Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 92: Sự công nhận của U U

Edit & Beta by team Nguyệt Nguyệt

Một người cụt chân không chỉ bị ảnh hưởng trong việc đi lại, mà ngay cả khả năng giữ thăng bằng cũng kém.

Huống chi bây giờ lại không có nạng, chỉ có thể bám vào hàng rào. Thẩm Tịch Xuyên muốn đưa một tay ra để kéo U U thì rất khó thực hiện được.

Cậu không phải là Ung Trạch mười lăm tuổi, bây giờ cậu chỉ là một cậu bé bảy tuổi.

"Anh ổn mà..."

Thẩm Tịch Xuyên cắn răng, giống như đang chứng minh điều gì đó, cố gắng nắm lấy bàn tay đang vươn tới của U U.

Cậu có thể bảo vệ U U.

Cậu không phải phế vật chỉ có thể ngồi trên xe lăn mà không thể làm được gì.

Con báo Gê-pa nấp sau bụi cỏ chỉ lộ ra đôi mắt, nó quan sát hai đứa bé loài người bên cạnh hàng rào.

Cô bé trong hàng rào có vẻ như đang cố gắng nắm lấy tay đối phương để leo lên, nhưng bên trong hàng rào lại không có điểm tựa, còn người đang kéo bé thì phải đối mặt với cái hàng rào cao một mét, cũng rất khó để tạo ra sức bật.

A.

Trông cô bé giống như sắp khóc.

"Xin lỗi anh hai, là U U sai... U U không nên trèo lung tung..."

Thấy Thẩm Tịch Xuyên đang cố gắng kéo bé ra, U U đau lòng đến mức không nói nên lời.

Thật ra bé cũng không biết bé đang khó chịu gì vì điều gì, nhưng khi thấy Thẩm Tịch Xuyên đã cố hết sức nhưng không thể kéo bé ra, tự dưng bé lại thấy có lỗi với anh hai.

Anh hai bé rất giỏi.

Anh hai có thể làm mọi việc, luôn bình tĩnh điềm đạm, chưa bao giờ biểu hiện ra dáng vẻ bất lực như bây giờ.

Bé không muốn thấy anh hai buồn vì lỗi lầm do bé gây ra.

Bàn chân U U đạp lên mép hàng rào bên cạnh, cố hết sức để góp một chút sức lực cho anh hai.

Nhưng trước khi kéo được U U, điều làm Thẩm Tịch Xuyên căng thẳng chính là con báo Gê-pa đang bí mật quan sát trong bụi cỏ bỗng nhiên di chuyển.

Dù báo Gê-pa không lớn nhưng lại mạnh hơn mèo rất nhiều, nhất là khi nghĩ đến tốc độ chạy rất nhanh của nó, tim Thẩm Tịch Xuyên như muốn nhảy lên cổ họng.

U U lại hoàn toàn không nhận ra điều đó, bé thở hổn hển, cố gắng trèo lên trên, nghiêm túc nói:

"Anh hai, anh đừng lo, em có thể tự trèo qua! Chờ em một chút! Em làm được!"

Lưng Thẩm Tịch Xuyên toát mồ hôi lạnh, muốn xoay người cầu cứu Ung Trạch nhưng không hiểu sao đã lâu như vậy mà người vẫn chưa quay lại. Không có ai giúp, cậu đành phải dựa vào chính mình.

"U U, đừng tự trèo, nắm lấy tay anh!"

Nghe Thẩm Tịch Xuyên nói, U U cũng nghe lời, lập tức nắm lấy tay cậu.

Mắt thấy báo Gê-pa càng ngày càng gần, Thẩm Tịch Xuyên nóng lòng đành phải dùng lực mạnh hơn...

Thật sự U U đã được nhấc lên một chút.

Nhưng cậu không đủ cao để kéo bé qua.

Ngay lúc cậu cảm thấy cánh tay đau nhức, sắp không thể giữ được nữa...

Bỗng nhiên U U cảm thấy có gì đó dưới chân bé.

