Ngủ dưới vòm cây 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11. Đồng hồ không số - Kẻ hạnh phúc nhất thế giới - Cười với bầu trời

Hồng Hải trở về đúng lúc Liên Hoa ra đi. Ngay khi máy bay của Liên Hoa vừa cất cánh, điện thoại réo vang. Thằng bạn tôi cười hà hà bên kia, bảo rằng nó đang đứng trong sân bay. Nếu như ở trong một bộ phim tình cảm nào đó, tôi đã có thể tưởng tượng được cảnh có một thằng con trai dõi mắt nhìn theo cô gái vừa đi qua giữa một đám người đông đúc.

Nhưng đời chẳng phải là phim. Nhìn thằng bạn cười đón tôi hoàn toàn vô tư lự, tôi biết nó chẳng biết gì. Đời vẫn có những sự tình cờ, nhưng người ta vẫn đi qua nhau mà đến ông trời cũng chẳng níu kéo lại được. Có những thứ hiện diện mà cũng như không.

Mà đối với Hồng Hải, chuyện đó thực ra cũng chẳng có ý nghĩa gì. Một cô gái yêu thích nó cũng là chuyện bình thường như một đêm ghé vào quán trọ. Niềm vui khe khẽ chạm vào được hơi ấm một con người rồi cũng trôi qua trong cuộc hành trình dài. Có những người sinh ra để trôi đi. Họ ở đó, nhưng họ cũng đang mải miết đi hết từ ngôi nhà này sang ngôi nhà khác. Trong cuộc hành trình ấy, một ngôi nhà cùng một đám lửa không thể đủ. Không bao giờ là đủ. Không một cô gái nào đủ sức khiến họ dừng chân.

Đó là nói theo kiểu bao dung, một hình thức hình dung đẹp đẽ không gây tổn thương cho bất cứ ai, còn thực ra, biết rõ Hồng Hải, tôi có thể bảo rằng Liên Hoa đúng. Khao khát lớn nhất của nó là lật tung thế giới xung quanh mình thành những đống lộn xộn be bét. Chẳng có cao qúy mà cũng chẳng có thấp hèn. Chẳng có đúng mà cũng chẳng có sai. Chẳng có thiên đường cũng chẳng có địa ngục. Tất cả đều trộn lẫn, bề bộn với nhau trên sàn. Và nó nhìn quanh, mỉm cười thỏa mãn. Giống như một đứa trẻ chẳng hề biết được giá trị của những gì nó vừa đập vỡ. Trong sáng và lương thiện như một đứa trẻ.

Nó bao giờ cũng hớn hở, luôn luôn hạnh phúc và hài lòng. Nó chào tôi, nụ cười khoe hàm răng trắng. Trên người nó là một bộ đồ lạ lùng của một dân tộc xa lạ khiến người đi qua cái bàn kê trong quán cà phê của sân bay ai cũng phải ngoái nhìn. Nó đặt xuống trước mặt tôi một cái hộp gỗ bóng loáng.

Qùa. Nó nói, ngắn gọn. Cái hộp trượt qua mặt bàn đến bên tôi. Ngả người nghiêng qua một bên, nó nhìn khói thuốc bốc lửng lơ, vẻ hài lòng, mãn nguyện. Luôn luôn hài lòng, mãn nguyện. Như thể muốn chọc tức điên tất cả những sinh vật trên cõi đời này.

Mày chỉ muốn sống đổ đốn như thế này mãi sao? Tôi đã từng hỏi khi Hồng Hải bị buộc thôi học. Nó rời khỏi trường với một cái nhún vai, xách ba lô lên, đá cánh cửa phòng trọ khép lại mà bước xuống đường, ngẩng đầu nhìn trời.

Có chết ai đâu. Trên đời này thiếu gì người đàng hoàng. Nếu không có những người như tao, lý luận đạo đức làm gì còn đất sống, tình yêu chân chính sẽ chết chắc, người tốt đẹp sẽ cảm thấy mình xấu xí đi. Tao có quyền làm người xấu chứ, mày!

