Chương 31: Liên nhục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bát Nhã Kim Cang là Phật thư hàng ma tông truyền của Liên Hoa Tự. Hơn sáu trăm trước Đức Thế Tôn Phật đạo nhờ vào Bát Nhã Kim Cang mà đạt tới Đại Bi Phật Cảnh, hàng phục được Thiên Ma. Phổ Huyền tuy chỉ mới giác ngộ ở mức trung kỳ trong Bát Nhã Kim Cang, nhưng trận này lập ra uy lực cũng không thể xem thường.

Lục Thụ Phàm từ trong miếu Thành Hoàng bước ra. Toàn thân như con mèo ưỡn ẹo mới ngủ dậy, tiếp nhận lấy bầu không khí trong lành. Hai mắt sau đó mới nhìn rõ phía trước, ở đó có Phổ Huyền đang bận rộn lập trận, liền đi tới hỏi:

"Đây là Bát Nhã Kim Cang của Liên Hoa Tự các ngươi sao? Uy lực như thế nào?"

Phổ Huyền vừa khuân về mấy tảng đá lớn nhỏ khác nhau. Sau đó đi tới bốn góc cánh đồng, dùng mấy tảng đá đó dựng lên ở mỗi góc một hình dạng giống như cái tháp nhỏ. Sau cùng đi đến trung tâm, đặt xuống một tảng đá lớn hơn, cũng chính là chỗ để Phổ Huyền tịnh tâm nhập thiền.

Lục Thụ Phàm nhìn Phổ Huyền đi tới đi lui, lại không thèm đả động gì tới mình thì chau mày khó chịu. Nhưng sau đó rất nhanh lại liếc lên cười tà. Lục Thụ Phàm đi tới tảng đá trung tâm, khi gần tới nơi thì cố tình vấp ngã. Hắn ban đầu định diễn một vở liễu yếu đào tơ, ai ngờ mặt đất vốn có nhiều đá sỏi, Lục Thụ Phàm không để ý thành ra ngã đập mặt xuống đất, miệng kêu lên inh ỏi.

Phổ Huyền đang ngồi thiền lúc này cũng phải mở mắt. Sau đó đi xuống đỡ Lục Thụ Phàm đứng lên. Phổ Huyền nhìn mấy đường trầy xướt trên mặt Lục Thụ Phàm thì hừ nhẹ một tiếng, sau đó định quay đi thì bị Lục Thụ Phàm níu lại.

"Ngươi ngồi đây được không? Tảng đá kia nhỏ quá không đủ cho hai chúng ta."

Lục Thụ Phàm thực chất là dùng tay kéo vai áo của Phổ Huyền. Vai áo bên phải bị tuột xuống tới eo. Phổ Huyền không thể làm gì khác cũng đành chịu ngồi xuống, đối diện Lục Thụ Phàm.

Lục Thụ Phàm được nước làm tới. Thấy Phổ Huyền không kéo lại vai áo mà tiếp tục nhập thiền, Lục Thụ Phàm trước ngực như nổi cơn trống giục, lúc này lại nghĩ ra cách trêu chọc Phổ Huyền, liền nằm xuống gác đầu mình lên chân y. Từ bên dưới nhìn thấy vẻ nghiêm túc của Phổ Huyền, nói:

"Ngươi cứ dung túng ta thế này thì biết phải làm sao? À mà ta hỏi vậy thôi, biết ngươi sẽ không trả lời. Ngươi cứ yên tâm thiền định, đừng để ý lời ta nói."

Lục Thụ Phàm nằm một lúc thì gác chân chữ ngũ, bàn chân cố tình nhịp nhịp trước mặt Phổ Huyền, nói tiếp:

"Những khi nghiêm túc nhìn ngươi rất khác, lúc giận dữ cũng rất khác, lúc say rượu lại càng khiến người ta đặc biệt chú ý hơn. Ngươi nói xem, đó rốt cuộc là như thế nào? Có phải là ta để tâm tới ngươi quá nhiều rồi không?"

Phổ Huyền vẫn nhắm mắt thiền định. Lục Thụ Phàm buồn chán không biết làm gì, bèn kéo vạt áo bị xé mất một mảng của Phổ Huyền lên, dùng mấy đầu móng tay cào cào vuốt vuốt. Hai mắt nhìn lên bầu trời trong xanh lại nhớ về hồ sen ở Liên Hoa Tự.