Bàn chân đang lơ lửng bỗng chạm vào một điểm tựa mềm mại, bé không dám dẫm mạnh nhưng ngược lại đối phương cố gắng dùng sức đẩy bé lên một chút, cộng thêm lực kéo của Thẩm Tịch Xuyên, U U theo quán tính bay qua hàng rào.

Bởi vì lực này quá mạnh khiến Thẩm Tịch Xuyên không đứng vững, cậu ngã ngửa, té trên mặt đất, trong tiềm thức vẫn giữ U U vào lòng mà không đẩy ra cho nên bé không bị sao.

Thấy U U đã thành công trèo ra ngoài, báo Gê-pa nhỏ nhanh chóng quay đầu chạy về bụi cỏ xa hơn, lặng lẽ ẩn nấp.

"Em có sao không?" Thẩm Tịch Xuyên lo lắng , bởi vì cậu cũng nhìn thấy con báo chạy tới bên chân U U: "Nó cắn em hả? Có bị thương chỗ nào không?"

U U lắc đầu.

Thẩm Tịch Xuyên xoay người bé xem đi xem lại thật kỹ, thấy bé không bị sao nên cũng yên tâm, nhẹ nhàng thở ra.

Không bị sao là tốt rồi.

Cậu thì yên tâm, nhưng U U nhìn Thẩm Tịch Xuyên đang té ngã trên đất nên bé vô cùng tự trách.

Một bàn tay mềm mại phủi phủi mấy cộng cỏ trên người cậu, sau đó hai tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ cậu, nũng nịu xin lỗi:

"Anh hai, em xin lỗi, sau này U U sẽ ngoan ngoãn, không gây rắc rối cho anh hai nữa..."

Vốn dĩ đó là một lời hứa ấm áp, nhưng vào tai Thẩm Tịch Xuyên, lại khiến ánh mắt cậu trở nên ảm đạm.

"Không phải U U không nghe lời, là do anh quá vô dụng."

Hàng rào kia cũng không cao lắm, mặc dù đối với trẻ con cũng không phải là cao đến mức không làm gì được.

Nếu hai chân cậu đầy đủ, cậu chỉ cần dùng hai tay là có thể nhẹ nhàng kéo U U ra, cơ bản sẽ không cần lăn lộn lâu như vậy.

Nhưng cậu không có.

Nếu Ung Trạch ở đây, cậu ấy chắc chắn có thể bảo vệ U U thật tốt...

"Hu hu..."

Thẩm Tịch Xuyên vẫn đang đắm chìm trong tâm trạng chán nản, bỗng nhiên bị tiếng khóc của U U làm cho hoảng sợ.

Cậu nhìn U U đang khóc, khó hiểu hỏi:

"Em bị sao vậy?"

Bị dọa sợ rồi à?

Lúc nãy rơi vào trong cũng không khóc, cung phản xạ chậm như vậy sao?

U U nước mắt lưng tròng, uỷ khuất nói: "Anh hai nói em vô dụng!"

Thẩm Tịch Xuyên: ??

"Anh rất lợi hại, thật sự rất lợi hại. Thế mà anh lại nói anh vô dụng, vậy không phải em lại càng vô dụng sao..."

U U không hiểu ý cậu, cứ nghĩ cậu đang chế giễu bé vì bò thật lâu cũng không ra được khiến bé ủy khuất.

Thẩm Tịch Xuyên bất lực nói: "Anh không có ý đó..."

"Anh có!"

Chuyện này cũng giống như khi U U - một học sinh đạt 50 điểm trong kì thi nghe thấy học bá 95 điểm nói cậu đã thi trượt.

"Anh hai, anh không được nói anh vô dụng, anh cực kì hữu dụng, anh rất giỏi, rất lợi hại..."

"Em hiểu lầm rồi..."

Không người nào có thể hiểu được lối suy nghĩ của U U. Thẩm Tịch Xuyên đang vì chuyện này mà buồn bã bỗng chốc bị suy nghĩ của U U đánh lạc hướng, chỉ còn cách kiên nhẫn giải thích với bé rằng cậu không có ý đó.

