Chương 29: Việt giới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Di hôm nay thức dậy từ rất sớm. Hắn ở trước ở cổng đang cố gắng thuyết phục ca ca Thẩm Dư, bên cạnh còn có ba vị Đô thống mới tới từ các vùng lân cận.

"Đệ thật sự không muốn đi. Lục Thụ Phàm thương thế còn chưa khỏi hẳn, cũng cần có người để ý đến hắn. Hơn nữa việc lần này đến Ngự Linh Cung rất hệ trọng, đệ đi theo chỉ làm vướng bận huynh cùng các vị Đô thống đây. Tốt hơn thì vẫn nên ở nhà."

Lục Thụ Phàm hôm nay không được Thẩm Di đánh thức nên xuất hiện hơi muộn. Vừa lúc đi tới thì nghe huynh đệ họ Thẩm dường như đang có vấn đề gì đó.

Thẩm Dư gằn giọng, nhìn đệ đệ hỏi lại lần nữa:

"Đệ, thật sự, không muốn đi cùng ta?"

Ở trước mặt các vị Đô thống khác Thẩm Dư không muốn làm rắc rối thêm chuyện này. Hỏi năm lần bảy lượt đệ đệ hắn vẫn kiên quyết không đi, cuối cùng đành thuận theo. Lục Thụ Phàm từ sau bước tới. Đôi lông mày thanh mảnh như song kiếm, trước khi mở miệng nói thì có chút nhướng lên:

"Nô tài hôm nay cũng xin cáo biệt. Đa tạ Thẩm Đô thống cùng Thẩm nhị công tử mấy hôm nay cho nô tài tá túc, lại còn giúp nô tài trị thương. Biệt đãi này không thể nào quên được."

Thẩm Di nghe vậy thì đảo mắt mấy vòng. Hắn biết rõ Lục Thụ Phàm muốn rời phủ là để đi tìm Ngự Linh Quân. Trái lại với vẻ lo lắng của Thẩm Di thì Thẩm Dư lại mừng vui ra mặt, những sau đó vẫn làm như quan tâm, nói:

"Ngươi chưa khỏe cứ ở lại phủ nghỉ ngơi. Thẩm Di đệ đệ ta lại rất biết cách chăm sóc cho người khác."

Thẩm Di đang lo lắng không biết phải làm sao, đột nhiên bị ca ca nhắc tới, trong lòng chỉ muốn hét lên thật to. Nhưng lúc này lại không có đủ bằng chứng vạch mặt tên phản phúc Lục Thụ Phàm kia, càng không muốn bứt dây động rừng, đằng sau Lục Thụ Phàm còn có một nhân vật khác nữa.

Đợi nhóm Thẩm Dư đi rồi, Thẩm Di lập tức theo hướng của Lục Thụ Phàm đuổi theo. Vừa chạy trên đường vừa suy nghĩ ra một cái cớ gì đó để khi gặp Lục Thụ Phàm thì không bị nghi ngờ.

Thẩm Di đuổi theo một lúc cuối cùng nhìn thấy một dáng lưng quen thuộc. Hắn mở miệng định gọi nhưng sau đó lại thôi. Sau đó giả vờ lẩn thẩn đi lướt qua Lục Thụ Phàm giống như vô tình. Lục Thụ Phàm nhìn thấy Thẩm Di thì có hơi ngạc nhiên, liền gọi:

"Thẩm nhị công tử!"

Thẩm Di cũng làm như ngạc nhiên, quay lại:

"Phàm ca ca, ngươi cũng đi hướng này sao?"

Lục Thụ Phàm nhoẻn lên một nụ cười, tuy nhiên hai quầng mắt đều tối sầm rất quái dị, sau đó nói:

"Nô tài đi tìm người quen ở gần đây. Còn Thẩm nhị công tử chẳng hay đi đâu?"

Thẩm Di làm ra vẻ lo lắng, nói:

"Ca ca ta đi Ngự Linh Cung điều tra. Ta nghĩ mình cũng nên giúp huynh ấy đi tìm Ngự Linh Quân bẩm báo tình hình. Chỉ là ta không chắc có thể tìm được ngài ấy."

Lục Thụ Phàm hai mắt lại biến thành trong veo, lúc này nhìn Thẩm Di vẻ lẳng lơ khác thường.