Liên Hoa Tự...

Phổ Huyền cúi người hành lễ với Phổ Diệu đại sư rồi lui ra hậu viên, đi xuống hồ sen định ngâm mình trị thương. Phổ Huyền sau khi đạt được trung kỳ Bát Nhã Kim Cang liền xin sư phụ cho mình xuống núi hàng yêu, cũng là để có cơ hội thi triển Bát Nhã Kim Cang. Mấy ngày sau trở về, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cơ thể cũng mang nhiều thương tích. Phổ Huyền bị sư phụ trách mắng một trận xong thì được chỉ điểm cho xuống hồ sen ngâm mình. Nước trong hồ tích tụ đã qua gần trăm, linh khí của Viêm Hỏa Sơn cũng tích tụ không ít, lại thêm liên hoa trong hồ có tác dụng an thần dưỡng khí, rất tốt cho Phổ Huyền làm nơi trị thương.

Phổ Huyền cởi tăng bào rồi từ từ đi xuống hồ, ngồi xuống một tảng đá, bắt đầu vận công.

Khói trên mặt hồ nhịp nhàng luân chuyển, luồn qua cơ thể Phổ Huyền làm cho tứ chi thật sự được thư thái.

Hậu viên Liên Hoa Tự, ở vách núi bên kia, Lục Thụ Phàm như một con mèo cứ nhảy tới nhảy lui, né tránh mấy bụi cỏ gai từ nãy giờ cứ không ngừng đâm chích lên người hắn. Vừa đi vừa lầm bầm:

"Liên Hoa Tự cái gì chứ? Sao không đổi thành Thiên Châm Tự luôn đi? Nếu liên nhục của các ngươi không có giá thì bổn công tử đây cũng không phải nhọc công như vậy."

(Thiên Châm: hàng ngàn mũi kim)

Lục Thụ Phàm mười mấy năm trước lưu lạc tới Phiên An Trấn. Từ đó ở đây hễ ai sai gì làm đó. Tuy dáng người cáo ráo nhưng cơ thể trời sinh mảnh khảnh, đem so với một vị cô nương cũng khó mà phân biệt được. Lục Thụ Phàm chỉ có thể xin làm mấy công việc nhẹ nhàng, từ phụ quán, rửa bát hay đi trộm vặt trên mấy còn đường đông đúc. Mấy hôm trước hắn đi ngang một hiệu thuốc, nhìn thấy người ta bu đen bu đỏ ở trước cửa, bèn mò tới nghe ngóng thử xem là chuyện gì.

"Ổng chủ, liên nhục có phải quá đắt rồi không?"

(Liên nhục: một vị thuốc, hạt sen)

Lục Thụ Phàm nghe người khách kia cùng chủ tiệm trao đổi giá cả hai mắt liền sáng lên. Sau đó hỏi thăm một lúc mới biết vị thuốc kia không phải loại hạt sen thông thường. Nghe nói ở Viêm Hỏa Sơn hẻo lánh có một ngôi chùa, bên trong có hồ sen quanh năm nghi ngút khói. Hạt sen trong hồ có tác dụng điều dưỡng an thần, trị được bách bệnh, từ trẻ nhỏ cho tới người già đều có thể dùng, có tác dụng đại bổ. Lục Thụ Phàm hỏi han chủ tiệm thuốc đường tới Hỏa Việm Sơn rồi sau đó lên đường.

Liên Hoa Tự quanh năm vắng vẻ, chỉ có vài đệ tử cùng trụ trì Phổ Diệu coi sóc, khách vãng lai đến thắp nhang cũng hầu như không có. Cửa nẻo, hàng rào chỉ làm đơn sơ. Lục Thụ Phàm không tốn công đã vào tới hồ sen. Quả thật như lời đồn, hồ sen lúc nào cũng tràn ngập khói. Lục Thụ Phàm thử nhún tay xuống nước thì giật mình rút lại. Nước trong hồ thật sự rất nóng, tuy không sôi sùng sục nhưng nếu tiếp xúc quá lâu cũng có thể bị bỏng.