Và rồi nó sống đúng như thế. Tựa như muốn chọc điên tất cả những loài sinh vật hiện diện trên cõi đời này. Bước đi với điếu thuốc mua ở bất kỳ cửa hiệu nào đó vừa đi qua trên môi, khoác bất kỳ cái áo nào vừa kiếm được trong vùng trên người, huýt sáo bất kỳ bản nhạc nào vừa được nghe trong thời gian gần nhất, nheo mắt thưởng thức bất kỳ cảnh vật nào trải ra trước mặt. Ngày cũng đẹp như đêm, nắng cũng như mưa, cái chết cũng như sự sống, thậm chí cả đói khát và khốn khổ cũng có cái hương vị của riêng nó. Hút một điếu cần sa, ngủ với một vài cô gái bên đường, đánh nhau với một vài người, gây ra một vài sai lầm và làm tan nát một vài trái tim- Tất cả đều không mang dáng vẻ tội lỗi như đáng ra nó được dạy.

Đây là thiên đường. Có lần, nó bất chợt gọi điện cho tôi lúc nửa đêm về sáng, giọng khèn khẹt như ngợp khói. Sex công khai. Ma túy công khai. Nhảy múa trên phố. Cởi đồ đi trên phố. Xứ sở này là thiên đường!

Mày bao giờ cũng hớn hở vui vẻ thế thì chỗ nào chẳng phải là thiên đường, thằng khùng! Tôi đập máy, nghe rõ tiếng cười của nó trêu ngươi.

Tôi dám chắc, nếu đánh cá với tôi mười đô la, nó cũng dám cởi quần áo ra đường nhảy ngay tại đây, giữa sân bay này. Cũng có thể chẳng cần đánh cá, nếu nó thích, nó sẽ cởi quần áo ra đường nhảy. Và nó sẽ nói rằng tất cả mọi người đều có cái ý muốn như thế, chẳng qua là không ai dám làm mà thôi. Thậm chí không dám nghĩ. Thật là bất hạnh!

Thằng bạn tôi, chắc chắn- nếu không kể đến những người điên- là kẻ hạnh phúc nhất trên đời.

Món qùa nó tặng tôi là đồng hồ đeo tay. Một cái đồng hồ không kim, không số, không chữ, không tiếng động. Nói chung, mặt của cái đồng hồ tinh xảo sáng chói ấy là một khối vàng sáng chói, trơn tuột, bóng đến mức soi gương được.

Cái gì đây?

Đồng hồ dành cho người bận rộn. Tao mua được ở một cửa hàng nổi trên sông treo rèm cửa màu đỏ. Đúc bằng vàng khối, cẩn kim cương, do xưởng thủ công giỏi nhất nước chế tác ra một cái duy nhất. Ý nghĩa của nó là 'Mày đi đâu mà vội?'.

Cám ơn món qùa vô cùng ý nghĩa. Tôi nói, xếp lại cái đồng hồ vào hộp. Mười mấy năm rồi, thằng bạn chẳng còn khiến tôi bất ngờ được nữa.

Mày nên sử dụng nó. Ít nhất bây giờ mày nên dùng nó để thấy rằng cái đầu mày chải hôm nay hơi giống mấy con đường trong thành phố này- ngoằn ngoèo, muốn rẽ nhánh nào thì rẽ. Hôm nay mày tiễn ai với cái bộ dạng này?

Bạn. Liên Hoa, mày nhớ không?

Con bé con hay bám theo mày hồi ở bên đó hả? Tụi mày vẫn còn thân nhau à?

Ờ.

Cứ nghe mày nói "Ờ" kiểu đó là biết có chuyện mày không muốn nói. Hồng Hải nhếch môi cười. Và nó cũng chẳng hỏi tôi chuyện gì. Nó là kẻ hạnh phúc nhất thế giới, tôi tin chắc như thế.

Vẫn còn những ngày đầu hạ. Nắng uể oải ngả bóng trong cơn nóng ngốt bốc lên từ mặt đường nhựa. Tôi đưa chìa khóa cho Hồng Hải, bảo nó về nhà tôi mà ngủ. Gia đình nó ở ngoài Bắc, mà nó cũng chẳng muốn đi phủi bụi cái dinh thự được bỏ trống trong này. Tôi đến văn phòng, hạ cửa chớp bên ngách, nhìn xuống con hẻm bên dưới chìm trong nắng.

