Chương 5 - Về nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5 - Về nhà



Ba người lớn cùng sửng sốt.

Chị Trương sực tỉnh thì cười lớn.

Thiệu Diệu Tông thì xấu hổ muốn bỏ chạy lấy người ---- "Mỗi ngày được ăn thịt" mấy chữ ngắn ngủi thế mà có thể làm cho hai đứa bé vốn sợ cô lại quyết đoán quên luôn mẹ đẻ. Nhưng theo đó cũng là sự đau lòng.

Trước kia nhà nghèo, tiền lương và trợ cấp của Thiệu Diệu Tông đều đưa cho bố mẹ hơn nửa. Sau khi kết hôn thì có gia đình nhỏ của riêng mình, Thiệu Diệu Tông có lưu lại hai phần để ngừa bất trắc. Còn lại tám phần, để vợ giữ năm phần, bố mẹ ba phần, mãi cho đến tháng trước.

Vợ cũ có việc làm, hơn nữa còn có tiền lương của anh, cũng đủ để con nhỏ ngày nào cũng có thể ăn chút thịt. Thịt lợn mua bán cần phiếu, nhưng thịt bò thì gà thì không cần. Con cũng là cô ấy sinh ra, vậy mà lại không nỡ mua thịt cho tụi nó.

Yêu ai yêu cả đường đi, ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng.

Thiệu Diệu Tông cùng vợ cũ gặp nhau hai lần liền cưới, sau khi cưới anh lại đi bộ đội, vừa đi là đi hơn hai năm, trở về thì con đã biết gọi cha. Vợ trước của anh biết làm vợ quân nhân không dễ gì, nhưng không ngờ lại khó khăn như vậy.

Những năm đi đánh trận phía nam, vợ cũ của anh mỗi khi xem trên báo mà thấy tin tức biên giới đều gặp ác mộng. Hối hận vì đã gả cho Thiệu Diệu Tông. Ban ngày đi làm, tối về chăm hai đứa con, thất vọng với Diệu Tông lại thêm vất vả chăm con, áp lực công việc, thời gian lâu dài thành chuyển sang hận.

Cha mẹ anh lại trọng nam khinh nữ, yêu chiều cháu trai, cô ấy thành ra lại hận sao hai đứa bé không phải con trai, nếu không thì cha mẹ chồng đã có thể giúp cô chăm con. Sau khi ly hôn Diệu Tông cũng không vội vã tái hôn, cả nhà vợ cũ của anh cũng cho rằng anh là người trọng nam khinh nữ, muốn đem con ném về nhà ngoại. Nếu không phải lo ngại việc Thiệu Diệu Tông là quân nhân, sợ anh sẽ trả thù, hai đứa bé còn có huyết thống máu mủ, chút tình cảm còn vương lại, chỉ sợ hai đứa bé đã sớm "bệnh chết" rồi.

Thiệu Diệu Tông từng gặp qua trẻ con ăn mặc sạch sẽ, nhưng nhà người ta đều là có bảo mẫu, hoặc mẹ là bà chủ tay không chạm nước có thời gian chăm con. Vợ cũ của anh bận rộn lại luôn oán giận rằng con gái không hiểu chuyện, luôn nghịch ngợm lôi thôi, anh nghe liền cho là thật.

Xuân Phân vừa bận công việc khách sạn, lại lo chú thím ở nhà tính kế, vẫn có thể chăm sóc con tốt đến như vậy. So với con gái anh, có mẹ ruột, có ông bà nội ngoại hai bên, nhưng kết quả... Trong lòng anh ầm thầm dậy sóng lớn.

Xuân Phân thấy sắc mặt anh thay đổi tới lui, đáy lòng vui sướng khi người gặp họa --- Đáng đời!
Nở nụ cười tươi rói đáp lại con: "Ơi! Gọi lại một tiếng nào."

"Mẹ!"

Hai cô bé gọi lớn.

Xuân Phân nói: "Về sau mẹ là mẹ ruột của các con. Hãy quên đi người mẹ không tốt trước đây nhé."Nói xong liền nhìn về phía Diệu Tông.