Lục Thụ Phàm men theo bờ hồ, xung quanh không có ai nên rất tự nhiên đi lại. Xung quanh hồ có vài bụi trúc vàng dáng ngã cong cong, rũ mình xuống mặt hồ. Lục Thụ Phàm lấy tay nâng cành trúc, khói trước mặt bị lá trúc làm cho tan đi. Lúc này mới nhìn thấy xa xa có mấy cái gương sen nhú lên trong màn khói. Lục Thụ Phàm nhìn mấy lỗ nhỏ khoét chi chít trên gương sen, bên trong lại có mấy hạt tròn tròn như hàng trăm con mắt ẩn hiện chợt cảm thấy rùng mình. Thời điểm này sen chỉ vừa chớm nở. Gần bờ hồ chỉ thấy đều là nụ hoa, ra xa giữa hồ mới có vài gương sen có hạt. Lục Thụ Phàm nhìn ngó xung quanh, bây giờ đang là xế chiều, thiết nghĩ mấy hòa thượng đều đi tụng kinh hết rồi, hơn nữa chỗ này khói tỏa nghi ngút, không sợ bị ai nhìn thấy. Lục Thụ Phàm nhanh chóng cởi bỏ y phục, sau đó chầm chậm bước từng bước xuống hồ. Mấy lớp áo đen cùng trung y đều để lại trên bờ, cơ thể Lục Thụ Phàm trắng mướt như sương, hòa mình vào mấy tầng khói lại càng không thể phân biệt. Càng tiến ra xa thì đáy hồ càng sâu, Lục Thụ Phàm phải liên tục đẩy đẩy tay chân mới không bị chìm. Sen trong hồ mọc um tùm dày đặc, hắn luồn lách một hồi mái tóc cũng ướt hết một nửa, cuối cùng mới ra tới được chỗ có gương sen.

Cùng lúc đó Phổ Huyền đang thiền định trên một mỏm đá ở phía bên kia bờ hồ. Từ lúc Lục Thụ Phàm bước xuống Phổ Huyền đã phát hiện có người đột nhập. Tuy nhiên cơ thể đang bước vào trạng thái cực hạn, linh lực kịch liệt thôi động khắp tứ chi. Nếu bây giờ bị phân tâm hay dừng lại đột ngột thì có nguy cơ sẽ tẩu hỏa nhập ma, hậu quả rất khó lường. Xưa nay Liên Hoa Tự chỉ có Phổ Huyền có căn cơ tu tập linh lực. Hồ sen này cũng chỉ có một mình hắn sử dụng. Phổ Diệu đại sư cũng từng căn dặn các đệ tử khác tuyệt đối không làm phiền Phổ Huyền trong lúc hắn bế quan luyện công.

Tiếng đập nước càng lúc càng dữ dội, sau đó một giọng nói rất lạ truyền đến tai Phổ Huyền:

"Cứu, cứu, cứu!"

Lục Thụ Phàm tiến tới giữa hồ thì không rõ thế nào lại bị thân sen quấn vào chân. Hắn nhất thời hoản loạn còn tưởng là bị rắn cắn cứ giẫy giụa không ngừng. Cơ thể quằng quại một lúc thì đột nhiên tê dại. Từ bàn chân đến ngang hông của Lục Thụ Phàm đều cứng ngắt không cách nào cử động. Lục Thụ Phàm chỉ còn hai tay ra sức đập nước, miệng lại bị nước tràn vào nói cũng không thành lời.

Trong đầu Phổ Huyền đang hiện lên vô số những dòng chảy điên cuồng, chính là linh lực trong cơ thể hắn đang có xu hướng hỗn loạn. Đến lúc này hắn thật sự có thể nghe rõ có tiếng người đang cầu cứu. Không còn cách nào khác Phổ Huyền phải tự phong bế linh lực tạm thời, hai mắt vừa mở ra liền nhìn thấy một cánh tay đang giáng xuống đầu mình. Phổ Huyền lập tức lách người né qua. Tuy nhiên bàn tay đó đã cào trúng ngực hắn một nhát. Người này móng tay rất nhọn, chỉ mới cào một nhát liền để lại trên ngực Phổ Huyền ba lằn máu. Phổ Huyền nhìn thấy kẻ đột nhập sắp chìm định đưa tay kéo lên, ngay lúc đó trong cơ thể hắn chợt bốc lên một luồng khí nóng rực. Phổ Huyền còn chưa kịp đứng lên thì lại bị người kia kéo xuống. Trước mắt Phổ Huyền toàn bộ trời đất đều bị che kín bởi một mạng tơ máu.