Tôi thích quan sát bên ngoài qua cánh cửa chớp này, không hẳn vì nó nhìn ra một khu phố thú vị dù khó có thể gọi là đẹp- một đầu ngõ hẻm lớn, có một cái gờ tròn cao phải đến 30 phân, bề ngang cả nửa mét nằm chắn ngang như một nấm mộ dài chẳng biết để làm gì. Có quán cà phê, quán ăn đầu hẻm như mọi nơi khác. Chỉ có điều, chủ quán cà phê, hẳn là một người thích đùa cợt, đã vẽ lên cái dù lớn một cái mặt cười đang le lưỡi nhìn lên bầu trời cùng dãy nhà cao xung quanh. Cái mặt cười ấy, khi ở trên đất thì không thể nào thấy được. Nó dành riêng cho bầu trời và những kẻ ở trên các tầng lầu cao. Dù màu vàng, khuôn mặt cười được vẽ bằng sơn đen, đỏ, giông giống cái smiley của Yahoo qúa quen thuộc trên mạng. Người vẽ ra nó hẳn còn trẻ.

Ngõ hẻm lớn, đông đúc, bao giờ cũng lao xao từ sáng đến đêm. Nhìn qua cửa chớp với những lằn gỗ cắt ngang như thể đang xem một bộ phim cũ với nhiều đường chỉ. Vừa đủ để tìm kiếm chút rộn rã mà cũng vừa đủ để yên bình. Giữa đám đông đi và đến ngày này qua tháng khác, cái mặt cười vẫn ở yên đó, toe toét cười. Như một cái đinh đóng ghim vào tường.

Ngoài khung kính rộng bên kia, dòng xe hối hả chạy đua trên đại lộ. Nhưng tôi thường chỉ ngồi quay lưng lại. Đôi lần nhìn sang, qua hai lần kính, khung cảnh chuyển động im lìm ấy giống như thuộc về một thế giới khác. Trong đêm, chỉ có thể thấy ánh đèn lướt qua như ma trơi.

Tôi thích quan sát cảnh tượng ở ngoài qua cánh cửa chớp bên hông.

Hôm ấy con hẻm vẫn chẳng có gì thay đổi. Chỉ có điều, bên cạnh cái dù hình mặt cười màu vàng, người ta đã để thêm một cái dù màu xanh. Cái dù xanh rất mới, sạch sẽ, mình vải cứng cáp, không có hình vẽ. Đặt hai chiếc dù bên cạnh nhau, nụ cười toe toét quen thuộc héo đi trong nắng.

Người đến quán đông hơn do đã có thêm một chiếc dù che nắng. Con hẻm vẫn lao xao.

Tôi đóng cánh cửa chớp, trở lại bàn làm việc. Cái hộp Hồng Hải đưa cho buổi sáng đang nằm trên bàn, trên khoảng tam giác đầy nguy hiểm của cái góc nhỏ. Tôi mở nó ra, nhìn vào mặt kim loại sáng bóng, trống trơn.

Đi đâu mà vội.

12. Qúa mỏng manh để chết - Tội lỗi của hoài nghi - Chuông điện thoại trong đêm

Thích thành phố. Có thể gặp gỡ rất nhiều người.

Đó là lời cuối cùng Hồng Hải nói với tôi trước khi bước ra đường. Nó nháy mắt, cười khoe hàm răng trắng bóng.

Đường phố nuốt mất nó. Trả lại cho tôi một thân xác nát tươm.

Chắc chắn không phải vì nó cởi áo đi trên phố, không phải vì nó bước ra khỏi lằn ranh vạch định hay làm bất cứ điều gì điên khùng hay trái quy tắc mà nó vẫn thường thích thú. Cái chết mang hình dáng của ngọn gió ngẫu nhiên thổi đến cắp nó đi. Người ta có thể chết chẳng vì bất cứ điều gì.

