Thái hậu vạn an~~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tham kiến thái tử!"

Ta ngồi nhàn rỗi, tiện tay nắm lấy một tách trà mà ngắm, dáng cây thủy trúc điêu khắc tinh xảo men dọc theo thân tách vô cùng bắt mắt. Ta nhã hứng đặt tách trà kia xuống, lia mắt đến ba thân ảnh hiện hữu trước mặt.

Hai thân hắc nhân và một tiểu cô nương xinh đẹp, bọn họ quỳ một chân chấp tay cẩn trọng hành lễ trước mặt ta.

"Khách khí gì chứ? Ở đây chỉ còn ta với các ngươi, cứ mạnh dạng báo cáo với ta là được."

"Tuân lệnh!"

Bọn họ liền đứng lên, đầu tiên là vị cô nương vận y phục màu hồng phấn, tóc vấn trăm ngọc bích lấp lánh, cung kính tiến đến trước mặt ta.

"Tiểu nữ tội đáng muôn chết, xin thái tử trừng phạt."

"Cứ việc bẩm báo, ngươi mà lôi thôi mãi thế thì ta cho ngươi chết thật đấy."

Tính ta thực rất kiên nhẫn, nhưng không thể kiên nhẫn với những chuyện mất thời gian thế này.

"Bẩm thái tử, Trấn Vương điện hạ diệu kế đa đoan, suốt mấy ngày qua ngài ấy vẫn kín miệng như bưng chẳng chịu nói chút thông tin nào, đã vậy còn phát hiện ra võ công và thân thế của tiểu nữ..."

"Hắn không trừng phạt ngươi sao?"

"Ngài ấy bảo về truyền lại với kẻ chủ mưu là đừng hòng dùng cổ cách này để đối phó với ngài!"

Haizz... Đúng là ta đã quá coi thường hắn! Ta cứ nghĩ một kẻ ham mê tửu sắc như hắn thì chỉ cần dùng nữ nhân làm mồi câu là có thể dễ dàng tóm gọn. Không ngờ hắn còn quỷ kế hơn ta tưởng, chưa moi được thông tin gì thì đã bị hắn nhìn thấu tâm can.

Tên này... thật không dễ đối phó.

"Bẩm đã hết việc, tiểu nữ xin cáo lui."

Chờ ta phất tay, nữ nhân đó mới cúi thấp đầu lùi đi khỏi điện. Tiếp theo là hai thân hắc y bước đến, bọn họ đều đeo một chiếc mặt nạ thần bí che nửa mặt, thay phiên nhau tiếp lời hồi báo.

"Thưa thái tử, theo như thuộc hạ điều tra, sau khi Vương đế đăng ngôi được một năm có nạp Liễu phi nương nương làm Hoàng hậu, chính là thân mẫu của đại điện hạ bây giờ. Đến khi đại điện hạ tròn mười lăm tuổi, hậu cung đột nhiên có biến, nhưng cụ thể là gì thì người ngoài không ai được quyền biết đến. Sau đó Liễu phi bị phế ngôi, theo chỉ thị của Hoàng thái hậu, hoàng hậu đương thời bấy giờ mới được lập chức."

"Bẩm, thời điểm đó, một vị tướng quân anh dũng của triều đình là Đình Lạc bị cáo buộc vô cớ tội đầu quân cho giặc, nhận án tử hình. Ngoài ra, không có sự việc gì tiêu biểu."

"Còn về thân phận của thái tử phi, thật ra cũng không nổi bật lắm. Đương lúc phụ thân của thái tử phi lập công cho triều đình, Hoàng thượng nhất thời cao hứng quyết định hôn sự cho thái tử cùng thứ nữ của vị tướng quân trên, trong khoảng thời gian đó, thái tử rất bất mãn. Tìm mọi cách khước từ nhưng vẫn không thành, sau đành phải chấp thuận."

Ta thở dài, lại nhấc tách trà lên rồi đặt xuống, phiền não xoa xoa thái dương.

"Được rồi, các ngươi có thể lui."

"Thuộc hạ cáo lui."

