Phần 57 : Hộ tâm - Cửu Lộ Phi Hương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. Thiên Diệu chỉ cảm thấy người trong ngực ngày càng nóng, càng lúc càng bỏng rát, nhưng hắn vẫn không buông tay mà lại càng ôm Nhạn Hồi chặt hơn. Hắn thích cảm giác nóng hổi thế này.

Hắn vốn là một con rồng Ngũ Hành thuộc hệ Hỏa, cơ thể vốn có độ nóng bỏng tay như cô nương này, nhưng bây giờ, mỗi ngày hắn lại phải sống chật vật như thể rớt vào hầm băng vậy.

Nhưng lúc ôm cô nương này, lúc uống máu của nàng, hắn mới nhẹ nhõm được một chốc, mới có thể cảm giác được thì ra sống không cần đau khổ đến như vậy.

Trong lòng Thiên Diệu hiểu rõ đối với hắn bây giờ thì Nhạn Hồi là liều thuốc duy nhất của hắn, cũng là một loại độc gây nghiện.


2. "Bao vây sân viện này lại cho ta."

Nhạn Hồi lập tức dùng khuỷu tay nhẹ huých Thiên Diệu, nhỏ giọng thì thầm: "Chút nữa ta sẽ thu hút chú ý của họ, ngươi nhân lúc sân viện này còn chưa bị bao vây hoàn toàn, mau đi tìm sừng rồng của ngươi đi."

Nhạn Hồi nói rất tự nhiên, thật ra Thiên Diệu cũng sắp làm quen với an bài kiểu này, vì hiện giờ Nhạn Hồi có pháp lực, nàng mạnh mẽ hơn hắn một chút, dễ ứng phó với tình huống phiền phức hơn, bởi vậy chuyện nguy hiểm hơn đương nhiên phải giao cho nàng.

Nhưng nghĩ kỹ, thật ra chuyện này chẳng phải lẽ đương nhiên, kẻ mạnh vốn không cần phải dấn thân vào nguy hiểm vì kẻ yếu, Nhạn Hồi làm vậy vì nàng muốn làm, nàng muốn... bảo vệ người khác.


3. Lăng Phi chẳng buồn để ý tới hắn, miệng nghiến răng hung ác nói với Nhạn Hồi: "Ngươi tưởng ta sẽ lại bại dưới tay ngươi sao?"

Ánh mắt Nhạn Hồi chăm chú, thấy tay kia của Lăng Phi bỗng rút ra từ eo một thanh nhuyễn kiếm, "soạt" một tiếng đâm thẳng về tim Nhạn Hồi, nàng giật mình, trước lúc nàng thoái lui, Thiên Diệu phía sau đã đưa tay che qua eo nàng, kéo nàng lui về phía sau mấy bước.

Nhưng cho dù là vậy, mũi kiếm bất ngờ này của Lăng Phi vẫn rạch rách má Nhạn Hồi.

Vết thương không nông, từ cằm vạch tới xương gò má một đường sâu hoắm, máu tươi lập tức thuận theo mặt Nhạn Hồi nhỏ xuống, có giọt rơi trên y phục nàng, có giọt rơi xuống đất, có giọt rơi trên cánh tay đang ôm eo Nhạn Hồi của Thiên Diệu.

Máu nhỏ tí tách thấm vào tay áo Thiên Diệu, rõ ràng đã lạnh đi nhưng vẫn như thiêu đốt, cháy vào tận tim hắn.

Nhưng lần này không ấm áp mà bỏng rát.

Hắn nghiêng đầu là có thể nhìn thấy vết thương trên mặt Nhạn Hồi. Nàng vẫn nhìn Lăng Phi, ngay cả vòng tay lại cũng không. Gương mặt của một cô nương là quý giá nhất, nhưng dường như bản chất nàng không hề giống những cô nương khác! Nàng không hề thương xót bản thân!

Buồn cười là nàng không xót, ấy vậy mà hắn lại...