Nó rách bươm trong cái chết. Đến mức tôi đã phải ngăn mẹ nó nhìn con mình lần cuối.

Vậy mà, một đêm, trong đám tang quạnh quẽ, khi mọi người đã mệt mỏi ngả mình xuống quanh quan tài, có người đã đến, mở nắp quan tài, lật tấm vải liệm và nhìn chăm chăm vào mảnh xương thịt nát rời chắp vá kia. Liên Hoa trở về, nhìn chăm chắm vào xác chàng trai cô đã từng yêu. Khi tôi chợt tỉnh, cô đã đứng đó. Những giọt nước mắt đã khô thành vệt trên khuôn mặt. Đôi mắt sâu tối đi trong đêm. Tôi gọi tên cô. Cô quay lại. Mỉm cười.

Anh ấy trở về rồi. Liên Hoa đóng nắp áo quan lại. Cô ngồi xuống bên tôi, giọng nói dịu dàng. Đáng lẽ anh nên cho em biết.

Anh không muốn em nhìn thấy cảnh tượng này.

Có gì đáng sợ đâu. Trong những chuyến đi của mình, em đã thấy rất nhiều điều đáng sợ hơn, ác độc hơn, cay đắng hơn. Điều này chỉ đau đớn hơn thôi. Mà đau đớn thì không liên quan đến chuyện anh ấy đã chết thế nào.

Tôi im lặng. Chúng tôi im lặng. Có gì để nói về nỗi đau? Chẳng phải tất cả những từ ngữ đều trở thành vô nghĩa?

Anh ấy qủa thật quá mỏng manh. Sau một thời gian tưởng như kéo dài vô tận, Liên Hoa nói. Qúa mỏng manh để chết như thế.

Thế ư? Vẫn nhìn về phía cây nến trắng, tôi nói. Hồng Hải là một người đặc biệt, nhưng Liên Hoa cũng là một người đặc biệt để nhìn ra thứ mà chẳng ai thấy ở con người như thế.

Em yêu anh ấy, chuyện đó nói ra thì thật lạ lùng, đúng không? Vậy mà em yêu anh ấy. Chỉ sau một đêm. Chỉ sau một lần nói chuyện. Đêm ấy, chúng ta rủ nhau đi uống rượu ở cái quán bar có tên là Ảo ảnh của Lucifer, anh nhớ không? Cái quán bar có cách lắp đèn tạo thành ba số 6 đấy. Anh uống say, ngủ mất từ rất sớm, chỉ còn chúng em ngồi nói chuyện. Nói về anh.

Anh ấy kể lại chuyện các anh đã quen nhau như thế nào. Rằng anh ấy là người làm quen trước. Ngày đầu tiên vào trường, anh vứt phịch cái túi xuống bàn gần mình nhất, ngồi xuống và chẳng thèm nhìn đến ai trong lớp. Anh ấy bảo, anh rất thú vị.

Trước ngày gặp anh, anh ấy chỉ sống trong Trật Tự. Anh hình dung được một Trật Tự viết hoa không? Cái thế giới quay theo quy trình sẵn có, vận hành theo quy trình sẵn có. Bất cứ một sự lệch lạc nào cũng bị ném trở lại chỗ cũ, dù chỉ sai lệch một phân. Mọi người đều tin một điều và đều sợ một điều. Mọi người đều giống nhau. Mọi người đều như nhau. Theo tiêu chuẩn giống nhau. Nhìn người xung quanh. Sợ hãi người xung quanh. Ghen tị. Dòm ngó. So sánh. Sợ hãi.

Cái ngày ấy, khi nhìn anh bước vào một môi trường hoàn toàn xa lạ một cách chẳng hề bận tâm, anh ấy nhận ra rằng, thật ra, người ta có thể tồn tại bất chấp thế giới quay thế nào. Với nhận thức ấy, anh ấy giống như được sinh ra lần nữa. Rồi anh ấy thay đổi. Thành anh ấy bây giờ.

