Chương 27: Mê ái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huyết vụ bao trùm đến đứng ngọ mới bắt đầu tan đi. Đường đi phía trước đã rất lâu không có người lui tới nên lối mòn cũng không còn, cỏ mọc um tùm cao ngang tới đầu người. Không biết từ lúc nào chuyến đi này vốn là đi tìm vong linh Ngô Xướng tạ tội, nay lại biến thành truy tìm Hoa Công Tử hàng yêu. Chỉ có điều Giang Đông nghĩ đi nghĩ lại vẫn không một chuyện. Nếu Hoa Công Tử là oán khí của những kĩ nam đã chết ở lầu Luyến Tâm năm đó, vậy thì có liên hệ gì tới linh hồn của Ngô Xướng hay không? Hoa Công Tử liệu có biết hồn phách của Ngô Xướng hiện giờ đang ở đâu hoặc như thế nào? Xem ra đến khi gặp người này thì không nên vội giết, điều tra tung tích của Ngô Xướng xong rồi ra tay thu phục cũng không muộn. Kế sách hoàn hảo, toàn vẹn đôi đường! Giang Đông tâm đắc liền gật gù tán thưởng.

Hắn tiếp tục lần mò trong đám cỏ khổng lồ, cả hai lỗ mũi đều sắp không thở nổi, vừa may nhìn thấy một gốc cây cổ thụ, bên dưới mọc rễ lồi lõm nên cỏ dại không thể lấn vào. Ngự Linh Quân đang đi phía trước thì bị người phía sau kéo lại.

Giang Đông sắc mặt tươi tắn, phủi phủi một tảng đá ở gần đó, ra bộ khách sáo mời Ngự Linh Quân ngồi trước:

"Còn không biết bao lâu nữa mới thoát khỏi đồng cỏ này, chi bằng chúng ta ngồi nghỉ một lát. Ngươi không thấy lưng ta ướt đẫm mồ hôi hết rồi sao?"

Giang Đông nói xong liền quay lưng ra dẫn chứng. Ngự Linh Quân nhìn thấy một sóng lưng ẩm ướt hiện ra rõ rệt sau lớp áo của Giang Đông, cổ họng chợt nuốt khan rồi tự mình đến tảng đá ngồi.

Giang Đông hí hửng cũng ngồi xuống bên cạnh. Một tay bắt đầu quạt quạt, hai mắt nhìn chằm chằm Ngự Linh Quân. Lúc này lại nhớ ra một chuyện, nói:

"Thật ra sáng nay, ta không chắc, có thể là đêm qua, trong một khoảnh khắc nào đó có thể là trong giấc mơ. Ta hình như mơ thấy Ngự Linh Cung. Bây giờ nghĩ lại mới thấy hai chúng ta đã bỏ đi rất lâu rồi. Ngự Linh Cung không biết có xảy ra chuyện gì không nữa? Ở đó chỉ còn đám hung thi vô cảm của ngươi thôi, à, ngoài ra vẫn còn một tên hung hung thi không giống hung thi, Dương Trạch Vũ, còn cả Tiểu Dung nữa. Bọn họ không biết giờ thế nào rồi?"

Ngự Linh Quân khoanh tay ngồi thẳng, hai mắt nhắm hờ, đột nhiên nói:

"Tiểu Dung chết rồi."

Giang Đông nghe xong liền tái mặt xanh mày, cả người bật dậy nhảy khỏi tảng đá. Trong vài khoảnh khắc hắn không thể nào mở miệng, cứ nhìn Ngự Linh Quân rồi nghĩ ra đủ loại tình huống trong đầu. Một lúc sau không thấy Ngự Linh Quân nói tiếp mới nghi ngờ hỏi lại:

"Là gạt ta? Đùa giỡn như vậy không vui chút nào. Tiểu Dung dù gì cũng theo hầu hạ ngươi bấy lâu nay, ngươi cũng nên..."

Giang Đông còn chưa nói xong đã bị Ngự Linh Quân ngắt lời:

"Đêm qua hồn phách nàng ta tìm tới đây. Nhưng vừa tới gần thì đột nhiên biến mất."

