Cây Olive Màu Trắng - Cửu Nguyệt Hi (2) (Hàn Vũ Phi dịch)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là một bài review. Thật ra mình rất ít khi review truyện, nhưng tác phẩm này đã mang lại cho mình rất nhiều cảm xúc, suy nghĩ.

Cảnh báo: Trong bài review có nội dung spoil.


Gập trang sách cuối cùng lại, khắp người đều là hai chữ "dịu dàng".

Khi đọc truyện, bạn có thể trải qua mọi cung bậc cảm xúc: vui vẻ, hạnh phúc, đau buồn, bi thương, xót xa, phẫn nộ. Nhưng khi kết thúc, tất cả chỉ có cảm giác thư thái, nhẹ nhõm tràn ngập trong lồng ngực; tựa như một cánh hoa đào đậu trên mặt nước mùa xuân, lại tựa như cơn gió trên ngọn cây, cũng tựa như tiếng chim hót trong một buổi bình minh, tựa như tuyết trắng rơi đầu mùa.

Đến với bất kì tác phẩm nào của Cửu Nguyệt Hi, bản thân luôn mang trong mình một kì vọng tràn trề, một tâm lí vững vàng và trái tim yêu thích. Và đến với câu chuyện này, nó đã thật sự thỏa nguyện được như thế. Đã từ rất lâu tôi không đọc trọn vẹn tiểu thuyết nào, nhưng chỉ cần đọc những câu đầu trong "Cây olive màu trắng", trong lòng đã lại sôi nổi như trước, có lại cảm giác hào hứng, hồi hộp, thích thú khi lướt qua từng con chữ.

Câu chuyện kể về chiến tranh, cuộc chiến tranh có nét tương tự như những gì chúng ta từng biết về Trung Đông, về những thành phần khủng bố cực đoan. Nhưng câu chuyện này khắc họa chi tiết hơn, lại càng gần gũi, sống động hơn. Những mất mát đó, những đau thương đó, nhưng dư chấn đó, những người đã chết, máu và nước mắt, những người còn sống, tâm lí không vững vàng, đau đớn, dằn vặt, tất cả đều hiện lên rõ ràng. CNH luôn mang trong mình một góc nhìn rất khách quan, thế mà khi kể ra vẫn làm người ta đau lòng khôn xiết. Những chân lí, triết lí, những câu cảm thán, những chi tiết, tình huống truyện đều vô cùng đắt giá, đều vô cùng ám ảnh.

Trước khi đọc hết tác phẩm, tôi luôn cố tránh khỏi những bài review, những spoilers, song trong hàng vạn cmt, tôi vẫn bắt gặp phải một cái kết. Tôi biết A Toản sẽ chết, nhưng khi đó và luôn luôn, tôi tin vào sự lựa chọn của CNH, tin vào tấm lòng và tâm hồn cô ấy, tin vào cái kết của mỗi nhân vật mà cô xây dựng đều sẽ khiến tôi hài lòng, đều sẽ khiến tôi cảm thấy hợp lí. Vì vậy khi đọc, tôi vẫn luôn không mang tâm lí suy đoán xem A Toản sẽ chết như thế nào. Vậy mà đến cuối cùng, khi đọc đến câu văn ấy, đột nhiên tôi như người mắc phải hội chứng Deja vu. Tôi dường như đã thấy được cái kết này, dường như tôi đã đọc ở đâu đó, dường như nó đã có ở đâu đó. Đó có thể không phải một cái kết viên mãn nhất, nhưng lại là cái kết khiến tôi ấn tượng nhất; không phải hài lòng nhất, nhưng lại khiến tôi không chê vài đâu được. Đây có lẽ là câu chuyện đầu tiên mà tôi cảm thấy, trước cái chết của hai nhân vật chính, lòng mình vẫn có thể an lành và bình tĩnh đến vậy. Bởi chỉ cần đọc những câu văn ấy, tôi đều hiểu được tất cả nguyên nhân, thậm chí còn cảm thấy yêu đời đến lạ.

"Cây olive màu trắng" thật sự là một tác phẩm đáng đọc. Kể từ "Một toà thành đang chờ anh" - vẫn là yêu thích của tôi, tôi lại thêm được một tác phẩm tâm đắc của mình và sẵn sàng giới thiệu nó tới bất kì người nào tôi quen biết. Có thể bạn cần một trái tim khỏe khi đọc nó, nhưng cũng có thể, bạn chỉ cần một tấm lòng tha thiết yêu thương sinh mệnh. Ai mà chả yêu thương sinh mệnh, có phải không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net