"Được rồi được rồi, hai đứa là tình hữu nghị thuần khiết, học sinh cao trung các em bây giờ đều làm ra vẻ như vậy sao? Tuổi này mà thích một cô gái cũng là vô cùng bình thường, thẹn thùng cái gì chứ? Thời của anh trước kia cũng có rất nhiều bạn học bên nhau một dạ đến già, lúc cao trung ở bên nhau, sau đó vào đại học tốt nghiệp xong rồi kết hôn, chuyện này thì có sao chứ? Anh trai em cũng không phải người cổ hủ."

"Này anh!" Thẩm Dục quát bảo ngưng lại, "Anh dạo này động tình à? Lời ở đâu ra mà nói nhiều vậy?"

Thẩm Phong bị anh làm tức cười, "Được rồi, không nói em nữa. Vừa rồi cô bé ấy nói cái gì mà em tức giận như vậy?"

Thẩm Dục khó chịu quay đầu nhìn cửa sổ xe, "Không có gì, lái xe đi."

Thẩm Dục buổi chiều tới trường, bị vây quanh một vòng, dò hỏi xem có phải anh sắp chuyển trường không?

Chàng trai tuy khó chịu, nhưng vẫn là trả lời rõ ràng, không chuyển trường, anh muốn học ở cái trường này cho đến chết.

"Liều mạng đến thế cơ á, vậy cậu đang dự định cả đời học ở cao trung mãi cũng không tốt nghiệp à?" Lời nói Kiều Điềm làm người ta tức không thôi.

Thế là Thẩm Dục tức nghẹn hận không thể kí một cái vào đầu cô, "Cái này là tôi so sánh, hiểu không?"

"À."

----------------------------------------------------------------------

Từng ngày vẫn cứ thế trôi qua, rất mau chóng, liền đến kỳ thi trung khảo*.

*Từ gốc là '期中考试' Kỳ thi giữa học kỳ, chỗ này mình cũng ko hiểu lắm vì lẽ ra theo thời gian trong truyện thì phải là thi cuối kỳ mới đúng

So với học sinh năm hai có đôi chút lười nhác, khoảng cách đến kỳ thi đại học của các học trưởng học tỷ năm ba ngày càng gần, mỗi ngày đều vội vàng đi, đến mức học sinh năm hai chỉ nhìn cũng có thể cảm giác được bầu không khí khẩn trương của bọn họ.

Có người cảm thán năm ba cao trung quá vất vả, cũng không biết được tương lai sắp tới chờ bọn họ là cái gì nữa?

Kiều Điềm cười nói, "Cố gắng học tập, không hoài phí thanh xuân của chính mình là đủ rồi, chuyện khác cứ phó thác cho thời gian, nhiều năm sau nhìn lại, ai sẽ trở thành người thế nào, giờ cũng chưa biết được, dù sao thì nghề nào cũng có trạng nguyên mà."

Lời học bá nói ra, luôn nghe có đạo lý như vậy.

Có người lại phản bác nói: "Cậu là đại học bá, lại còn là học sinh nghệ thuật, đương nhiên là không lo lắng, những môn văn hoá các cậu chỉ cần đạt tiêu chuẩn là được, chủ yếu là thi các môn năng khiếu mà thôi, cậu có gì để lo lắng chứ."

"Mọi chuyện cậu nói nghe thì nhẹ nhàng, người khác học tập không tốt như cậu, có thể không lo lắng được sao? Chắc cậu cho rằng ai cũng giống như cậu thành tích tốt vậy nhỉ!"

Đang nói chuyện chính là hai cô gái cùng lớp chúng ta thuộc ban văn học, ngày thường Kiều Điềm rất ít khi nói chuyện cùng bọn họ, nữ sinh trong lớp từng người đều có nhóm bạn riêng, Kiều Điềm xem như đột nhiên gia nhập vào lớp, ngẫu nhiên còn chơi cùng hội ma đầu trong lớp, lại còn tự mình nỗ lực học tập mỗi ngày đều hướng về phía trước, cho nên cũng không hề biết, có vài người ngấm ngầm đã có không ít ý kiến với cô.

Đây cũng giống như loại cảm giác ganh đua, học sinh có thành tích quá tốt cũng sẽ phải chịu cảnh bạn học đố kỵ và xa lánh.

Giống như lúc này.

Kiều Điềm chớp chớp mắt, bản thân cô cũng không ngốc, nhưng cũng không hiểu đối phương mang ngữ khí tràn đầy ghét bỏ nói chuyện với cô như thế này là sao chứ?

Học tập giỏi cũng sai rồi sao?