Giang Đông trợn mắt, dù thế nào cũng thể không tin chuyện này.

"Biến mất? Ý ngươi nói giống như bị linh lực đánh cho tan biến?"

Ngự Linh Quân:

"Ừ"

Giang Đông tâm trạng rối bời cứ đi tới đi lui. Hắn thế nào cũng không thể thông suốt. Còn nhớ trước khi rời cung đã dặn dò Tiểu Dung cũng như những người còn lại không được rời cung nửa bước. Hơn nữa mối đe dọa từ Tam Dã sớm đã được Ngự Linh Quân giải quyết. Không lẽ bọn chúng vẫn còn mầm mống sống sót nên sau đó quay lại trả thù?

Giang Đông cau mày, nhìn xuống Ngự Linh Quân, hỏi tiếp:

"Hồn phách đó rời xác được bao lâu rồi?"

Ngự Linh Quân:

"Ba ngày."

Nếu Giang Đông hỏi một vị cao thủ nào khác thì câu trả lời đại loại chỉ là "không lâu", nhưng Ngự Linh Quân đối với hồn phách lại tuyệt đối hiểu biết, không thể sai lệch dù chỉ một ngày. Giang Đông không mảy may xem xét liền đinh ninh Tiểu Dung vừa chết được ba ngày. Có thể nàng ta tìm đến hai người để cảnh báo về một chuyện gì đó. Kẻ nào lại có thể ngang nhiên xông vào Ngự Linh Cung, lại còn dám giết người, chẳng phải cả gan dám xem thường Ngự Linh Quân rồi sao?

Ngự Linh Quân lắc đầu:

"Không kịp truy hỏi."

Giang Đông tức tối chỉ có thể đá vào gốc cây trút giận. Tuy nói kẻ đó xem thường Ngự Linh Quân, nhưng dù sao người cuối cùng rời khỏi Ngự Linh Cung vẫn là Giang Đông. Trước khi đi hắn đã bố trí rõ ràng, nhất định yên tâm không kẻ nào có thể xâm nhập. Chuyện xảy ra như vậy chẳng phải chính hắn mới là người có trách nhiệm sao? Gương mặt khờ khạo của Tiểu Dung lúc chia tay ở cửa Bắc, nhất mực gật đầu tin tưởng vào sự sắp xếp của hắn chợt hiện lên trong đầu.

Giang Đông đang tức giận thì chợt nhớ lại khoảng thời gian ba ngày mà Ngự Linh Quân vừa nói, chợt cảm thấy nghi ngờ:

"Chỉ mới ba ngày, hồn phách tại sao lại tan biến? Ngươi nói là bị đánh tan hồn phách sao?"

Ngự Linh Quân:

"Không sai."

Giang Đông nhìn mấy chiếc lá khô từ trên cành rơi xuống, ngẫm nghĩ. Hồn phách sau bảy bảy bốn mươi chín ngày nếu không tự nhiên tan biến sẽ trở thành hung linh. Còn hồn phách của Tiểu Dung là bị linh lực tác động làm cho tan biến. Giang Đông nhìn Ngự Linh Quân đang nhắm mắt định thần, hỏi tiếp:

"Lúc đó, ý ta là tối hôm qua, có xác định được là kẻ nào làm không?"

Ngự Linh Quân trả lời bình thản:

"Có."

Giang Đông không ngờ Ngự Linh Quân lại gật đầu, có hơi giật mình.

"Sao? Ngươi biết? Là ai? Tại sao nãy giờ không nói?"

Ngự Linh Quân đột nhiên đứng dậy.

"Nguyệt Vũ. Có thể là oán khí sau nhiều năm tích tụ trong điện ngọc đã áp bức hồn phách của Tiểu Dung."

Ngự Linh Quân nhìn thấy dáng vẻ Giang Đông như sắp nhào tới mắng mình, liền nói:

"Nhưng cần phân biệt. Hồn phách nàng ta là bị điện ngọc làm cho tiêu tán, nhưng không có nghĩa là Nguyệt Vũ là thủ phạm giết người."

Giang Đông thở phì ra một cái, nghiến răng trèo trẹo. Căn bản lúc này chỉ muốn mượn cớ đánh nhau với Ngự Linh Quân một trận.