"Anh chỉ nghĩ..." Thẩm Tịch Xuyên dừng lại một chút, có vẻ có chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Người phải nói xin lỗi là anh, nếu anh Ung Trạch ở đây thì em sẽ an toàn hơn."

U U ngẩn người, không hiểu tại sao anh hai lại nhắc đến anh Ung Trạch.

Bé giống như bà cụ non, nhẹ nhàng vỗ vai cậu nói:

"Mặc dù anh Ung Trạch thật sự rất lợi hại, nhưng anh hai là một thiên tài toán học trẻ tuổi! Cho nên anh hai đã lợi hại lại càng thêm lợi hại!"

"Mặc dù U U không biết, anh còn muốn lợi hại như thế nào nữa, nhưng U U nghĩ..."

"Anh chính là người anh trai tốt nhất!"

Tiếng nói non nớt và nhẹ nhàng nhưng lại giống như một nhát búa nện mạnh vào lòng cậu.

Trong cuộc đời này, chưa bao giờ cậu được ai đó công nhận bằng từ "tốt nhất".

Dù cho kiếp trước cậu là người rất thành công, nhưng thế giới của người trưởng thành chính là núi cao còn có núi khác cao hơn, đứng ở vị trí càng cao sẽ càng nhìn thấy những ngọn núi mà không thể leo lên được.

Cho dù trong mắt người khác cậu đã là một ngọn núi rất cao, nhưng tận sâu trong lòng, cậu chưa bao giờ công nhận bản thân mình.

Chỉ có cô bé trước mặt này mới có thể nói với cậu một cách chắc chắn và chân thành như vậy.

Cậu không hề thua kém bất cứ ai.

Dù chỉ là lời nói ngây thơ của trẻ con, nhưng lời khẳng định với sự tin tưởng vững chắc này cũng đủ lay động lòng người.

Thẩm Tịch Xuyên cảm thấy chóp mũi đau xót, giọng nói như bị thắt lại:

"Vậy em nói xem, anh tốt chỗ nào?"

U U không nghĩ tới cậu sẽ hỏi lại, bé nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu rồi nói:

"Bởi vì thầy giáo dạy môn toán cho em cũng muốn từ chức, nhưng anh không như thế! Nếu anh không mắng em thì anh lại càng tốt!"

U U giống như cổ vũ, dơ ngón cái về phía cậu.

Thẩm Tịch Xuyên: "..."

Vì vậy ư? Là bởi vì vậy sao!?

25/12/2021

🎁MERRY CHRISTMAS🎁

Chúc các bạn độc giả đáng yêu của Thiên một ngày giáng sinh vui vẻ ấm áp 🥰

Giáng sinh năm nay của Thiên siêu vui luôn 😍 Còn các bạn thì sao nhỉ? Nếu không vui thì cũng phải vui nha vì sắp bão chương rồi nè 🤭Set kèo Tết dương nhaaaa.

Vậy là lại một năm nữa sắp qua rồi nhưng Thiên vẫn chưa lấp hết cái hố 'be bé' này, dù đã mở hố từ khá sớm 🥲

Chắc chắn sẽ hoàn trong năm sau nè ✨✨

U là trời, đáng lẽ chương này đăng từ sớm rồi cơ mà nhây với bạn bè đến giờ mới đăng được😅

Cuối cùng cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng Thiên đến tận ngày hôm nay 😊😘 Không có mọi người sẽ không có Thiên của ngày hôm nay, thật sự cảm ơn rất nhiều, nguồn động lực to lớn của Thiên 🤗+

Bật mí một bí mật nho nhỏ là thật ra Thiên thích viết truyện hơn nhiều, nhưng vì chưa có đủ can đảm để viết nên quyết định edit thỏa đam mê với con chữ trước. Nếu sắp tới Thiên có viết thì mong các bạn có thể vào ủng hộ, nhận xét góp ý để Thiên có thể cải thiện kỹ năng của mình 🥺

Nhưng đảm bảo Thiên chỉ viết khi có thể ra chương edit đều đều nè 💞

Chương 93: Kẻ thù của U U

Edit & Beta by team Nguyệt Nguyệt

Khi Ung Trạch quay lại, Thẩm Tịch Xuyên đã ngồi trên xe lăn, lúc này U U đang ngồi xổm giữa khe hở của hàng rào gỗ, nói lời cảm ơn với chú báo Gê-pa nhỏ đang trốn ở đằng xa.