Nhận biết được sức mạnh bản thân là một điều vừa đáng mừng vừa đáng sợ. Được nhiều và mất cũng rất nhiều. Chẳng còn nơi nào mình có thể ở lại. Hoài nghi là một tội lỗi ngang bằng hoặc to lớn hơn phản bội. Có một lời nguyền ám ảnh lên những kẻ hoài nghi như Thượng Đế đã ném Lucifer xuống địa ngục. Họ chìm trong địa ngục của riêng mình.

Cho nên, anh là một người rất quan trọng với cả hai chúng em. Những ngày ấy thật vui, đúng không? Nếu như điều này là thật, em tin rằng anh ấy đã cảm thấy ngày tàn số phận của mình để trở về bên cạnh anh, chết nơi anh đang sống. Anh là người đã cho anh ấy một cuộc sống mới, anh ấy đã nói thế trong đêm đó. Và em nhận ra rằng, em yêu anh ấy. Em sẽ yêu anh ấy đến hết đời này. Em đã bị mắc bẫy, không thể thoát ra được nữa.

Như vậy, việc anh ấy tồn tại hay không tồn tại, còn sống hay đã chết, là bất cứ ai hay bất cứ hình dạng nào có quan trọng gì đâu.

Tôi nghe giọng Liên Hoa khô khan rơi vào đêm, để yên cho cô nói, thậm chí không cử động. Có quan trọng gì đâu, tôi nghĩ, thấy những từ ngữ ấy vang ong ong trong tai mình. Có quan trọng gì đâu việc một con người còn sống hay đã chết. Phụ nữ... Đàn ông thật là ngây thơ khi nghĩ rằng phụ nữ yêu mình. Những thành tích, niềm tự hào được phô phang hãnh diện về những cuộc chinh phục là thứ buồn cười một cách ngu ngốc. Phụ nữ, thứ họ yêu chỉ là tình yêu của chính họ.

Vậy ra, tôi- một cách vô thức- đã tạo ra con người quái dị này. Không biết đó là một lời cảm ơn hay là nguyền rủa. Tôi nhớ, lần đầu tiên xuất hiện trước mặt tôi, Hồng Hải còn mang chút dấu ấn nào đó của một đứa trẻ được chăm sóc kỹ càng. Tóc tai gọn gàng, áo bỏ ngoài quần nhưng thẳng nếp, móng tay sạch sẽ. Cậu ta ngồi xuống bên cạnh tôi, cười khoe răng trắng. Tôi đã nghĩ đến một con sâu trắng, mềm mềm, quấn quanh ngón tay tôi với những cái chân nhỏ xíu lành lạnh. Cái sinh mạng ấy, tôi có thể bóp chết một cách dễ dàng, nhìn dòng dịch trắng nhớp phọt ra dưới lớp da căng nhẫy. Đừng hỏi vì sao cái hình ảnh ấy lại xuất hiện trong đầu tôi.

Lâu dần, có thể là từ lần thứ hai, thứ ba gặp nhau, tôi không còn thấy nó giống một con sâu nữa. Nó là một đứa hạnh phúc và vui vẻ. Thậm chí nó sẽ vui vẻ khi phát hiện ra mình chết với một tấm thân nát bấy, be bét, y như những gì nó từng muốn làm với thế giới này. Có thể nó đã tìm thấy trong cơn đau khi xương thịt nát tan cái ánh sáng và niềm hạnh phúc mê ảo rực rỡ mà thuốc phiện cũng không đem lại được. Có thể nó đã nghĩ "Ồ, thật là đẹp!" khi bóng tối vĩnh hằng đổ ập lên mình. Cái chết, chẳng qua chỉ là như thế.

Cái chết, chẳng qua chỉ là như thế. Một lần, nó kể cho tôi nghe về vụ tai nạn mà nó từng gặp. Tao ngã xuống đường, rồi tỉnh dậy. Tao tưởng như chỉ nằm đó một khoảnh khắc rồi ngồi dậy ngay, nhưng hóa ra tao đã bất tỉnh cả tiếng đồng hồ. Người ta đã kéo tao lên lề, đã cãi vã, đã xét xử, đã gây lộn với nhau gần xong hết cả rồi. Vậy mà tao cứ nghĩ rằng mình chỉ nhắm mắt lại và mở mắt ra. Hẳn cái chết cũng chỉ là như thế.

