Phần 20 : Lau súng cướp cò - Tâm Thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thi Dạ Triêu-Cố Lạc


1. "Chuyện tình yêu hình như mỗi người đều có một con đường có thể đi, ai cũng từng ở thời điểm gian nan ảo tưởng qua nếu là ban đầu đổi một con đường, tình huống lại sẽ là như thế nào.

Chỉ là tình yêu không thể dùng thử, đường đi không được có thể không đi, nhưng tuyệt không có cơ hội lựa chọn lần thứ hai."


2. "Có mấy lời anh không cần phải nói, cho dù là nói rồi, trừ bản thân mình, cũng không còn người sẽ tin." 


3. "Đã từng cho là đường cùng, đã từng cho rằng sẽ rời khỏi người, nhưng bây giờ xem ra, anh vẫn luôn ở đó, chưa bao giờ rời đi.

Thế giới lớn như vậy, cho dù cô đi tới đâu, cuối cùng rốt cuộc sẽ về đến bên cạnh anh."


4. "Tâm tình của người đàn ông này, tựa hồ vĩnh viễn đều là như vậy, không thể phá vỡ, đao thương bất nhập." 


5. "Ánh mắt ấy đủ để người ta thấy mà sợ hãi, đáy mắt chất chứa cảm xúc phức tạp, mà cảm xúc lớn nhất là bi thương khổng lồ.

Đau mà không nói. Đây là cách biểu đạt của người đàn ông thâm trầm nhất.

Cũng là duy nhất."


6. Thi Dạ Triêu không có nửa điểm không vui, cực kì phối hợp làm tù binh: "Muốn cái gì? Tài? Hay là sắc?"

"Để em suy nghĩ một chút." Tay nhỏ bé của Cố Lạc tùy tiện sờ sờ eo của anh, bắp đùi bền chắc cũng không có bỏ qua cho, "Thật là dụ người ta kêu gào." Cô đi vòng qua trước người Thi Dạ Triêu, ngón tay từ dưới quanh co đi lên, khiêu cằm của anh. "Nghĩ xong, em muốn lấy cả tài lẫn sắc."

Thi Dạ Triêu nhíu mày, "Có thể phản kháng không? Anh không thích bị phụ nữ cường bạo."

"Nói láo." Cố Lạc lúc này cắn lên cằm anh một cái: "Anh thích đấy."


7. Thi Dạ Triêu lui ra sau hai bước, lấy ra một cái hộp tròn bằng nhung màu lam nho nhỏ, mở ra, bên trong là một cái nhẫn kim cương. Cố Lạc giật mình, đôi môi khẽ nhếch, thoáng chốc nơi đáy mắt có một tầng sương mù. Thi Dạ Triêu bỗng khom người, quỳ một chân xuống trong tiếng ồ lên của mọi người, mở cái hộp nhẫn ra, hơi ngẩng mặt, đôi môi khi đóng khi khép, chỉ nói ra ba chữ:

"Gả cho anh."


8. "Một mạng đổi một mạng đối với tôi mà nói, vĩnh viễn, vĩnh viễn, không, đủ." (TDT)

----------------------------

Ngải Tư-72 


1. "Em không cần đến gần anh, cũng không cần quay đầu lại nhìn anh, chỉ cần em bằng lòng, chỉ cần trong lòng em có anh, cho dù em ở đâu anh đều sẽ tìm được em." 



2. "Cậu thật sự động lòng với 72 rồi hả? Cô ấy mê hoặc cậu ở chỗ nào?"

Chỗ nào?

Mặt, ngực, eo, mông, chân, tay, da, tóc thậm chí là một ánh mắt hay một nụ cười... Ngải Tư rất vất vả mới dập tắt được nhu cầu lại bị lời này khơi lên.

"Ông đây làm sao biết cô ấy mê hoặc ở chỗ nào, chỉ biết ngủ với cô ấy như thế nào cũng không đủ!"

Ngải Tư phiền não không chịu nổi, không thể làm gì khác hơn là đổi trang phục huấn luyện đi ra ngoài đánh quyền làm tiêu bớt tinh lực dư thừa, Từ Ngao liền cười, cũng thế, không phải anh với Nhan Hạ cũng vậy sao? Nhiều năm như vậy vẫn ngủ không đủ.

Ngủ không đủ, chắc là một trong những biểu hiện của yêu một người mà thôi.


3. "Công bằng? Con mẹ nó! Tôi vô ích ngủ với em hai năm, em nói kết thúc liền kết thúc? Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa biết tên em, nhưng lại cho em biết tất cả chuyện của tôi, đây là công bằng? Tôi muốn em... Em lại muốn đến đây chấm dứt với tôi, đây là công bằng?"

"Anh cũng có thể muốn người đàn bà khác." 72 không dám nhìn thẳng đôi mắt xanh chất chứa tức giận của anh: "Nhớ trước kia tôi đã nói qua, ghét anh không sạch."

"Con mẹ nó! Ông đây đã lâu không tìm những đàn bà khác rồi! Chỉ có em! Chỉ! Có! Em! Em biết ba chữ này nghĩa gì không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net