Thẩm Tịch Xuyên kể lại những chuyện vừa xảy ra.

"Nếu ngã vào đó em cũng không cần sợ." Ung Trạch giải thích: "Loài báo săn này rất nhát gan, nó sẽ không tấn công con người."

Hơn nữa nhìn thấy tư thế đầy phấn khích của U U, cậu nghĩ rằng báo săn nhỏ mới là người bị doạ sợ.

"Đúng rồi, sao anh lại đi lâu như vậy?"

"Anh quên đóng cửa khu nhà gấu mèo nhỏ nên quay lại đó."

Trên thực tế là chú gấu mèo nhỏ kia muốn cạy cửa chạy trốn để đi xăm hình, nhưng nó không thể cạy khoá được nên đã cào nát bức tường thành từng mảnh.

Ung Trạch biết rằng nó sẽ gây chuyện nên lúc quay về đó anh đã biến thành nguyên hình của một con sư tử, gầm một tiếng, thế là nó lập tức ngoan ngoãn.

U U nghe Ung Trạch nhắc tới gấu mèo nhỏ, quay đầu lại vui vẻ nói:

"Gấu mèo nhỏ! Dễ thương! Báo săn nhỏ! Cũng dễ thương!"

Bé đứng tại chỗ vui vẻ xoay vòng tròn, như thể có những bông hoa đang nở rộ trên đỉnh đầu của bé.

Ung Trạch thấy bé thích thú như vậy, lại nghĩ hình như chú báo Gê-pa nhỏ cũng không bài xích U U, vì vậy cậu vẫy tay gọi nó.

"Nếu báo săn nhỏ tới đây, em có muốn chụp ảnh chung với nó không?"

Ung Trạch nhẹ nhàng trèo qua hàng rào, bế chú báo đang từ từ đi đến chân cậu.

"Có anh ở đây, nó sẽ không cắn em."

Tất nhiên là U U gật đầu lia lịa, bé không để ý đến đôi mắt đang mở to hoảng sợ của Thẩm Tịch Xuyên.

"Anh hai, chụp giúp em với!"

U U giúp Thẩm Tịch Xuyên lấy điện thoại di động ra, xoay người tạo dáng, cười rạng rỡ, giống như bên cạnh bé không phải là báo săn mà là một con mèo con vậy.

Đúng là nghé con không sợ cọp.

Thẩm Tịch Xuyên cứng nhắc nhấn nút máy ảnh, chụp lại bức ảnh gây sốc này.

Khi U U nhảy nhót đi tới khu gấu trúc, vốn nghĩ rằng bà và chị đã tham quan xong rồi, có khi còn đang nóng lòng chờ bé.

Nhưng mà đi đến đó thì thấy...

La Bích Anh: "Nhóc con nhìn đây nè!"

Cố Diệu Diệu: "Nó leo cây! Nó leo cây kìa! Nó ngã, nó ngã rồi! Nó lăn một vòng!"

U U, người bỗng chốc bị thất sủng: "...?"

Khu gấu trúc này có lẽ là khu vực được chú trọng xây dựng nhất trong sở thú, bởi vì nó không phải là yêu quái mà là ba con gấu trúc to lớn bình thường, cho nên khu vực này cũng được rào chắn rất cẩn thận.

Dù vậy cũng không cản trở được sự nhiệt tình của hai người kia.

U U ngạc nhiên nhìn Cố Diệu Diệu đang thích thú dán mặt vào tấm kính, bé kéo góc áo của Thẩm Tịch Xuyên hỏi:

"Anh à, hình như em bị hoa mắt rồi?"

Chị gái của bé là một người lạnh lùng không có tình cảm, luôn cao cao tại thượng mắng chửi người khác!