Cô mím môi cười cười, "Nếu mà không trả giá bằng nỗ lực và cố gắng mà chỉ biết nói đến thành tích, thì có cái gì gọi là thể diện nữa chứ, cần cù bù thông minh, ngạn ngữ đó trăm ngàn năm nay các cậu không thể không biết được, thành tích của mình có tốt, cũng là nhờ vào công sức của mình nghiêm túc nghe giảng khi đi học, nghiêm túc ôn tập cho năm học sau, so với các cậu thì mình tập trung thời gian vào việc học tập nhiều hơn không biết là bao. Nếu các cậu không nỗ lực được như vậy, thì có tư cách gì ai oán than vãn thành tích kém thi không đậu vào đại học tốt chứ? Đấy không phải là do mình gieo gió gặt bão sao? Có tư cách gì so đo cùng với người khác thế."

"Này cậu......"

Hai người hiển nhiên cũng không ngờ tới Kiều Điềm đột nhiên phản bác lại, nhất thời tức đến nói không ra lời.

"Chuyện gì mà xôn xao thế?" Thẩm Dục từ hành lang đi tới, theo sau anh là hai tuỳ tùng, đi đứng cực kỳ huênh hoang.

Hai cô bạn học lập tức trở nên lúng túng, vội vàng trở về phòng học.

Thẩm Dục đến gần, "Cậu được lắm, Kiều Điềm, không nghĩ tới bình thường thâm tàng bất lộ, đến lúc tức giận cũng ra dáng ghê đấy."

Vừa rồi đối thoại giữa Kiều Điềm và hai người kia, Thẩm Dục nghe thấy được. Nhìn đôi mắt tròn mở to vì giận, anh còn nghĩ rằng có khi nào lúc anh bị Kiều Điềm chọc tức cũng sẽ thành như vậy.

Đối mặt với lời khen của anh, ánh mắt Kiều Điềm lẳng lặng, "Người không phạm ta, ta không phạm người, huống hồ gì mình cũng không phải ngốc nghếch, con thỏ nhỏ khi nóng nảy cũng sẽ cắn người."

"............" thật ra cậu có khi còn ranh ma hơn so với con thỏ nhiều.

"Mình đi ôn bài, sắp phải thi trung khảo rồi."

Mà trước khi kỳ thi trung khảo diễn ra, lớp phó học tập của lớp đột nhiên xuất ngoại du học, lập tức, vị trí lớp phó học tập liền không có người đảm nhiệm.

Vị trí này hiện đang trống, tất nhiên sẽ lại phải tìm ra một bạn khác thay thế vào. Bất kể là ở nơi nào, cũng đều cần phải có trật tự, có ban quản lý, dù cho là lớp học cũng như vậy.

Cô Lục chủ nhiệm lên lớp vào tiết tự học, đem việc này nói cho cả lớp, "Bạn học Lâm Tiểu Nhã sắp chuyển sang trường khác ở nước ngoài, hiện tại lớp chúng ta thiếu một ủy viên lớp phó học tập, cần phải chọn ra một bạn khác thay thế. Các em cảm thấy ai thích hợp vị trí này?"

Làm lớp phó học tập thì đều là do các bạn học có thành tích tốt đảm đương, dù sao thì làm chức vụ này, khẳng định phải có liên quan đến bài vở.

Liêu Bằng người đầu tiên giơ tay nói: "Cô ơi, em thấy Kiều Điềm có thể làm khá tốt, cậu ấy thành tích giỏi, em thấy cậu ấy rất phù hợp."

Lời này của Liêu Bằng xem như lập tức nói trúng vào tâm cô giáo Lục, cô vốn cũng nghĩ như vậy.

Học sinh có thành tích học tập tốt, lại ngoan ngoãn nghe lời, vĩnh viễn là học sinh được giáo viên yêu thích nhất. Kiểu học sinh học giỏi giống như Kiều Điềm, đảm nhiệm vai trò uỷ viên lớp phó học tập là thích hợp nhất.

Ngay khi Liêu Bằng phát động, liền có không ít bạn học hưởng ứng.

"Kiều Điềm học tập tốt, làm ủy viên học tập là vừa vặn nhất!"

Nhưng có người đồng ý, tất nhiên cũng có người phản đối.

"An Nhiễm Nhiễm thành tích cũng không tệ đâu, so sánh với Kiều Điềm, cũng chưa chắc thua kém."

Kỳ kiểm tra mỗi tháng lần trước, có một môn Kiều Điềm không tham gia, tổng điểm quả thật không cao hơn An Nhiễm Nhiễm là bao, nhưng ngoại trừ môn không kiểm tra kia, kết quả kiểm tra của Kiều Điềm so với An Nhiễm Nhiễm thật sự cao hơn.