"Thẩm nhị công tử không phải nói Ngự Linh Quân đi Phiên An Trấn sao? Hay là nô tài cùng người đi tìm ngài ấy?"

Thẩm Di nghe giọng điệu đó liền cảnh giác đề phòng, chỉ sợ Lục Thụ Phàm đang bắt đầu nghi ngờ. Quả đúng là như thế. Lục Thụ Phàm không chờ Thẩm Di trả lời liền rất nhanh nói tiếp:

"Nô tài vẫn đang tìm người quen ở đây. Hắn ta đạo hành không tồi. Trên đường đi nếu có kẻ nào quấy phá, Thẩm nhị công tử có thể sai hắn đi đối phó. Người thấy thế nào?"

Lục Thụ Phàm chính là muốn dùng Phổ Huyền hù dọa, nếu yếu bóng vía có khi lại tự mình mà thoái lui. Thẩm Di lúc này vẫn phải bình tĩnh gật đầu.

"Tốt! Chúng ta đi tìm người đó rồi cùng nhau lên đường."

Cả hai sau đó tới trước một quán trọ. Lục Thụ Phàm chưa vội bước vào, một lần nữa quay sang nói với Thẩm Di:

"Người bạn này của ta là một cao tăng. Nhưng Thẩm nhị công tử đừng vội lo lắng. Hắn và Liên Hoa Tự tuyệt không hề dính liếu. Vị cao tăng này vừa hay lại đến từ Phiên An Trấn. Có hắn đi cùng chúng ta lại càng yên tâm hơn. Thẩm nhị công tử thấy không có vấn đề gì chứ?"

Thẩm Di nhìn bộ dạng mềm mỏng của Lục Thụ Phàm bây giờ lại không thấy có chút quyến rũ nào, chỉ thấy nơi xương tủy truyền lên cơn chấn động. Thế nhưng sau đó cũng diễn ra một nét cười:

"Chúng ta vào thôi. Có vị cao tăng đó đi cùng đến Phiên An sẽ lại càng thuận lợi."

Thẩm Di định bước qua bậc cửa nhà trọ thì Lục Thụ Phàm đột nhiên chặn lại.

"Không phiền Thẩm nhị công tử. Ngươi cứ chờ ở đây, nô tài lên lầu gọi hắn rồi chúng ta liền đi."

Thẩm Di đứng bên ngoài nhà trọ cứ đi tới đi lui. Nghĩ đến tên cao thủ bên cạnh Lục Thụ Phàm trong lòng càng lo lắng. Có tên đó đi theo sau này muốn trốn thoát lại càng thêm phức tạp. Thẩm Di bất giác lại nhớ tới ca ca mình. Từ nãy giờ cứ phải nghe Lục Thụ Phàm liên tục nói dối đến phát run. Cứ nói tên hòa thượng kia đến từ Phiên An Trấn thì bảo hắn liền tin? Hôm trước mới nói mấy hòa thượng Liên Hoa Tự san bằng Ngự Linh Cung, hôm nay lại nói có cao tăng từ Phiên An Trấn là bằng hữu? Thẩm Di vừa thấy tức cười vì mấy lí lẽ ngu ngốc đó, lại vừa trách mình không có cách nào báo cho Thẩm Dư biết.

Lục Thụ Phàm từ trong nhà trọ bước ra, theo sau là một hòa thượng thân cao hơn hắn một cái đầu. Thẩm Di cung tay hành lễ với Phổ Huyền, cũng là để thăm dò thực lực của đối phương. Lục Thụ Phàm cũng như Phổ Huyền đều không thể thấy huyền cơ nơi chiếc vòng đeo tay của Thẩm Di. Vì khoảng cách khá gần nên Thẩm Di có thể lập tức nhận ra đối phương đạo hạnh rất cao cường, thậm chí là Thẩm Dư ca ca hắn hay các vị Đô thống khác đều tuyệt đối không phải đối thủ. Ứng Linh Xuyến trên cổ tay Thẩm Di hiện giờ siết rất chặt. Đây chính là pháp bảo mà mẫu thân của Thẩm Di để lại. Ứng Linh Xuyến trong một phạm vi đủ gần có thể tương tác với linh lực của đối thủ. Linh lực càng mạnh thì vòng tay siết càng chặt, từ đó giúp chủ nhân có sự chuẩn bị đề phòng.