Bây giờ lại dán mặt vào tấm kính, bị sự đáng yêu của gấu trúc làm cho mê muội giống như một người đang theo đuổi thần tượng vậy, đó là ai?

"Em không hoa mắt." Ngay cả Thẩm Tịch Xuyên cũng cảm thấy bất ngờ: "Đó đúng là chị của em."

Cố Diệu Diệu nghe thấy hai người nói chuyện, bỗng nhiên quay đầu lại:

"Nói gì chị đó?"

U U lắc đầu lia lịa: "Không có gì, không có gì đâu ạ. Chị ơi, chị thích gấu trúc lắm ạ?"

Như thể bị người khác phát hiện ra bí mật nhỏ đáng xấu hổ, Cố Diệu Diệu lúng túng nói:

"Không được sao? Đâu có luật nào quy định chị không được thích nó?"

U U im lặng như gà, ngoan ngoãn lắc đầu.

Chỉ là loại cảm giác... Đàn ông có trái tim thiếu nữ...Cách liên tưởng này có hơi kỳ quái.

Thật ra U U cũng không thích gấu trúc.

Bé cũng dán người vào tấm kính nhìn khu sinh hoạt của gấu trúc được đào lõm xuống bên dưới. Bên trong trang trí rất đẹp, có rừng trúc tươi tốt, có núi giả còn có cả hồ sen, xa hoa hơn cả nhà của con người nữa.

U U nhìn nụ cười trên mặt của Cố Diệu Diệu, có chút ghen tị.

Làm gì đáng yêu như vậy chứ.

Không phải là nó chỉ tròn vo thôi sao?

Không phải là đi đường sẽ bị ngã thôi sao?

——Bé cũng có thể!

"Chị ơi!"

Hai con gấu trúc vì tranh giành một cây tre mà lao vào đánh nhau, còn lăn xuống bật thang, Cố Diệu Diệu đang chăm chú nhìn thì nghe tiếng gọi của U U ở phía sau nên cô nghiêng người cho có lệ, đầu còn chưa quay lại đã hỏi:

"Kêu chị làm gì?"

"Ai nha!"

Cố Diệu Diệu nghe tiếng lập tức quay đầu, nhìn thấy U U giống như đang cố tình ăn vạ, bé ngồi xổm xuống rồi giả vờ té ngã, sau đó uất ức nói:

"Chị ơi, chị làm em ngã rồi!"

Em đang diễn kịch gì vậy?

"Mặt đất bẩn lắm, nhanh đứng lên."

U U dang hai cánh tay, được voi đòi tiên cười nói:

"Ha ha, chị ôm em một cái thì em mới đứng lên được."

"Vậy em cứ nằm đó đi."

Nhưng cuối cùng, Cố Diệu Diệu cũng khẩu xà tâm phật kéo bé lên, sau đó quay lại tiếp tục xem gấu trúc mũm mĩm.

U U giống như người vô hình, ngay lập tức diễn vai một kẻ đáng thương bị tên cặn bã bỏ rơi.

"Chị ơi, chị không yêu em nữa sao? Chị chỉ thích gấu trúc mà không thích em gái nhỏ của mình sao?"

Sau vài giây suy nghĩ, Cố Diệu Diệu đáp:

"Đúng vậy, gấu trúc vừa đáng yêu vừa không ăn vạ, tại sao chị lại không thích nó được chứ?"

U U ngây người mấy giây rồi nhanh chóng bịt tai lại, giả vờ không nghe thấy lời nói của chị gái, tự thôi miên chính mình:

"Không nghe, không nghe, em mới là người đáng yêu nhất ~"

Sau một lúc, bé nhìn những con gấu trúc ngớ ngẩn đó rồi hỏi Ung Trạch:

"Anh Ung Trạch, anh nghĩ U U hay gấu trúc dễ thương hơn?"

Tất nhiên Ung Trạch sẽ không làm bé phải xấu hổ, cậu trả lời:

"Em dễ thương hơn."