Lục Thụ Phàm đang thất điên bát đảo dưới nước thì mừng rỡ vớ được một khúc cây cứng chắc. Sau đó bám vào khúc cây này rồi trèo lên trên nằm. Lục Thụ Phàm cả người nằm ngửa, thở hổn hển như chết đuối hồi dương. Một lúc sau lại cảm giác khúc cây mình đang nằm không hoàn toàn cứng chắc, có chỗ cảm thấy trơn láng, đàn hồi. Hắn đưa tay xuống sờ sờ một hồi thì hoảng hồn nhận ra bên dưới chính là một thân thể người. Cơ thể người này cực đại cường ngạnh, so với dáng vóc mỏng manh của Lục Thụ Phàm tuy có giống nhau ở các bộ phận nhưng về kích thước thì khác xa một trời một vực.

Lục Thụ Phàm vội vàng trèo lên bờ, nhìn lại trên tay mình vẫn đang cầm vài cành sen, khóe miệng bất giác kéo lên cười rất đẹp. Hắn tìm lại quần áo rồi sau đó chạy ra khỏi tự rất nhanh. Vừa chạy được mấy bước thì đột nhiên dừng lại, tự nói một mình:

"Tên hòa thượng đó có làm sao không đây? Hắn không phải đã bất tỉnh rồi sao? Nhưng mà lỡ như không phải, hắn thức dậy đuổi theo mình thì không được."

Lục Thụ Phàm quạy lại, tìm tăng bào của Phổ Huyền rồi sau đó cầm theo chạy đi. Chạy được một đoạn thì đem tăng bào giấu vào một bụi cây. Phổ Huyền có tỉnh dậy không có quần áo cũng không thể đuổi theo hắn. Xuống gần đến chân núi Lục Thụ Phàm mới mặc lại y phục của mình, vui vui vẻ vẻ nhảy chân sáo quay trở về Phiên An Trấn.

Chủ tiệm nhìn thấy túi hạt sen Lục Thụ Phàm vừa đưa tới, hai mắt sáng rỡ liền tưa tay tóm lấy, nhưng rất nhanh liền bị Lục Thụ Phàm chặn lại:

"Ông chủ, không vội! Ta với trụ trì Liên Hoa Tự hóa ra trước đây có một chút thâm tình, không ngờ người ấy bây giờ lại trở thành trụ trì Liên Hoa Tự. Người đối với ta không tiếc gì một chút liên nhục. Sau này hết rồi ngươi cứ gọi ta mang tới là được."

Ông chủ tiệm thuốc vui mừng ra mặt. Trước đây chuyện ông ta nói liên nhục hái ở Liên Hoa Tự chỉ là bịa đặt. Ông ta vốn chỉ biết Viêm Hỏa Sơn có một ngôi chùa hẻo lánh. Định dựa vào đó thêu dệt một chút thần bí, nhờ vậy mà thuốc của mình bán có giá hơn. Ai ngờ Lục Thụ Phàm sau khi nghe mấy chuyện mây gió đó lại tưởng là thật, tìm đến Liên Hoa Tự, lại trùng hợp tìm thấy một hồ sen. Ông chủ tiệm thuốc tuy kinh ngạc nhưng sau đó liền tính toán trong bụng. Cho gã thiếu niên kia một ít tiền, sau này cứ nhờ hắn lên núi hái sen, thần thần bí bí lại tạo ra một vị thuốc quý.

Lục Thụ Phàm đứng tựa lưng tựa vào quầy hàng, tay cầm túi hạt sen cứ thảy lên thảy xuống, nói:

"Hôm qua khách tìm mua liên nhục thật đông. Ông chủ đây chắc là sắp phát tài rồi. Còn tiểu tử ta suốt ngày ở đầu đường xó chợ, thật khổ sở biết bao."

