Chương 4. Làm bài tập về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 4. Làm bài tập về nhà

Một tháng sau, Kiều Tử Hinh mới liên lạc với Tiêu Ảm.

Anh không ngạc nhiên chút nào. Trong khoảng thời gian vừa rồi, cô hẳn rất bức bối và rối loạn, vừa nghi ngờ vừa bắt đầu thèm muốn hơn. Trái ngược với cô, anh rất hưởng thụ việc cô phải trải qua cảm giác vật vã như vậy.

Vì hẹn gặp ban ngày nên cô chọn một quán cà phê.

[Em đã làm bài tập về nhà rồi.]

Kiều Tử Hinh gửi một tin nhắn không đầu không đuôi.

Nhưng Tiêu Ảm Hiểu.

Anh vừa ăn trưa với khách xong, không kịp về nhà thay đồ nên qua luôn chỗ hẹn.

Lúc Tiêu Ảm tới, anh nhìn quanh nhưng không thấy Kiều Tử Hinh ở đại sảnh. Anh mới xuất hiện mà đã thu hút toàn bộ ánh mắt của nhân viên phục vụ của quán.

Vẻ bề ngoài của người đàn ông không quá xuất chúng như minh tinh điện ảnh, nhưng ở anh toát lên một sự đoan chính, tạo nên một ấn tượng khó phai. Anh mặc nguyên một bộ suit màu xám trông rất nghiêm túc, đứng trong quán cà phê có nhiều người hỗn tạp lại nhìn càng giống hạc giữa đàn gà.

Tiêu Ảm nhắn tin hỏi Kiều Tử Hinh: [Em đến chưa?]

[Sao em có thể đến muộn chứ? Em đang ở lô ghế số 3 nè.]

Chỉ là nhắn tin nhưng anh vẫn thấy được vẻ đắc ý của cô.

Quả nhiên, lúc Tiêu Ảm vừa nhìn thấy Kiều Tử Hinh, cô liền lè lưỡi làm mặt quỷ với anh.

"Em có muốn nói qua về mục đích của buổi gặp mặt này không?" Anh dựa vào sô pha, hơi điều chỉnh tư thế ngồi một chút cho thoải mái.

"Hôm nay em không mặc đồ bên trong nè." Kiều Tử Hinh nói nhỏ.

Ngôn ngữ hình thể và sắc mặt của Tiêu Ảm không đổi, anh như vừa nghe một chuyện chẳng liên quan tới mình.

Kiều Tử Hinh chợt hoang mang, hỏi anh, "Anh không muốn kiểm tra sao?"

Cô dợm đứng lên, muốn tới gần Tiêu Ảm để chứng minh cho anh.

"Ngồi xuống."

Phản ứng của anh nằm ngoài dự đoán của cô.

Kiều Tử Hinh hơi ngạc nhiên. Cô khẽ chớp mắt, ngẩng đầu quan sát thái độ của người đối diện, đành phải nghe theo lời anh mà ngồi xuống.

"Đây là bài tập về nhà mà em nói à?" Tiêu Ảm mới dứt lời thì nhân viên phục vụ gõ cửa, mang đồ uống vào.

Nhân viên phục vụ thấy hai vị khách này hơi lạ: Người đàn ông dáng ngồi thoải mái, còn cô gái lại ngồi chỉn chu và trông hơi căng thẳng. Hai người không giống bạn bè, nhìn qua cũng chẳng giống một buổi phỏng vấn hay gặp mặt để bàn chuyện công việc.

Sau khi nhân viên rời đi, Tiêu Ảm bảo Kiều Tử Hinh tiếp tục kể về những "nghiên cứu" và "bài tập" mà cô đã làm trong mấy tuần qua.

Khi ấy, mặt Kiều Tử Hinh hơi nghếch lên đầy tự hào, nói về tất cả những thông tin mà cô đã rất "chăm chỉ" tìm được và học hỏi trên mạng.

Tiêu Ảm biết rằng cô rất thông minh. Nhưng anh cũng hiểu rõ một điều rằng, sâu thẳm bên trong, cô luôn cảm thấy bất an, vậy nên cô chọn cách che đậy sự bồn chồn ấy bằng trí thông minh của mình. Post truyện sang những trang khác không có sựđồng ý của Dâu con đẻ không lỗ đít.

Ví dụ như ngay lúc này đây. Anh mỉm cười, nhìn con thỏ nhỏ trước mặt đang ngoan cố thuyết phục anh rằng nó là một con đại bàng và dạy anh cách bay sao cho đúng.

"Sau khi học được nhiều điều như thế..." Người đàn ông ngắt lời Kiều Tử Hinh, nhấp một ngụm cà phê và nói tiếp, "Vậy bây giờ, em định xưng hô với anh thế nào?"

Con thỏ đội lốt đại bàng bị kẹt bẫy. Kiều Tử Hinh vừa thao thao bất tuyệt không ngừng chợt nghẹn, cô hơi ngập ngừng rồi nói, "Ông...chủ?"

"Hm, tôi nghĩ là em hơi hiểu lầm." Tiêu Ảm không đáp lại ngay lập tức. Anh tận dụng khoảng không im lặng, khiến cho cô càng hồi hộp hơn.

Khi anh tiếp tục, giọng anh vẫn duy trì thái độ lịch sự, nhưng không có chút ấm áp nào, "Tôi không rõ em tìm những thông tin vừa rồi từ đâu, bản thân em cũng rất tự hào về khả năng nghiên cứu và tiếp thu của mình. Tuy nhiên, có vẻ như em đang xem nhẹ chuyện này."

"Tôi, không phải chủ nhân của em." Anh tổng kết lại, "Em vẫn chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ này."

Kiều Tử Hinh như vừa bị dội một thùng nước lạnh. Cô vừa xấu hổ, vừa cảm thấy lòng tự trọng của mình bị chà đạp.

Cô ngồi thẳng hơn, giọng nói cũng trở nên lạnh nhạt, "Ồ, vậy hoá ra lần trước giám đốc Tiêu chỉ nói mồm, chơi chơi thôi nhỉ?"

Tiêu Ảm nghe rõ sự châm chọc trong lời nói của Kiều Tử Hinh: Cố ý dùng kính ngữ, nhưng thật ra đang khinh thường anh là một tên khốn, không dám nghiêm túc!

Vậy đó, rốt cuộc vẫn chỉ là một con thỏ nóng tính, còn chưa nghe hết câu đã trở mặt như bánh tráng.

"Thật ra, đó cũng là một lần thử để xem anh và em có hợp nhau không. Thường thì đôi bên sẽ phải thử trước rồi mới biết được tiếp theo nên thế nào." Người đàn ông chợt chuyển đề tài, "Thế lúc mới tới, em có nói là em không mặc đồ trong. Ý em là sao?"

"Thì... Trên mạng những group lớn của các S** đều giao nhiệm vụ kiểu vậy ấy..." Kiều Tử Hinh bối rối đáp.

"Vậy à? Thế trên mạng, những người trong group S đó còn nói những gì?" Tiêu Ảm muốn cười nhưng vẫn phải giữ cho mặt mình thật nghiêm túc.

**S ở đây có thể hiểu là "Sadism" (Thích ngược đãi) hoặc "Submission" (Thích phục tùng) 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net