Phần thượng - Hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

31.

Suốt chặng đường còn lại, cả tôi lẫn Thiệu Trác, không ai nói tiếng nào, cũng không cố tình cự cãi nhau như thường ngày.

Tôi không biết Thiệu Trác bị làm sao, nhưng tôi thì cứ mãi suy nghĩ về câu nói vừa rồi của Thiệu Trác.

32.

Chương Đường thuê một homestay ba tầng, phòng của tôi và Thiệu Trác ở cạnh nhau, hai ban công cũng sát rạt.

Buổi tối chúng tôi kéo nhau ra hồ bơi sau vườn, đốt lửa nướng đồ ăn bên cạnh hồ.

Thiệu Trác và chồng của Chương Đường đứng nướng thịt, Chương Đường bên cạnh lấy khăn chấm mồ hôi cho chồng mình. Tôi lượn lờ xung quanh bàn, muốn xem xem có ai cần phụ gì không.

Chốc sau, Thiệu Trác đột nhiên gọi tên tôi, tôi tà tà đi tới chỗ hắn.

Hai tay của Thiệu Trác dính đầy dầu giơ lên trước mặt tôi: "Tôi nóng quá, cậu cởi khoác ngoài ra giúp tôi với."

Tôi nhìn Thiệu Trác đầy nghi ngờ, nhưng cuối cùng vẫn giúp hắn một tay. Tôi cầm áo khoác mỏng của hắn trên tay, trong lòng thầm đánh giá, rõ ràng là loại vải này mặc lên không nóng, Thiệu Trác nóng cái gì chứ.

Tôi vừa định tìm chỗ để áo khoác xuống thì bị Thiệu Trác ngăn cản, hắn nói: "Tử Văn, cậu giữ giúp tôi đi."

"Làm sao?"

"Hai tiếng nữa tôi phải quay về, tôi sợ tôi không bên cạnh cậu, cậu sẽ không yên tâm."

Tôi khẽ nhíu mày, có lẽ là do cuộc điện thoại kia nên Thiệu Trác mới phải rời đi.

"Thiệu Trác, cậu cho rằng cậu quan trọng lắm à?"

Thiệu Trác dời mắt sang nơi khác, nơi mà tôi chẳng nhìn thấy được cảm xúc của hắn: "Được rồi, là tôi không yên tâm, lưu lại một thứ coi như thay mặt tôi ở bên cạnh cậu, nhé?"

33.

Mọi người không ai nhắc tới Thiệu Trác, có vẻ hắn đã chào hỏi mọi người trước khi rời đi.

Tôi phải thú thật là, thiếu Thiệu Trác, tâm tình của tôi tệ đi trông thấy. Mọi người tụm lại chơi bài, tôi nhàm chán ngồi một góc, trong lòng ôm áo khoác của Thiệu Trác, tay cầm điện thoại lướt tới lướt lui.

Thiệu Trác đã đi được ba tiếng hơn, chắc là hắn đã về tới thành phố. Tôi chần chừ mãi mới gửi cho Thiệu Trác một tin nhắn hỏi hắn đã tới nơi chưa.

Thiệu Trác trả lời tôi ngay tức khắc, hắn vừa về tới, đang ở bệnh viện.

Tôi mím môi, lại hỏi hắn tới bệnh viện làm gì. Thiệu Trác rất lâu sau cũng chưa trả lời tôi.

34.

Tôi trằn trọc mãi không ngủ được, bên dưới mọi người vẫn còn náo nhiệt không thôi.

Bây giờ đã hơn hai giờ sáng, Thiệu Trác về thành phố được năm tiếng rồi. Tôi khoác áo của Thiệu Trác lên vai, sau đó đi tới ban công nhìn ra ngoài mặt biển.

Thiệu Trác vẫn chưa trả lời tôi, tôi cũng chẳng dám đoán hắn tới bệnh viện làm gì. Tôi sợ mình càng nghĩ càng rối, càng nghĩ càng hoảng loạn.

35.

Bốn giờ sáng, mọi người đều về phòng nghỉ ngơi, tôi vẫn yên tĩnh đứng một chỗ nhìn khoảng trời tối mù mịt trước mắt.