U U chưa kịp vui vẻ thì Cố Diệu Diệu đã cười nói:

"Anh ấy lừa em đó, trên thế giới này làm gì có ai mà không thấy gấu trúc đáng yêu chứ?

"..."

U U lớn lên trong sự sủng ái của mọi người, rốt cuộc đến hôm nay bé mới biết ai là kẻ thù của mình.

Gấu trúc!

Tớ sẽ nhớ kỹ các cậu!!

Sau một ngày đi chơi ở sở thú, về nhà lúc gọi điện thoại cho Úc Lan, U U vẫn còn ghen tị.

"Tất cả động vật ở sở thú đều siêu đáng yêu! Chỉ trừ gấu trúc! Thật quá đáng! Chị gái không thích con nữa!"

Ở đầu dây bên kia, Úc Lan vẫn đang quay cảnh đêm ngoài phim trường, gió thổi rất mạnh, bà mặc áo choàng bình tĩnh nói:

"Mẹ cũng thấy không có gì đáng yêu cả, giống như con vậy, chỉ biết té ngã rồi tỏ ra dễ thương thôi, mẹ nói có đúng không?"

"Con sẽ tức giận đó!"

Bỏ qua chuyện gấu trúc đang tranh sủng với bé, U U kể lại chuyện hôm nay bé đi xem gấu mèo nhỏ và báo săn nhỏ.

"Hóa ra báo Gê-pa không hung dữ chút nào! Nó nhỏ lắm, nhỏ như một con mèo! Cực kỳ dễ thương luôn! Mẹ ơi, con có thể nuôi một con báo săn nhỏ không ạ?"

Úc Lan: ?

Bà tức giận cười: "Sao con không nói muốn nuôi sư tử luôn đi?"

"Được nha, được nha!"

U U nghiêm túc nói: "Anh sư tử hiền lắm! U U cũng thích anh ấy! Chúng ta nuôi đi!"

"Nuôi cái rắm ấy."

"Con không nuôi rắm, con muốn nuôi sư tử!"

Úc Lan thấy U U người thì nhỏ mà khẩu khí lại rất lớn, cười nói:

"Con thấy sư tử chưa mà đòi nuôi? Những diễn viên nhí ở chỗ này của mẹ, đừng nói nuôi, ngay cả cách thật xa để quay phim cũng không dám."

Nghe thấy lòng dũng cảm của mình bị mẹ nghi ngờ, U U chạy đi tìm Thẩm Tịch Xuyên nhờ anh gửi ảnh chụp chung của bé với báo săn nhỏ cho Úc Lan.

"Mẹ xem đi! Con thật là dũng cảm! Con cũng dám sờ sư tử, còn nằm trên lưng sư tử nữa đó!"

Chỉ tiếc là không có chụp lại thôi.

Dù Úc Lan thấy được ảnh chụp, nhưng cũng không để ý chuyện U U dám sờ sư tử.

Nếu thật sự sờ nó, thì bé gặp sư tử chỗ nào mà sờ?

Thân hình nhỏ bé của U U còn không đủ để nhét kẽ răng của sư tử nữa là.

Cúp điện thoại, một lát sau, Úc Lan nhận được ảnh chụp do Thẩm Tịch Xuyên gửi đến, bà nhìn một lúc lâu.

Bé gái trong ảnh cười rạng rỡ, thật sự không sợ con báo săn bên cạnh, một người một báo nhưng lại có sự đồng điệu lạ kỳ.

Ngốc, vậy mà không biết sợ.

Nhìn ảnh chụp của con gái, Úc Lan cũng vơi đi vài phần khó chịu mà mấy ngày qua bà gặp phải trong đoàn phim.

Bà đặt bức ảnh đó làm hình nền mở khoá của điện thoại.

Thật ra chỉ là tiện tay cài, nhưng không ngờ bị chuyên viên trang điểm thấy, cười hỏi:

"Lan tỷ, đây là U U nhà chị đúng không? Ui chao, bảo bối thật đáng yêu, đi tham quan sở thú à? Đây là chụp cùng con vật gì vậy?"

