(054): Âm Nặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu lạc bộ cũng chẳng có gì quan trọng, đa phần chỉ kể về những câu chuyện ma có thật hoặc bịa ra.

Những câu chuyện đó đối với Vương Y mà nói thì rất bình thường bởi cô đã trải qua rồi nên không tỏ vẻ sợ hay la hét.

Hạnh Nhã cũng chú ý nghe truyện, đối với cô ấy, thì cực kì hứng thú, tuy là ma nhưng cậu ấy lại sợ ma.

Vương Y nhìn Hạnh Nhã nhẹ thở phào trong lòng, quả thật từ lúc Ngạn Hạ mất tích cô chưa bao giờ thấy hứng thú với bất cứ thứ gì.

Hạnh Nhã được một lúc như vậy cũng được.

Mộc Hân đang chải đầu, cô vừa chải lại vừa nhìn gương cười nói. “Các cậu thấy tóc mình đẹp không? Tóc ai mà đẹp thế không biết!”.

Một cậu bạn trong nhóm nói với giọng giễu cợt. “Đẹp, có khi lại là tóc của người chết không chừng!”.

Mộc Hân quay phắt lại lườm cậu ta. Lại tiếp tục chải đầu tỏ vẻ không quan tâm. “Tớ chẳng cần biết đây là tóc người sống hay người chết, chỉ cần biết tớ bỏ tiền ra nối, thì giờ nó là tóc của tớ!”.

Mộc Hân vừa chải đầu, vừa đưa mắt nhìn cả đám tỏ vẻ nhà giàu.
Không khí đang vui vẻ thì một nữ sinh đeo kính cận la lên hét toáng. “MA!”.

Cả đám giật mình nhìn về phía ngón tay cô nữ sinh chỉ, cô ta chỉ về phía cái gương trước người Mộc Hân.

Mộc Hân quay lại theo bản năng, nhưng thứ cô nhìn thấy không phải người khác mà là bản thân mình trong gương.

Cả đám nhìn chăm chú, nhưng không thấy gì liền quay lại trách móc cô nữ sinh, lẫn trêu ghẹo. “Này mọc sách! Cậu cố ý tăng thêm kịch tính của câu truyện hả?”.

Mọc sách lắc đầu lia lịa, mắt giàn giụa nước thi nhau rơi xuống. Vương Y nhìn hành động của cô liền đưa tay lên mắt cô, tháo gọng kính xuống.

Cô nhẹ nhàng xoa mắt cho Mọc Sách. “Cậu thấy gì?”. Mọc Sách thấy bản thân đỡ hơn rất nhiều liền gật đầu kể lại.

Cô thấy bên trong chiếc gương là một người phụ nữ tóc cắt ngắn, đầu có một con dao cắm sâu, đưa đôi mắt hận thù nhìn về phía Mộc Hân, đôi mắt đỏ ngầu, nước từ mắt chảy ra nhưng không phải là nước mà là máu, đôi bàn tay bám sát vào thành gương như muốn thoát ra giết chết Mộc Hân.

Nghe cô kể lại thì không khí vô cùng trầm tư, sau đó Mộc Hân cười toáng lên, cười tới nửa ngày cô mới lấy tay lau nhưng giọt nước mắt cười đến chảy ra.

Cả đám đưa ánh mắt kì thị nhìn cô. Vương Y chỉ nhìn Mộc Hân sau lại hỏi. “Mộc Hân, cậu nối tóc ở đâu vậy?”.

Mộc Hân nhìn Vương Y trả lời. “Gần nhà tớ có mở tiệm cắt tóc cho nữ!”. Vương Y gật đầu xách cặp lên, kéo tay Hạnh Nhã. “Cậu dẫn tớ đến đó được không?”.

Mộc Hân gật đầu sau đó lại cầm cây lược đến trước gương chải, rồi lấy cặp dẫn đường cho bọn Vương Y.

Cả đám trong câu lạc bộ cũng đi theo, riêng chỉ mình Mọc Sách là không đi. Cô thấy hơi sợ khi chứng kiến cảnh tượng khi nảy.

Vương Y chỉ nhẹ gật đầu đi đến chỗ cô lấy tay xoa mắt cô, sau đó lấy tay đặt lên đầu, thì thầm gì đó.

“Không thấy, không thấy, tôi bị mù tránh xa tôi ra!”.

Nói xong Vương Y nhẹ cười gật đầu bảo cô về nhà không được đi lang thang.

Hạnh Nhã nhìn Vương Y hỏi. “Cậu làm gì cậu ta vậy?”. “Cậu ấy thấy ma thì tớ nghĩ có hai khả năng, một là do cậu ấy có con mắt âm dương, hai là giác quan thứ sáu, ba là khí âm của bộ tóc nối này quá lớn nên người yếu bóng vía sẽ thấy, tớ đã trừ khí âm trong mắt cậu ấy nên sẽ không sao đâu!”.

Hạnh Nhã gật đầu. “Vậy thứ chúng ta sắp đối đầu đây không chỉ có một!”. Vương Y nhẹ gật đầu.

Mà là rất nhiều hận thù của từng người.

....

End 54

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net