Liêu Bằng nhất thời mở miệng nói: "Thành tích của Kiều Điềm tốt hơn An Nhiễm Nhiễm mà nhỉ?"

"Ai nói thế?" Bạn học đứng dậy phản bác đột nhiên nói, người này thật ra chính là cô gái ở ngoài hành lang bị Kiều Điềm nói đến phát tức, Âu Dương Lâm Lâm.

Âu Dương Lâm Lâm ngược lại nói: "Điểm số Kiều Điềm tốt thật, nhưng cậu cũng đã nói, cậu ấy có một môn không kiểm tra, tuy rằng lúc trước so với An Nhiễm Nhiễm thì cậu ấy thành tích cao hơn, nhưng một môn đó cậu ấy lại không bằng An Nhiễm Nhiễm mà! Sao có thể trực tiếp phủ nhận thành quả An Nhiễm Nhiễm đạt được như thế chứ?"

Sau một phen Âu Dương Lâm Lâm phản bác, ngược lại làm cho lớp học chia ra mỗi người mỗi ý.

Lập tức mọi người đều lên tiếng, có người muốn cho An Nhiễm Nhiễm phụ trách làm uỷ viên lớp phó học tập, có người lại muốn để Kiều Điềm đảm đương.

Cô Lục thấy thế, đành phải vội vàng kêu bọn họ trước tiên ổn định lại một chút, "Âu Dương Lâm Lâm nói cũng rất đúng, như vậy đi, vừa lúc thứ hai tuần sau là đến kỳ thi trung khảo, đến lúc đó rồi lại quyết định, như vậy được chứ?"

Mà mọi người dường như không ai hỏi đến ý kiến của hai người được đề cử.

Kiều Điềm nhìn Lý Kiều Kiều ngồi cùng bàn ở bên cạnh vì để mình có thể lên làm lớp phó học tập mà dốc hết sức lực tranh chấp với các bạn học bất đồng ý kiến khác.

Đầu cô muốn nở to gấp đôi rồi, nhịn không được mở miệng nói: "Thưa cô, em không muốn làm."

Cả một lớp cãi cọ ồn ào, có ai ngờ được Kiều Điềm chưa bao giờ suy nghĩ muốn làm ban cán sự lớp.

Đối với cô mà nói, tập trung học tập, tập trung vẽ tranh, sau đó thì chơi đùa, thuận lợi tốt nghiệp cao trung, chính là việc tốt nhất, về phần cái gì mà ban cán sự, xã đoàn, cô tham dự hay không tham dự cũng không có gì đặc biệt, cô cảm thấy thời gian đó không bằng dành ra bên ngoài tìm tòi thức ăn ngon, cuộc sống như vậy có khi càng được thêm chút ý nghĩa.

Mà mọi người đang ầm ĩ vì Kiều Điềm mở lời cự tuyệt mà đột nhiên ngừng lại im ắng.

Lý Kiều Kiều kích động nói: "Kiều Điềm, cậu sao lại không muốn làm uỷ viên học tập chứ, chuyện này đối với cậu hay đối với lớp chúng ta đều là chuyện tốt mà."

Ngay cả chủ nhiệm lớp là cô Lục cũng nghi hoặc, quả thật mặc kệ là học sinh như thế nào, cô đều hy vọng có thể thể hiện năng lực của mình ở phương diện quản lý lớp, học sinh có cá tính hiếu thắng mà có thể trực ban cán sự lớp, có đôi khi có thể có tố chất lãnh đạo tốt hơn người khác.

Nhưng không hề nghĩ tới, Kiều Điềm cư nhiên lại hoàn toàn không có suy nghĩ như thế này.

"Kiều Điềm, em không muốn làm ủy viên lớp phó học tập à?" cô giáo Lục hỏi.

Liêu Bằng ngồi phía sau, thật vô cùng bất đắc dĩ nhìn học bá trước mặt, anh muốn học bá được đảm nhiệm vị trí uỷ viên học tập, như vậy mới có thể có càng nhiều lý do để tìm Kiều Điềm.

Nhưng không ngờ người ta một chút cũng không nghĩ tới việc trực ban cán sự.

Kiều Điềm gật gật đầu, "Cô ơi, em không có nhiều thời gian như vậy, cho nên nếu đem trọng trách này giao cho bạn học khác, có lẽ sẽ tốt hơn."

Âu Dương Lâm Lâm đương nhiên cũng không nghĩ tới chuyện Kiều Điềm sẽ vứt bỏ vị trí lớp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net