Lục Thụ Phàm nhìn sắc mặt Thẩm Di thì khoái trá ra mặt. Thẩm Di quả thật đã bị khí thế của Phổ Huyền dội kinh hãi lên người.

Lục Thù Phàm mỉm cười, hơi nghiêng đầu nói với Thẩm Di:

"Chúng ta đi thôi."

Thẩm Di biết mình không còn đường thoái lui. Phóng lao phải theo lao, ánh mắt cười tươi cùng thuận ý đáp lại.

Ở phía Thẩm Dư cùng các Đô thống khác sau gần một ngày ngự kiếm phi không, hiện giờ mọi người vừa tới được cổng bắc Ngự Linh Cung. Mấy người này năm xưa được Ngự Linh Quân thu nhận chẳng qua đều là nhờ có chút linh lực phù chú. Còn đối với các loại pháp bảo khác hay ngự kiếm phi không đều không thật sự thông thạo. Nếu là Ngự Linh Quân ngự song luân Nguyệt Vũ, khoảng cách từ Biên Trấn tới Ngự Linh Cung chỉ mất không quá một canh giờ.

Mọi người càng tiến gần cổng Bắc càng trở nên kinh ngạc. Lục Thụ Phàm quả thật nói không sai. Từ ngoài cổng đã thấy rất nhiều xác hung thi bị cắt xẻ tơi tả. Thẩm Dư cùng các Đô thống bắt đầu tiến vào trong.

Ngự Linh Cung im ắng khác thường. Bầu trời thỉnh thoảng hiện ra vài đạo hào quang màu tím nhạt. Càng tiến vào trong càng thấy nhiều xác người. Xác hung thi còn nhiều hơn gấp bội. Không ai tưởng tượng nổi kẻ nào lá gan to bằng trời, hơn nữa thực lực lại đáng sợ như vậy. Hàng trăm hung thi đều bị tiêu diệt sạch không sót lại một tên. Mọi người sau đó vội vã chạy tới Ngự An Điện. Mặc dù cả nhóm không ai nói ra, nhưng đều ngầm hiểu đây là chỉ là một bước kiểm tra thừa thãi. Ngự Linh Quân hiện giờ không thể nào có mặt ở đó. Tuy nhiên vẫn muốn xem những kẻ kia rốt cuộc lợi hại tới mức nào. Thuộc hạ Ngự Linh Cung ai nấy đều biết, Ngự An Điện là cấm địa tối cao, ngoại trừ Ngự Linh Quân thì không ai được phép ra vào. Ngự An Điện ngoài là nơi Ngự Linh Quân bế quan luyện công, còn để chứa rất nhiều pháp bảo và kì trân cổ dị. Ngự An Điện bí mật và an toàn như vậy là bởi xung quanh được bảo vệ bởi một hàng rào hung thi và hung linh hùng hậu, lại thêm trên nóc điện có thiên lôi vô cùng đáng sợ. Nếu không phải là Ngự Linh Quân, người ngoài một khi bước vào trong đều không thể toàn thây trở về.

Thẩm Dư cùng các Đô thống ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Xem ra mấy tên hòa thượng Liên Hoa Tự thật sự không có bản lĩnh đó. Ngự An Điện hiện giờ tuy không có hàng rào hung thi canh gác, nhưng mọi người kiểm tra xung quanh xong đều gật đầu bảo nhau không tìm thấy vấn đề gì khác thường.

Ba vị Đô thống đứng trước phía Thẩm Dư đều đồng loạt nhất trí, lập tức tiến tới Liên Hoa Tự san bằng.

