Phần 7 : Huyền của Ôn Noãn - An Ninh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chiếm Nam Huyền - Ôn Noãn


1. Lúc đầu khi cô mới lên tầng 66, mỗi ngày nhìn thấy cô lại bất giác sợ hãi, sợ giây tiếp theo cô bỗng nhiên xoay người bỏ đi, sợ ngày hôm sau cô bỗng nhiên biến mất không tìm thấy, sợ như thế, sợ đến mức chỉ cần cô có một biến động nhỏ, cả người anh sẽ lo âu bất an.



2. Bảy năm, anh tưởng rằng tình yêu đối với cô trong sự chờ đợi bể khổ khôn cùng đã phai nhạt, anh tưởng rằng mình đã chấp nhận vận mệnh cô sẽ không bao giờ trở về nữa, nhưng một đêm tịch mịch không người giống như hôm nay, cũng là đứng cùng một chỗ, nhìn xuống khoảng không chỉ cần một ý nghĩ một cái chớp mắt là có thể thả người bay xuống, tâm trạng bị kìm nén quá mức cuối cùng cũng xé mở một cái khe, thì ra, cho dù là thời gian cũng không thể đánh lại nỗi nhớ đã sớm thấm sâu vào xương tủy.

Thì ra, khát vọng của anh đối với cô sau bảy năm mảy may không hề thay đổi.

Thì ra, trong cái thế giới chỉ để lại mình anh cô độc này, anh vẫn đang chờ cô về.



3. Động đất Kobe, bão nam Thái Lan, thế giới bị hủy diệt chẳng qua cũng chỉ ngắn ngủi trong năm ba giây.

Phá hủy lớp phòng vệ mười năm của anh, cô mất ba mươi phút.


4. Là ai so với ai không chịu được tương tư? Là Ôn Noãn rốt cục cũng chịu quay đầu, hay là Chiếm Nam Huyền mười năm bày trấn bố cục dụ cô trở về?

Tình yêu của nam nữ, cũng giống như một trận chiến. Không thấy mùi khói thuốc súng, chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười, một nụ hôn, một câu nói, vẫn có thể đánh cô tơi bời giơ tay đầu hàng, nhưng anh ngay lập tức lại tuyên bố kết hôn cùng người phụ nữ khác.

Đây là yêu ư? Một Chiếm Nam Huyền xa lạ, để cô từng bước từng bước nhìn rõ thế cục trong tay anh, lại không thể thoát khỏi vận mệnh làm một con cờ.

Là trả thù ư? Mười năm trước cô không nói không rằng bỏ đi, khiến anh thống khổ bao năm, vậy nên anh muốn dùng tình yêu lần thứ hai cô dâng lên để tế lễ cái thế giới đã từng sụp đổ ấy?

Cái gọi là tình yêu thiên trường địa cửu, có lẽ không thể đánh tan hận ý do thời gian tạo thành. Mà giữa anh và cô, cũng chỉ còn yêu và hận bên nặng bên nhẹ, cùng sự lựa chọn cuối cùng trước khi kết thúc.


5. "Không!" Cô phản đối ngay lập tức, "Tôi muốn ở khách sạn!"

Anh ngẩn ra: "Cô làm trò gì kì quặc thế?"

Cô quay mặt nhìn ra phía cửa sổ: "Tôi muốn ở khách sạn."

Anh kéo cô lại: "Nhìn tôi."

Sương mù phủ đầy trong mắt, mặt cô không chút thay đổi nhìn về phía anh, thật phiền phức, rất mệt, rất khó chịu, tủi thân vô cùng, muốn hét to lên, muốn tắm rửa, muốn thoát khỏi anh, cô muốn quay về nhà mình, muốn ở một mình... Tại sao anh nhất định phải ép cô như vậy?

Anh suy tư một lúc, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào cô: "Em cho rằng tôi ở đó?"

Không thể che giấu suy nghĩ của mình lần nữa làm cô cảm thấy nhục nhã. Phải, cô không muốn gặp người bạn gái sống cùng anh, thế thì sao nào? Cô cắn chặt môi giật tay anh ra, tay còn chưa chạm vào cửa xe đã nghe thấy anh nói: "Số một đường Lạc Dương, gấp ba giá."



P/S : Cuối cùng cũng sắp có phim rồi! Có ai hóng không! >.<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net