Ngự Linh Quân quay người lại, tay chắp sau lưng bắt đầu đi tiếp, đồng thời nói vọng lại phía sau:

"Lo chuyện Ngô Xướng trước. Sau đó trở về Ngự Linh Cung điều tra."

Lớp cỏ cuối cùng bị tách đôi xuyên qua, hiện ra trước mắt chính là hồ Luyến Tâm. Nhưng trước khi đi tới đó Giang Đông có một chuyện cần phải làm rõ. Suốt từ lúc chia tay tiểu tà dung tới giờ, có bao nhiêu mảnh ký ức đều bị Giang Đông lật tung lên xem xét. Hắn chắc chắn đêm qua tuyệt đối không có chuyện gì xảy ra. Nhưng lúc sáng thức dậy liền thấy mình không có mặc áo. Quan trọng là trong tay nải của Ngự Linh Quân lại có áo của hắn, càng quái lạ hơn nữa là nó đã bị rách.

Giang Đông đột nhiên không đi nữa, giọng nói bao hàm một nội lực mạnh mẽ, từ trong bụi cỏ nói vọng ra ngoài:

"Áo của ta, ngươi rốt cuộc tối qua đã làm gì?"

Ngự Linh Quân không quay lại, chỉ hừ nhẹ một tiếng.

Giang Đông cũng hít lên một hơi, cảm thấy bị xem thường.

"Ngươi trước giờ luôn có ý hạ nhục ta. Hôm nay nhất định phải làm rõ chuyện này. Ta rốt cuộc đắc tội gì với ngươi? Ta làm gì cũng không khiến ngươi vừa mắt. Ta hôm nay không phải là chịu cực khổ đến đây tìm..."

Giang Đông còn chưa kịp nói xong đã bị Ngự Linh Quân ngắt lời.

"Nhất định làm rõ?"

Giang Đông hừ mạnh, gật đầu rất dứt khoát.

"Nhất định!"

Ngự Linh Quân:

"Tốt!"

Giang Đông bất giác cảm thấy ớn lạnh, cảm giác có thứ gì đó không an toàn sắp sửa lao tới vào cuộc đời mình.

Ngự Linh Quân hai tay chắp sau lưng, nói ngắn gọn:

"Tiếp nhận tà dung, mộng trung xuân tình."

Ngự Linh Quân nói xong thì đi tiếp, chỉ còn Giang Đông vẫn đứng nguyên tại chỗ, miệng lặp đi lặp lại bốn chữ "mộng trung xuân tình". Hóa ra bản thân mình chính là người hành sự, tự xé áo mình rồi cướp luôn áo của người kia. Trước mắt Giang Đông hiện ra một cánh cửa nhỏ. Cửa nhỏ vừa đóng lại xung quanh đều tối hù. Trong bóng tối chợt vang lên tiếng nói:

"Nếu ngươi còn chút tự trọng thì trốn kĩ ở đây, vĩnh viễn đừng ra ngoài."

Tiếng nói đó vừa dứt thì tiếng nói của Ngự Linh Quân cũng đồng thời truyền tới, trầm trầm êm dịu làm rung động lòng người:

"Tới đây."