Thẩm Dư tuy nhỏ tuổi nhất trong các Đô thống nhưng lúc này lại không vội manh động. Hắn nhìn khắp nơi trên mặt đất, tuy nhiên vẫn chưa thấy dấu hiệu gì chứng tỏ người của Liên Hoa Tự đã tới đây. Tuy nhiên có thể nhận thấy một điểm khác biệt khá rõ. Kẻ tấn công Ngự Linh Cung khi ra tay với các cung nữ, nô tài lại rất khác so với các hung thi. Vết thương trên người các cung nữ, nô tài nhìn chung rất hỗn loạn, không thể phân định được là chiêu thức của gia phái nào. Các cung nữ nô tài trong cung hầu hết đều là người thường, tu tập linh lực không có hoặc ở mức rất thấp. Vậy mà kẻ kia lại dường như rất vất vả mới giết được bọn họ. Có thể khẳng định thực lực của kẻ đó thật sự rất kém. Tuy nhiên hung thi thì hoàn toàn khác hẳn. Những hung thi này đều do Ngự Linh Quân chế luyện, ngoại công đã đạt tới mức cường ngạnh siêu phàm, thậm chí một cao thủ thông thường cũng phải rất vất vả mới có thể đối phó. Vậy mà đám hung thi này cơ thể đều không có nhiều xay xát, có lẽ còn chưa kịp giao chiến đã bị đối phương cắt lìa hết tứ chi.

Sau khi nghe Thẩm Dư phân tích, ba vị Đô thống kia cũng có chút đồng tình. Tuy nhiên nhìn cảnh tượng này đều không khỏi xót xa. Uy nghi của Ngự Linh Cung mười mấy năm qua lần đầu tiên bị xem thường như vậy. Một trong ba Đô thống bất ngờ nhắc lại chuyện xưa:

"Ta còn nhớ năm đó quả thật cùng Ngự Linh Quân tiến đánh Liên Hoa Tự. Tuy nhiên Ngự Linh Quân sau đó lại quyết định tha cho bọn chúng. Không ngờ hôm nay lại được báo đáp thế này. Ta hôm nay nếu không san bằng được Liên Hoa Tự, nguyện lấy cái chết tạ tội với Ngự Linh Quân."

Ba vị Đô thống kia nghe vậy liền hô lên "Phải, phải". Thẩm Dư thấy bọn họ phẫn nộ như vậy cũng không dám ngăn cản. Cả bọn vừa quay đi thì từ trong Ngự An Điện chợt phát ra tiếng nói. Ai nấy kinh ngạc đồng loạt quay lại nhìn. Người đang bước ra tướng đi hơi kì quặc, mặt mũi tay chân đều trắng bệch, chỉ có bờ môi là có chút sắc hồng. Khi kẻ đó tiến đến gần các Đô thống mới giật mình nhận ra. Bọn họ trước đây từng nghe qua ở Ngự Linh Cung có một ngụy hung thi, thi biến chưa hoàn thành, không hẳn là xác chết nhưng lại không còn sống, chính là Dương Trạch Vũ. Dương Trạch Vũ trước giờ vẫn được Ngự Linh Quân dặn dò chỉ cần ở trong cung, thích làm gì thì làm, những chuyện khác đã có các hung thi khác lo liệu, không cần hắn động tay, hơn nữa nếu có nguy biến thì bản thân tự tìm nơi ẩn náu.

Thẩm Dư trước đây từng vài lần chạm mặt Dương Trạch Vũ, bây giờ tiến lên hỏi:

"Ngươi... không sao chứ?"

Thẩm Dư hỏi xong liền cảm thấy gượng gạo. Hỏi thăm một hung thi là một việc khá kì quặc.

Dương Trạch Vũ tiếng nói lẫn trong tiếng gió đồng thời cùng cất lên:

"Không sao. Đây, có thứ này..."

Cánh tay khô đét của Dương Trạch Vũ đưa ra một mảnh vải. Thẩm Dư đón lấy rồi đưa cho ba Đô thống kia cùng xem.

Một vị Đô thống vừa nhìn thấy mảnh vải liền lên tiếng khẳng định:

"Chính là tăng bào."

Thẩm Dư xem xong cũng không thể nói gì khác. Chất vải và màu sắc của mảnh vải kia vốn rất hay dùng làm phẩm phục tăng bào, trên mảnh vải còn có một nửa của chữ "Liên", nhìn vào vẫn có thể đoán được. Hơn nữa trước khi đến đây mọi người đều nghe Lục Thụ Phàm khẳng định chính là Liên Hoa Tự gây ra. Bây giờ vừa nhìn thấy tang chứng liền nghĩ đến Liên Hoa Tự.

Mọi người ném tăng bào định lập tức lên đường, nhưng Thẩm Dư ở phía sau vẫn nán lại cùng với Dương Trạch Vũ:

"Ngươi nhìn thấy gì? Có bao nhiêu người?"