Ổng chủ tiệm nghe giọng điệu Lục Thụ Phàm liền hiểu ý, mắt trái mắt phải liếc nhìn từ sau lưng Lục Thụ Phàm như sắp lọt ra ngoài, nói:

"Không để ngươi thiệt thòi. Đây, cầm lấy. Ngươi không thể kiếm hơn được nữa đâu. Chuyện liên nhục thần dược đại bổ cũng nhờ con ta là đại phu truyền bá. Nếu không phải là tiệm thuốc của ta cũng không ai tin tưởng sử dụng."

Lục Thụ Phàm biết không thể chèn ép chủ quán kia hơn nữa, vả lại số tiền này cũng đủ cho hắn sống được thêm mấy ngày, sau đó mới đồng ý.

Lục Thụ Phàm cầm túi tiền trong tay, chợt nhớ tới tên hòa thượng ở hồ sen hôm qua, dự định ngày mai lại lên núi hái hạt sen một chuyến nữa.

Đường lên Liên Hoa Tự vẫn trùng trùng trắc trở, tuy không có trùng độc hay yêu thú gì đáng kể, nhưng đám cỏ gai mọc dày đặc khắp nơi lại khiến Lục Thụ Phàm không dễ chịu chút nào. Tuy nhiên tính thêm lần lần thì Lục Thụ Phàm có thể khẳng định. Hàng trăm vết đâm chích từ cỏ gai đó, sau khi được ngâm mình xuống hồ sen thì tự nhiên đều khỏi. Lục Thụ Phàm ban đầu còn lo sợ vì mấy vết đâm chích của cỏ gai cứ không ngừng rớm máu, so với bị rắn độc cắn triệu chứng cũng không khác gì nhiều.

Lục Thụ Phàm như cũ lại đung đưa cành trúc. Màn khói tan đi hiện ra mấy cành sen. Nhưng điều khiến Lục Thụ Phàm không ngờ nhất chính là tên hòa thượng kia hôm nay vẫn xuất hiện ở vị trí cũ. Hắn dường như đang nhập thiền tu luyện, vẻ mặt rất tập trung. Lục Thụ Phàm nhìn Phổ Huyền một lúc không hiểu sao cổ họng lại nấc lên cười phì. Hắn cười xong cũng không hiểu mình cười vì chuyện gì, sau đó phải lấy tay bịt miệng rồi tiếp tục quan sát.

"Tên hòa thượng đó không phải biết mình lại đến trộm liên nhục nên ở đây chờ sẵn đó chứ? Có cần keo kiệt như vậy không? Chỉ là mấy thứ hạt sen bình thường, Phật tử các ngươi không lẽ lại hẹp hòi đến vậy?"

Lục Thụ Phàm ngắc ngứ một hồi, cuối cùng không cam tâm trở về tay trắng. Nhân lúc khói tỏa nghi ngút, hắn cứ thế mặc nguyên quần áo, nhẹ nhàng bước xuống hồ, cả người chỉ chừa lại từ lỗ mùi trở lên để thở. Cả người Lục Thụ Phàm như một cành hoa trôi dạt, luồn qua mấy thân sen dần tiến ra giữa hồ. So với lần trước thì lần này cảm thấy thuận lợi hơn hẳn. Trên đường đi không bị chướng ngại vật cản đường.

Lục Thụ Phàm vừa nhẹ nhàng đẩy chân dưới nước vừa ngửa cổ hít thở, đồng thời cũng quan sát xung quanh, phòng hờ tên hòa thượng hôm trước lại bất ngờ xuất hiện. Hắn đang bơi ngửa thì bất thình lình bị dội lại vì hình như vừa đụng phải thứ gì. Lục Thụ Phàm kinh hoảng trợn mắt, đồng thời co người lại định bơi ngược vào bờ. Hai chân vừa dạng ra thì bất ngờ bị một bàn tay từ phía sau kéo ngược trở lại, lực siết trên cổ chân rất mạnh khiến Lục Thụ Phàm không kiềm chế được phải la lên một tiếng "A!". Hắn sau đó không ngừng đạp loạn, nước tung tóe bắn lên đầy trời. Hoa sen cùng lá sen đều bị Lục Thụ Phàm đá bay lên lất phất. Người phía sau vẫn siết chặt cổ chân Lục Thụ Phàm. Lục Thụ Phàm trong cơn kinh hãi, không lẽ chỉ vì vài ba hạt sen mà bị bắt lại, bất chợt liên tưởng đến cảnh mình bị giữ lại ở Liên Hoa Tự, các hòa thường liên tiếp giơ cán dao đến cạo đầu cho mình. Chẳng mấy chốc hiện ra một Lục Thụ Phàm trong tăng bào thoát tục, ngồi trên bồ đoàn niệm kinh Phật âm trầm, bên cạnh là một pho tượng cũng mặc tăng bào, chỉ có điều pho tượng này tướng mạo cường ngạnh, gương mặt lại có chút quen thuộc, chính là tên hòa thượng đã gặp hai hôm trước.