Bóng dáng họ dần khuất sau cánh cửa, để lại một không gian yên tĩnh trống trãi, lòng ta bỗng cảm thấy nặng trĩu. Sự tình ở hậu cung thật loạn lạc, nghĩ đến muốn nát cả não, chỉ là vẫn không biết các sự việc trên liên quan gì với nhau, mấu chốt của vấn đề rốt cuộc là nằm ở đâu.

Có lẽ hắn nói đúng. Ta suy cho cùng cũng chỉ nghĩ một sự việc theo lối chủ quan, không mang tính khách quan nên khó có thể nhìn thấu được tất cả.

Vậy thì... đành phải mặt dày một chút.

Đi tìm Thái hậu thôi.


***********


Khuôn viên trong điện của thái hậu có vẻ rất thoáng mát, cây cảnh bố trí hài hòa, hoa cỏ thuận thiên tươi mát toát lên một sức sống vô cùng mạnh mẽ.

Vừa thấy ta, một tiểu cô nương nhanh nhảu định hét lên bẩm báo liền bị ta ngăn lại, kéo tuột về phía sau.

"Không được manh động, im lặng cho ta!"

Cô nương đó bị ta dọa đến thất thần, định mở miệng nói tiếp nhưng lại không dám, đành bưng mâm thức ăn trên tay lẳng lặng làm thinh, ra vẻ uất ức. Ta mặc kệ nhẹ nhàng bước trên nền đá của khuôn viên rồi chậm chạp mở một cánh cửa chen vào.

Đôi giầy của ta va chạm với nền gạch bạch ngọc liền phát cả tiếng kêu vang vọng, ta thất kinh nhăn mày, đưa vẻ mặt thất lễ lên nhìn các thị nữ trong điện thái hậu.

"Chúng nô tì tham kiếm thái tử điện hạ."

Ta nghiêng đầu thở dài một tiếng, việc hành lễ của bọn họ nhất thời động đến tai của thân ảnh đang ẩn sau tấm rèm mỏng. Người vươn tay khẽ vén màng chăm chú quan sát ta rồi lại cười nhẹ.

"Là tôn nhi đến thăm ta sao?"

Ta bất ngờ quá hóa thẹn ngại ngùng gật gật đầu.

"Vậy thì tốt quá rồi, sao con còn không lại đây với ta?"

Theo chỉ thị của người, ta đến vén màng bước vào. Thần sắc của thái hậu lúc này xem ra bất ổn hơn nhiều so với lần gặp gỡ trước, nhưng nụ cười hiền hậu đó vẫn luôn được níu giữ trên đôi môi tái nhợt của người.

Quả là vậy, nhan sắc có thể hao mòn, nhưng khí chất là trường tồn vĩnh cửu.

"Thật ngại quá, nhi thần vốn định tạo bất ngờ cho thái hậu, không ngờ lại làm kinh động đến người như vậy, thất lễ a~ thất lễ!"

Thái hậu không tiếp lời, chỉ mỉm cười rồi nhàn nhã dựa lưng vào chiếc gối mềm.

"Không biết hôm nay thái tử điện hạ nhã hứng đến đây diện kiến ta là có chuyện gì?"

"A không, đương nhiên là đến thỉnh an người. Nhi thần nghe nói sức khỏe của thái hậu gần đây tương đối không ổn lắm, nhân tiện có dịp sang điện người thăm hỏi..."

"Dám hỏi thái tử đây, người nào đã nói ta sức khỏe không ổn?"

"À..."

Thật ra ta cũng chỉ là thấy sắc mặt thái hậu không được tốt, tiện miệng bàn chuyện phiếm, chứ chẳng hề có người nào lại nói với ta như thế. Vậy thần sắc người ốm yếu như vậy mà không phải bệnh tật, hẳn là ta đã tự tìm hố chôn thân rồi!

"Thái tử quả nhiên có tầm quan sát rất tốt. Vấn đề sức khỏe này, ai da không truyền ra bên ngoài, vậy mà vẫn không giấu được tôn nhi."

Ta hít một hơi, rồi lại thở phào ra nhẹ nhõm.

"Tình hình của người vẫn ổn đấy chứ!"

"Tuổi già sức yếu, ra đi là chuyện sớm muộn. Ổn hay không ổn thật không quan trọng. Điều quan trọng là tôn nhi của ta nay đã lớn khôn mà nói dối vẫn bị phổng mũi."