Dương Trạch Vũ cố gắng nhớ lại.

"Hai. Một áo đen, một áo đỏ. Tên áo đen ném lại mảnh vải đó, là của một tên hòa thượng."

Không nghi ngờ gì nữa, các Đô thống tức tốc lên đường.

Ở Ngự Linh Cung chỉ còn lại một mình Dương Trạch Vũ. Suốt mấy ngày sau từ sáng tới tối cứ đi gom mấy cái xác rồi chất thành một đống.

Cùng lúc đó ở Biên Trấn, ba người Lục Thụ Phàm, Phổ Huyền, Thẩm Di đang đi ngang một tửu lầu tấp nập. Lục Thụ Phàm nhìn lên bảng hiệu thấy ba chữ đề "Tĩnh Dạ Lầu". Lúc này lại nảy ra một ý, quay lại nói với hai người kia:

"Trời sắp tối rồi. Chúng ta vào quán này ăn chút gì rồi ngủ lại một đêm. Sáng mai lại đi tiếp. Dù gì cũng sắp ra khỏi Biên Trấn rồi."

Phổ Huyền một thân thẳng tắp, hai mắt trước sau vẫn chỉ nhìn thẳng, không rõ là tửu lầu kia có đặt vào trong mắt hắn hay không? Thẩm Di tới giờ này cũng thấy vô cùng đói bụng. Hắn từ nhỏ đến giờ dù sống ở Biên Trấn, nhưng gia quy Thẩm phủ rất nghiêm, lại thêm ca ca hắn hầu như không cho hắn ra ngoài. Đối với mấy thứ phong lưu hưởng lạc hầu như đều không biết. Nhìn tửu lầu tầng cao rực rỡ, lại ngửi thấy mùi thức ăn quyến rũ đu đưa, Thẩm Di không suy nghĩ gì nữa liền nhanh chóng gật đầu.

Ba người vừa tiến vào trong liền có ba tiểu cô nương thướt tha như vải lụa sà tới.

"Ba vị công tử xin mời vào. Tĩnh Dạ Lầu của bọn muội thứ gì cũng có. Đêm nay còn dài, ăn chơi thế nào cũng chiều lòng ba vị."

Tĩnh Dạ tú bà từ xa tiến lại, nhìn thấy ba vị khách mới tới tướng mạo đều xuất chúng, nhất là vị công tử nhỏ tuổi kia, nhìn y phục gấm hoa liền biết là con nhà quyền thế, lại thêm vị công tử áo đen mục thanh mày tú, nếu đặt bên cạnh thêm vài tiểu cô nương thì chính là một bức họa xuân tình. Tuy nhiên vị cao tăng đi bên cạnh lại khiến tú bà có hơi bối rối. Dáng vẻ thoát tục nhưng lại khiến người ta nhìn say đắm không thể thoát ra được. Tuy nhiên tóm gọn lại là ngửi thấy mùi tiền.

Tĩnh Dạ tú bà mời mọi người ngồi xuống một bàn, sau đó ra đứng phía sau, hai tay quàng lên vai Lục Thụ Phàm và Phổ Huyền, giọng điệu lả lơi, căn dặn mấy kĩ nữ bên cạnh:

"Hầu hạ ba vị công tử đây thật tốt. Ta đi xuống bếp căn dặn thức ăn, cũng dọn sẵn ba phòng trên lầu. Đêm nay nhất định không làm ba vị công tử đây thất vọng."

Tĩnh Dạ tú bà nói xong liền phất khăn uốn lượn, toàn thân giống như rắn trườn lướt vào bên trong. Lục Thụ Phàm sau một lúc ngả ngớn với mấy tiểu mỹ nhân, không thèm để ý Phổ Huyền ở bên cạnh từ sớm đã biến thành tảng đá, Thẩm Di ngồi đối diện cũng há hốc kinh ngạc.

Lục Thụ Phàm đột nhiên đứng dậy, nói với Thẩm Di:

"Thẩm nhị công tử ở đây chờ nô tài. Nô tài vào căn dặn sắp xếp chỗ nghỉ ngơi."