Anh nhớ tới lời hứa hẹn của cô, anh sẽ là người cha duy nhất của các con. Vì vậy nói với hai cô bé: "Mẹ con nói đúng đấy."

Đỗ Xuân Phân rất hài lòng về thái độ của anh, cười nói: "Chị à, anh Lý bao giờ sẽ tới ạ?"

"Chờ một lát nữa thôi." Chị Trương nhìn đống đồ đạc của cô, "Lão Lý nói tìm được một chiếc xe tải nhỏ chở hàng." Cô lo lắng thay cho Xuân Phân, "Nhưng nhiều đồ như vậy sao cho lên xe được đây."

Đỗ Xuân Phân nâng cái sọt ra để Đại Nha Nhị Nha ngồi lên trên. Cô gánh đòn gánh rồi cầm theo chảo rán, chảo sắt lớn, còn để cho Thiệu Diệu Tông cầm thêm hành lý của cô và cái xe đạp xem được không. Anh nhìn thì gầy, nhưng sức lực lớn, vừa bế hai cô con gái, lại cầm theo hành lý và xe đạp vẫn rất thoải mái.

"Được rồi." Xuân Phân nói

Chị Trương vừa muốn cười lại vừa đau lòng, "Em như vậy,, có khác nào đi chạy nạn không chứ."

"Em chính là đi chạy nạn mà." Cô thẳng thắn thừa nhận, "Còn có hai người dân tị nạn nhỏ kìa." Liếc mắt về hai nhóc trong lòng Diệu Tông.

Thiệu Diệu Tông lại thấy đau lòng.

Chị Trương ra hiệu với cô, ý bảo cô dừng được rồi.

Đỗ Xuân Phân buông đòn gánh, tính nghỉ ngơi một lát thì bên ngoài đã truyền tới tiếng xe ô tô.

Chị Trương chạy ra, "Xuân Phân, đến rồi, đến rồi."

Xuân Phân đem đồ đạc để lên sau xe, rồi nhấc cả con lên đó, cho Thiệu Diệu Tông ngồi phía sau trông mấy đứa nhóc luôn, còn cô thì chạy lên phía trên ngồi ghế phó lái với Lý Đức Khánh.

Chị Trương dở khóc dở cười, kéo kéo Xuân Phân, nào có người nào làm mẹ làm vợ vậy chứ.

"Chị à, chị đến giờ đi làm rồi đó." Xuân Phân phất tay, "Đừng quên đưa thư cho Nhị Tráng. Tên tiểu tử Nhị Tráng đó có khóc lóc với chị cũng đừng nói cho cậu ta em đi đâu nhé."

Trương Liên Phương nghĩ tới người nhà họ Đỗ, nhịn không được thở dài: "Chị cũng nào biết các em đi chỗ nào. Trên đường nhớ cẩn thận, sắp xếp ổn thỏa thì gửi thư về cho chị." Rồi nói sang Diệu Tông: "Mẹ con Xuân Phân chị giao cho em. Tiểu Thiệu, em đừng làm chị thất vọng nhé."
Thiệu Diệu Tông trịnh trọng hứa hẹn: "Em sẽ không!"

Phải nói trước kia đúng là anh co chút lo lắng, nhưng bây giờ khi nhìn tới con gái của Xuân Phân mặc quần đen áo khoác đỏ tuy hơi cũ nhưng rất sạch sẽ, không chút bụi bẩn, anh nguyện tin tưởng, để con gái đi theo cô sẽ tốt hơn so với ở cùng mẹ ruột.

Trong lòng chị Trương, Thiệu Diệu Tông là người nhân hậu, vì vậy tin lời anh: "Chuyện này đừng nói trước với cha mẹ em."

"Em biết ạ." Thiệu Diệu Tông nghĩ là cô ấy lo lắng người Đô gia sẽ tìm tới cha mẹ anh đòi người, "Chị à, bọn họ nếu tìm chị, chị không cần khách khí với họ."

Chị Trường cười cười, "Bọn họ dựa vào cái gì đến tìm chị chứ. Lão Lý, thời gian không gấp gáp, anh cứ lái từ từ."

Lý Khánh Đức gật đầu, đưa hai người đi đăng kí kết hôn.