Không những thấy xót.

Hơn nữa còn phẫn nộ.

Ánh mắt Thiên Diệu lạnh lẽo chăm chăm nhìn Lăng Phi.

Vừa rồi, lúc Nhạn Hồi thoái lui mấy bước đã buông phất trần của Lăng Phi ra, nàng ta hất phất trần, phất trần biến mất trong không trung, trong tay chỉ cầm thanh nhuyễn kiếm vừa rạch rách mặt Nhạn Hồi, trên lưỡi kiếm vẫn còn máu tươi nhỏ tí tách.

Lăng Phi nhìn Nhạn Hồi, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh mỉa mai.

Ả đang khinh miệt nàng.

Nhạn Hồi đương nhiên cũng nhìn thấy nụ cười này của Lăng Phi, vết thương trên má không phải không đau. Thanh nhuyễn kiếm tùy thân của Lăng Phi hình như còn có hàn độc, kiếm này khiến nửa mặt Nhạn Hồi mất tri giác, nhưng nhìn nụ cười mỉa mai của ả, Nhạn Hồi cảm thấy vết thương của mình không thành vấn đề, mà cảm giác như mặt mình bị xé hết da.

Mẹ nó, vết thương thì có thể nhịn, nhưng nụ cười kia thì không thể nhịn.

Nhạn Hồi nghiến răng, hất tay Thiên Diệu ra, một mình xông lên phía trước, tung chiêu cận chiến với Lăng Phi, chỉ là Nhạn Hồi không ngờ, trên thanh nhuyễn kiếm của Lăng Phi dường như thật sự được thi pháp lực, chỉ cần Nhạn Hồi lại gần ả thì sẽ bị hàn quang trên nhuyễn kiếm đâm vào da thịt, vết thương trên mặt như bị lá bùa chú kéo giật khiến nàng không thể mở mắt ra.

Lăng Phi ra tay không hề lưu tình, nhân lúc Nhạn Hồi hoa mắt, ả không hề tiếc sức, đấm thẳng một quyền vào bụng nàng, Nhạn Hồi bị đánh bay ra, đập vào cột trụ của khách điếm, ho ra một ngụm máu.

Thiên Diệu nhíu mày, định tiến lên dìu nàng, nhưng Nhạn Hồi dường như bị khơi dậy đấu chí, nàng không nhìn Thiên Diệu lấy một lần, chân giẫm xuống, thân hình như ánh chớp, chưởng phong mang theo lửa một lần nữa tiến lên giao chiến với Lăng Phi.

Không ngoài dự liệu, nàng tự nhiên lại bị đánh về, lần này nàng bị đánh thẳng vào lòng Thiên Diệu, một hồi lâu cũng không mở mắt nổi.

"Ha." Lăng Phi phát ra tiếng cười lạnh, vẫn là dáng vẻ cao ngạo vốn có cầm kiếm đứng đó, y phục dường như không dính bụi trần, đối lập hoàn toàn dáng vẻ nhếch nhác dơ bẩn như vừa lăn lộn trong ao máu và bùn của Nhạn Hồi.

Nhạn Hồi vừa lắc lắc đầu vừa chớp chớp mắt, vẫn kiên trì đẩy tay Thiên Diệu ra, nàng khuỵu một gối xuống đất, nghỉ ngơi một lúc lâu, sau đó lại đứng thẳng lên, tuy mắt vẫn còn nhòe máu, nhưng nàng vẫn tìm được hướng Lăng Phi, nhìn thấy vẻ mặt mỉa mai của ả, nghe thấy tiếng cười mỉa mai của ả.

Câu "Mẹ nó" của Nhạn Hồi không nhịn được, bật ra khỏi miệng.