Giang Đông nghe tiếng gọi liền vội vàng đi tới. Trong lúc đi thì nhận ra xung quanh có dị biến khác thường. Đến khi trên trán mình chạm vào chóp mũi của Ngự Linh Quân mới giật mình dừng lại. Bàn tay cuồng loạn không ngừng thâm nhập vào trung y màu đen. Từ dưới lớp trung y, cảm giác tê cóng truyền ra khi bàn tay Giang Đông vừa chạm lên một tầng băng trắng lạnh. Giang Đông nhìn lớp trung y trước mặt chỉ hận không thể xé ra ném xuống. Đầu lưỡi đỏ hồng không biết từ lúc nào lại hư hỏng đặt lên hai bên điểm xuân đào của đối phương. Ngự Linh Quân một thân băng lãnh, từ dưới hạ thân truyền lên một cỗ nhiệt nóng bỏng. Nếu tên tiểu tử ở trước ngực hắn còn không chịu dừng lại, cỗ nhiệt kia sớm sẽ thiêu đốt cả hai tới trí loạn hồn mê. Dây thắt lưng của Ngự Linh Quân bất ngờ bị Giang Đông giật xuống. Ngự Linh Quân bây giờ càng trở nên kinh ngạc, ngay cả linh lực của mình cũng không thể thôi chuyển được nữa. Lại càng không hiểu tứ chi tại sao cũng không thể cử động, chỉ thấy từng đường gân xanh như rồng lượn từ dưới bụng kéo dài đến tận yết hầu. Nhìn thấy Giang Đông đang dần dần cúi người xuống, mặt tiến tới vị trí ban nãy của dây thắt lưng, Ngự Linh Quân cấp bách luân chuyển ngoại công, trấn áp cường đại ngọc hành phía dưới của mình liên tiếp ba lần, đồng thời điểm vào huyệt Nhân Trung dưới chóp mũi Giang Đông. Giang Đông choáng váng mới từ từ liệm đi, một khắc sau tinh thần mới từ từ khôi phục. Sau đó nhìn ra xung quanh lại không nhớ được chuyện gì vừa xảy ra, chỉ cảm thấy nơi chóp mũi có một chút tê rát.

Ngự Linh Quân đứng im lặng phía sau. Giang Đông quay lại nhìn thấy sắc diện Ngự Linh Quân có biểu hiện kỳ lạ. Tuy nhiên còn chưa kịp hỏi thì người này đã tiến lên đi trước. Giang Đông nhíu mày, bản thân tự nhủ từ nay trở đi nên giữ khoảng cách với tên quỷ vương biến thái này càng xa càng tốt.

Cánh hoa đỏ tươi như máu, cứ thấy hoa thì không thấy lá, bên bờ hồ Luyến Tâm giữ gìn hồi ức cho hàng trăm linh hồn. Màn sương mỏng trôi đi, bên bờ hồ hiện ra một căn nhà nhỏ, bên cạnh cửa sổ chất vài bó củi khô. Phía đối diện phơi một bộ quần áo, đúng lúc có gió thổi qua làm cả hai phồng lên. Nhưng xem ra quần và áo này lại không phải là cùng một bộ, một đỏ, một trắng, một mềm mại, một cứng thô. Ngọn gió vừa thổi qua thì tà áo và ống quần quấn vào nhau rất chặt.

Ngự Linh Quân hiện ra trước cửa. Cửa không đóng nhưng vẫn không thể nhìn thấy có thứ gì bên trong. Huyết vụ trên cao đã dần tan đi bớt, nhưng dường như lại kéo nhau tập trung hết vào trong căn nhà này. Giang Đông còn tưởng Ngự Linh Quân sẽ một mạch tiến vào trong, không ngờ sau đó chỉ nhìn sang phải, chính là phía mặt hồ. Hồ Luyến Tâm vẫn bình yên sóng lặng, mặt nước trong vắt phản chiếu mấy tầng mây. Giang Đông nhìn biểu hiện của Ngự Linh Quân liền đoán Hoa Công Tử có thể đang ẩn náu ở bên đó, sau đó đi tới đứng sau lưng Ngự Linh Quân, nhìn qua vai hắn, quan sát.

Đối với loại tình tiết ám muội kiểu này Giang Đông cảm thấy không thấy thoải mái. Cho dù là một trăm cỗ hung thi hầm hầm hố hố cùng nhau kéo tới, hay một trăm yêu thú cùng xông tới đi chăng nữa, hắn trái lại càng thoải mái hơn bây giờ. Tất nhiên trong đám yêu thú đó không nên có những con có lông tơ lởm chởm, càng không nên có, sâu bọ, rắn rết hay côn trùng.

Ngự Linh Quân đứng trước, nói:

"Còn chưa chịu xuất hiện?"

Giang Đông đang nhìn qua vai Ngự Linh Quân, nghe hỏi vậy thì có hơi giật mình. Ngón trỏ thon dài tự chỉ lên chóp mũi mình, hỏi:

"Ta? Có cần thiết không? Ngươi nhỏ mọn quá rồi đấy! Ta chỉ là muốn nhường cơ hội cho ngươi thể hiện, không cần phải..."