Từ xa, tôi trông thấy ánh đèn loe loé lên. Trái tim của tôi hẫng một nhịp, sau đó liên hồi nẩy mạnh. Trời tối đen làm tôi không biết đó có phải là xe của Thiệu Trác hay không nhưng trước khi tôi kịp nghĩ rõ ràng, trái tim đã điều khiển cơ thể tôi chạy xuống bên dưới.

Thật sự là Thiệu Trác, hắn từ trên xe đi tới trước mặt tôi.

Một đêm không ngủ, sắc mặt của Thiệu Trác tiều tuỵ hơn hẳn. Tôi vươn tay nhẹ nhàng chạm lên mặt của hắn, trên cằm Thiệu Trác lún phún râu, làn da của hắn lạnh lẽo làm lòng bàn tay tôi mất dần hơi ấm.

Thiệu Trác trầm ngâm, dường như hắn đã kiệt sức vì phải đi đi lại lại liên tục nhiều giờ.

Tôi khẽ gọi hắn: "Thiệu Trác."

Thiệu Trác mím đôi môi nhợt nhạt, hắn bất động ở đó để cho tôi chạm lên mặt hắn.

"Làm sao thế?" Tôi căng thẳng hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

Cuối cùng vòng tay Thiệu Trác ôm siết lấy tôi, giọng hắn run run gọi tên tôi: "Tử Văn."

Tôi nghe ra được sự vui mừng trong giọng nói run rẩy của hắn, giống như là Thiệu Trác vừa gặp được chuyện gì vui vẻ lắm nhưng hắn lại không dám tin đó là sự thật.

36.

Sau khi quay về thành phố, Thiệu Trác chính thức theo đuổi tôi.

Dường như Thiệu Trác đã trút bỏ được gánh nặng nào đó của mình, trạng thái của hắn hiện tại khác xa so với lần chúng tôi mới gặp lại.

Khi trước, Thiệu Trác lúc nào cũng khó đoán, đôi mắt hắn luôn ánh lên một loại cảm xúc khó tả. Ngay cả việc hắn muốn theo đuổi tôi, hắn cũng không thể nói thẳng ra miệng. Tôi nghĩ chắc chắn là do có cái gì đó làm hắn phải suy nghĩ, có cái gì đó làm hắn chùn bước.

Nhưng mà sau lần hắn đến bệnh viện, mọi thứ đã trở nên tốt đẹp hơn.

37.

Cuối cùng chúng tôi cũng ở bên nhau.

Thiệu Trác đến nhà tôi ở, đồ đạc linh tinh đều đem hết sang nhà tôi, thậm chí còn muốn bán căn hộ cũ của hắn nhưng bị tôi ngăn cản. Tôi không muốn sau này lỡ có cãi nhau, Thiệu Trác ở nhà tôi sẽ bị thua thiệt, ít nhất hắn phải có một nơi để đi tới, để có không gian riêng rồi bình tĩnh lại. Khi tôi nói suy nghĩ này của mình cho Thiệu Trác biết, hắn nheo mày, nghiêm trọng nhìn tôi: "Em nghĩ anh sẽ để em cãi nhau với anh?"

Tôi cắn cắn môi, dù trong lòng vô cùng mong rằng mối quan hệ của chúng tôi sẽ vĩnh viễn êm đềm và ngọt ngào, nhưng tôi vẫn không quên nhắc nhở hắn, nhắc nhở chính mình: "Em nói là lỡ như mà, trên thế giới này không có gì là không thể xảy ra cả, huống hồ chúng ta đều có suy nghĩ riêng của mình, việc trái quan điểm rất dễ dàng xảy ra."

Thiệu Trác dụi mặt vào cổ tôi, dụi tới dụi lui một hồi, nói: "Vậy được rồi, anh không bán, nhưng mà dù có thật sự cãi nhau thì anh cũng không bỏ đi đâu, em đừng có nghĩ tới chuyện đó nữa."

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, tôi không tin vào những lời hứa hẹn, mặc dù trước nay Thiệu Trác hứa gì với tôi thì đều sẽ làm được hết.