Và rồi, nó càng lao vào những cuộc vui, những chuyến đi như thiêu thân. Nó không sợ cái chết, không ngần ngại bị tổn thương và cũng không xót thương. Có thể, nó đã đón nhận cái chết với một chút luyến tiếc, nhưng hạnh phúc như nó đã luôn luôn hạnh phúc. Trong thế giới lật ngược của mình.

Những người đó đã nghĩ cái gì nhỉ? Trong quảng trường mùa hạ, nó nheo mắt nhìn một bức tượng đồng đen. Lời nói cùng khói thuốc phả ra bốc lên trời hờ hững.

Ai? Tôi ném vụn bánh cho đàn chim bồ câu béo tròn, hỏi mà không quay lại.

Những vĩ nhân kia kìa. Lúc họ bắt đầu trở thành vĩ nhân, anh hùng thì họ cũng chỉ bằng tuổi bọn mình. Mà bọn mình, ít ra là cái thằng tao, chẳng biết rõ những gì mình làm là đúng hay sai nữa. Những người lớn tuổi hơn thì luôn luôn nói bọn mình chưa hiểu rõ để đánh giá được cái gì cả. Thế những anh hùng, vĩ nhân kia khi bằng tuổi bọn mình thì hiểu à? Nếu đợi đến khi hiểu rồi thì đời cũng chẳng còn mấy tí mà làm được cái gì nữa. Thế ra người ta trở thành anh hùng và vĩ nhân vì người đời sau chọn họ thành anh hùng vĩ nhân đấy chứ.

Thì đã sao? Ném nốt nhúm vụn bánh cuối cùng xuống sân, tôi nhìn sang bức tượng mà Hồng Hải đang quan sát. Ngày thường tôi vẫn đi ngang qua nó như đi ngang một cái cây. Cái cây còn khiến tôi thích thú tán lá thay màu mỗi mùa của nó, bức tượng thì không.

Phù phiếm. Thằng bạn tôi nhún vai, ném điếu thuốc xuống đất, lấy chân chà lên.

Tôi nhớ đến buổi sáng hôm ấy với cơn đau đầu ngày càng rõ dần bên thái dương. Trong im lặng, tiếng chuông điện thoại chợt reng lên. Chúng tôi vẫn ngồi yên, không ai vào phòng trong bắt máy. Từng hồi chuông rền rã kéo dài trong đêm. Nhói vào lồng ngực từng hồi.

Tưởng như nghe tiếng thúc giục từ bên kia đầu dây, từ đâu đó trên thế giới này, ở đâu đó trong khoảng không này. Có một người đang gọi.

Gọi mãi. Gọi mãi.

Những hồi chuông reo. Rồi im lặng.

Một lúc. Chuông lại reo.

Chuông lại reo.

Lại reo.

Điện thoại cứ reo. Reo mãi. Từng hồi.

13. Tỉnh táo và thối rữa - Căn hầm tối - Lời nói vô tình

Những giấc mộng đến với tôi ngày càng nhiều. Chúng khác nhau, nhưng dường như chỉ là những góc xoay của một khung cảnh không đổi, xuất hiện lặp đi lặp lại. Trong mơ, tôi thấy mình đi trong bóng đêm, thấy dáng hình lờ mờ của một căn phòng có vẻ rất quen nhưng tôi không thể nhớ ra được. Trong đêm có những tiếng lao xao, thì thầm rất khẽ. Chúng lan tỏa trong không khí tựa những đợt sóng đập vào trí não tôi âm âm. Những giấc mơ như thế để lại cho tôi cơn đau đầu khủng khiếp.

Tôi làm quen với những viên thuốc giảm đau cũng như làm quen với những cơn mưa ào ạt mùa hạ năm ấy. Hầu như ngày nào trời cũng đổ xuống một trận mưa trắng trời trắng đất. Mặt đường dường như chưa bao giờ khô nước. Chiếc dù vàng ở quán cà phê đầu hẻm nhỏ oằn một bên xuống dưới sức nặng của mưa. Nụ cười trở nên méo mó. Khách đến quán ít hơn, tiếng lao xao bị xóa nhòa trong mưa.