Tử Thần sốt ruột khuyên can, tuy nhiên Nhạn Hồi không nghe thấy rõ giọng của y nữa, bên tai ong ong từng hồi, nàng chỉ có cảm giác có người kéo mình về phía sau, loạng choạng một cái, quay đầu nhìn người kéo mình, liền thấy sắc mặt của Thiên Diệu âm trầm khác thường, lạnh lẽo kinh người: "Còn muốn xông lên nữa sao?"

Nhạn Hồi khó hiểu, chắc là... không làm Thiên Diệu bị thương đó chứ...

Nhưng tại sao trông hắn lại giận dữ đến vậy...

"Cô không trốn một lúc được sao?"

Nhạn Hồi hoang mang: "Trốn đi đâu?"

Thiên Diệu thoáng im lặng rồi đáp: "Sau lưng ta."

Nhạn Hồi chỉ coi như hắn đang nói đùa. Suốt dọc đường, nếu nàng trốn sau lưng hắn, chắc là hai người họ đã chết mất xác từ lâu.

Tử Thần thấy Lăng Phi còn muốn ra tay, hắn bèn bất chấp tất cả, xông lên chắn trước mặt Lăng Phi: "Sư thúc..."

Nhưng hắn không ngờ, còn chưa dứt lời, khí tức xung quanh bỗng biến đổi. Tử Thần tu pháp thuật hệ Mộc, sở trường là điều khiển gió, bởi vậy hắn phát giác được không khí xung quanh biến đổi trước Lăng Phi.

Hắn quay đầu, thấy bàn ghế xung quanh đều khẽ rung chuyển, đũa trên bàn đều bay lên một cách kỳ lạ.

Lăng Phi thấy vậy nhíu mắt: "Yêu thuật."

Hai chữ này thốt ra, không khí đột ngột đại loạn, chén đũa lơ lửng trong không trung và bàn ghế dưới đất bỗng bị những lưỡi đao khí ngưng tụ trong không trung chém đứt!

Mười đệ tử của núi Thần Tinh cũng đã có người kinh hô, có người đột nhiên bị rách áo, có người bị chém đứt mão rơi xuống đất, có người thắt lưng bị cắt làm đôi...

Trong lúc chúng nhân đều kinh ngạc, Tử Thần nghe bên tay phát ra tiếng "keng", trực giác hắn cảm thấy không lành, lập tức quay đầu lại.

Lăng Phi cũng cảm thấy kì quái trước động tác đột ngột của Tử Thần: "Sao vậy?" Ả ta vừa nhíu mày, bỗng mi tâm đau nhói, máu từ mi tâm ả túa ra.

Ánh mắt Tử Thần nhìn ả cũng dần dần trở nên kinh hãi.

Từng giọt từng giọt máu từ khắp nơi trên mặt ả liên tiếp túa ra, chẳng bao lâu máu từ mặt ả đã tí tách nhỏ xuống đất. Tay ả run run vuốt lên mặt, ngón tay chạm đến đâu dều đau đớn đến đó, ả đau đớn thét lên: "Á..."

"Sư thúc!" Tử Thần kinh hô.

"Yêu thuật!" Lăng Phi ôm mặt khom người giấu mặt mình đi, "Yêu thuật của người đó!" Tiếng kêu thét của ả cơ hồ như xé rách màng nhĩ người khác.

Mười đệ tử núi Thần Tinh đều kinh hãi nhìn Thiên Diệu, ngạc nhiên vì người này có thể hóa không khí thành lưỡi đao, giết người một cách vô hình... Pháp thuật này không phải yêu tà bình thường nào cũng có thể vận dụng...

Ngay cả Nhạn Hồi thần trí hơi mơ hồ cũng biết tình hình kỳ lạ, nàng ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn: "Ngươi..."

Vẻ mặt Thiên Diệu vẫn như thường: "Ta làm sao?" Nếu không phải mấy ngày nay tĩnh tọa điều tức chưa tích lũy được bao nhiêu, hắn cũng không phải yêu quái ra tay "dịu dàng" đến vậy.

Nhạn Hồi nhìn hắn không nói.