Đang lúc Giang Đông còn thao thao bất tuyệt, từ giữa mặt hồ đột nhiên khoét xuống một cái hố rất to. Hoa bỉ ngạn xung quanh tất cả đều lắc lư run rẩy. Trong xoáy nước tung tóe chợt hiện ra một người. Toàn thân mặc áo đỏ, tóc dài chấm ngang hông. Thời gian còn chưa qua hết một lần chớp mắt đã nhìn thấy người đó đứng lặng bên bờ hồ. So với hàn băng từ cơ thể Ngự Linh Quân tỏa ra thì nam nhân áo đỏ kia lại phát ra một cỗ nhiệt nóng bỏng.

Giang Đông kề tai Ngự Linh Quân, nói nhỏ:

"Hoa Công Tử!"

Ngự Linh Quân hai mắt không nhìn đối thủ nữa, mặt hơi quay ngang, "ừ" một tiếng với Giang Đông.

Hoa Công Tử có chút gượng gạo, bản thân bỗng dưng trở thành người vô hình, sau đó đành tự mình nói trước:

"Có thể thoát khỏi Mê Ái của ta, bản lĩnh không tầm thường."

Ngự Linh Quân nghe xong chỉ hừ nhẹ một tiếng, không nói.

Hoa Công Tử mi mục như sương, cánh môi mỏng nhếch lên cười khẽ:

"Thật hay! Mê Ái này chính là dựa vào giao cảm của đôi bên mà gia tăng trầm mê. Có thể khiến hai vị công tử đây hoan hoan ái ái đến như vậy, có phải Hoa Công Tử ta nên đổi thành Hoa Nguyệt Lão rồi chăng?"

Cái gì mà "hoan hoan ái ái"? Giang Đông nghe bốn chữ đó liền không thấy lọt tai. Nếu đem Hoa Công Tử so sánh với Ngự Linh Quân thì Ngự Linh Quân thỉnh thoảng còn có thể đặt vào mắt Giang Đông một chút tốt đẹp. Tên Hoa Công Tử kia rõ ràng rất đẹp, thậm chí mị lực còn kinh khủng hơn tiểu tà dung gấp mấy lần, nhưng đối với Giang Đông dù chỉ một chút cảm xúc cũng không hề gợn lên. Nếu có chăng thì chính là chán ghét.

"Hồ ngôn loạn ngữ! Xuất khẩu cuồng ngôn! Yêu nghiệt muốn chết!"

Giang Đông mắng xong liền thấy xung quanh mình bốn mươi chín lá huyết phù không ngừng bay chấp chới. Thủ ấn vừa đưa lên, bốn mươi chín lá huyết phù theo lệnh Giang Đông tức tốc lao thẳng về phía Hoa Công Tử, hắn lúc này đã tiến ra giữa hồ.

Hoa Công Tử nhìn thấy bốn mươi chín đạo huyết phù cũng hất lên vạt áo, mặt nước dưới chân khẽ gợn sóng lăn tăn.

"Tứ Cửu Huyết Châu? Nhiếp Hồn tiên sinh đề cao Hoa Hoa này quá rồi."

Giang Đông đang bận rộn thúc động đám huyết phù, không rảnh nghe Hoa Công Tử hồ ngôn loạn ngữ. Tuy nhiên Ngự Linh Quân ở bên cạnh lại có chút bận tâm. Ngự Linh Quân cuối cùng lên tiếng:

"Ngươi là Ngô Xướng?"

Cùng là biểu tình kinh ngạc, nhưng nếu Hoa Công Tử đang vô cùng hả hê thì Giang Đông lại tối sầm mặt mũi. Nếu Hoa Công Tử kia chính là Ngô Xướng thì Giang Đông tuyệt đối không thể đắc tội. Mục đích của chuyến đi này là đến tạ tội với vong linh của Ngô Xướng. Tứ cửu huyết phù đang rung động kịch liệt giữa không trung giờ bắt đầu chậm lại. Trong lúc đó, từ phía giữa hồ bỗng truyền ra một đạo âm lực, chính là tiếng cười của Hoa Công Tử:

"Ha ha ha! Tại sao lại hỏi ta? Ngươi phải là người biết rõ nhất, Ngự Linh Quân. Gương mặt này, hình dáng này, còn chưa đủ rõ ràng? Nhưng ta lại có một thắc mắc, oán khí nặng nề tới mức đó, kẻ ra tay phải mang trong người thù hận tới cỡ nào? Thảm sát vào mười tám năm trước, có phải là vì hắn, Nhiếp Hồn?"