Đừng lạm dụng những thứ thế này. Thiên Thiên nói khi nhìn tôi bỏ viên thuốc vào miệng. Chúng tôi vẫn thường gặp nhau, có lẽ ít hơn ngày xưa nhưng nhiều hơn một cặp bạn bè thông thường. Cũng chẳng có gì nhiều để nói với nhau ngoài những câu chuyện không đầu cuối. Nhưng thoải mái và thanh thản. Như một cái xe chạy bằng dây cót đang chậm dần lại trước khi dừng hẳn, cần có một khoảng yên lặng để quyết định nên đi tiếp hoặc rẽ sang nhánh khác. Không phải là chuyện tình yêu.

Em vẫn hay uống mà.

Anh khác. Anh bị mắc chứng mất ngủ, uống cái này thì càng có hại cho thần kinh của anh hơn. Dạo này có nhiều chuyện lắm phải không?

Tôi ngồi yên, không trả lời. Thiên Thiên thở ra, lắc đầu.

Anh bao giờ cũng lạm dụng bản thân.

Ai nói thế? Người ta chỉ bảo anh qúa dễ dãi với bản thân, từ cô giáo cấp một cho đến cô thư ký bây giờ. Tôi cười.

Anh qúa tỉnh táo. Trong ánh đèn của quán cà phê, mắt Thiên Thiên không rõ màu sắc.

Đó là điều tốt chứ.

Không. Ngày xưa em cũng vậy. Chẳng ai quan tâm đến cảm xúc của em. Tất cả những gì họ quan tâm là bảo em học, em làm việc, em ngoan ngoãn, thế này thế kia, nhưng không bao giờ bận tâm đến chuyện em buồn hay vui, em thất vọng hay buồn bã. Rồi em mất đi khả năng bộc lộ cảm xúc của mình. Lâu dần, những cảm xúc ấy thành một khối thối rữa ngay trong chính mình.

Cho nên em trở thành một người thất thường khó chiều như bây giờ. Tôi gật đầu. Mối quan hệ dễ chịu hiện tại cho phép tôi nói những lời ấy. Thiên Thiên nhếch môi.

Vẫn tốt hơn anh. Ở anh đang bốc ra mùi thối rữa.

Nghe như chợ cá, hả?

Không, giống xác chết trong một căn hầm kín, sâu trong lòng đất.

Chiếc ly trên tay tôi rơi xuống mặt bàn chỉ cách chừng một phân, lăn nghiêng, thứ nước bên trong tràn lênh láng. Cơn nhói buốt trong đầu dường như không thể chịu đựng nổi, phủ lên trước mắt tôi một màu trắng lóa. Tôi ôm đầu, gục mặt xuống bàn. Thanh âm lịm tắt trong vành tai.

Căn hầm kín... sâu trong lòng đất.

Tôi biết căn hầm ấy. Tôi biết rõ nó, căn phòng vẫn hiện ra trong những giấc mơ đến hàng đêm. Tôi nhận ra nó bây giờ. Nó nằm ngay dưới căn nhà tôi đang ở. Cánh cửa đã mất đi chìa khóa. Bên trong đầy những tác phẩm em tôi đã tạo ra. Khung cảnh mờ tối ấy đã trở đi trở lại trong giấc mơ tôi, mang theo cả hơi lạnh của đất và mùi cũ kỹ của thời gian.

Đó là nơi chúng tôi thường nấp tránh bà quản gia hung dữ trong những ngày còn rất nhỏ. Đó là nơi chúng tôi chơi đùa. Đó là nơi chúng tôi cất giữ những thứ bí mật của mình vào những góc tủ lắp san sát cạnh tường. Là nơi em đã trốn vào để khóc một mình lặng lẽ, mê đắm trong khói thuốc lặng lẽ, đốt cháy mình lặng lẽ.

Khi tôi có thể ngẩng lên, Thiên Thiên vẫn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net