Đây có lẽ là... lần đầu tiên nàng nhìn thấy Thiên Diệu ra tay với người khác, thủ pháp gọn gàng, không cần kết ấn, ngay cả niệm chú cũng không cần. Nàng biết có lẽ hắn chưa hồi phục được một phần vạn sức mạnh vốn có của hắn, nhưng một pháp thuật nho nhỏ đã đủ khiến những đại đệ tử có mặt mũi của núi Thần Tinh cảm thấy kinh ngạc, vậy nếu hắn hồi phục...

Yêu long ngàn long quả nhiên không phải chỉ nói suông.


4. "Cô đừng ái mộ hắn nữa." Thiên Diệu nói, "Đừng nhớ tới chuyện đã từng ái mộ hắn nữa."

Nhạn Hồi cười khổ, "Đó hầu như là toàn bộ ký ức mười năm qua của ta, ngươi kêu ta làm sao không nhớ tới được."

"Sau này trong đời cô còn có rất nhiều mười năm nữa."

Nhạn Hồi lắc đầu, "Nhưng sẽ không có người nào như vậy cả."

"Có ta."


5. "Không..."

Âm thanh này tựa như phát ra từ đáy lòng, bên tai Thiên Diệu hoàn toàn tĩnh lặng, nhất thời hắn quên mất mình là người biết pháp thuật, quên mất mình là Yêu long có thể lên trời xuống đất, hắn cúi người đáp xuống mặt đất, dùng tay xới vùng đất bị chôn vùi.

Cơ thể hắn bị bùn đất vấy bẩn, gương mặt nhếch nhác.

Thình lình Thanh Quảng xuất hiện sau lưng Thiên Diệu, trong mắt phủ đầy hàn ý, không còn chút hơi ấm, ông ta ở sau lưng Thiên Diệu nâng kiếm lên, nhắm thẳng vào tim hắn.

Vùng đất Thiên Diệu đang quỳ bất ngờ lún xuống, cơ thể Thiên Diệu sụp xuống, thế kiếm của Thanh Quảng chệch đi, lướt qua tai hắn, trong mặt đất bỗng bùng lên ánh lửa, một luồng sóng nhiệt lan tỏa, đẩy Thanh Quảng ra, thổi tung đất đá vừa dồn lên thành một hố sâu.

Trong hố sâu đó, Huyễn Tiểu Yên không biết đang ôm gì trong lòng, khóc nức nở.

Thiên Diệu ngây người nhìn Huyễn Tiểu Yên, chỗ nó không còn chút khí tức nào của Nhạn Hồi sót lại.

Nghe thấy bước chân Thiên Diệu lại gần, Huyễn Tiểu Yên ngẩng đầu nhìn Thiên Diệu, nó cố ép mình nín khóc, nói: "Chủ nhân đã dùng sức mạnh cuối cùng để bảo vệ ta." Cuối cùng nó không nhịn được nữa, òa khóc lớn, "Cô ấy chỉ còn sót lại cái này thôi."

Hai tay mở ra, tấm vảy còn sót lại trong lòng nó đang phát ra ánh sáng dịu dàng, đó chính là... vảy Hộ Tâm của hắn.

Thiên Diệu thất thần đưa tay chạm vào, hơi ấm trên tấm vảy là hơi ấm của cơ thể Nhạn Hồi, lại nóng đến mức khiến hắn không nắm nổi. Hắn bỗng nhớ lại hôm đó, Nhạn Hồi nói với hắn nàng đã mơ thấy một giấc mộng, nàng mơ thấy hắn đắc đạo thành Tiên, hắn hỏi:

"Còn nàng thì sao?"

"Ta?"

"Nàng đang ở đâu?"

"Ta ở chỗ này của chàng."

Ta ở chỗ này.

Thì ra là vậy...

Thì ra... là vậy.