Sau khi hai người nhận "Giấy khen", Lý Khánh Đức liền đưa họ ra thẳng nhà ga, giúp gia đình mới lên tàu anh liền lái xe về nhà.

Đỗ Xuân Phân chưa từng ngồi tàu hỏa, nhìn bên ngoài thấy rộng rãi, nghĩ rằng bên trong cũng rộng như vậy. Hóa ra đồ đạc của cô cũng chỉ có thể để trên giá hành lý trên cao. Sắp xếp một hồi, cả người cô nhễ nhại mồ hôi, nhịn không được than: "Thực là như đi chạy nạn."

Thiệu Diệu Tông cười, hóa ra em còn biết điều đấy.

Đỗ Xuân Phân nhíu mày một cái.

Anh liền hoảng hốt

"Nhiều con như vậy, đặc biệt là Đại Ny Nhị Ny..."

Thiệu Diệu Tông không dám nghe cô nói tiếp, đứng lên hỏi: "Em có khát không? Anh đi lấy nước."

Cô phì cười nhìn anh: "Các con chắc khát rồi."

Diệu Tông mua hai hàng ghế, cô để bốn đứa bé ngồi một hàng ghế, còn cô ngồi đối diện, hất cằm về mấy đứa nhóc, "Các con đói chưa? Trong túi của mẹ có trứng luộc."

Xuân Phân đã chuẩn bị hoa quả sấy, bánh gạo, các đồ ăn vặt khác, nhưng chị Trương nói mấy thứ đó không dinh dưỡng, nên đem toàn bộ trứng trong nhà đi luộc rồi nhét vào túi của cô.

Đại Nha Nhị Nha lắc lắc cái đầu nhỏ. Còn Đại Ny Nhị Ny liếm liếm khóe miệng nhưng không dám gật đầu mà cũng chẳng dám hé răng. Diệu Tông nhìn thấy phản ứng của con, trong lòng khó chịu. Xuân Phân đưa cho anh bốn quả trứng để anh bóc: "Anh ăn lòng đỏ, để các con ăn lòng trắng."

"Em không ăn à?" Diệu Tông hỏi.

Đỗ Xuân Phân: "Em không ăn. Lòng đỏ ăn không ngon."

Cạn lời. Anh thật muốn đắp cả mấy quả trứng lên mặt cô luôn.

Cô thấy anh bất động, nghĩ là anh không muốn ăn, liền cố ý kích bác: "Anh không biết bóc trứng à?"

"Anh ... Biết!" Diệu Tông gằn từng chữ một.

Đỗ Xuân Phân nhíu mày, người này sao hỉ nộ bất thường vậy. Sẽ không có đam mê đánh vợ đấy chứ. Nhưng sư phụ cô đã nói, bánh bao nhân thịt người ăn không có ngon, cô cũng không muốn làm bánh bao thịt người đâu.

Thiệu Diệu Tông bất giác thấy lạnh sống lưng, "Em có lạnh không? Hay đóng cửa sổ lại nhé."

"Anh lạnh à?" Xuân Phân đóng cửa sổ lại, "Cửa sổ tàu hỏa mở to vậy, không sợ người ta nhảy xe hay sao?"

Diệu Tông quay qua nhìn cô "Nhảy xe?"

"Là trốn vé đó."

Anh phì cười: "Trốn vé cũng không thể trốn như vậy. Là kiểu ví dụ như chúng ta đi An Đông, nhưng chỉ mua vé đến ga kế tiếp, sau đó tiếp tục ngồi cho đến khi tới An Đông."

"Còn có thể như vậy?" Xuân Phân mở mang kiến thức.

Thiệu Diệu Tông: "Cũng không dễ dàng gì. Trên đường nhân viên sẽ soát vé sẽ phải trốn vào phòng vệ sinh. Tránh không được vẫn phải mua vé bổ sung."

"Vậy thì quá phiền toái rồi, còn không bằng thành thật mua vé. Phải rồi, mấy giờ sẽ đến?"

Thiệu Diệu Tông: "Chuyến này là tàu chậm, đến trạm là dừng lại, chắc sáng sớm mai sẽ tới."

