Đôi lời tâm sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra tôi đã đặt bút viết bộ này khá lâu, khoảng vài tháng rồi. Nhưng đến khoảng 3000 chữ thì lại tắc nghẽn lại, không thể tiếp tục viết mặc dù đã rất cố gắng. Cho đến khi kết thúc kì thi học kì một, ảnh hưởng từ áp thấp nhiệt đới khiến bầu trời quê tôi lúc nào cũng chìm trong màn mưa trắng xóa, tôi mới tìm được ý tưởng để viết tiếp. Nói thật là lúc đầu, tôi chỉ định viết một oneshot, có điều khi nó chưa đủ để tôi gửi hết những tâm tình, nên tôi kéo dài thành 2 chương. Và sau cùng, viết tới hết chương 3 mới có thể khiến câu chuyện hoàn thiện một cách tốt nhất. Đối với độc giả, diễn biến của truyện có thể hơi nhanh, nhưng với tôi, đã là quá chậm.

"Ngủ đi, ngày mai Xuân sẽ về?"

Ba lớp tầng nghĩa của từ "Xuân", hẳn chỉ đôi ba người nhìn ra. Khi bắt tay viết truyện thật ra tôi không nghĩ mình sẽ đưa vào truyện nhiều lớp nghĩa như vậy. Nhưng có lẽ là cảm thấy bản thân dạo gần đây rất lạ, hay hoài niệm những thứ đã qua, nuối tiếc những tháng ngày đã cũ, có phải vì bản thân đang bận lòng quá nhiều? Hay đơn giản là cái tuổi ẩm ương khiến tôi có nhiều mối quan tâm hơn? Nên mới quyết định đưa ba tầng nghĩa vào để an ủi ba đối tượng là bản thân, nhân vật trong truyện, và cả độc giả.

Con người ai cũng muốn cuộc đời mình luôn đi trên một bình diện suôn sẻ, nhưng chẳng ai được lựa chọn người sẽ sinh ra mình, cũng như không thể quyết định mọi việc sẽ xảy đến với mình trong tương lai. Trong "Ngủ đi, ngày mai Xuân sẽ về", các nhân vật của tôi đều không hoàn hảo, đều có những mặt trái và sự bất công nhất định. Như ông Hùng vì mất chân mà thành kẻ vô công rỗi nghề; như bà Hương phải bươn chải nuôi nấng gia đình để rồi chết đi trong sự nhọc nhằn; như Hạ vô ý giết chết cha mình và khóc suốt cả đêm đến khi sưng vù đôi mắt; hoặc như đôi nhân vật chính: Xuân thiểu năng, cô không biết khóc khi Hạ bị bắt vào tù, không hiểu tình yêu mà Ám Dương dành cho mình, nhưng cô bé biết hi sinh, biết thắp lên niềm hi vọng sống cho Ám Dương; tôi thương Xuân, nhưng cũng rất thương Ám Dương: cái tên của anh là sự giao hòa của ánh sáng và bóng tối, vào thời điểm biết được mắt mình sáng lại là nhờ Xuân, cái tên đó lại càng thêm ám ảnh anh. Bởi mắt anh đã sáng, nhưng không có Xuân, nó rồi sẽ mãi chìm trong bóng tối mà thôi.

Tôi không muốn xây dựng những nhân vật của mình là "đứa con của trời" tập hợp toàn bộ những đức tính tốt, tôi chỉ muốn, rằng dù họ còn khiếm khuyết, nhưng khi đọc xong, bạn sẽ lựa chọn bỏ qua khiếm khuyết để thấy được sự tốt đẹp của họ.

Đây không phải lần đầu tôi viết SE, "Mây trong Gió" mới thật sự là bộ đầu tiên. Chỉ có điều, ít nhất trong "Mây trong Gió" còn có những nụ cười, còn ở đây, bạn có thể thấy bao trùm lên câu chuyện là một màu buồn bã. Nhưng cái kết, nhiều người nói với tôi nó không thật sự buồn, mà bản thân tôi cũng ngờ là như vậy. Bởi câu kết truyện, Hân nói với Ám Dương rằng: "Ngủ đi, ngày mai Xuân sẽ về" - có thể xem đó là một phép ẩn dụ nhằm giảm bớt sự bi thương mà câu chuyện mang lại. Thật ra như vậy cũng tốt, tuy cảm xúc khi đọc xong truyện sẽ hơi lưng chừng, mang hơi hướng OE, nhưng dù sao vẫn tốt hơn cái kết đặc SE, nhỉ?

Cảm ơn đã nghe tôi lảm nhảm lê thê, vốn định đợi 11:59 hôm nay đăng, nhưng tôi mệt quá, nên đành đăng vào bây giờ. Cộng cả ba chương, tôi không ngờ là nó nhiều từ đến vậy: 10 900 chữ :v

Truy Quang

14:10

29/12/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net