Giang Đông đứng chính giữa cứ nhìn qua nhìn lại, không tin Hoa Công Tử kia là ám chỉ tới mình.

Ngự Linh Quân sau đó không nhìn đối thủ nữa, ánh mắt từ lúc nào đã dời lên gương mặt của Giang Đông. Giang Đông nhìn qua nhìn lại, nhìn từ Ngự Linh Quân đến Hoa Công Tử, rồi từ Hoa Công Tử trở lại Ngự Linh Quân, nhìn nhiều tới nổi xương cổ chợt kêu lên răng rắc. Một cỗ nhiệt bức bách từ dưới bụng xông lên đỉnh đầu. Tứ cửu huyết phù lại nổi lên rung động, lần này còn kịch liệt hơn lần trước. Hoa Công Tử bị tứ cửu huyết phù áp sát thì lập tức rút lui. Mỗi lá huyết phù đều có thể đánh vào hồn phách của đối thủ. Nếu bị bốn mươi chín đạo huyết phù kéo vào trong huyết trận, Hoa Công Tử dù có hút tinh lực của hàng trăm nam nhân, dù có cường thịnh mạnh mẽ bao nhiêu đi nữa thì hồn phách mỏng manh vẫn không sao chống đỡ. Tuy nhiên ngoại công của Hoa Công Tử lại không phải tầm thường, địa thế nơi này đối với hắn lại vô cùng thân thuộc. Tứ cửu huyết phù tạm thời không thể đuổi kịp. Giang Đông cũng tạm thời xem xét lại tình hình. Hoa Công Tử này là do oán khí kết thành. Đạo hạnh cũng chỉ hơn mấy cô hồn dã quỷ một chút. Cái lợi hại nhất của hắn chính là sức quyến rũ nam nhân. Tuy nhiên đối với Giang Đông bây giờ lại hầu như vô dụng.

Ngự Linh Quân lúc này lại có nhã hứng xem Giang Đông làm loạn, tạm thời chưa động thủ, nhìn bốn mươi chín lá huyết phù bay lượn vô cùng náo nhiệt dường như đang mỉm cười.

Giang Đông nhìn Hoa Công Tử như chim én bay lượn trên mặt nước, thân thủ nhẹ như không, còn bản thân mình lại không thể tiến ra đó, đứng từ xa rất khó khăn mới thúc động được tứ cửu huyết phù. Thế mà nhìn qua nhìn lại, lại nhìn thấy tên quỷ vương máu lạnh Ngự Linh Quân, một thân thẳng tắp, vẻ mặt ngây ngốc không biết là đang cười cái gì. Giang Đông đứng sát bên bờ hồ, hai chân cẩn thận tránh dẫm lên mấy cành hoa đỏ, sau đó quạy mặt lại, quát:

"Ngự Linh Quân, còn không mau đến giúp ta thu phục tà yêu? Ở đó mỉm cười là cho người ta biết ngươi cười đẹp hay gì?"

Nụ cười trên môi ai đó thoáng cái chợt thu liễm. Hoa bỉ ngạn dưới chân không biết từ lúc nào bị phủ một tầng băng.

Giang Đông còn chưa kịp quay lại thì phía hồ nước truyền ra một giọng nói.

"Hoa Hoa!"

