Phần 43 : Tình kiếp tam sinh - Cửu Lộ Phi Hương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. Một ngày, ta từ bên bờ Vong Xuyên tản bộ về, ngẩng đầu lên nhìn lơ đãng xung quanh, thoáng thấy một bóng người đứng bên cạnh chân thân của ta.

Một tay hắn đặt lên hòn đá, ánh mắt sâu thẳm nhìn xuống, không biết đang nghĩ gì. Khoảnh khắc đăm chiêu tĩnh lặng đó đã vẽ nên một bức tranh tuyệt mỹ.

"Mạch Khê...". Ta mấp máy môi, khẽ gọi hai tiếng đã lâu lắm rồi chưa từng gọi.

Người ấy nghe thấy tiếng ta, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Nhìn thấy gương mặt lâu lắm rồi không gặp, ta bất giác đưa tay áp lên tim mình, nơi này đã không còn cảm giác nữa rồi.

Nhưng vì sao, ta lại không kìm được muốn khóc.

Bây giờ ta mới hiểu, hóa ra không phải ta không nhớ nhung, mà chỉ là cố ép mình không nhớ nữa. Sợ rằng nhớ lại những kỉ niệm không thể có lại.

Trong tầm mắt mơ hồ của ta, hắn mỉm cười ấm áp: "Chẳng phải nàng nói muốn quyến rũ ta sao? Biểu hiện ngốc nghếch như vậy làm sao có thể lọt vào mắt bản thần được".

Ta đứng im không nhúc nhích.

Hắn cười cười, đưa tay về phía ta: "Tam Sinh, lại đây ta xem nào".

Chân ta bất giác tự tiến lại gần. Hắn sờ sờ tóc ta: "Chẳng phải nàng ghét nhất là bị người khác đụng vào tóc nàng sao?".

Ta thành thật gật đầu: "Bởi vì tảng đá rất khó mọc tóc".

"Ta chạm vào như vậy, nàng có tức giận không?".

Ta lắc đầu: "Không, vì là Mạch Khê".

Hắn híp mắt cười vô cùng vui vẻ. Ta nói: "Chàng bây giờ là chiến thần rồi, ta đánh không lại được chàng". Tay hắn đột nhiên dừng lại, càng ấn mạnh lên đầu ta. Ta lại nói: "Nhưng dù có đánh thắng được, ta cũng không ra tay".

"Không nỡ sao?".

"Không nỡ".

Hắn im lặng, đột nhiên đưa tay nắm chặt lấy tay ta, mười ngón tay đan chặt vào nhau: "Tam Sinh, cùng ta lên thiên đình nhé. Nàng thích mai như vậy thì làm tiên nữ hoa mai có được không?".

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, biết không phải đang nói đùa, ta sợ hãi đến mức lùi lại phía sau, muốn vùng ra khỏi tay chàng. Hắn lại càng giữ chặt hơn.

Ta có chút bối rồi: "Ta chỉ là linh vật nơi âm phủ, là đá Tam Sinh người đầy âm khí, vốn không nên lên thiên đình, hơn nữa, bây giờ lại bị mất tim...".

Mạch Khê thở dài một tiếng: "Tam Sinh, nàng dùng ba kiếp để quyến rũ ta, bây giờ đã quyến rũ được, lại muốn quay lưng bỏ chạy sao? Như vậy không được. Ta không thể buông tay được".

"Chàng... nói gì cơ?".

"Tam Sinh, nàng đã quyến rũ được ta rồi."

Ta ngơ ngác.

Mạch Khê lấy trong lòng ra một vật hình tròn phát sáng: "Vốn dĩ muốn đưa cho nàng muộn một chút". Hắn niệm một cái quyết, ta chỉ thấy vật trong lòng bàn tay hắn lóe sáng, thoáng chốc không nhìn thấy đâu nữa, ngực ta tràn đầy cảm giác ấm áp, lồng ngực lạnh lẽo đã lâu nay lại ấm áp như thuở nào.

Trái tim của ta.

Mạch Khê đã trả lại cho ta trái tim trước đó bị moi đi.