Lục Thụ Phàm vừa đập nước vừa la:

"Thả ta ra, thả ta ra!"

Một tay Phổ Huyền vẫn siết chặt chân của Lục Thụ Phàm, nhưng tay kia lại run lên dường như sắp không giữ nổi thủ ấn nữa. Trên khóe miệng vừa chảy ra một dòng máu. Tuy nhiên hai mắt Phổ Huyền vẫn nhắm chặt suốt từ đầu đến giờ. Có lẽ vẫn chưa biết được dung mạo của kẻ trộm kia.

Lục Thụ Phàm quyết sống quyết chết cũng phải thoát khỏi chỗ này. Cả đời trộm vặt của hắn xưa nay đều trót lọt, không thể để sự việc lần này lưu vết nhơ muôn thuở. Lục Thụ Phàm giằng co một lúc chợt phát hiện cổ chân mình đã thoát ra khỏi bàn tay to lớn của tên hòa thượng kia. Hắn lập tức hụp đầu lặn xuống. Khói trên mặt hồ vẫn cuồn cuộn dâng trào. Lục Thụ Phàm trót lọt lặn tới bờ bên kia, không thấy được bờ bên này đang loang ra một vũng máu lớn.

Lục Thụ Phàm sau đó co chân chạy rất nhanh, trong lúc chạy còn liếc xuống tay mình đang cầm một bó sen với những gương sen nặng trĩu. Vừa xuống tới chân núi thì gục đầu ho sặc sụa. Chạy hơn nửa canh giờ thì y phục cũng dần dần ráo nước, tuy nhiên lúc này lại cảm giác tà áo bên dưới thít vào hai chân rất chặt. Lục Thụ Phàm trố mắt hất tung lên vạt áo, hiển lộ cả đôi chân đều không còn mặc quần.

Biên giới Phiên An Trấn chợt vang lên một tiếng hét. Chỗ này tuy ít người qua lại nhưng thỉnh thoảng vẫn có vài xe hàng cùng bảo tiêu đẩy ngang qua. Bọn họ nhìn thấy Lục Thụ Phàm đang phùng mang trợn má, trong khi bên dưới lại không mặc quần đều bật cười không ngớt. Lục Thụ Phàm thiếu điều muốn đào hố tự chôn, lập tức lao đi cũng không biết là đi về hướng nào. Vừa chạy vừa túm lại tà áo, miệng không ngừng chửi mắng Phổ Huyền:

"Tiểu hòa thượng bỉ ổi vô liêm sỉ! Ta lấy liên nhục của ngươi, ngươi liền lấy của ta cái quần. Cứ chờ xem, ta sớm muộn cũng đào hết hồ sen đó của ngươi, hái tất cả sen ở đó, gặp ngươi ở đâu liền đánh chết ở đó."

...

Phiên An Trấn được mệnh danh là chốn bồng lai khoái lạc. Khắp các nẻo đường đều thấy lất phất hoa bay, vải lụa thơm phức cùng với mùi rượu hòa quyện làm mê đắm lòng người. Số lượng kĩ viện ở đây còn nhiều hơn quán ăn và nhà trọ cộng lại. Các tiểu cô nương không ngừng cất lên giọng nói ngọt ngào. Nhưng không ngờ giữa mấy câu mời chào quen thuộc chợt truyền tới một tiếng gọi: "Đại sư!"

Phổ Huyền nghe gọi liền giơ tay lên giữ thủ ấn. Mười mấy cô nương vây xung quanh đều bị uy lực của Phổ Huyền làm cho sợ hãi rồi lần lượt bỏ đi.