Nói xong người ho khan một tiếng nhưng vẫn bật cười.

Ta bất giác lại đưa tay lên sờ mũi. Ô, trước giờ ta nói dối rất tài tình, chưa hề có biểu hiện phổng mũi, kể cả một chút sơ hở cũng không, nhưng lần này đoán già đoán non cũng không thể ngờ thái hậu lại có thể dễ dàng nhìn thấu tâm ý của ta như thế.

Đúng là, gừng càng già càng cay mà.

Ta vẫn ngơ ngác nhìn thái hậu, người lại khoan thai nhận lấy tách nước của thị nữ bên cạnh.

"Sức khỏe của ta ngoài thái y và các thị nữ trong điện ra, người khác đều không hay biết. Thái tử lấy cớ này để đến bái kiến ta quả nhiên có chút nhầm lẫn. Trừ khi... thái tử có tài diệu đoán tiên cơ?!"

Khóe miệng ta bỗng chốc giật giật, lúc sau liền lấy lại tinh thần, chấp tay thỉnh cầu.

"Nhi thần có lỗi, thực chất đến đây để hỏi thái hậu một số chuyện, nhưng cũng là do có chút lòng thành đến thăm hỏi thật, tình trạng sức khỏe của thái hậu không tốt, nhi thần cũng vô cùng lo lắng."

"Được rồi, ta cũng không thể trách mắng tôn nhi, con có điều gì cần hỏi cứ hỏi, thật ra bệnh ta tương đối không nặng."

"Nếu Thái hậu đã nói như vậy thì hài nhi cũng không tiện khách sáo thêm. Dám hỏi người lúc trước Liễu phi bị phế ngôi Hoàng hậu là vì cớ gì?"

Động tác uống trà của người bỗng chốc bị khựng lại, nhưng rất nhanh sau đó người đã lấy lại tâm trạng bình thản uống cạn trà rồi nhẹ nhàng đưa tách cho thị nữ bên cạnh.

"Sao đột nhiên hôm nay Thái tử lại có hứng thú với chuyện xưa đó?"

"Hài nhi thân mang dòng dõi hoàng tộc, chuyện hệ trọng như thế lẽ nào lại không được biết?!"

Người đột nhiên lại thở dài, cánh môi hiện ý cười nhạt: "Nhắc đến chuyện đó khiến ta cảm thấy vô cùng nhục nhã cho hoàng cung, lại càng cảm thấy vô cùng có lỗi với Tiên đế." Người ngừng một chút, giống như chợt nhớ ra điều gì đó, bàn tay vô thức siết chặt tấm chăn trên người: "Là do Thái hậu ta bất lực, là do Hoàng thượng nhu nhược, vì tư tình mà tùy tiện hành sự, để cho ả tiện nhân và nghiệt chủng kia sống đến từng này... Hoàng thượng đã quá đỗi suy tình rồi..."

Những điều người nói quả nhiên có chút mơ hồ, ta nghe thực vẫn chả hiểu đâu vào đâu.

"Mong Thái hậu có thể nói rõ hơn!"

Người gằng giọng lên tiếng, thanh âm khàn đặc bất thường: "Lúc trước, khi thiên hạ bình ổn dưới tay Hoàng thượng, ngài đã tự ý lập một nữ nhân thân phận tầm thường lên ngôi vị Hoàng hậu chánh cung, dùng đế vị trấn áp ý kiến của triều thần khiến nhiều người không phục. Đến cả lời nói của ai da mà Hoàng thượng cũng để ngoài tai, cố chấp độc đoán. Cho đến khi... mẫu hậu con phát hiện ra được một sự thật kinh thiên động địa, một sự thật mà Liễu phi kia cứ nghĩ có thể sẽ mãi mãi che mắt được thiên hạ."

Ta khẩn trương nghe người nói, tập trung cao độ.

"Ả ta và Đình Lạc tướng quân quả là một đôi dâm phu dâm phụ, Trấn Vương chính là nghiệt chủng do bọn họ sinh ra, vậy mà dám lừa gạt cả hoàng thất cho hắn làm Thái tử Vương triều. Ta chỉ hận đã từng yêu thương hắn như con cháu của mình..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net