Hắn nói xong liền rất nhanh biến mất. Từ trong đám người nồng nặc mùi tửu sắc cuối cùng tìm thấy Tĩnh Dạ tú bà, hai người kéo nhau ra một chỗ ít tiếng ồn, Lục Thụ Phàm bắt đầu dặn dò:

"Tên hòa thượng lúc nãy, đêm nay không cần cô nương nào hầu hạ. Phòng của ta cũng vậy. Còn vị tiểu công tử kia, tùy bà. Có điều, sáng sớm mai, trước khi tên hòa thượng kia tỉnh dậy, gọi cho ta ba vị cô nương vào phòng hắn. Ngươi hiểu ý ta?"

Tĩnh Dạ tú bà hành nghề đã hơn ba mươi năm. Đối với loại tình huống dàn cảnh kiểu này đều đã quá quen thuộc. Sau khi nhận lấy một túi bạc nặng trĩu, Tĩnh Dạ tú bà cúi người nói với Lục Thụ Phàm:

"Đai nhân yên tâm! Tất cả sẽ lo liệu chu toàn."

Lục Thụ Phàm quay trở lại bàn, ngồi giữa dàn kĩ nữ nhưng tâm điểm chú ý vẫn là nét mặt của Phổ Huyền. Thẩm Dư ăn xong liền nói muốn về phòng nghỉ ngơi. Lục Thụ Phàm thấy hắn không có hứng thú như vậy nên cũng không ép nữa. Thẩm Di vừa bước lên lầu vừa liếc mắt mắng thầm:

"Cái thể loại nô tài gì đây? Người của Ngự Linh Cung mà có được đức hạnh kiểu đó sao? Thà nói con bò có răng ta còn tin được một chút."

Lục Thụ Phàm thịt no rượu say, mỹ nữ ở bên cạnh vẫn không ngừng rót rượu. Phổ Huyền ngồi bên cạnh từ nãy giờ một chiếc đũa cũng chưa từng chạm tới. Lục Thụ Phàm nhìn hắn lại có chút đề cao. Cao tăng đắc đạo quả thật có khác. Ngồi giữa chốn phàm tục như vậy mà tinh thần một chút cũng không hề lung lay. So mới mấy vị cao tăng ngày ngày tránh né trong chùa, đạo hạnh của Phổ Huyền mới thật sự đáng ngưỡng mộ.

Ban đầu chính là Lục Thụ Phàm muốn dẫn dụ Phổ Huyền phá giới, triệt cho hắn không còn đường trở về Liên Hoa Tự, từ nay có thể toàn tâm toàn ý đi theo mình. Nhưng rốt cuộc bây giờ chỉ có Lục Thụ Phàm là thất điên bát đảo, trước mắt hiện ra tới ba bốn Phổ Huyền. Lục Thụ Phàm uống cạn ly rượu trong tay rồi trở chứng hất đẩy mấy kĩ nữ xung quanh đuổi đi. Trên bàn bây giờ chỉ còn lại hắn và Phổ Huyền. Lục Thụ Phàm rót xuống một ly rượu, đưa lên trước mặt Phổ Huyền, cả người nghiêng ngả tựa vào vài Phổ Huyền, giọng lè nhè nói:

"Phổ Huyền ơi, Phổ Huyền à. Chúng ta đi với nhau đã bao lâu rồi nhỉ? Ta rất vui vì có ngươi ở bên cạnh. Cuộc sống này của ta nếu không có ngươi thì có thể là ai đây? Ha ha ha. Không có ai hết! Phổ Huyền, ta rất buồn. Ngươi nói sẽ ở bên cạnh giúp ta tìm tỷ tỷ. Xem ra bây giờ ta chỉ có chết đi mới có thể gặp được tỷ ấy thôi. Ngươi nói xem, ngươi làm sao giúp ta đây?"

Phổ Huyền bất ngờ giật ly rượu trên tay Lục Thụ Phàm, mặt ngẩng lên rồi một hơi uống cạn. Lục Thụ Phàm úp mặt vào ngực Phổ Huyền, bàn tay cũng giơ lên tìm đường luồn vào trong ngực đối phương, nói:

"Ngươi đó, lúc nào cũng ức hiếp ta. Bây giờ uống rượu cũng muốn giành với ta. Ngươi không sợ Phổ Diệu đại sư hay sao? Người ở Liên Họa Tự nhất định đang rất nhớ ngươi. Còn ta, ta cũng nhớ."