Cô vuốt cằm tính toán: "Cũng được, vậy ngủ một giấc là tới."

"Không thể ngủ. Phải trông đồ nữa."

Đỗ Xuân Phân hạ giọng: "Trên tàu hỏa còn có trộm à?"

"Trên tàu nhiều nhất là trộm đấy."

Cô chớp mắt lên tinh thần, "Em trông chừng đồ, anh đi ngủ đi."

"Không vội." Diệu Tông phì cười, "Vẫn sớm." Đưa lòng trắng trứng cho con gái, phát hiện Đại Nha Nhị Nha nhìn anh, "Con có ăn không?"

Hai con bé vốn muốn ăn trứng hấp, vừa thấy Đại Ny cùng Nhị Ny ăn đến ngon lành, cho rằng trứng do cha bóc rất rất ngon, ra sức gật cái đầu nhỏ.

Xuân Phân biết thừa hai con gái không thể nhịn được, nên đã lấy bốn quả trứng, "Buổi sáng hai đứa ăn gì rồi?"

Đại Nha xòe cái tay nhỏ vừa trắng vừa tròn ra nói: "Ăn bánh bao rau, trứng hấp cùng cháo ạ."

(Bánh bao nhân rau - 菜包)


(Trứng hấp - 蛋羹)

Xuân Phân cố ý hỏi Diệu Tông: "Vậy Đại Ny cùng Nhị Ny ăn gì rồi?"

Anh chẳng để ý tới cô nữa.

Cô nén cười nói tiếp:"Để em đoán nhé!"

"Em không biết mệt à?" Anh quay qua nhìn cô.

Xuân Phân lắc đầu: "Em là tay chảo trong bếp đó, sức lực rất lớn."

Thiệu Diệu Tông liền đem hai cái lòng đỏ trứng nhét vào đầy miệng của mình, em không mệt, anh cũng không rảnh.

Xuân Phân ngây ra một lúc, rồi phì cười ha ha. Anh quay mặt đi chỗ khác, cái người phụ nữ này không chỉ thiếu tâm nhãn, còn có bệnh.

Bốn đứa bé cố không ăn nữa, một đám sững sỡ nhìn người mẹ ruột, chuyện gì vậy a. Chuyện gì mà vui vậy a.

Xuân Phân không cười nổi nữa, vội ho một tiếng, "Hai đứa kêu Đại Ny Nhị Ny sao? Trùng hợp ghê, hai nhóc của em kêu Đại Nha Nhị Nha. Vừa nghe liền biết chị em trong nhà."

Lòng đỏ trứng đúng là nghẹn chết người, Thiệu Diệu Tông nhiều năm nay không có ăn trứng luộc, đã quên hẳn hương vị lòng đỏ, một lúc ăn hai cái, nghẹn đến trợn trắng mắt. May là đúng lúc quay đầu đi, Xuân Phân và mấy đứa nhóc không thấy được. Anh có cái bình nước quân dụng, treo trên người, nước ngụm nước cho trôi miếng trứng, nói: "Đại Ny Nhị Ny là mẹ anh đặt cho. Anh mong muốn hai con cả đời bình an, nên đứa lớn gọi Bình Bình, đứa nhỏ gọi An An. Qua hai năm nữa đến tuổi đi học thì gọi Thiệu Nhất Bình, Thiệu Nhất An. Đại Nha cùng Nhị Nha cũng là bà nội đặt cho đi."

Đỗ Xuân Phân: "Bố dượng hai đứa đặt đó. Không ngờ tới phải không?"

Thiệu Diệu Tông suýt thì bị sặc nước: "Anh ta... Anh ta không phải từng là học sinh à?"

Vậy mà tên con gái lại đặt tùy tiện như thế.

Đỗ Xuân Phân: "Mẹ hắn nói tên xấu dễ nuôi. ***"

Hai nha đầu nhìn Đỗ Xuân Phân.

Cô nói: "Mắng người cha trước kia của hai đứa đó."

"Người cha xấu đó!" Đại Nha nói xong gật đầu nhỏ, nên mắng.