Ở bờ hồ bên kia Hoa Công Tử không biết từ lúc nào đang dìu một nam nhân. Hóa ra người đó khi nãy đã đỡ cho Hoa Công Tử hết sáu đạo huyết phù. Đừng nói là phàm nhân không tu tập nội công, ngay cả tu chân giả đối với hồn phách còn phải tuyệt đối bảo hộ, thế mà nam nhân kia cùng lúc hứng chịu tới sáu đạo huyết phù. Giang Đông nhìn qua liền biết là phàm nhân, thủ ấn xoay chuyển lập tức thiêu hủy bốn mươi ba đạo huyết phù còn lại. Hắn định phi thân qua đó xem tình hình thế nào, Hoa Công Tử thoáng cái phất lên tà áo đỏ. Tưởng đâu cả hai đều chạy đến một nơi xa, nhưng sau đó lại hiện ra ở trước nhà, bên cạnh còn có Ngự Linh Quân. Hoa Công Tử ánh mắt nhìn Ngự Linh Quân, không hỏi cũng biết là hận thù quyết liệt. Nhưng nhất thời cả hai đều không còn động thủ.

Ngự Linh Quân:

"Cứ ở đây. Chăm sóc hắn trước đã."

Hoa Công Tử ôm nam nhân kia vào lòng, cảm thấy tay chân hắn có một chút cử động, lo lắng hỏi:

"Dã Nhi! Ngươi không sao chứ?"

Nhìn tình cảnh này không hiểu sao lại khiến Giang Đông cảm thấy chướng mắt. Hỏi như vậy chi bằng chửi thẳng vào mặt kẻ gây ra thương tích đó còn hơn. Linh hồn bị sáu đạo huyết phù đánh tan hết sáu phách, chỉ còn lại một phách thử hỏi còn sống được mấy phần? Đối với loại tình tiết kiểu này Giang Đông không phải chưa từng thấy qua. Đám người kia nhất định đang xem hắn như tội đồ, cố sát người vô tội, hơn nữa lại còn là phàm nhân. Giang Đông nhìn Ngự Linh Quân lông mày đều cau lại, ngẩng mặt về phía hắn, nghĩ thầm:

"Phàm nhân thì đã sao? Có quan hệ với tà yêu cũng không thể là hạng tốt lành gì. Ngươi có giỏi thì mở miệng mắng ta, cứ nhìn nhìn như vậy rốt cuộc là muốn làm gì? Còn ta đây nhìn ngươi tâm tình cũng không có chút nào vui vẻ."

Giang Đông không ngờ mình chỉ nói thầm mà Ngự Linh Quân lại phản ứng thật, bắt đầu bước về phía mình. Giang Đông bị áp sát cả người như hóa đá, miệng lắp bắp nói không thành lời:

"Ngươi, cái gì, làm sao, tóc của ta?"

Ngự Linh Quân đưa lên một ngón tay, vuốt lại mấy sợi tóc mai hai bên cho Giang Đông, sau đó không nói gì mà lẳng lặng đi vào nhà.

Căn nhà vì phải chứa tới bốn người nên bây giờ trông vô cùng chật hẹp. Nhà chỉ có một gian, cũng chỉ có đúng một phòng, chính giữa có một cái bàn, Ngự Linh Quân và Giang Đông hai người ngồi hai bên. Cách vài bước là một cái giường, kích thước vừa đủ cho hai người nằm. Hoa Công Tử ngồi bên cạnh giường, đỡ Dã Nhi nằm xuống. Trong lúc Hoa Công Tử bắt mạch cho Dã Nhi, Giang Đông quan sát thì ngạc nhiên trong lòng. Lúc này nhìn kỹ mới thấy Dã Nhi kia tướng mạo rất tốt, phải nói là rất rất tốt, vạn người chỉ có một. Dã Nhi không mặc áo, bên dưới chỉ mặc quần trắng rộng thùng thình, chất vải thô cứng nhìn vào càng trở nên to lớn. Tuy nhiên vẫn không thể lấn át được dáng dấp cường đại sung mãn của Dã Nhi kia. Giang Đông càng kinh ngạc khi đi tới gần y quan sát. Dã Nhi này vừa hứng chịu sáu đạo huyết phù của hắn, còn tưởng sáu phách đã bị mất đi, nhẹ thì bất tỉnh mấy ngày, nặng thì cả đời dần trở nên ngây ngốc, thế mà bây giờ hồn phách vẫn không hề suy suyển, xem ra vẫn chưa mất đi phách nào. Sáu đạo huyết phù của Giang Đông cuối cùng chỉ có thể khiến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net