Úc Lan bình tĩnh trả lời: "Chụp cùng báo Gê-pa."

Chuyên viên trang điểm: "?"

Cùng gì cơ?

Không lâu sau, tin tức [Con gái Lan tỷ dám chụp ảnh với báo Gê-pa] lan truyền khắp đoàn phim.

Ngay từ đầu đa số mọi người đều không tin, bởi vì chương trình thực tế "Bé con đi xa" quá hot, hơn nữa vài đoạn U U bị con ngỗng lớn đuổi theo cũng hot. Ai cũng biết hình như cô bé này không được động vật nhỏ thích cho lắm.

Nhưng chuyên viên trang điểm cũng nói rằng chính cô tận mắt nhìn thấy ảnh chụp, đúng là một con báo Gê-pa còn nhỏ.

Điều này khiến mọi người rất ngạc nhiên.

Hôm nay bọn họ quay cảnh ngoài trời trong khu bảo tồn thiên nhiên. Họ cũng gặp rất nhiều loại động vật hoang dã, đúng lúc quay đến cảnh cần diễn viên nhí tương tác với động vật hoang dã, nhưng cuối cùng lại không thể quay được.

Bởi vì diễn viên nhí rất sợ những con vật này.

Giá mà bọn họ có thể tìm được một diễn viên nhí giống như U U, không sợ những động vật hoang dã nhỏ bé này thì tốt rồi.

Đúng lúc, bản thân đạo diễn cũng có ý nghĩ đó.

Hơn nữa ông ấy còn có một suy nghĩ táo bạo hơn.

Một diễn viên nhí không sợ động vật hoang dã à... Không phải đang có sẵn một người ở đây sao?

28/12/2021

Chương 94: U U trả thù thay mẹ

Edit & Beta by team Nguyệt Nguyệt

Đoàn phim《 The last Altyn》đang quay ở một vùng đất hẻo lánh không bóng người. Đạo diễn của bộ phim là Phí Quân, một vị đạo diễn nổi tiếng, cũng là người không có nhân tính, yêu cầu rất cao và vô cùng khắt nghiệt.

Ban đầu, ông cũng không nghĩ sẽ để Úc Lan đóng vai nữ hai trong bộ phim này.

Bởi vì mọi người trong giới đều biết ông và Cố Khải Châu thường xuyên phê bình tác phẩm của nhau. Nhưng văn vô đệ nhất võ vô đệ nhị, những bộ phim điện ảnh của hai người đều được khán giả ủng hộ, cũng giành được rất nhiều giải thưởng, rất khó để phân cao thấp.

Người ngoài giới vẫn luôn đồn mối quan hệ của bọn họ rất tệ.

Trên thực tế thì cũng không xấu như vậy, chỉ là lý tưởng nghệ thuật không hợp nhau mà thôi, còn chưa đến mức xảy ra xung đột cá nhân.

Nhưng cũng không tốt đến mức có thể để cho vợ của đối phương đến đoàn phim của mình mà lại không có chút khúc mắc nào.

Dù ông rất vừa lòng với biểu hiện của Úc Lan trong buổi thử vai, nhưng Phí Quân vẫn đắn đo thật lâu mới quyết định để Úc Lan vào đoàn.

Đến bây giờ ông cũng không thể hiểu được tại sao Úc Lan lại muốn đến đoàn phim của ông để chịu khổ.

Cho dù thật sự muốn trở lại giới giải trí, theo tính cách của Cố Khải Châu chắc chắn sẽ thuyết phục bà đóng vai nữ chính trong bộ phim của ông ấy.

Tại sao lại phải đến một nơi hẻo lánh thế này để đóng một vai phụ, chỉ là nữ hai, còn diễn cùng với nữ chính chỉ là một cô gái vừa vào đại học chứ?

Mới vừa quay xong một phân cảnh, Phí Quân khó hiểu nhìn về phía người phụ nữ đang ung dung ngồi trên ghế xếp.

Dù vậy ông vẫn thương lượng với trợ lý của Úc Lan một chút, nếu thật sự

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#xuyên