Đỗ Xuân Phân nói với Thiệu Diệu Tông: "Con gái theo em, xinh đẹp, lại là song sinh, liền chọn cho hai đứa một cái tên.... Điềm Mỹ. Thế nào?"

Thiệu Diệu Tông thầm nghĩ, dễ nghe hơn so với Đại Nha Nhị Nha.

"Được lắm."

Đỗ Xuân Phân giả vờ thản nhiên hỏi: "Vậy anh nói xem hai đứa theo họ của ai?"

Thiệu Diệu Tông không biết trong câu hỏi này có bẫy."Anh nghe theo em."

Đỗ Xuân Phân có chút thất vọng, không phải anh nên nói là: "Theo họ Thiệu của anh."

"Theo họ của anh đi" Đỗ Xuân Phân tối hôm qua suy nghĩ về vấn đề này, "Bốn đứa con mà hai đứa theo họ anh, hai đứa theo em, thêm vào quan hệ của chúng ta, hàng xóm khẳng định lời ra tiếng vào. Theo họ anh, vừa đúng mấy đứa đều ba tuổi, nói là em sinh được."

Thiệu Diệu Tông kinh ngạc: "Em?"

"Sinh bốn. Làm sao chứ?" Đỗ Xuân Phân hỏi lại.

Thiệu Diệu Tông thầm nghĩ, ai tin chứ.

"Sinh nhật không giống nhau"

Đỗ Xuân Phân nói: "Không phải một cái cuối năm một cái đầu năm là được."

Thiệu Diệu Tông: "Đại Ny Nhị Ny sinh vào 16 tháng 6 dương lịch."

Đỗ Xuân Phân ngẫm nghĩ về sinh nhật con gái: "Chúng em tính theo lịch âm, Ngày 15 tháng 5." Cô Quay ngoắt sang Thiệu Diệu Tông, "Là cùng một ngày?"

Thiệu Diệu Tông cẩn thận nhớ lại: "Hình như đúng vậy. Đại Ny cùng Nhị Ny sinh buổi sáng."

"Trùng hợp thật, Đại Nha Nhị Nha sinh buổi tối. Sinh bốn mất sức, sinh từ sáng tới tối cũng bình thường." Đỗ Xuân Phân không đợi anh mở miệng, "Đại Nha Nhị Nha, về sau các con tên là Thiệu Điềm Nhi, Thiệu Tiểu Mỹ."

Đại Nha thánh thót hỏi lại: "Ai gọi là Thiệu Điềm Nhi ạ?"

"Là con! Về sau người khác hỏi con tên gì, thì nói tên là Thiệu Điềm Nhi. Cha con là Thiệu Diệu Tông, mẹ là Đỗ Xuân Phân."

Con bé nghiêng đầu tò mò hỏi: "Vì sao không gọi Đại Nha ạ?"

"Con sắp đi học rồi, đến trường phải có tên đi học." Đỗ Xuân Phân nghĩ nghĩ, rồi nói "Điềm Nhi cùng Tiểu Mỹ nghe hay hơn hay Đại Nha Nhị Nha nghe hay hơn?"

Con bé lớn suy nghĩ hồi lâu: "Điềm Nhi, Điềm Nhi, Điềm Nhi nghe hay hơn."

Đỗ Xuân Phân nhìn về phái con út: "Muội muội, nhớ kỹ chưa?"

"Con tên là Tiểu Mỹ, Thiệu Tiểu Mỹ?" Nhị nha đầu hỏi.

Đỗ Xuân Phân gật đầu, "Vậy cùng nói tên mẹ và cha một lần nào."

Điềm Nhi lớn tiếng nói: "Con tên là Thiệu Điềm Nhi, em gái tên Thiệu Tiểu Mỹ, cha ruột tên là Thiệu Diệu Tông, mẹ ruột là Đỗ Xuân Phân."

Thiệu Diệu Tông nghe cái giọng lanh lảnh của nó, còn cả bộ dạng chăm chú đó, không tự chủ nở nụ cười.

Điềm Nhi tò hỏi :"Cha cười gì ạ?"

Đỗ Xuân Phân cũng không muốn Thiệu Diệu Tông trêu con gái, nên nói: "Điềm Nhi thông minh nên cha con vui vẻ đó."