Tình cảm trong tim ta trào lên mãnh liệt, dồn nén lên huyết dịch làm nỗi đau ấm áp lan tỏa toàn thân: "Mạch Khê... Ta, ta...". Nước mắt tràn mi rơi ra, "Ta sinh ra ở Vong Xuyên, từ trước đến nay chưa từng được sống thực sự, ở vùng đất chết đợi lâu như vậy, ta sợ ta không còn sống nữa."

Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt má ta, ôn hòa nói: "Nơi này sinh ra Tam Sinh, mà Tam Sinh của ta là linh vật to gan nhất ta từng gặp, sao nàng có thể không sống chứ".

Hắn lại nói: "Tam Sinh, Vong Xuyên bất tử". Hắn khẽ vò tóc ta: "Cùng ta lên Thiên giới, làm vợ của chiến thần có được không?".

"Chàng đã bị ta quyến rũ thật sao?".

Hắn thở dài: "Bị quyến rũ lâu rồi".

Ta cúi đầu, dựa vào trong lòng hắn, nhẹ nhàng đưa tay ôm chặt thắt lưng hắn, nhẹ nhàng áp má lên ngực hắn.

"Có gả cho ta hay không?".

"Gả".



2. Vũ Khúc lúc này mới hiểu ra. Thảo nào thần quân lại đeo xích sắt ấy lên tay Tam Sinh, thảo nào hắn muốn moi tim nàng, thảo nào hắn hỏi về bốn mươi chín đạo thiên lôi. Thì ra, ngay từ khi trở về, hắn đã sớm tính toán cho tương lai rồi.

Đeo xích sắt kia lên tay Tam Sinh, để cho thần khí xua đuổi Minh khí trong người nàng. Moi tim nàng mang lên thiên giới là để giúp nàng hoàn toàn cải mệnh, tự ý cải thiên mệnh là phải chịu bốn mươi chín đạo thiên lôi, hắn đã chuẩn bị tốt mọi thứ, nhưng không để cho ai biết, một mình gánh chịu tất cả.

Mạch Khê im lặng, cẩn thận cất trái tim đó vào trong ngực, nói với Thiên Đế: "Mấy ngày nữa, ta sẽ đến Minh giới một chuyến. Lần trước bệ hạ thay ta bày tiệc tẩy trần ta không đi, lần này làm tiệc cưới thay ta đi. Mạch Khê sẽ không thất hẹn nữa".

Thiên Đế trừng mắt nhìn hắn hồi lâu: "Vì hòn đá Tam Sinh mà để cho bản thân biến thành nhếch nhác như vậy, có đáng không?".

"Cho dù biết là phải chịu hình phạt hồn xiêu phách tán, nàng vẫn vì cái chết của ta mà đại khai sát giới. Vì sao ta lại không thể vì nàng mà chịu bốn mươi chín đạo thiên lôi?".

"Ngươi quyết tâm muốn cưới linh vật của Minh giới sao?".

Mạch Khê lắc đầu: "Bây giờ nàng đã có thể được coi là thần tiên rồi".

Thiên Đế thở dài: "Trên Cửu Trùng Thiên này, nữ tử tốt hơn nàng nhiều vô kể, sao hết lần này tới lần khác,ngươi cứ chung tình với một tảng đá như vậy chứ?".

Mạch Khê đột nhiên nhớ đến lời lần trước Tam Sinh nói với Bạch Vô Thường, hắn mỉm cười: "Gặp nàng, ta cũng không còn cách nào khác".

Chúng thần tiên đều im lặng. Thiên Đế nhìn ánh lửa ở Trường Thắng Thiên một hồi, cuối cùng phất tay áo bỏ đi, chỉ để lại một câu: "Ngươi muốn cưới, nàng muốn gả, ta còn có thể ngăn cản nhân duyên của các người được ư?".

Mạch Khê nhắm mắt lại, cho dù toàn thân đầy vết máu lem luốc, nhưng chúng thần đều nhìn rõ nụ cười mừng rỡ không che giấu bên khóe môi hắn.

Tam Sinh, Tam Sinh...

Lần này, cuối cùng ta đã có thể hứa cho nàng đời đời kiếp kiếp rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net