"Sao em cứng đầu thế, đã bảo là không đi mà." Thiệu Trác cắn cổ tôi một cái: "Thôi, anh nghĩ lại rồi, nên bán đi thôi. Bằng không ngày nào em cũng kiếm cớ cãi nhau rồi đuổi anh ra ngoài."

Tôi cười thành tiếng vì nhột, rồi vỗ vào lưng hắn một cái, ai mới là người cứng đầu đây.

38.

Thiệu Trác kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện, hắn kể cho tôi nghe về lý do hắn rời đi năm cấp ba, kể về hoàn cảnh gia đình hắn, kể về những chuyện mà hắn đã trải qua sáu năm nay và cũng kể về lần hắn quay về thành phố trong đêm để đến bệnh viện.

Tôi nằm trong lồng ngực của Thiệu Trác, cẩn thận lắng nghe từng câu từng chữ mà hắn nói. Thỉnh thoảng, tôi sẽ đùa nghịch những ngón tay của Thiệu Trác, cũng sẽ tiện tay xoa cái bụng săn chắc của hắn.

Qua lời kể của Thiệu Trác, tôi có thể hình dung được trong sáu năm dài dăng dẳng ấy hắn sống như thế nào. Thật may mắn vì tôi đang được Thiệu Trác của hiện tại ôm lấy, vòng tay của hắn vừa vững chãi lại vừa ấm áp, khiến cho tôi lưu luyến mãi không dứt.

39.

Thiệu Trác đưa tôi đến gặp mẹ của hắn, trông thấy bà ấy lòng tôi nhẹ nhõm xiết bao. Tôi biết ơn bà vì đã sinh ra Thiệu Trác, cũng biết ơn ông trời vì đã cho bà ấy tiếp tục được sống phần đời còn lại trong hạnh phúc.

Mẹ của Thiệu Trác ngồi trên giường bệnh, bà nắm lấy bàn tay tôi, không che giấu niềm vui của người làm mẹ, nói: "Văn Văn, cảm ơn cháu đã luôn chăm sóc A Trác. Thằng bé là người sống rất tình cảm, chỉ là có chút ương bướng, còn hay mạnh miệng. Nếu như thằng bé làm cháu giận, cháu cứ nói với dì, dì làm chủ cho cháu."

Tôi nhìn bà ấy, ánh mắt của bà lấp lánh ánh nước làm tôi cũng không kiềm lòng nỗi: "Dì ơi, dì yên tâm ạ, cháu và Thiệu Trác vẫn luôn chăm sóc lẫn nhau, cậu ấy đối xử với cháu rất tốt."

Mẹ của Thiệu Trác nhìn tôi trìu mến, rồi bà ôm tôi thật chặt.

40.

Thiệu Trác tới đón tôi sau khi tôi gặp mẹ của hắn.

Tôi vừa thấy Thiệu Trác thì liền nhào ngay vào lòng hắn, tôi xúc động nói: "Thiệu Trác, mẹ anh thật tốt, anh cũng thật tốt."

Tôi nghe thấy tiếng cười của Thiệu Trác lởn vởn quanh tai, hắn vuốt ve mái tóc của tôi, rồi đặt lên môi tôi một nụ hôn đầy dịu dàng.

Sau đó, Thiệu Trác nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng hắn thật trịnh trọng và cũng thật dè dặt, hỏi: "Tử Văn, em lấy anh nhé?"

Tôi có thể cảm nhận rõ ràng rằng khoé miệng của mình đang kéo lên tận mang tai nhưng sau đó tôi khẽ đẩy vai Thiệu Trác.

Thiệu Trắc lớ ngớ nhìn tôi, biểu cảm của hắn làm tôi nhớ tới con mèo cam béo ú trong bộ phim hoạt hình kia.

Tôi dùng hai bàn tay nâng mặt Thiệu Trác, chân thành nói: "Lần sau nhé, khi anh cầm nhẫn đến hỏi em, em nhất định sẽ cho anh một lời hồi đáp xứng đáng."

Góc nhìn La Tử Văn — opening ending.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net