Đại Ny Nhị Ny nhìn về Thiệu Diệu Tông.

Tiểu Mỹ vươn cánh tay bé nhỏ lên: "Mẹ, mẹ, con cũng biết. Con là Thiệu Tiểu Mỹ, chị là Thiệu Điềm Nhi, cha ruột tên là Thiệu Diệu Tông, mẹ ruột là Đỗ Xuân Phân."

"Lợi hại" Đỗ Xuân Phân cũng để ý tới vẻ khát vọng của con gái Diệu Tông. Khen Tiểu Mỹ một câu liền cười như phật Di Lặc, quay về phía hai con gái, "Đại Ny, con tên Bình Bình, tên đi học là Thiệu Nhất Bình. Nhị Ny, An An, con tên Thiệu Nhất An. Về sau khi đi học, các con có thể lớn lên cao như cha mẹ vậy, cũng lợi hại như cha mẹ vậy."

Hai cô bé không hiểu đi học là gì, chỉ biết Đỗ Xuân Phân nói như vậy, anh mắt hai đứa phát sáng.
Đỗ Xuân Phân: "Bình Bình, nói theo mẹ nào, Con tên Thiệu Nhất Bình, em gái là Thiệu Nhất An, cha là Thiệu Diệu Tông, mẹ là Đỗ Xuân Phân."

Phản ứng đầu tiên của Đại Ny chính là nhìn Thiệu Diệu Tông, vẻ mặt khẩn trương.

Đỗ Xuân Phân lại nói: "Nói sai cũng không sao cả. Các con chưa quen cái tên này, nói vài lần là được."

Thiệu Diệu Tông nghe vậy liền biết con gái anh --- không dám.

"Bình Bình, cha nói một câu, con nói một câu được không?" Thiệu Diệu Tông nghiêng người về trước, hai tay để trên đầu gối, nhẹ nhàng động viên.

Đại Ny do dự nhẹ nhàng gật đầu.

Thiệu Diệu Tông nói: "Con tên Thiệu Nhất Bình."

Đại Ny: "Cha tên Thiệu Nhất Bình."

Điềm Nhi chen vào: "Sai rồi. Cha tên Thiệu Diệu Tông. Chị phải nói là "Con""

(Nguyên văn:
邵耀宗说: "你叫邵一平."
大妮抿抿嘴: "《你》.叫邵一平."
甜儿不禁说: "错啦. 爹叫邵耀宗. 你要说 《我》 ."
Để mình giải thích đoạn này một chút , vì ngôi xưng của trung chỉ có 《我》và 《你》. Lúc Diệu Tông nói, thì Đại Ny nhắc lại nguyên văn câu nói ấy. vì vậy Đại Nha sửa lại cho và ý bảo Đại Ny phải nói là 《我》 chứ không nói 《你》. )

Đỗ Xuân Phân cổ vũ cho bé: "Đại Ny lại nói một lần là được." Nói xong nháy mắt ra hiệu cho Diệu Tông.

Thiệu Diệu Tông nói: "Con tên Thiệu Nhất Bình."

Đại Ny nhìn về Đỗ Xuân Phân. Cô cười rồi gật nhẹ đầu, con bé nhận được cổ vũ, khóe môi khô khẽ mở, "Con tên Thiệu Nhất Bình."

"Đúng rồi. Thông minh lắm. giống Điềm Nhi và Tiểu Mỹ đều thông minh."

Đại Ny ngại ngùng tươi cười.

Thiệu Diệu Tông cay mũi, trong lòng âm ỉ đau, cuống quýt nhìn về phía con: "Bình Bình, chúng ta cùng nói hết được không?"

Đại Ny nghẹ nhàng gật đầu, thử thăm dò nói: "Con tên Thiệu Nhất Bình, em tên là..."

Điềm Nhi ngồi cạnh bé, liền ghé vào tai nói thầm, "Thiệu Nhất An."

"Em tên Thiệu Nhất An. Cha..."

Điềm Nhi: "Thiệu Diệu Tông."

"Cha Thiệu Diệu Tông, mẹ Đỗ Xuân Phân." Đại Ny nói xong lo lắng nhìn về phía cha mẹ.