Thiên Diệu như bị kéo xuống vực sâu, trong vực sâu toàn là ác quỷ, ngay cả không khí cũng gặm nhấm da thịt hắn, chui vào xương tủy hắn, ăn sạch lục phủ ngũ tạng của hắn, hắn giống như đang bị đau đớn khoét rỗng.

So với đau đớn phanh thây hai mươi năm trước thì có đáng là gì, đau đớn trong đêm trăng tròn hai mươi năm nay cũng có là gì...



6. Có mấy ai chịu đựng mười lăm năm nhớ nhung đau khổ, phút giây trùng phùng, Thiên Diệu phát hiện, thời gian mười lăm năm chờ đợi tựa như thoáng chốc tuấn mã lướt qua, vốn chẳng là gì cả.

Thời gian mười lăm năm trước đối với hắn như không hề trôi, mãi đến hôm nay, hắn và nàng tái ngộ, thời gian của hắn mới lại bắt đầu trôi.

"Thiên Diệu." Nàng nói, "Ta quay về tìm chàng rồi, ta không nuốt lời."



7. Vào động phòng Thiên Diệu giở khăn đỏ che đầu Nhạn Hồi, nhìn thấy nàng dung nhan tuyệt sắc.

Hắn không làm gì hết, chỉ lặng lẽ nhìn nàng tựa như có nhìn thế nào cũng không đủ. Nhạn Hồi cũng nhìn hắn cười, bỗng nhiên nàng nảy ra một câu hỏi không đúng lúc, "Thiên Diệu, chàng nói đi, nếu kiếp này Quốc chủ Thanh Khâu không để lại ký ức cho ta, ta không nhớ chàng hay giống như Xích Chiêu kia, vì lợi ích mà tiếp cận chàng vậy chàng phải làm sao? Chàng yêu ta đến vậy mà"

Thiên Diệu cười, như vốn cảm thấy điều này chẳng là gì cả, "Vậy cũng không sao hết, nàng muốn gì ta sẽ cho nàng, muốn lợi ích cũng cho, muốn máu thịt cũng cho, muốn xương cốt cũng cho." Hắn nói, "Chỉ cần là người nàng yêu, ta bằng lòng lột vảy trên người xuống, từng mảnh từng mảnh làm thành khải giáp cho người yêu của nàng."

Lời hắn nói khiến Nhạn Hồi đau xót, nàng khẽ chau mày. Thiên Diệu nắm tay nàng, "Nhạn Hồi, ta chưa bao giờ sợ nàng đoạt đi thứ gì, điều ta sợ nhất là lúc ta đã chuẩn bị trao cho nàng tất cả... nàng lại chẳng muốn gì từ ta."

Nhạn Hồi im lặng một lúc thật lâu, rồi nâng mặt Thiên Diệu nói: "Chàng hoàn toàn không cần lo chuyện này, ta muốn nhiều thứ lắm, chàng yên tâm!"

"Được, nàng muốn gì cũng được."

Nhạn Hồi bỗng nghiêng đầu nhoẻn miệng cười, dùng sức đè Thiên Diệu xuống giường, "Ta muốn chàng, chàng có cho không?"

Thiên Diệu bị Nhạn Hồi đè phía dưới, hắn từ tốn nói: "Mười lăm năm nay, mỗi đêm nhớ về chuyện xưa, ta hối hận ba chuyện." Hắn tỉ tê, "Một là chưa từng bày tỏ tình ý với nàng." Hắn vừa nói vừa hôn nhẹ lên vành tai nàng khiến toàn thân nàng run rẩy.

"Hai là chưa từng nhìn kĩ bí mật ẩn giấu trong mắt nàng."

Hắn hôn lên mắt nàng, nhẹ nhàng nhưng ấm nóng.

"Ba là..."

Hắn ôm nàng, gần như không phí chút sức lực nào đã khiến nàng cảm thấy trời đất xoay chuyển, chốc lát sau đó, hắn đã đè lên người nàng, thì thầm: "Chưa từng đồng ý với nàng..."

"Hòa hợp song tu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net