Phổ Huyền lúc này đang trên đường trở về Liên Hoa Tự. Sáng nay sư phụ cùng các sư huynh đều không hiểu Phổ Huyền muốn xuống núi làm gì. Nội thương của hắn vẫn còn chưa khỏi hẳn, hơn nữa đã hai lần suýt chút nữa là tẩu hỏa nhập ma. May nhờ có Bát Nhã Kim Cang hộ thân nếu không hậu quả thật khó lường. Phổ Diệu đại sư xưa nay rất tin tưởng Phổ Huyền. Chỉ cần hắn nói có việc cần làm liền thuận tình cho đi.

Phổ Huyền hôm nay xuống núi chính là muốn bắt tên trôm vặt, hai lần khiến mình suýt chút nữa mất mạng, lại còn giấu mất tăng bào của mình. Hai tội đầu có thể miễn cưỡng cho qua, nhưng tăng bào thì nhất định lấy lại. Tên trộm kia cả hai lần đều chỉ trộm hạt sen, còn hoa sen và lá sen tất cả đều để lại. Rất có khả năng là hái liên nhục bán cho các tiệm thuốc. Tuy nhiên Phổ Huyền từ nhỏ đến giờ đây là lần thứ hai xuống núi, Phiên An Trấn hầu như vẫn rất xa lạ đối với y. Hắn tìm kiếm cả ngày chỉ tiềm thấy duy nhất một y quán, thế nhưng khi hỏi là ai cung cấp liên nhục cho y quán thì đại phu ở đó liền thay đổi nét mặt, rồi cuống cuồng đuổi đi. Phổ Huyền đang định trở về Liên Hoa Tự thì bên tai truyền tới một giọng nói rất quen. Cả hai lần trước ở hồ sen Phổ Huyền chỉ kịp nhìn thấy lờ mờ hình dáng của Lục Thụ Phàm. Tuy nhiên cả hai lần đều lắng nghe rất kỹ giọng nói của hắn. Lúc này âm thanh truyền tới thật sực sống động. Giữa hàng trăm con người xui ngược Phổ Huyền lại muốn gặp qua người này. Không ngờ khi quay lại thì nhìn thấy một tiệm thuốc nhỏ. Ở Phiên An Trấn các kĩ viện đều trang hoàng lộng lẫy, chỉ có tiệm thuốc này là nép mình dưới gốc cây rất đơn sơ, bảng hiệu cũng rất khó nhìn.

"Ông chủ à, cố gắng chờ thêm một chút đi. Ta cũng cố gắng lắm rồi. Không phải ông cũng biết đường lên Liên Hoa Tự gian nan thế nào sao? Ta bị cỏ gai đâm chích, cũng may là còn mạng trở về. Hơn nữa liên nhục không phải cứ hái hoài không hết. Cho ta vài ngày nữa lại kiếm về cho ông."

Lục Thụ Phàm múa mép khua môi. Trước là muốn kéo dài thêm vài ngày vì lần trước hành tung bại lộ, suýt chút nữa còn bị bắt lại, sau là muốn gây áp lực lên chủ tiệm thuốc hi vọng có thể tăng giá bán hạt sen. Lục Thụ Phàm không ngờ mình vừa quay ra liền va vào Phổ Huyền, mắt mũi bỗng chốc đều tối sầm choáng váng. Hắn vừa mở miệng định mắng thì kinh hồn bạt vía. Tên hòa thượng trong hồ sen giờ xuất hiện ở trước mặt như một pho tượng khổng lồ.

Lục Thụ Phàm quát lên một tiếng "Ngươi!" rồi lập tức lách người chạy ra khỏi cửa tiệm. Vừa chạy ra tới đường thì Phổ Huyền đã đứng đó chờ sẵn. Cả người Lục Thụ Phàm như một cành hoa bị Phổ Huyền xách lên nhẹ hẫng.

Phổ Huyền nhìn tên trộm đang đu đưa trước mặt, hỏi:

"Tại sao lại trộm sen?"

Lục Thụ Phàm quát lên:

"Không có!"

Phổ Huyền nói tiếp:

"Bán ở đây? Nhưng đó chỉ là loại hạt sen bình thường."

Lục Thụ Phàm vừa giãy giụa vừa la:

"Ta

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net