Đỗ Xuân Phân dựng ngón tay cái: "Lợi hại quá. An An, đến lượt con."

Cô bé sợ đến mức nắm chặt tay chị gái.

Thiệu Diệu Tông nghẹn ngào, khó chịu nhất là muốn khóc nhưng không khóc được.

Đỗ Xuân Phân: "An An đừng khẩn trương. Bình Bình, em còn nhỏ, con hiểu rồi dạy lại em nhé."

Tiểu Mỹ ngồi cạnh Nhị Ny, nghe vậy nghiêng đầu nhìn Nhị Ny vẫn căng thẳng sợ sệt, "Em ơi, không sợ, không sợ, nói theo chị nào."

Thiệu Diệu Tông không nhịn được hỏi: "Bốn đứa rốt cuộc ai sinh sáng ai sinh chiều đây?"
Đỗ Xuân Phân: "Chuyện nhỏ này cứ kệ tụi nhỏ thôi."

Vốn anh định nói thêm, nhưng thấy con gái nhỏ mở miệng be bé nói: "Con tên là ... Thiệu Nhất An?" Lo lắng nhìn cha, chỉ sợ nếu cha nói không được thì liền khóc luôn.

Thiệu Diệu Tông đau lòng, cũng nén lại mỉm cười cổ vũ: "An An thông minh, nói một lần đã đúng rồi, nói hết cả câu nhé."

Tiểu Mỹ học chị gái, ghé vào tai Nhị Ny thầm thì.

Nhị Ny nhỏ giọng nói: "Con tên Thiệu Nhất An. Chị là Thiệu Nhất Bình. Cha là Thiệu Diệu Tông. Mẹ Là Đỗ Xuân Phân."

"Giỏi quá!" Đỗ Xuân Phân cho bé một tràng pháo tay, "Bốn đứa các con thật thông minh, không hổ con mẹ sinh mà. Thiệu Điềm Nhi!"

Điềm Nhi đáp đến to: "Dạ!"

Nhân viên đường sắt cũng bị dọa sợ. Nhận ra chỉ là cô bé con có kiểu đầu quả táo, mắt đen lúng liếng, tóc đen nhánh, mặt nhỏ nhắn trắng nõn, vừa xinh vừa đáng yêu, quay ra hỏi: "Đang chơi gì vậy?"

Điềm Nhi: "Mẹ gọi con ạ!"

"Em sẽ bảo cháu nó nói nhỏ lại." Đỗ Xuân Phân nói.

Không phải lễ tết gì cả, một đoàn Đỗ Xuân Phân đi tới thành phố nhỏ, ít người ở, cho nên toa này chỉ có một nhà 6 người họ. Không ai trách cứ, nhân viên cũng rất hào phóng nói: "Không sao cả. Trên tàu không được thoải mái, ít khi thấy đứa nhỏ nào dồi dào tinh thần như vậy." Xoa cái đầu nhỏ của Điềm Nhi. "Đúng là cô bé xinh đẹp."

Điềm Nhi cười đáp: "Cảm ơn chị."

"Chị gì chứ! Gọi là dì." Tiếp viên phì cười.

Điềm Nhi lắc đầu: "chị, chị xinh đẹp."

Tiếp viên cười ngặt, ánh mắt cũng có ý cười, "Thật là tiểu cô nương miệng ngọt."

Điềm Nhi: "Bời vì em tên Điềm Nhi mà."

Tiếp viên ngạc nhiên nhìn Đỗ Xuân Phân, sẽ không trùng hợp vậy chứ. Đỗ Xuân Phân gật đầu.
Tiếp viên không khỏi nói:" Người cũng như tên, thật tốt."

"Cảm ơn chị."

Tiếp viên bật cười rời đi.

Thiệu Diệu Tông thu hồi ánh mắt nhìn tiếp viên, liền thấy vẻ hâm mộ của hai con gái. Anh hỏi: "Điềm Nhi không sợ người lạ?"

Đỗ Xuân Phân muốn hỏi sao tự nhiên lại hỏi cái này, rồi nhìn thấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net