Lục Thụ Phàm nói xong thì gục mặt ngủ thiếp. Phổ Huyền chỉ mới uống một ly mà sắc diện đỏ bừng. Vai trần bên trái cũng toàn bộ ửng đỏ. Tuy nhiên cơ thể vẫn bước đi vững vàng. Phổ Huyền chỉ với cánh tay trái vẫn có thể dễ dàng nâng cả người Lục Thụ Phàm lên. Sau đó đứng lùi lại một bước, rồi bất ngờ tung lên một cước. Mặt bàn cùng rất nhiều đồ ăn trên đó bị hất lên không trung nhìn vô cùng đẹp mắt. Phổ Huyền vác Lục Thụ Phàm trên vai, thân thủ rất nhanh đã đưa hắn lên lầu, ngay sau đó đống chén dĩa cùng chiếc bàn bên dưới mới đồng loạt rơi xuống. Tĩnh Dạ Lầu được một phen hoảng loạn.

Mấy kĩ nữ trên lầu nhìn thấy Phổ Huyền từ xa đều run rẩy nín thin. Sau khi chỉ phòng cho hắn liền kéo nhau chạy trốn. Cả đêm hôm đó không ai dám bén mảng tới nữa.

Phổ Huyền đóng kín cửa rồi ném Lục Thụ Phàm lên giường. Sau đó chậm rãi đi tới ghế ngồi xuống. Lúc hai tay vừa đặt lên bàn thì bất ngờ đổ gục.

Lục Thụ Phàm tuy uống rất nhiều nhưng cơ thể lại có khả năng giải rượu rất nhanh. Hắn ngủ chưa bao lây thì ngọ ngoạy thức dậy. Lúc này quay qua liền thấy Phổ Huyền đang ngủ gục trên bàn.

Phổ Huyền sau đó được Lục Thụ Phàm đỡ lên giường nằm, hai mắt vẫn nhắm chặt dường như ngủ rất ngon. Lục Thụ Phàm dìu Phổ Huyền xong cả người đều ê nhức. Trong lúc tiếp xúc lại càng cảm nhận được cơ thể tên hòa thượng này không khác gì thiết thạch. Hắn bây giờ ngôi bên cạnh giường, nhìn Phổ Huyền ngủ, lần đầu tiên mới cảm thấy sự dịu dàng ở Phổ Huyền. Ánh mắt Lục Thụ Phàm đặt lên môi Phổ Huyền rồi bắt đầu dịch chuyển xuống vai. Hắn nhìn một lúc thì không nhịn được cười, nói nhỏ:

"Ngươi mở miệng đều nói không muốn phạm giới. Thế bản thân ngươi làm cho người khác muốn phạm giới vì ngươi thì có cho là tạo nghiệp không đây?"

Lục Thụ Phàm trong người vẫn còn chút men rượu. Lúc này ở gần Phổ Huyền lại ngửi thấy mùi rượu từ cơ thể hắn bốc ra, bản thân không hiểu sao dần muốn say trở lại. Cơ thể Phổ Huyền vẫn không ngừng ửng đỏ. Lục Thụ Phàm vừa chạm vào phần vai trần của Phổ Huyền thì giật mình rút tay về.

"Tên Phổ Huyền này sao lại nóng như vậy? Không lẽ sốt rồi? Ngươi chỉ mới uống một ly đã thành ra bộ dạng này? Ta không phải đã nói rồi sao? Cứ va chạm, cứ thử thì mới có kinh nghiệm. Rượu cũng vậy. Các ngươi cứ sợ nó mà tránh né thì biết khi nào mới vượt qua sự cám dỗ của nó được?"

Lục Thụ Phạm sờ lên trán Phổ Huyền đo nhiệt lần nữa, cảm thấy nếu hắn ta cứ tiếp tục duy trì cỗ nhiệt lớn như vậy, nội đan sớm muộn không chịu được nữa sẽ vỡ ra bùng phát, tẩu hỏa nhập ma cũng không còn cách xa. Bây giờ phải tìm cách hạ sốt càng nhanh càng tốt. Lục Thụ Phàm bắt đầu cởi áo Phổ Huyền. Sau đó lấy khăn ấm lau mình cho hắn. Lục Thụ Phàm càng lau càng không biết là Phổ Huyền say hay bản thân mình đang say. Tim đập dồn dập như

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net